Không thể làm bạn
Tiếng trống, nhạc vang lên xa tận cổng trường vẫn còn nghe vang vang ầm ĩ. Dương Tiễn và Ngộ Không sớm đã kéo nhau đi tham dự mấy trò chơi có trúng thưởng do mấy lớp trên tổ chức.
Quầy hàng nào cũng chen chút học sinh cùng với tân sinh viên mới vào trường, từ đèn trang trí đến dãy lụa, chữ viết được trao chút từng li từng tí công phu.Khoa nghệ thuật đúng là không phải để không ah.
Lúc này không khí sôi động hẳn lên, không ai còn chú ý đến người bên cạnh là lạ hay quen, bởi vậy Đằng Nguyệt mạc danh kì diệu đi dạo khắp nơi không bị ai nghi ngờ cả, nàng lại còn mang trên mặt chiếc mặt nạ che nữa khuôn mặt đi, đây là do nhóm vũ công yêu cầu khi lên vũ đạo mới mang, nàng lại mang luôn trên mặt.
Vì lý do đó, người quen sớm không biết nàng đã trà trộn vào nơi này. Thường giáo sư( Hằng Nga) lên phát biểu cảm tưởng khi kéo nhóm sinh viên đại học đến tham dự ngày ăn chơi của trường cấp ba, nhân tiện thả thính quản bá ngôi trường đại học kia. Ánh mắt Hằng Nga quét qua một lượt khi chạm vào đôi mắt xanh đầy ý cười của Đằng Nguyệt, hơi dừng lại, song không hề có ý muốn dò xét nàng, Hằng Nga nhanh chóng rời bục hòa mình vào nhóm giáo viên đi mất dạng. Sân khấu nhường lại cho mấy tiết mục hài hước và thi thố của các tân sinh viên.
-Hóa ra trường học không nhàm chán như mình vẫn nghĩ. Tiếc là kiếp làm người lại không được trải qua hoàn hảo.
Nàng lẩm bẩm rồi bị cuốn theo hướng một quầy nước uống đang tổ chức thi tài. sư phụ? à còn có Tiễn tỉ tỉ kia đang giương cao nanh vuốt giành lấy một ly thức uống đặc biệt.
Lúc này, chỗ nàng đang đứng một vị tiếp tân đến cúi người đưa nàng mâm nước
- Vị tiểu thư này, đây là những món cuối cùng, ngươi có thể ủng hộ cho ta không?
- Tôi...tôi không định thử...
- Thôi mà..ôi...thật đáng yêu ah...ta thích nhất là mặt nạ mèo..rất hợp với ngươi. Thôi tặng luôn cho ngươi đấy! Xem như có duyên với ta vậy!
Một mâm ba ly nước cứ vậy rơi vào đùi. Đằng Nguyệt ngớ người ra, dở khóc dở cười. May mắn không làm ướt váy chứ không lát nữa làm sao lên diễn mục?
Mà thiếu niên vừa rời đi trông thật quen ah, mái tóc đỏ nhạt? Ah..Hồng Hài Nhi?vậy vốn dĩ mâm nước này là dành cho Tiễn tỉ, còn có một phen tranh chấp nhỏ, nhưng tình huống này...
Nhìn qua bên Dương tiễn và Ngộ Không đã đến hồi kết, Ngộ Không giành được phần thưởng bưng nguyên ly kem bốn tầng trêu ngươi Dương Tiễn. Làm đến mức chủ quầy phải làm thêm một ly cho Dương Tiễn mới dịu hỏa khí của hắn. Thật là, thần tướng cái chi chứ, y như phụ nữ.
- Này! Cho em này!
- Hử?
- Bé mèo đáng yêu, tấm vé này là phần thưởng tham dự đêm ca nhạc độc nhất tối nay đấy. ngay vị trí VIP nhé, yêu cầu là em chụp với chị một tấm đi, một tấm hình thôi..
Bé mèo này moe chết người, ánh mắt lấp lánh đơn thuần, đôi môi đỏ mọng như tô son khiến người ta ngứa ngáy, vừa vươn tay selfie với nàng xong, chị gái kia lại tự nhiên bê một ly cam đi mất còn đá mi với nàng..
Ội... hóa ra là muốn trộm ly nước thôi mà..
Phựt...
Trong đầu nàng chợt có tiếng vang đứt gãy nhỏ, Đằng Nguyệt rèn luyện qua tháp trấn yêu dĩ nhiên biết có vấn đề, nàng đặt tay lên tấm thiệp. Có ma khí bốc lên nhè nhẹ, Đằng Nguyệt nhíu mày lại rồi thả lỏng ra, hướng về phía hồ bơi lớn trong sân thi đấu mà đến.
