Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Rõ ràng cô ấy là người đến sau

Ngỡ là trái tim khô cằn héo úa sẽ thôi buồn đau
_____________________________

Tôi trở về nhà khi mặt trời đã lặn xuống phía xa xăm nào đó để lại một mảng trời đỏ rực và lũ chim bắt đầu kéo nhau về tổ sau một cuộc hành trình dài. Ba mẹ và các anh chị đều đang ngồi ở phòng khách đợi tôi. Mẹ đã chuẩn bị cho tôi một liễn cháo yến mạch. Tôi vừa húp cháo vừa ra vẻ quan tâm hỏi

"Bella sao rồi ba?"

Ba tôi vẫn nhìn tôi một cách âu yếm

"Con bé không sao rồi. Nó đã được ba nó đưa về nhà. Bây giờ điều đáng quan tâm là con kia kìa."

"Con ư?" Tôi tròn mắt nhìn ba tôi.

Ông vuốt ve mái tóc bạch kim của tôi rồi hỏi

"Con cảm thấy như thế nào? Ý ba là...con sở hữu nhiều năng lực hơn bất cứ ai trong nhà, vì vậy mỗi lần sử dụng chúng con sẽ đều cảm thấy mệt mỏi. Và giờ con cảm thấy ổn đấy chứ?"

Tôi mỉm cười yếu ớt, khẽ liếc qua chỗ Edward và ngạc nhiên khi thấy anh chỉ ngồi đăm chiêu mà không cười nói như thường ngày

"Con nghĩ là con ổn, hơn bao giờ hết."

Mẹ lập tức nắm lấy tay tôi

"Flora, lúc nào con cũng nói là con ổn, trong khi con không ổn chút nào hết. Ba, mẹ, và tất cả aanh chị của con đều không thể biết được con đang nghĩ gì, con cũng không thể hiện..."

Tôi cố cười thật tươi, ngắt lời mẹ

"Con thật sự không sao. Mẹ xem, trông con rất ổn mà."

Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ

"Con nói thật sao?"

Tôi gật đầu lia lịa.

"Nếu con cảm thấy khó chịu, hay mệt mỏi, con đều có thể nói với mọi người" Ba nói" Vì chúng ta là một gia đình cơ mà."

Tôi lại cười, nhưng lần này là thật sự cảm thấy ấm áp.

Ba mẹ nhắc sơ qua về việc anh Edward không nên đến gần Bella nữa rồi bảo tôi nên nghỉ ngơi sớm.

Những ngày sau đó, tôi cảm thấy khá vui vì anh Edward không còn nói chuyện với Bella, cũng không còn liếc nhìn cô bạn trong giờ ăn trưa nữa. Anh ấy quan tâm tôi như ngày trước, và chúng tôi vẫn thân thiết như thế cho đến khi....trường tôi tổ chức lễ hội mùa xuân

Hôm sau, trong tiết lượng giác, tôi ngạc nhiên khi thấy Mắt Phượng không còn líu lo như thường lệ nữa. Tôi cũng không để ý gì nhiều. Cuối buổi học, tôi đang thu dọn sách vở chuẩn bị đi ăn trưa thì bỗng Mắt Phượng lúng túng gọi tên tôi

"F...Flora..."

Tôi giật mình quay lại nhìn hắn ta bằng ánh mắt giận giữ

"Vừa mới gọi cái gì đó?"

"Ơ...ơ..." Mắt Phượng lúng túng, mặt đỏ bừng, gãi đầu gãi tai không biết phải làm gì khiến tôi phải dịu giọng lại ngay lập tức.

"Làm sao?"

"Thì công ch...Flora biết đấy...Nhà trường sắp tổ chức lễ hội mùa xuân, mà tôi và Flora đều chưa có bạn nhảy."

Tôi cười nửa miệng

"Ấp úng nãy giờ hóa ra chính là muốn mời tôi làm bạn nhảy hả?"

Cậu ta nhìn đi chỗ khác, ngượng ngùng gật đầu. Tôi suy nghĩ một hồi, dù sao thì ba mẹ và các anh chị đều sẽ đi săn, tôi ở nhà một mình thì chán lắm, nên tôi cứ gật đầu đại đi vậy.

Tôi bước đi trên hành lang dài và hẹp. Một cảm giác kì lạ theo đuổi tôi, cái cảm giác mà một ánh mắt đang quan sát tôi từ trong những tầng sâu nhất của bóng đêm

"Florence!"

Tôi giật mình quay phắt lại thì thấy Oliver đang cười hì hì tiến lại chỗ tôi. Lại mời tôi làm bạn nhảy chứ gì?

