Chương 2: Chính thức gặp mặt!
Tô Gia Áo đứng trước cửa nhà, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
Bà Tô, à không phải, nên nói là "mẹ" thì đúng hơn... Tay cầm chổi lông gà, vừa hét vừa "tập kích" con gái của mình...
- Phong môn đàn tử thập bát thức!
Gia Áo nhẹ nhàng xoay người và lộn vòng , tránh khỏi chiêu thức của mẹ...
- Trời nóng lắm, mẹ cũng đâu cần hôm nào cũng luyện tập như vậy?_ Vừa nói, Gia Áo vừa đứng trước cái quạt.
- Còn không phải là vì tốt cho con! Tộc Đông Nữ chúng ta, nữ nhân võ công không giỏi, làm sao trấn áp đàn ông?
Đối mặt với chất vấn của mẹ, cô chỉ thờ ơ đáp lời:
- Vậy thì sau này ai có võ công tốt hơn con thì con sẽ lấy người ấy._ Buông ra câu nói kia, chủ yếu là cho cái người đang nấp trong nhà nghe thôi...
Lập tức, ai đó cảm thấy hóa đá...
Tô Gia Áo liếc qua chiếc vòng bạc nằm trên bàn, theo bản năng cầm lên ngó nghiêng:
- Đẹp quá!_ Cô khẽ thầm thì, im lặng nhìn những họa tiết trên chiếc vòng phượng kia:_ Con đeo thử được không?
Chưa để ai kịp nói gì, Gia Áo đã đeo chiếc vòng lên tay. Và đương nhiên là không thể tháo ra được...
Thôi được rồi, cô sẽ không nói là cô cố tình làm theo cốt truyện đâu!
- Nó không tháo ra được?_ Gia Áo khẽ cau mày, cô di chuyển chiếc vòng kia...
- Haizz, đây cũng là duyên phận của chúng nó._ Mẹ cô thở dài rồi bắt đầu nói về cuộc đính ước trung tâm của truyện...
Tín vật hứa hôn...
Gia Áo lạnh mặt nhìn chiếc vòng đang yên vị trên cổ tay mình:
- Có cách nào để tháo nó ra không ạ?
- Phải đến đêm động phòng mới tháo ra được._ Bà mẹ nào đó đang cười vô cùng nham hiểm. Nhưng cô chỉ quay sang hỏi mượn bố con dao sắc nhất:
- Tiểu Áo, con định làm gì với dao vậy?_ Vừa hỏi, bố vừa lấy con dao sắc lẻm ra.
- Nếu chặt cổ tay thì sẽ lấy cái vòng ra được phải không?
Chỉ một câu, khiến ba người giật bắn...
Bố Gia Áo nhanh chóng giật lại con dao ông vừa mới đặt vào tay con gái mình...
Con gái ông từ bé đã có những dấu hiệu không ổn rồi, giờ lại...
- Nhưng con không muốn thành thân với người con chưa gặp mặt. Dù con chưa thích ai thì cũng không thể như vậy được.
Giọng nói của Gia Áo vô cùng bình tĩnh, mang hơi hướm của sự vô tâm...
- Chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, thê quân._ Âm thanh vang lên từ phía sau khiến Gia Áo có chút giật mình. Cô quay lại nhìn tên con trai mặc Hán phục đang đứng sau mình...
Tóc dài, đồ cổ đại, mắt đỏ như mắt bạch thỏ, cả cái mặt trái xoan ấy nữa...
Cái vẻ đẹp phi giới tính chết tiệt này!
- Vậy thì anh ta là hôn phu của con?_ Chỉ nhìn mỹ nhân một giây rồi Gia Áo quay lại hỏi mẹ...
- Anh ta chính là chuyện hôn nhân hồi nhỏ của con, Quý Thuần Khanh. Con xem người ta mới ôn nhu hiền thục làm sao.
- Cảm ơn nhạc mẫu đại nhân quá khen._ Cái người đang mỉm cười đầy e thẹn kia, có chỗ nào giống con trai chứ?
Mẹ của cô rõ ràng là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn lại càng thích mà! Gia Áo cũng không làm phiền nữa, cô lặng lẽ đi vào phòng ngủ thu dọn đồ dùng...
Cô biết hết cốt truyện rồi!
Âm thanh gọi vào ăn cơm của ông Tô đánh thức Gia Áo đang chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Cô cũng nhanh chóng ngồi vào bàn như mọi người...
Đương nhiên, mẹ vợ gắp cho con rể những món ngon nhất! Nhưng Gia Áo cũng chẳng tỏ vẻ ghen tị hay gì. Cô chỉ lặng lẽ ăn...
- Món này rất ngon._ Đây chỉ đơn thuần là một câu cảm thán thôi. Nhưng thực sự thì nữ công gia chánh của tên nam chính này đúng là rất tốt!
