Chương 25: Những đứa trẻ đều đang từ từ trưởng thành
Vậy là Law đã bắt đầu con đường Hải Tặc của mình vào năm 15 tuổi. Cậu thiếu niên mang theo những nhiệt huyết bừng bừng của tuổi trẻ xông vào đại hải, khám phá và chinh phục nó. Quả đúng thật là...
" Nhắc đến hai từ 'thiếu niên' nên gạt đi hai chữ ' tầm thường' "
...
Red Line...Thánh địa Mariejois
Đã một năm kể từ ngày Betzalel tiến vào Đại Thư Viện và tiếp xúc với toàn bộ tri thức của nhân loại. Ngày hôm nay, cánh cửa lớn đã được mở ra, Betzalel từ từ bước ra ngoài, bên ngoài sớm đã có rất nhiều người hầu chờ sẵn, thấy Betzalel, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống:
-"Chúc mừng Tiểu Điện Hạ thành công chinh phục Đại Tri Thức"
Betzalel không nói gì, cô bé đã có những ngày liên tục không ăn không ngủ trong đó để có thể nhanh chóng vượt qua được thử thách lần này, dù vậy, vẫn phải dùng tới tận 1 năm thời gian. Betzalel dường như không hài lòng lắm với kết quả này.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, có một đoàn người đang đến, dẫn đầu là một ông lão đầu trọc, trên vai vác theo một thanh kiếm lớn, không ai khác chính là Thánh Ethanbaron V . Nasujuro một trong Ngũ Lão Tinh - Chiến thần tài chính. Thấy Betzalel đang đứng ở trước Đại Thư Viện ông cũng không quá ngạc nhiên, gật đầu coi như chào hỏi Betzalel, Ethanbaron V. Nasujuro lên tiếng:
-"Tiểu Điện Hạ. Chúa Công muốn gặp người"
Gật gật đầu biểu thị mình đã biết, đoàn người lấy Betzalel và Ethanbaron V . Nasujuro dẫn đầu, lần lượt rười đi khỏi Đại Thư Viện.
...
East Blue, Đảo Dawn, Núi Colubo
Đã từng, ba anh em họ luôn vui đùa tại nơi này, cùng nhau rèn luyện, cùng nhau săn thú, cùng nhau làm tất cả mọi việc,... Giờ đây Sabo đã 'ra đi', Ace biết cậu phải làm gì. Đối với đứa em bé nhỏ của cả hai, Ace giờ đây sẽ thay Sabo, à không, dùng cả phần của Sabo, dốc hết sức lực mà bảo hộ Luffy.
-"Anh Ace...hứa...hức..với em..hức..là anh sẽ...không..hức...chết nhé" Luffy đang nằm úp mặt trên nền cỏ vừa khóc nấc vừa nói với Ace
-"Nói vớ vẩn cái gì thế hả. Tự mà lo lấy thân mình đi ngốc ạ. Em còn thua xa anh đây này" vừa nói vừa nhảy lên đấm vào đầu Luffy - cậu em mà cậu ta vừa thề thốt chăm sóc bảo hộ ban nãy xong. Cú đấm yêu thương đến mức đầu Luffy lún thêm vào mặt cỏ còn chân thì tung cả lên trời.
-"NGHE CHO KĨ ĐÂY LUFFY. ANH SẼ KHÔNG CHẾT ... VÀ SẼ KHÔNG BAO GIỜ CHẾT, RÕ CHƯA!!?" Ace hét lớn.
Sabo đã giao Luffy lại cho Ace, làm sao mà cậu có thể bỏ lại đứa em yếu ớt này lại một mình được. Đồ Luffy ngốc, tự nhiên lại nói những lời như vậy, đáng bị đánh.
Ace cảm thấy vốn dĩ bản thân mình cũng chả được thông minh cho lắm nên không rõ thứ gì đã 'giết chết' Sabo. Nhưng Ace biết, nó hẳn phải là thứ đối lập với tự do, Sabo đã chết mà chưa chạm tới 'tự do thật sự'
-"Nghe này Luffy, chúng ta đã uống chén rượu thề với Sabo và chúng ta còn sống. Hiện tại, chúng ta nhất định, phải sống sao cho không có gì hối tiếc" Ace nhìn ngắm đại hải xa xăm nói.
Liếc nhìn Luffy đang ngồi bó gối bên cạnh lặng lẽ rơi nước mắt, Ace lại nói tiếp:
-" Một ngày nào đó, chúng ta sẽ ra khơi và sống theo ý nguyện của mình, tự do hơn bất cứ ai. Đến lúc đó, vô số kẻ địch sẽ xuất hiện...thậm chí là...cả Ông Nội cũng sẽ đối đầu với chúng ta. Tới khi đó, nhất định phải liều mạng"
Hiểu được ý của Ace, Luffy ngước nhìn Ace và mạnh mẽ gật đầu. Sau đó hai anh em đồng thanh nói, như một quyết tâm, lại như một lời hẹn ước:
-"17 TUỔI CHÚNG TA SẼ RA KHƠI... TỚI KHI ĐÓ...TA SẼ LÀM HẢI TẶC!!!!!!!!!"
