Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Giang Trừng ngủ liên tục trong giờ học, sau khi tỉnh dậy, ngẫm lại hành động dại dột của mình lúc sáng mà muốn đập đầu vào tường.

Mà sự kiện Giang Trừng và Lam Vong Cơ lần này cứ thế mà phất lên như diều gặp gió, dùng tốc độ sét đánh truyền khắp trong và ngoài trường. Cuộc tình tay ba hai nam một nữ đó không hiểu vì sao lại chuyển sang một phương hướng khác vô cùng định mệnh.

Vì sao ư? Vì cái tư thế không có tí liêm sỉ nào của hai bạn trẻ lúc đánh nhau đó.

Giang Trừng cũng không biết rồi chuyện này sẽ đi về đâu, bởi vì cậu dùng vũ lực nghiêm cấm bất kỳ người nào nhắc đến việc này trước mặt cậu.

Nhiếp Hoài Tang lệ rơi đầy mặt nói "Cậu độc tài! Cậu thẹn quá hóa giận! Cậu không dám đối mặt sự thật!"

Thêm Ôn Quỳnh Lâm tiếp lời "Cậu tàn khốc, cậu lãnh cảm, cậu cố tình bưng bít sự thật!"

Kim Tử Hiên "A Tang, A Lâm, không đáng chết sẽ không phải chết, sao các cậu lại cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết."

Đời là định mệnh. Khi bạn không muốn gặp ai đó, thì người đó cứ như lĩnh ngộ được thuật phân thân, hết lần này tới lần khác xuất hiện trước mặt bạn.

Tóm lại là, Giang Trừng biết mình bị vứt bỏ là do biểu hiện không tốt hoặc quá tốt, hoàn toàn không liên quan đến Lam Vong Cơ, vậy mà mình còn tự dưng nhảy ra đánh người ta một trận, cũng không biết rằng Lam Vong Cơ với người ta chỉ là anh em họ.

Về tình về lý, cậu biết Lam Vong Cơ vô tội. Nhưng về mặt thể diện, Giang Trừng vẫn cảm thấy khó chịu. Lý do, có nam nhân nào trước mặt bàn dân thiên hạ bị hạ nhục như vậy mà không cay đâu. Chó má!

Như vậy, trong lòng Giang Trừng hữu ý hình thành địch ý với Lam Vong Cơ, chỉ là cái gì cũng chưa thể hiện ra ngoài, cũng không có ý định xuất hiện cùng với người này.

Nhưng cậu phát hiện, tần suất xuất hiện của hai người bọn họ đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Lam Vong Cơ là nhân vật quan trọng, hoạt động ngoại khóa dĩ nhiên rất phong phú, Giang Trừng tuy là ngại phiền toái, không tham gia bất cứ CLB nào, những kỹ thuật năng lực không tồi, lại dễ mềm lòng, nên thường xuyên bị lôi kéo đi làm hộ.

Nhưng nhập học đã lâu rồi cậu cũng chưa bao giờ giáp mặt người kia, vậy mà bây giờ đụng cái quái gì cũng đều thấy. Âm mưu! Chắc chắn là có âm mưu!

Vậy kẻ bày mưu là ai, chắc chắn không phải là Lam Vong Cơ rãnh rỗi phát sinh nông nỗi đâu nhỉ! Bởi vì cậu tin trên đời không có tên Alpha nào trẻ trâu ngây thơ thích làm chuyện vô nghĩa đến vậy!

Giang Trừng bất đắc dĩ lại cáu giận, cậu vốn muốn vung tay mặc kệ, nhưng mấy lần đụng độ dường như kích thích ý chí chiến đấu của cậu, chỉ cần hoạt động nào hai người đều tham gia, chắc chắn sẽ quang minh chính đại trước mặt công chúng mà phân thắng bại.

Hai đại thần trong bảng xếp hạng "mỹ nam" liên tục đối địch như vậy khiến quần chúng vây xem được mở mang tầm mắt, đồng thời cũng lệ rơi đầy mặt. Hai người tài giỏi kia có cần làm mất tôn nghiêm khiến bọn họ lu mờ như vậy không?

Lam Vong Cơ vốn lãnh đạm không cảm xúc nay trên mặt xuất hiện nụ cười tà mị, không ai biết trong đầu y đang nghĩ gì.

Cứ thế, cuộc chiến giữa hai người bọn họ tiếp diễn liên tục cho đến mùa xuân năm sau.

.

Nhiếp Hoài Tang cố nằm lại trên giường đến những giây phút cuối cùng.

Kim Tử Hiên "A Tang, nếu cậu không tắt đồng hồ báo thức đi, tớ sẽ cho cậu biết thế nào là lễ hội."

Nhiếp Hoài Tang mấp mấy, đưa móng giò kéo điện thoại vào ổ chăn "Tớ tắt ngay đây, tớ ngủ thêm năm phút nữa, cậu nhớ đánh thức tớ đấy..."

