Chương 7: Bài ca trên sân thượng!
Người đứng ở của lớp là một cậu con trai đầy sức sống, sau lưng đeo thêm cây đàn ghi-ta, với nụ cười sáng bừng như ánh mặt trời... Khiến cho con tim thiếu nữ của mấy đứa con gái trong lớp cứ gọi là đập rộn lên...
- Tiểu Áo! Tớ đến rồi đây!_ Cậu ta trực tiếp lơ đi mọi người mà đặt ánh nhìn vào cô gái ngồi trong lớp... Gia Áo cũng không cố kỵ gì mà đứng lên, bước ra ngoài cửa lớp và tóm lấy cánh tay của tên con trai kia lôi đi trước ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp...
- Minh Anh, cậu nợ tôi một lời giải thích đấy! Tìm chỗ nào vắng người thôi...
- Chờ chút đã Tiểu Áo, tớ vẫn chưa cất xe!_ Minh Anh la lên oai oái, Gia Áo không tự chủ được mà nhíu mày... Bèn đi theo cậu nhóc kia...
.................................
Khi mọi thứ đã xong, Gia Áo bèn lôi cậu nhóc kia lên sân thượng của trường học. Chỗ này đủ thoáng, đủ rộng và cũng đủ trống trải để mọi lời nói sẽ theo gió bay đi...
Minh Anh ra hiệu với cô, có hai người đang ẩn nấp quanh đây. Gia Áo khẽ nhíu mày, quét mắt nhìn một lượt xung quanh...
Một người đang ở phía trên của tòa nhà nhô lên giữa sân thượng, không đáng lo. Người còn lại... ở trên mấy tán cây à? Cô lục lại cốt truyện một lần nữa, không bỏ qua các chi tiết nhỏ nào.
Là Thuần Khanh! Tên này lúc nào cũng nấp ở chỗ nào đó để quan sát Gia Áo mà!
Cũng không cần phải lo lắng về anh ta...
- Công ty thế nào rồi?_ Cô trực tiếp bỏ đi những đoạn râu ria, hỏi thẳng...:_ Chỉ cần nói nó có ổn hay không thôi...
- Ổn._ Minh Anh đáp lại đầy thản nhiên... Rồi tiếp tục nói:_ Vấn đề ở đây là bài hát kia, tớ chịu. Không hiểu chút nào! Cậu biết thừa tớ và Bảo An đều là mấy tên mù nhạc lý mà! Hát cho bọn này nghe đi, chủ nhân. Coi như là trả công ấy!_ Mỗ nam nào đó bắt đầu năn nỉ...
- Chuẩn bị máy ghi âm đi, về rồi chuẩn bị học thuộc._ Gia Áo lạnh nhạt đáp lại... Nhưng nhìn tên nào đó đã lăm lăm đồ nghề trên tay, cô chỉ khẽ thở dài.
Gia Áo vơ lấy cây đàn ghita, chậm rãi gảy lên những giai điệu mềm mại...
Yuan lai wo zai ni de xin li xiang yi ge wan ju(Thì ra trong lòng anh, em chẳng khác gì một thứ đồ chơi)
Zhi shi yong lai chu qi de dong xi(Chỉ là một thứ người ta dùng để trút giận mà thôi)
Giọng ca mềm mại hòa vào cơn gió, tản mát bay đi mất...
Gia Áo cất lên tiếng hát, cứ như vậy mà hát lên những lời ca đầy buồn bã...
Yuan lai ai qing hui lí qu zhi shèng xia hui yì(Thì ra tình yêu rồi sẽ rời xa, chỉ để lại kỷ niệm)
Wàng le wo ai guo ni(Khiến em quên mất anh đã từng yêu em đến thế)
Ni què zai wo de xin li(Nhưng anh mãi mãi ở trong trái tim em)
Tiếng hát trong veo, lặng lẽ, và mềm mại...
Diễn tả trọn vẹn tâm trạng của cô gái với tình yêu đã nhạt màu...
Gia Áo cũng sẽ không cố kị gì nếu nó chui vào tai của hai kẻ đang nấp xung quanh đây đâu...
Dù sao thì cô cũng chẳng để ý việc họ nghe được mà...
..............................................................
Và sự thật là có hai tên con trai nghe được bài ca này thật, đương nhiên là trừ Minh Anh ra..
Tiêu Yêu Cảnh đã có mặt tại sân thượng từ trước, trong lúc Minh Anh và Gia Áo còn đang mải gửi xe rồi...
Vậy là một màn vừa rồi đã lọt vào tai cậu trai xanh lè kia. Khiến Tiêu Yểu Cảnh ngạc nhiên... Một con bé bạo lực lại có giọng hát như vậy...
