Chương 5
Giang Trừng là một Omega.
Vì là Omega, cho nên cần phụ thuộc vào Alpha, chịu bị ôm, chịu bị an bài, còn phải sinh con cho Alpha, khi phát tình chẳng khác nào động vật động dục, trong đầu chỉ có làm tình, cả cuộc đời không có chủ kiến, mặc cho người định đoạt.
Giang Trừng là người như thế nào? Cậu chính trực, kiên nghị, cường đại, thân thể và tinh thần đều cứng cỏi, luôn có định hướng tương lai với những hoài bão lớn lao, biết mình nên làm gì và biết chịu trách nhiệm với những lựa chọn của mình.
Một người như vậy, sao có thể cam chịu số phận là một Omega.
Không khác nào một chú chim đang trưởng thành muốn sải cánh tự do bay lượn khắp bầu trời lại đột nhiên bị người bẻ gãy đôi cánh đó đi, bị bắt nhốt vào trong lồng sắt.
Đáng sợ như vậy, làm sao có thể chấp nhận được?
Bởi vì thái độ bất hợp tác luôn sẵn sàng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề của Giang Trừng, bác sĩ bất đắc dĩ nói khi nào đến thời kỳ phát tình có thể đưa cậu vào trạng thái hôn mê. Việc này dĩ nhiên ảnh hưởng không tốt đến thân thể, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Giang Trừng mê man bị chuyển vào một buồng trong phòng y tế, có hai vị y sĩ túc trực ở đây, đợi thời gian phát tình của cậu đến.
Phòng y tế luôn luôn là một nơi vắng vẻ, nếu không có việc gì nghiêm trọng, hẳn các sinh viên trong trường không ai muốn lui tới.
Giang Trừng bày sách vở ra, nhưng tầm mắt lại không có tiêu cự.
Giang Yếm Ly đã biết chuyện của cậu, trong điện thoại truyền đến giọng nữ thật ôn nhu cũng thật kiên định "Dù xảy ra chuyện gì, em vẫn là cục cưng bé bỏng quan trọng nhất của chị, nên nhớ, mọi người trong nhà đều yêu thương em."
Mặc dù cảm thấy được an ủi, nhưng đối với kỳ phát tình của một Omega mà mình chưa từng trải qua vẫn làm Giang Trừng kinh hoảng bàng hoàng không biết phải làm sao.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua, đến ngày thứ ba, cậu giật mình tỉnh dậy.
Giang Trừng cảm thấy cơ thể xôn xao một cách lạ kỳ, nhưng vì lòng tự trọng và kháng cự mãnh liệt của bản thân mà vẫn chưa rung chuông gọi y sĩ. Cậu nghiến răng gắt gao ôm lấy bản thân, không ngừng ra lệnh cho lý trí của mình quay trở lại.
Đây là sai lầm thứ nhất.
Ngoài hành lang, Lam Vong Cơ sau khi hết tiết đến phòng y tế tìm giường ngủ trưa, đột nhiên bị một cảm giác không tên dẫn dụ đến trước một gian phòng. Thính giác linh mẫn của y nghe được tiếng thở ồ ồ bất ổn, không biết là xuất phát từ tò mò hay quan tâm một thứ gì đó khác lạ, hiếm thấy một lần lỗ mãng đẩy cửa phòng ra.
Đây là sai lầm thứ hai.
Ngay lập tức, Lam Vong Cơ ngửi thấy trong không khí truyền đến một mùi hương kỳ diệu, ngọt ngào thơm mát như đầm sen đến mùa nở rộ.
Mùi thơm dịu ngọt này khiến y mất đi ý thức.
Trên giường có một bóng đen đang nằm run rẩy "... Cút ra!!!"
Thanh âm khàn khàn kiềm nén thậm chí có vẻ thê lương sợ hãi, Lam Vong Cơ lập tức nhận ra là ai "Là cậu?! Tại sao cậu..."
Lam Vong Cơ từng bước đi đến, thân thể rốt cục không khống chế được nữa, người trên giường như một nam châm hấp dẫn khiến y không thể cưỡng lại bước chân.
Giang Trừng kịch liệt run rẩy.
Hơi thở nồng đậm đặc thù chẳng biết từ lúc nào đã tràn ngập cả phòng, thôi thúc một thứ gì đó trong bản năng thức tỉnh. Muốn, rất muốn, muốn được hãm sâu vào hơi thở trầm tính kia. Giang Trừng rốt cục chịu không nổi, sợ hãi vung tay, cố gắng đẩy màn hương gần như sắp hóa thành thực thể kia.
Lam Vong Cơ đi đến bên giường, giơ tay nắm chặt tay cậu.
Đây là sai lầm cuối cùng.