" Cậu có ý định mời mình cùng đến tham dự vũ hội mừng xuân với cậu không?" (Biết ngay, cái suy nghĩ của cậu ta như in trên mặt cơ mà)

Tôi nghiêng đầu

"Xin lỗi nhé, nhưng mà tôi mời người khác rồi" (Chính xác thì "người khác" mời tôi)

Nụ cười trên môi Oliver vụt tắt, mặt cậu ta đanh lại

"Ai cơ?"

"Tôi nghĩ chuyện đó không liên quan đến cậu cho lắm." Tôi nhún vai đáp

Oliver cười khẩy

"Lại cái thằng Edward lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng đó chứ gì?"

"Anh Edward sẽ không tham gia vũ hội" Tôi bắt đầu cảm thấy bực.

"À, hay là cái thằng Christopher lúc nào cũng ra vẻ ta đây chỉ biết cười với một mình cậu?"

Khóe môi cong lên một cách đầy khinh bỉ, tôi đang định đáp trả thì có một giọng nói trầm ấm xen lẫn chút tức giận vang lên

"Flora sẽ nhảy cùng với tôi, cậu có ý kiến gì sao?" 

Mắt Phượng một lần nữa lại xuất hiện(hình như lúc nào hắn cũng xuất hiện lúc tôi cần nhất, như đang âm thầm bảo vệ tôi vậy), cậu vòng tay qua vai tôi, kéo tôi xích lại gần hắn khiến tôi lại cảm thấy ngượng không tả nổi. 

Oliver trợn mắt nhìn Mắt Phượng

"Mày vừa gọi cô ấy là cái gì cơ? Mày dám gọi tên thân mật của cô ấy một cách ngang nhiên như vậy sao?"

"Cậu ấy gọi tên thân mật của tôi một cách ngang nhiên như vậy đấy, thì làm sao?" Tôi nghiêng đầu, giương đôi mắt cún con nhìn Oliver như thể cái điều tôi vừa thốt ra là một cái gì đó đáng yêu lắm vậy. Nói đùa chứ nhìn cậu ta tức đến đỏ cả mặt như vậy...tôi vui lắm.

Tôi kéo tay Mắt Phượng rời đi. Cậu ta vẫn khoác vai tôi khiến tôi...nói khó chịu thì hơi quá. Nhưng ngẫm lại thì Oliver nói đúng. Hình như Mắt Phượng chỉ cười với một mình tôi. Kiểu như trong mấy bộ phim ngôn tình tổng tài ba xu "nạnh nùng" với cả thế giới nhưng chỉ ngọt ngào với mình em ý. Nghĩ đến đây khiến tôi không nhịn được mà bật cười. Mắt Phượng nhìn tôi, hình như vẫn đang còn bực lắm

"Flora, cười gì đấy?"

Tôi vẫn cười

"Lúc nãy cậu ngầu lắm."

Mắt Phượng lập tức hết giận dỗi, hai má đỏ ửng như hai con tôm luộc. Cậu gãi đầu, lúng túng giải thích

"Thì tại thằng nhóc đó làm phiền Flora mà." cúi đầu, Mắt Phượng nói"Tôi không muốn thấy Flora thân thiết với mấy loại như thế!"

Hai con tôm luộc trên gò má của hắn lập tức nhảy sang ngự trên gò má của tôi, hóa ra cậu ta là vì lo lắng cho tôi sao? Tôi không cười nữa mà chỉ cúi đầu lặng lẽ bước đi. Từng làn gió lành lạnh thổi qua kẽ tóc tôi khiến tôi run rẩy, nghe hàm răng đánh vào nhau lập cập. Mắt Phượng lại định cởi áo ra khoác cho tôi nhưng tôi lập tức ngăn hắn lại. Tôi bảo

"Không cần đâu, dù sao cũng đến nhà ăn rồi."

Mắt Phượng buồn bã (hổng hiểu sao) bỏ đi. Tôi lại tò mò hỏi

"Này cậu không ăn gì sao?"

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt rầu rĩ

"Không cần đâu, những người như tôi không được phép ăn những thứ đó."

"Là sao?" Tôi nhíu mày"Vậy cậu ăn cái gì để sống cơ?"

Hắn không trả lời mà chỉ lặng lẽ bỏ đi. Thái độ của hắn khiến tôi bực mình. Lần nào cũng thế, mỗi lần tôi gặng hỏi về thế giới phù thủy là hắn lại đánh trống lảng sang chuyện thời tiết. Nhưng rồi ngay sau đó tôi cũng quên luôn vì còn có một mối bận tâm khác: Anh Edward đang ngồi với Bella

Tôi rầu rĩ ngồi xuống bên cạnh chị Alice.