Thời gian dần trôi,Luffy và Ace đã phần nào nguôi ngoai về cái chết của Sabo. Hai đứa trẻ vẫn giữ thói quen sống như lúc trước, vẫn không ngừng luyện tập nâng cao sức mạnh của bản thân.
-" Gomu Gomu No... PISTOL"
Chỉ thấy cậu nhóc Luffy vươn nắm đấm ra quá đà, thậm chí Ace còn không cần phải tránh đòn, nó cũng tự sượt qua người cậu rồi, sau đó Luffy bị lực vặn của cái tay bật lại, xoay mấy vòng trên không mới dừng lại rồi ngã bụp xuống đất, cùng lúc đó Ace:
-" A ha ha, xàm quá!!! Thế này thì sao mà thắng được"
-" Anh nói rồi, cao su không thích hợp để chiến đấu đâu" Ace chống hông chỉ tay vào Luffy mà châm chọc
-"Anh im đi!!!!" Luffy tức giận hét lên.
Thấy thế, hai đứa trẻ liền lao vào cãi nhau, Ace nói:
-"Sao cơ? Bộ anh mày nói có gì sai chắc? NHÓC CHỈ GIỎI LÀM CÁI BỊCH BÔNG ĐẤM MÃI KHÔNG ĐAU CHỨ LÀM NÊN TRÒ TRỐNG GÌ"
-"ĐỪNG CÓ MÀ KHINH THƯỜNG TRÁI GOMU GOMU NHÉ, RỒI CÓ NGÀY ANH SẼ PHẢI KHÓC THÉT CHO MÀ COI. EM NGHĨ RA ĐƯỢC NHIỀU ĐÒN LỢI HẠI HƠN PISTOL NHIỀU" Luffy cũng không chịu yếu thế.
Đang hăng máu cãi nhau, hai cậu bé dường như lại nghe được lời an ủi giảng hòa từ bên cạnh, thế là cả hai lại quay ra định nhờ Sabo phân xử. Có điều, lại chỉ là lao vào một khoảng không trống. Người anh em kết nghĩa đáng quý của các cậu đã không còn nữa rồi.
Cả hai cố gắng bặm môi lại để không khóc, Luffy bỗng quay người đi rồi thở dài:
-"Anh Sabo lúc nào cũng dịu dàng với em"
Nghe xong Ace lập tức nổi đóa lên:
-"GIỀ?!! Ý MÀY LÀ ANH CHẾT THÌ SẼ HỢP HƠN HẢ???" "Gàoooo"
Nghe được ý tứ khác lạ trong lời của Ace, Luffy vội vàng quay lại nói:
-"Ể...người ta đâu có ý như vậy đâu"
Đáp lại Luffy là một cú đấm như trời giáng của Ace tặng vào đầu cậu nhóc.
Hai anh em chứ thế chí chóe cãi nhau. Đến khi bà Dadan nhìn thấy hai đứa, thì chúng đã nghỉ chơi với nhau rồi.
Cả hai tự làm một cái chòi nhỏ trước cửa nhà bà Dadan, tự xưng là: Vương quốc của Ace và Vương quốc của Luffy, rồi gọi đám người bà Dadan và nhà của bả là Vương quốc của Dadan.
Mạnh mẽ tuyên bố đã đủ mạnh để có thể sống tự lập mà không cần dự dẫm vào Vương quốc của Dadan nữa, Ace mặt vẫn không đổi sắc khi xin được tắm ké bồn tắm ở Vương quốc Dadan.
Lại là một ngày như thường lệ, nhưng bởi vì chia tay rồi, nên hôm nay chỉ có mình Luffy đi săn, Ace vẫn ở đây, nhưng là cậu nhóc chỉ nằm trên một cái cây cạnh đó mà mặc kệ Luffy ở dưới vật lộn. Đến lúc nhận ra, thì đã quá muộn, Luffy đã bị con gấu đánh cho trọng thương. Hoảng hốt hạ gục con gấu và cõng Luffy quay về nhà trong cơn mưa tầm tã, Ace đang rất mất bình tĩnh.
-"Ê!! BỚ VƯƠNG QUỐC DADAN. LUFFY BỊ THƯƠNG RỒI!!! MAU GIÚP MỘT TAY VỚI"
Nhìn Luffy bị thương phải băng bó khắp người nằm bất tỉnh, Ace hoảng sợ tột độ. Cậu nhóc ngồi bó gối, lấy tay che đầu, run lập cập, mồi hôi vã ra như tắm, sợ hãi xin lỗi Luffy
-"Anh xin lỗi... Anh xin lỗi Luffy!!"
Cũng vì trải qua lần này, từ trong Ace và Luffy đã có sự thay đổi rõ rệt. Và Ace cũng đã trở lên chín chắn và tinh tế hơn. Cu cậu đã biết cách nói cảm ơn và xin lỗi. Hai đứa Ace vẫn vậy, lưu manh, nhưng giờ là lưu manh có tri thức nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com