Mùi hương Alpha, cơ thể Alpha, độ ấm của Alpha.
Sự kích thích trí mạng, hãm người ta vào trong địa ngục nhơ nhớp, đầy dục vọng tội lỗi.
Giang Trừng kéo một cái, giống như dây leo bám lên thân thể Alpha, ép sát thân mình vào mùi hương kia, nó làm cậu thoải mái vô cùng. Môi bất giác cọ cọ vào xương quai xanh, vào cổ Lam Vong Cơ.
Mà người kia rốt cục chịu không nổi, một tay ghìm chặt eo Giang Trừng, bàn tay luồn vào trong vạt áo cậu sờ soạng không kiêng nể, một tay hơi nâng cằm cậu lên.
Dưới sáng mong manh chiếu vào từ cửa sổ, gương mặt thiếu niên đỏ bừng, một đôi hạnh mâu tràn ngập thủy sắc long lanh, hàng mi ướt át khẽ run, tất cả đều đánh thẳng vào bản năng chinh phục của Lam Vong Cơ.
Y hung hăng hôn xuống. Đầu lưỡi không chút do dự luồn vào trong khoang miệng, bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại ngây ngô kia mà dây dưa, cắn nhẹ, mút vào.
Tiếng nước truyền ra đầy dâm mĩ, hai người mất đi lý trí đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt, nhiệt khí thở ra khiến tình dục vô hạn lên men.
Giang Trừng dịu ngoan như một chú mèo nhỏ mặc Lam Vong Cơ chiếm đoạt, thân thể được an ủi bởi nụ hôn dường như còn cảm thấy chưa thỏa mãn, càng muốn một cái gì đó mãnh liệt hơn, xâm chiếm lấy chính mình. Cậu nức nở ôm lấy cổ Lam Vong Cơ như muốn tiến nhập vào cơ thể Alpha của y, nửa thân dưới nhẹ nhàng cọ xát.
Thân thể Omega trong giờ phút này không cần đề cập vẫn biết nó như thế nào, Giang Trừng mẫn cảm không thể tưởng tượng nổi, chỉ động chạm qua quần áo cũng đủ để cậu kích động mà rỉ ra, thậm chí ngay cả địa phương thầm kín nào đó ở phía sau cũng đói khát co rút lại, chờ mong vật thể xâm nhập. Cậu khó chịu cọ thấp xuống dưới, không lên tiếng thẹn thùng mời gọi.
Tiếng thở của Lam Vong Cơ càng trở nên âm trầm, nương theo một chút khe hở từ nụ hôn mà miễn cưỡng nói "Cậu có biết... bản thân đang làm gì không..."
Đây là một lời tán tỉnh kinh điển, nếu như trong tình huống bình thường. Nhưng lúc này, nó giống như một lực đẩy, mạnh mẽ đẩy Giang Trừng xuống vực sâu ham muốn.
Chú chim tự do đang sải cánh giữa bầu trời trong nháy mắt rơi xuống. Môi Giang Trừng vẫn dán chặt lấy môi Lam Vong Cơ, dùng giọng mũi nói "Tôi biết."
Sau đó, dưới ánh mắt kinh sợ của Lam Vong Cơ, Giang Trừng nắm lấy ngón tay út của mình, dùng sức bẻ.
Răng rắc!
Sau đó là các ngón tay còn lại.
"....!"
Đau đớn kéo về cho cậu chút lý trí và khí lực, Giang Trừng đẩy ra Lam Vong Cơ, mượn lực lảo đảo về phía sau. Thắt lưng đập mạnh vào góc bàn sắc bén, cậu rên khẽ một tiếng, cảm thấy mừng vì cơn đau này, khóe miệng lại dấy lên một độ cong trào phúng, dùng sức nhấn vào chuông rung gọi y sĩ.
Chuyện kế tiếp chỉ để lại những đoạn ngắn rời rạc trong trí nhớ của Giang Trừng, nhưng có một điều cậu chắc chắn rằng, trước khi lâm vào hôn mê, cậu đã mỉm cười.
Đời ta, ta tự chủ.
.
Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên Giang Trừng nhìn thấy là cha mẹ mình.
Mẹ cậu có hơi tiều tụy, sắc mặt mệt mỏi. Cha thì vành mắt thâm đen, râu cũng không cạo, vừa thấy cậu tỉnh ánh mắt liền sáng lên.
Không lẽ tình trạng mình nguy kịch đến vậy. Giang Trừng thầm nghĩ.
Ba người sáu con mắt nhìn nhau một hồi, Giang phu nhân đưa tay xoa nhẹ đầu cậu "Cảm giác thế nào?"