"Em không ăn gì à?" Anh Emmett hỏi thăm tôi"...Á sao lại nhéo anh?" 

Tôi mỉm cười yếu ớt, giỏng tai lên nghe cuộc trò chuyện giữa anh Edward và Bella

"Cho tôi biết một nhận xét của cô về tôi đi."

Ra là anh ấy quan tâm đến những gì Bella nghĩ về anh ấy lắm.

"Cái đó thì không được." Bella đáp lại

"Cô đừng có mà như thế, cô chẳng vừa mới hứa là sẽ cho tôi một câu trả lời rồi đó sao" Anh Edward nói bằng một thứ giọng, mà tôi tưởng anh ấy chỉ nói với mình tôi 

"Nhưng anh cũng đã từng hứa lèo đấy thôi" Bella nghiêm giọng

"Chỉ là một cái nhận xét thôi mà... Tôi sẽ không cười đâu."

"Không, anh sẽ lại cười ngay đấy" Bella vẫn cương quyết

Edward cụp mắt xuống, nhưng rồi ngay sau đó anh lại rướn mắt ngay lên nhìn chằm chằm vào Bella qua hai hàng mi dài đen nhánh, đôi mắt màu vàng nâu rực sáng.

"Nào?" Edward hơi chồm người về phía Bella và hít vào thật sâu.

"Ơ, cái gì?" Bella trở nên lúng túng, không biết vì khoảng cách hơi gần, hay là do gương mặt điển trai của anh Edward.

"Cho tôi biết một nhận xét của cô về tôi đi" Anh Edward nhìn Bella chòng chọc

Bella như bị mê hoặc bởi một thứ tà thuật nào đó

"Ừm, ừm... Trong quá khứ, anh đã có từng bị một loài nhện nào đó mang tính phóng xạ cắn không?"

"Cô chẳng nghĩ ra được điều gì hay hơn sao?" Edward nhạo báng.

"Xin lỗi, trong đầu tôi chỉ có thế thôi" 

"Cô chỉ nghĩ đến những cái vớ vẩn" Edward vẫn nói bằng giọng gợi đòn

"Thế không có nhện nào cắn à?"

"Không."

"Vậy là chẳng có năng lực phóng xạ nào hết?"

"Làm gì có."

"Quỷ tha ma bắt thật"

"Cô mà có bảo là tôi từ hành tinh Kryptonite đến thì tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên đâu"Edward lại bắt đầu cười khinh khích.

"Anh đã hứa là không cười, nhớ chưa?"

Edward bặm môi lại để thôi bật cười, ra chiều khổ sở lắm.

Tôi nhắm mắt lại, ngưng sử dụng khả năng nghe từ xa lại rồi nằm bò ra bàn, mặc dù mắt vẫn hướng về phía hai người bọn họ. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tay, tự hỏi sao hôm nay giờ nghỉ trưa dài lê thê quá trời vậy?

Mãi một lát (đối với tôi như cả một thập kỉ vậy) thì tiếng chuông reo lên. Bella chần chừ một lúc lâu rồi mới đứng lên. Không biết có phải là do mắt tôi có vấn đề gì không mà khi Bella lướt qua tôi, tôi thấy trong một khoảnh khắc, ánh mắt mà cô ấy dành cho tôi sắc bén, và mang phần đắc ý.

Tôi từ từ đứng dậy, tạm biệt các anh chị rồi đi thẳng về nhà. Tiết tiếp theo là tiết sinh học. Tiết này sẽ thực hành lấy máu. Năm nào cũng như năm nào, tôi đều sẽ cúp tiết này. Tại sao ư? Đơn giản vì tôi không muốn người ta tống tôi lên xe ném vô phòng thí nghiệm để mổ xẻ xét nghiệm các thứ đồ.

Tôi lang thang dọc đường quốc lộ để về nhà. Khi tôi đang nhìn ngắm những chiếc bánh ngọt được bày ở cửa kính bên kia đường thì chiếc xe Volvo màu bạc của anh Edward chạy vụt qua, trên xe còn có cả...Bella đang xanh xao khiến tôi như không tin vào mắt mình. Tôi dụi dụi mắt, không, tôi đâu có nhìn nhầm đâu. Tôi ngơ ngác nhìn chiếc xe cứ thế chạy xa dần, xa dần. Tôi mỉm cười. Phải rồi, Bella đang ốm mà, anh Edward đưa cô ấy về cũng là bình thường mà...Bình thường mà...
_____________________________

Chúc các bạn năm mới vui vẻ và cũng đừng quên, truyện chỉ được đăng trên wattpad, vui lòng không đọc ở các web lậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com