Ôn Quỳnh Lâm "A Tang, nên dậy đi thôi. A Trừng đã đến lớp lúc năm giờ sáng rồi đó..."

Ký túc xá lặng ngắt như tờ.

Nhiếp Hoài Tang trong lòng thầm than "Tên đó lại mắc chứng tâm thần gì vậy a."

Đến phòng học, nhìn hai vành mắt đen như gấu trúc của Giang Trừng, toàn thể bạn cùng phòng chấn động.

Nhiếp Hoài Tang run rẩy đặt tay lên vai Giang Trừng "Mặc dù trước đây tớ có nói lão đại không được khóc! Phải cố gắng đứng lên! Nhưng cũng đừng như vậy mà tổn hại thân thể!"

Giang Trừng xoa xoa huyệt thái dương "Xách cậu ta đi chỗ khác, lão tử hiện tại không có sức mà quất chết cậu ta."

Ôn Quỳnh Lâm tiến đến, lo lắng hỏi "A Trừng không sao chứ? Mất ngủ hả? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Giang Trừng buồn bực, khoát tay ý bảo không biết, chờ Ngụy Anh đến rồi nói sau.

Ngụy Anh là Alpha duy nhất trong khoa bọn họ, nhưng cũng chỉ là một Alpha về mặt sinh lý, thực tế thì cậu ta chẳng khác gì một con lười, mỗi lần trông thấy cậu ta đều là trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, di chuyển chậm chạp.

Đám bạn nhìn nhau, liên quan gì đến Ngụy Anh?

Lúc này, Ngụy Anh lười nhác ngái ngủ đi tới, bị bọn Giang Trừng gọi vào.

Giang Trừng vừa thấy liền hỏi, Omega bên kia có sao không?

Ngụy Anh mờ mịt, sao tớ nghe nói là Alpha mà.

Không phải nói các người giống như máy dò rada, hễ có Omega là lập tức dò được sao?

Ngụy Anh mệt mỏi ngồi xuống bàn, hai mắt mông lung nhìn trần nhà "Cậu cũng biết đó, tớ không nhạy cảm lắm với tinh tức tố, hôm qua bên khu Alpha có chuyện gì đó rầm rộ lắm, nhưng tớ vẫn ngủ rất ngon lành."

Giang Trừng cảm thấy mình thật ngu khi đi hỏi Ngụy Anh.

Nhiếp Hoài Tàng do thám được nói "Tối qua có một Omega ở trên đường trường bật khóc sau đó phát tình, Alpha tìm đến ôm cậu ta chiếm hơn nửa sân trường, sau đó trở về ký túc xá lên giường."

".... Đệch!"

Nhiếp Hoài Tang ôm di động vuốt ve, Giang Trừng không hiểu sao cảm thấy ánh mắt của cậu ta tràn ngập từ ái.

"So với đám Alpha Omega ngu xuẩn bị tinh tức tố dẫn dụ, xem ra cậu vẫn còn chút hữu dụng."

Ngụy Anh "... Sao cảm thấy có ai đó đang chửi mình."

Nhiếp Hoài Tang "Đây có được xem như một lời khen không?"

Kim Tử Hiên luôn là người hiểu rõ chân tướng "A Trừng, cậu cũng vì Omega động dục mà mất ngủ? Cậu cảm nhận được chuyện đó hả?"

Gương mặt Giang Trừng vặn vẹo, không nói một lời.

Tín hiệu từ Omega trong kỳ phát tình đối với những người có thể cảm nhận được là một chuyện đáng phát điên đến bao nhiêu, cái này ai cũng đều biết.

Nhiếp Hoài Tang cảm thán "Lão đại quả nhiên là một Beta đẳng cấp, không hổ là người Lam Vong Cơ nhìn trúng... Á!!!"

Giang Trừng thu hồi nắm tay, như chưa có gì xảy ra "Tớ ngủ một chút, A Hiên, giáo viên tới nhớ đánh thức tớ."

Kỳ thật không đơn giản chỉ là mất ngủ. Giang Trừng nửa đêm bừng tỉnh, tim đập dồn dập, tay chân như nhũn ra, thứ gì đó dưới da ngứa ngáy như bị kiến bò, cậu phải cắn chặt răng mới có thể ngăn bản thân phát ra rên rỉ.

Tình huống này một lúc lâu mới dịu đi, nhưng thân thể vẫn không hoàn toàn nghe lời, chẳng hạn như, "cậu em" của cậu đã dựng lên rồi.

Sau đó cậu vừa sợ vừa giận đi dội nước lạnh.

Ngồi yên trong ký túc xá một lúc, cậu quyết định vác cặp tới trường sớm.