- Đó là tài nghệ của Thuần Khanh đó. Nhìn không ra trẻ tuổi như vậy mà tài nghệ lại cao thế!_ Bố cô cười hiền và nói. Có vẻ như cậu con rể này cũng làm bố vô cùng hài lòng...
- À._ Gia Áo thờ ơ, tiếp tục gắp thức ăn.
- Thê quân thích ăn như vậy, sau này ngày nào ta cũng nấu cho người ăn._ Thuần Khanh cũng mỉm cười nói với hôn thê của mình. Thê quân hơi lạnh lùng cũng không sao, trù nghệ của anh chắc chắc sẽ đả động được thê quân...
- Muốn hiểu được lòng của con gái, trước hết phải hiểu được dạ dày của cô ta. Thuần Khanh, làm tốt lắm!_ Bà Tô bật ngón tay cái cho đứa con rể sắp được "gả" vào nhà...
Về phần Gia Áo, cô chỉ im lặng nhìn người hôn phu của mình. Nhìn lâu đến mức Thuần Khanh bắt đầu đỏ mặt, khi đó cô mới cúi đầu vào bát cơm:
- Anh không cần thiết phải nhọc công như vậy.
Trong khi ai đó còn đang bối rối vì những lời mình vừa nói thì Gia Áo đã buông bát đứng lên:
- Con ăn xong rồi ạ!
- Sao thế Tiểu Áo, con ăn ít hơn bình thường mà?_ Bố cô khó hiểu hỏi, nhưng chỉ nhận được câu trả lời qua loa:
- Con ăn không vào thôi!
Gia Áo chui vào trong phòng lôi laptop ra làm việc, không hề để ý đến có một người đang nhìn theo cô...
"Thê quân, người ghét ta đến vậy sao?" Thuần Khanh cắn môi, buồn bã nhìn theo bóng lưng của người vừa rời đi.
Gia Áo chỉ vào phòng cho đến khi cả nhà ăn xong, sau đó cô lại ra dọn dẹp rửa bát. Từ kiếp trước cái tính này đã ngấm vào máu luôn rồi. Đến kiếp này thì cô phải mè nheo mãi mới giành được quyền rửa bát! Biết sao được, không làm việc người cứ người cứ bứt rứt sao ấy! Chỉ cần rửa bát là đủ rồi...
Bố mẹ đã quen với việc đấy! Trái lại, vị hôn phu lại vô cùng bất ngờ với việc một đứa con gái rửa bát. Tuy nhiên mọi thắc mắt tắc nghẹn ở đầu lưỡi khi chạm vào đôi mắt của thê quân mình...
..........................................
Trong lúc Gia Áo đang đánh vật với mấy bản nhạc trên máy tính thì cánh cửa phòng bật mở và mẹ cô dẫn theo Thuần Khanh bước vào. Cô tháo tai nghe và ngó về hai người đang đứng ở cửa phòng:
- Có chuyện gì sao ạ?
- Thuần Khanh ngủ ở phòng con, con ra ngoài ngủ trên sàn._ Sắc lệnh lạnh lùng được ban ra. Và người phải thực thi nó cũng không tỏ chút gì là khó chịu cả. Gia Áo chỉ khẽ gật đầu:
- Con biết rồi._ Nói thế rồi lại tiếp tục đeo tai nghe. Cảm thấy hai người kia vẫn đứng đó nhìn mình bèn thở dài:_ Mẹ không cần phải lo con sẽ làm gì anh ta đâu, nên cứ để đó đi. Con còn phải sử dụng máy tính nữa...
Một câu nói đã hoàn toàn chặn họng những gì mẹ cô định nói. Bà Tô đành thở dài và nói với Thuần Khanh:
- Vậy thì Thuần Khanh, cháu ngủ ở đây nhé. Có gì cứ nói với ta.
- Cảm ơn nhạc mẫu đại nhân._ Một người phụ nữ tiêu chuẩn đây rồi.
Khi cánh cửa đã đóng lại, Gia Áo lại tiếp tục với công việc của mình, còn Thuần Khanh lại đứng đó nhìn...
Cô thề là cô có thể nhận ra ánh mắt của người "vợ" này đấy! Vậy là Gia Áo lại nói, mặc dù mắt vẫn dán vào màn hình:
- Đừng có nhìn tôi như vậy. Cứ lên giường ngủ đi. Yên tâm, tôi sẽ không làm gì đâu.
- Ừm... Vậy thê quân nghỉ ngơi sớm đi!_ Phận làm chồng, không được tò mò về công việc của vợ. Anh dù tò mò cũng không được phép hỏi...
Vậy là Thuần Khanh trèo lên giường, còn Gia Áo thì vẫn tiếp tục đánh vật với bài hát sắp ra mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com