Đồng điệu suy nghĩ, còn có vị hôn phu bất đắc dĩ của Gia Áo nữa!
Thuần Khanh đã ngẩn người quan sát thê quân của mình ngay từ đầu rồi...
Thê quân có thể hát, lại còn hát rất hay! Anh... không hề biết chuyện đó...
Nhưng tên con trai bên cạnh cô ấy là sao?
Thê quân thà hát cho người khác, chứ không hề muốn hát cho anh sao?
Thê quân ghét anh đến vậy ư?
..............................................................
Trong lúc đó, Dương Thơ Lão đi theo cốt truyện đến tìm Gia Áo. Nhưng cô đã ở trên sân thượng với Minh Anh rồi, bởi vậy con bé kia chờ mãi mà không được nên đành bỏ về...
Gia Áo cô đây là cố ý đấy, mấy chuyện này cô không buồn quản đâu...
..............................................................
Thời điểm tan học, Tô Gia Áo đi cùng Tiểu Diệp rời khỏi lớp... Và lại chạm mặt vị hôn phu kia! Cô khẽ cau mày:
- Anh lại đến làm gì nữa?
- Thê quân, em bị thương trên người. Anh thật lòng không yên tâm...
Quý Thuần Khanh nói ra những lời chính nghĩa, nhưng sự thật là anh chỉ muốn đến ngăn mấy tên hoa đào quanh thê quân thôi...
Bạch Tiểu Diệp đang rút điện thoại, chụp liền một mạch mấy tấm ảnh liền...
Gia Áo cau mày, có chút chán nản nói:
- Đi thôi._ Nói rồi bỏ đi luôn...
Đúng rồi! Chuồn thôi, lát nữa tên nhóc kia sẽ đến đấy! Chuồn trước là vừa...
Chẳng qua, chạy kiểu gì cũng không thay đổi cốt truyện được!
- Đây là chồng chưa cưới của cô sao? Nữ bạo lực. Đúng là xứng đôi đây, đẹp gái như vậy.
Cái giọng nói gợi đòn ấy còn khiến người khác điên tiết hơn... Gia Áo cũng không ngoại lệ, cô trực tiếp làm lơ hắn! Nhưng có vẻ như cái người tên Quý Thuần Khanh này rất vui lòng tiếp đón nhỉ?
- Thì ra là Tiêu Yêu Cảnh. Gặp mặt không bằng nghe đồn.
Cái quần què gì? Anh nghe được cậu ta ở đâu hả?
Gia Áo dường như còn nhìn thấy hai luồng khí xanh đỏ bốc lên từ hai kẻ kia nữa đấy!
- Vợ chưa cưới của cậu, cậu nên trông cẩn thận một chút. Thu thập hình ảnh của con trai khác, không phải là cậu đồng ý chứ.
Tên này đúng là bị bệnh hoang tưởng nặng lắm rồi! Không biết có bệnh viện nào chữa được không nữa...
- Thê quân của tôi làm chuyện gì cũng có đạp lý của nó, tôi không can thiệp vào. Chỉ là nếu như cô ấy thu thập hình ảnh của người con trai khác, tôi cho là mắt thẩm mỹ của cô ấy có chút bị hư rồi.
Đây chắc chắn là chửi xéo Gia Áo, cô khẳng định! Mà mắt thẩm mỹ thì liên quan quái gì đến việc chụp ảnh người khác nhỉ? Cô dám chắc là Thuần Khanh cũng đang tự luyến đây...
- Về sau nhớ trông chừng cẩn thận bảo bối của mình, đừng để cứ làm phiền người khác.
Bác sĩ đâu? Ở đây có kẻ mắc chứng bệnh vọng tưởng bị hại thời kỳ cuối này!
- Sao ta lại thấy câu nói này là ta nên nói mới phải?
Ý anh nói là gì hả? Anh nghĩ tên nhóc kia không quản lý nghiêm đàn em của mình chắc?
- Cậu nên nói? Ha ha. Cậu cho là thê quân của cậu ai gặp cũng thích thì phải? Con gái đẹp ta nắm tay lại là có một đống. Ta không hứng thú với đứa con gái bạo lực này.
Theo cốt truyện thì sau này Tiêu Yêu cảnh sẽ tự vả mặt vì lời nói ấy đấy!
Ha hả! Gia Áo nhún vai...
- Đi thôi! Không cần quan tâm đến cậu ta!_ Cô chỉ nói thế rồi bỏ đi, mặc kệ việc Thuần Khanh có nghe được không...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com