Có sư phụ và Tiễn tỉ nơi này yêu quái nào dám to gan làm càng? đứng lên vọt nhanh về hướng sân khấu, Đằng Nguyệt bị hắc khí nơi này làm cho đau đầu.
Bàn tay kết ấn, phía sau mặt nạ gương mặt nàng nghiêm túc hơn bao giờ hết, xung quanh những học sinh khác đang nôn nao chờ tiết mục mới của nhóm tân sinh viên đại học. Nếu là Ngộ Không y sẽ có thiên lý nhãn dễ dàng tìm ra yêu ma ẩn tàng. Đáng tiếc. Nàng chỉ có thể dựng cho mình một kết giới bảo vệ bản thân đồng thời tranh thủ tìm ra kẻ sẽ gây rối.
Trên trán hiện ra ấn ký vàng nhạt, Đằng Nguyệt nhìn sân khấu rực sáng với nhiều ánh đèn rực rỡ, tiếng trống mạnh mẽ vỗ, tiếng đàn ghi ta mãnh liệt dồn dập, tiếng organ vang lên đều đặn không ngừng.
Giữa luồn ánh sáng lia nhanh như tia sét, thân ảnh Lam Ly hiện ra với cây ghita lãng tử, mái tóc xanh dài tếch gọn gàng đung đưa theo điệu nhảy của y. Mỗi động tác đưa tay nhấc chân đều mang theo phong thái của một dancer chuyên nghiệp hút hồn thiếu nữ tung hô từng đợt vang dội cả góc trời
-Lam Ly Lam Ly nam thần..
-Lam Ly học trưởng...
-soái ca...
-Nam thần...
-Lớp iu...
Ánh sáng xanh dịu nhẹ chiếu đúng trên mái tóc xanh biển kia, khoảnh khắc y nhúng nhảy như cả đại dương đang gợn sóng, mồ hôi từ trán chảy xuống cổ lọt vào áo mất hút, biết bao thiếu nữ chảy cả máu mũi..
Y chỉ nhìn về hướng của người đang ngắm đến ngẩn ra quên động tác kết ấn kia mà mỉm cười.
Lập tức dàn thiếu nữ quét đến Đằng Nguyệt, có người hừ mũi khinh thường nàng. chỉ là một đứa lùn tịt không nổi bật thôi.
Lam Ly trình diễn xong tháo mic gắn trên tai xuống, y nhảy đến chỗ Đằng Nguyệt đang bị xô đẩy, lập tức một con đường mở ra cho y. Lam Ly mỉm cười tươi tắn kéo Đằng NGuyệt đi khỏi nơi đông đúc đó, tiết mục hát vẫn còn do các nam sinh khác trình diễn.
- em đến cùng với ai? sao chen chúc vào đó, họ có làm em bị thương không?
- Không sao long thần ca ca..
-Suỵt, ở đây đừng gọi anh như vậy, gọi là "anh" được rồi. Em bị họ dọa sợ lắm phải không?
- Cũng...cũng không đáng sợ lắm. à, lúc nãy em cảm nhận được hắc khí nặng..em sợ..
- Ngoan..em đứng ở đây chờ anh!
Lam Ly biết được năng lực đoán trước của Đằng Nguyệt, tuy không cao thâm như các tiền bối khác nhưng biết nhiêu đó cũng đủ để y cảnh giác. Lam Ly để Đằng Nguyệt ngồi ở lối vào thư viện, nơi này hơi vắng và không ai đến thư viện vào lúc này cả. Tuyệt đối an toàn theo y nghĩ.
Khi y vừa phóng chân đi, cánh cửa phía sau Đằng Nguyệt hé mở, một vị học tỉ xinh đẹp mặc y phục truyền thống của Nhật đang từ ngoài bước vào thư viện, ánh mắt cô ta ửng đỏ lên nhìn chằm chằm Đằng Nguyệt rồi vô cớ phát đòn tấn công
- Mụ điên kia, tôi có chọc gì đến mụ?
Đằng Nguyệt bị hắc khí tấn công đã muốn phát tiết lắm, nàng không ngại thử dùng sóng âm tấn công vào thần thức của Phiên Vũ, quả nhiên, một đấm nhẹ nhàng của Phiên Vũ bị chặn lại, cô ta ôm đầu lăn lộn một vòng, hàm răng hiện ra nanh nhọn, trán cũng mọc lên chiếc sừng đặc trưng của thần thú kì lân
Đôi mắt đỏ rực lần nữa tràn ngập sát khí cô ta giậm bốn chân gây chấn động mạnh mẽ, Đằng Nguyệt lùi ra sau tựa chân vào cột, nàng hít sâu một hơi vốn định công kích ả thêm nữa, không ngờ cửa thư viện bật tung ra, một thân ảnh tóc xanh bay đến vung tay khóa chặt nàng lại.