Giang Trừng mặt không chút thay đổi "Chưa đến mức trở về với đất mẹ, còn sống được."
Trong giọng nói không tránh khỏi mang theo oán giận, Giang phu nhân bật cười một tiếng.
Trán Giang Trừng nổi gân xanh.
Giang lão gia liền đến ôm con trai, nâng dậy cậu, đút cái gối nằm dưới lưng để cậu ngồi nửa người, sau đó nhìn chăm chú cậu, chân thành nói "Bọn ta xin lỗi con."
Giang Trừng lập tức nói "Cần một lời giải thích."
Giang gia phu phụ nghẹn lời "Con thật là..."
"Con cũng biết, Omega trong xã hội rất hiếm. Cho đến nay không biết có bao nhiêu cặp Alpha – Omega thành đôi là xuất phát từ tình yêu chân thật, hay chỉ đơn thuần là chất dẫn dụ hấp dẫn và mê luyến thân thể đối phương." Giang phu nhân ôn nhu nhìn con mình, mang theo tình yêu thâm trầm của người làm mẹ.
"Con trai, thật xin lỗi, cha mẹ cho con dùng thuốc ức chế là vì muốn tốt cho con. Omega rất dễ bị chất dẫn dụ an bài, cha mẹ không muốn con phải kiêng dè điều gì, cứ tận hưởng cuộc sống, nói yêu đương, không cần phụ thuộc vào Alpha, tỉnh táo tìm được bạn đời chân chính của đời mình."
"Nhưng không ngờ, thuốc ức chế lại mất hiệu lực."
Giang Trừng sắc mặt biến hóa, lại không biết dùng biểu cảm gì để đối diện "Cha mẹ, con không trách hai người. Nếu không có thuốc ức chế, không chừng hai người đem con vào lồng kính cất giữ luôn cũng không chừng."
"Này!"
"Con nói thật, hai người không cần... áy náy." Giang Trừng mất tự nhiên xoay mặt qua chỗ khác "Được làm Beta hai mươi năm là lời rồi. Con lớn lên cũng chẳng khác Alpha là mấy, nếu đến kỳ phát tình..." Nói đến đây, sắc mặt cậu trầm lại, nghiến răng nghiến lợi "Con sẽ đánh mình ngất xỉu như vừa rồi là được."
Đương nhiên không được! Giang gia phu phụ hai người đánh tiếng lòng.
Giang lão gia dở khóc dở cười "Con chán ghét Alpha ư?"
Giang Trừng mím môi. Cậu không chán ghét Alpha, cũng không để ý mấy thứ trinh tiết đó, chỉ là lòng tự trọng của đấng nam nhi không cho phép thân thể mình bị bất cứ thứ gì khống chế.
Thân ta, ta giữ, mệnh ta, ta nắm.
Hơn hai mươi năm ngẩng cao đầu nhìn người, nghĩ đến việc mình nằm dưới thân người khác hầu hạ rồi sinh con. Không có cửa đâu!
Giang phu nhân bất đắc dĩ nói "Được rồi, chuyện này tính sau đi. Uống chút nước không?"
Nói rồi bà đưa cốc nước tới bên Giang Trừng, muốn đút cho cậu. Thấy thế, Giang Trừng liền kỳ thị "Con có thể tự uống, con có khát, chứ chăn mềm của con không khát!"
Giang phu nhân có xúc động muốn đập đứa con này một trận.
Giang lão gia vỗ vỗ vai bà, nhìn Giang Trừng nói "Thân thể của con đang vào thời kỳ chuyển biến, hiệu quả của thuốc ức chế chưa hoàn toàn biến mất, đối với người khác mà nói, mùi hương của con pha lẫn giữa Beta và Omega, thời gian đầu còn có thể giống Beta." Ông nghĩ nghĩ, lại bổ sung "Vả lại, mấy ngày trước có một cậu Alpha ở trên người con..."
Đồng tử Giang Trừng co rút lại, không tự chủ tản mát ra sát khí lạnh thấu xương.
Giang lão gia không ngần ngại nói tiếp "Dấu hiệu cậu ấy lưu lại phải qua một thời gian mới biến mất. Nói chung, nhóm bạn học Beta của con không đủ mẫn tuệ sẽ không phát hiện biến hóa trên người con. Con có thể từ từ thích ứng đến khi thân thể chuyển thành Omega hoàn toàn."
Thật lâu sau, bờ vai cương cứng của Giang Trừng mới buông lỏng trầm tĩnh lại "Cứ như vậy đi."
Giang gia phu phụ nhìn con trai, mỉm cười nói "A Trừng, con nên nhớ, đối với chúng ta, con là giỏi nhất. A Trừng của nhà ta luôn là người giỏi nhất, không ai sánh bằng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com