Giang Trừng nghe nói có một vài Beta cũng sẽ bị Omega đang trong thời kỳ phát tình ảnh hưởng, cậu chỉ là không ngờ mình có diễm phước trải nghiệm chuyện này.

Sau khi tan học, đám sinh viên trong ký túc xá quyết định ra ngoài trường chơi. Đột nhiên Nhiếp Hoài Tang len lén chọt Giang Trừng "A, là Lam Vong Cơ kìa."

Liên quan rắm gì mà gọi.

Lam Vong Cơ đi từ phía đối diện đến, đang cùng đám bạn trò chuyện vui vẻ.

Giang Trừng khoác lên bộ mặt "chớ ai tới đụng" không hề chớp mắt, nện bước đi thẳng.

Hai người giao nhau....

... Và không có chuyện gì xảy ra...

Không có đấu mắt, không có tia lửa văng khắp nơi, thậm chí còn không thèm liếc nhau một cái, cứ thế cách thật xa nhau.

Phía sau truyền đến tiếng thở dài thất vọng. Trán Giang Trừng nổi gân xanh.

Thực tế, mặc dù Giang Trừng và Lam Vong Cơ hay đối kháng nhau trong các hoạt động, nhưng khi giáp mặt ngẫu nhiên, Giang Trừng tựa hồ cũng chỉ xem Lam Vong Cơ như người xa lạ không hơn không kém.

Giang Trừng là đại nam nhân chân chính, làm việc gì cũng phải quang minh chính đại, đàn ông thì nên dùng vũ lực và hành động để nói chuyện chứ không phải dùng cái miệng, cho nên, đối với loại chuyện kể lể nói xấu khiêu khích cậu không rãnh làm.

Sau khi ăn xong, bốn người đang trên đường quay về ký túc thì Giang Trừng nhận được điện thoại.

Ôn Quỳnh Lâm nhìn thấy người gọi đến "Mẹ cậu?"

Giang Trừng nói chuyện rất ngắn gọn "Mẹ, có chuyện gì không?"

Mẹ của Giang Trừng cũng không dài dòng "Ngày mai, cha và mẹ sẽ đi du lịch, giả bộ gọi điện báo cho mi biết một tiếng, mi không cần làm phiền."

Mẹ của Giang Trừng là một người nghiêm khắc nhưng rất thương con, từ nhỏ đã bồi dưỡng Giang Trừng cách xử lý chuyện trong cuộc sống, rèn luyện cậu thành người con trai toàn năng trong lĩnh vực gia đình.

"Ồ! Đã biết."

"Hừ! A Ly mấy ngày nữa sẽ đến xem mi sống ra sao, nếu mi có chuyện gì cứ nói với chị."

"Chị con sắp đến? OK. Còn gì nữa?"

".... À...."

"Hử?"

"Gần đây... người ngợm mi có chi bất thường không? Có gì... không thoải mái không?"

Giang Trừng kinh ngạc. Vấn đề đầy sự quan tâm này, chưa bao giờ là style của người phụ nữ cường đại kia cả.

"Con không có việc gì, nhưng mẹ, lần này cùng cha ra nước ngoài bộ muốn cho con có đệ đệ muội muội gì chăng?"

Mẹ Giang Trừng thẹn quá hóa giận cúp điện thoại. Giang Trừng vẫn cảm thấy mẹ mình có gì đó là lạ, nhưng suy nghĩ của cậu đã nhanh chóng bị đám tạp nham ngu ngốc bên cạnh chuyển sang hướng khác.

"Chị cậu hẳn là đại mỹ nhân trong tấm ảnh lần trước đi! Giới thiệu đi lão đại!"

Giang Trừng thương hại nhìn bọn họ "Chị của tôi là Alpha..."

"...Al, Alpha cũng được...."

"Chị ấy ở phía trên." Suy nghĩ một chút lại bổ sung "Loại hình dễ chà đạp như cậu chị ấy rất thích, lúc gặp mặt không biết chị ấy có hài lòng với món quà mà tôi đưa không đây?"

Nhiếp Hoài Tang run rẩy trốn phía sau Kim Tử Hiên.

Nhóm bạn cùng phòng rất tò mò về gia đình của Giang Trừng, cậu cũng không từ chối mà sảng khoái kể chuyện, rôm rả suốt đường đi.

.

Qua vài ngày, Giang Trừng tan học trở về ký túc xá, đến dưới lầu, cậu trông thấy lớp trưởng đang cầm một chồng thông báo.

Cậu cầm lên "Lại kiểm tra sức khỏe?"

Lớp trưởng nhún vai "Kiểm tra sức khỏe định kỳ, lớp mình là chiều thứ ba, thông báo cho đám ỉ ôi cùng phòng cậu đừng quên."

Giang Trừng đọc sơ qua, cũng không chú ý mấy, liền cất cặp sách rồi chạy đến chỗ làm thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com