Cổ bị dây leo xanh biếc siết chặt, tinh thần nàng căng chặt muốn động thủ lại phát hiện thần lực chạy đâu mất- đây chứng tỏ kẻ vừa ra tay có sức mạnh trên nàng, Mũi tên của Phiên Vũ đã lên cung không thể không bắn ra, Đằng Nguyệt nhìn cô ta nhép miệng
- Đi chết đi!
Mũi tên xé gió nhắm ngay mi tâm nàng mà đến.
Choang...crac...
Mũi tên chạm đến trán nàng thì bị luồng sáng màu vàng kim bao phủ lấy cơ thể nàng đánh bay ra, tiếng chuông ngân lên vang dội bốn phía. Bọn người bên trong ào ào chạy ra xem tình huống, cả Mộc Tra và Hồng Hài Nhi đều phi như bay ra, mũi tên đứt đoạn rớt xuống chân nàng.
Ánh mắt xanh dại ra cứ tưởng một đời này cứ vậy mà tiêu thất..
Chuông ngọc trên váy bị vỡ một chiếc, đồng thời Phiên Vũ cũng bị phản phệ, phun ra ngụm máu tươi.
-Dám động đến đệ tử của lão tôn, chán sống rồi!
Tôn Ngộ Không vừa trình diễn xong bị tiếng chuông vang đến tai vô cùng quen thuộc, gã đạp tường vượt cành cây mà đến, vừa vặn lôi thiên bổng ra đập mạnh xuống Phiên Vũ đang ôm ngực quỵ gối.
-Xin dừng tay...
Hắc khí lại lần nữa lan tràn, Ngộ Không vung gậy bay lên né tránh.
-Cẩn thận!!!
Mộc Tra vung tay, tiên khí màu xanh bao phủ hắc khí làm nó tiêu tán, nam nhân vừa tấn công họ cũng bị phản phệ như Phiên Vũ, lúc này bọn Dương Tiễn mới ùn ùn kéo đến nhìn chiến trường đổ nát kia.
Hằng Nga nhíu mày, mùi vị của độc từ nam nhân kia tỏa ra mạnh mẽ, giống y với tên minh vương dùng gieo rắc tai họa, họ còn chưa chế ra thuốc giải hoàn hảo. Hằng Nga ngăn chặn Dương Tiễn muốn giết tên kia, cặn kẽ điều tra quá khứ của nam nhân đó.
Tiên thể mời luôn hai người Phiên Vũ và nam nhân đó đến ở cùng với giáo sư Bạch để tiện bề nghiên cứu. Rõ ràng, Ngộ Không và Đằng Nguyệt không tham dự vào cũng bị để ý đến.
- Cô gái này, lần trước chống lại yêu quái của Huyền U, lần này công kích được Phiên Vũ thần thú, nếu cô đồng ý...-
-Ta không đồng ý, Hằng Nga, ngươi nên nhớ bọn người Thiên cung các ngươi toàn một lũ thất hứa, lão Tôn sẽ không để đồ đệ duy nhất của ta bị các ngươi lừa! Đi thôi! Nơi này không còn nhiệm vụ của chúng ta!
-Vâng..sư phụ..
Đằng Nguyệt còn chưa kịp hoàn hồn, nàng được Ngộ Không bế lên. gã giẫm chân vận tiên lực bay mất dạng theo hướng nhà mà đến.
- Lam Ly, sao ngươi không ra tay giúp đỡ Đằng NGuyệt? ngươi muốn nàng ta chết sao?
Dương Tiễn cắn môi hướng về phía cái cây to đùng trước thư viện mà mắng, rõ ràng Lam Ly đến trước hắn, y lại nhìn Phiên Vũ ra tay làm hại Đằng NGuyệt, y muốn bi kịch trăm năm trước lại tái diễn?
Phịch một tiếng, Lam Ly giẫm chân xuống mặt đất, y thở dài vỗ đầu Dương Tiễn
- Em không phải không biết ta cũng là yêu quái như họ, bảo ta đánh đồng tộc của mình ta không làm được..
- Ngươi...ngươi có còn là thần thủ hộ của Bồng Lai không? ta...ta không muốn nói chuyện với ngươi!
Dương tiễn vung tay gạt Lam Ly qua một bên, hầu như bóng lưng cũng ngại để y nhìn, kêu gọi xe moto của hắn bay vụt đi.
Không khí hòa hợp giữa y và Dương tiễn luôn bị thứ gì đó ngăn cách, dù cố gắng nhưng khoảng cách giữa thần tướng và yêu thần luôn rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com