Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sơn Trà

.

.

.

Cung Viễn Chủy từ sau tết Nguyên Tiêu bị thương vẫn đang hôn mê bất tỉnh được đưa về nhà ngoại chăm sóc. 

"Tiểu công tử chỉ có vết thương mới khép miệng kia. Ngoài ra, còn vết thương trên đầu, va đập không nhẹ, không rõ có ảnh hưởng tới chỗ này không?" Thái y chỉ vào đầu, ánh mắt đầy ẩn ý.

Lý Giáng Du nghe xong cũng chỉ lắc đầu thở dài nhìn vào trong phòng.

"Trưởng tỷ chỉ có một đứa con là hắn. Chúng ta đều không nỡ nhìn hắn như vậy."

Y giả lại không thể tự y, Cung Viễn Chủy cứ nằm ngây ngốc trên giường qua vài tháng, hoa cúc trong tiểu viện đều lụi tàn, tuyết rơi, cây cối đều trụi lủi, chỉ có cây hồng trước cửa là mọc quả chi chít, bệnh tình của Cung Viễn Chủy cũng chậm chạp khá lên, có thể đi loanh quanh trong phủ.

Vài tháng lại giống như vài năm, Cung Viễn Chủy hình như quên mất Cung Môn phong cảnh như thế nào, Cung Thượng Giác có bộ dạng ra sao. Rõ ràng là nơi hắn sống mười mấy năm, người hắn gần gũi mười mấy năm, hiện tại trong đầu chỉ còn một màu trắng xoá.

Lí Giáng Du cùng thái phó đại nhân đều bận việc trong triều đến sứt đầu mẻ trán, Cung Viễn Chủy dùng cơm chung ngồi nghe chuyện triều chính của bọn họ. Hoá ra không chỉ có tranh đấu giang hồ, cung đấu quyền đấu trong hoàng thành cũng có thể khiến người ta tổn thương lẫn nhau nhiều như vậy.

"Tiểu Chủy, thọ yến năm nay của hoàng thái hậu, con cùng ngoại tổ phụ đi có được không?" Thái phó khẽ hỏi.

Đôi môi tái nhợt của Cung Viễn Chủy khẽ mím lại, miếng cá om dưa chua vốn đậm đà lại chẳng còn vị gì trong miệng.

"Vâng, đều nghe ngoại tổ phụ và tiểu cữu cữu."

Cung Viễn Chủy có đôi lúc ngồi ngẩn người bên trong tiểu viện nhỏ của mình, nhớ lại khi còn ở Cung Môn, ngày ngày đều quanh quẩn ôm con mèo của ngoại tổ phụ. Trên tóc chẳng còn những món đồ trang trí nhỏ tinh xảo nữa. Ốc biển đeo bên hông cũng bỏ lại Cung Môn, trông hắn lại giống như tiểu công tử ốm yếu được nuôi nhốt trong biệt viện phủ thái phó vậy.

Ngoại tổ mẫu cho người tới gọi hắn, may đo y phục mới. Áo choàng lông cáo đắt nhất, vải dệt từ Giang Nam trân quý nhất, phủ lên người Cung Viễn Chủy khiến hắn càng thêm diễm lệ. Không, hắn vốn dĩ đã là tiểu công tử trân quý nhất Cung Môn, hắn cũng dần nhớ ra, Cung Thượng Giác hình như cũng từng đắp những thứ quý giá nhất lên người mình.

Lão phu nhân nhìn cháu trai lại ngẩn ngơ suy nghĩ, đột nhiên cháu trai mở miệng.

"Ngoại tổ mẫu ơi, Cung Thượng Giác...trông như thế nào?"

Câu hỏi này khiến lão phu nhân sợ ngây người, lão thái bà biết ở Cung Môn, Cung Viễn Chủy thân cận nhất là Cung Thượng Giác, bà biết có thể khiến cho Tiểu Chủy đau lòng cũng chỉ có Cung Thượng Giác hắn.

Nhìn cháu trai trải qua vài tháng bệnh, giống như hồn đã chết một nửa. Rõ ràng là người sống, lại không giống như đang sống. Đau đớn đến tê liệt.

"Bỏ đi, ngoại tổ mẫu không biết, con cũng không muốn biết nữa."

Cung Viễn Chủy lại nhàn nhạt ngồi xuống vuốt ve còn mèo của mình. Hắn không cố gắng nhớ Cung Thượng Giác trông như thế nào nữa, phảng phất như Cung Thượng Giác chỉ là một người qua đường nhỏ nhoi trong nhân sinh của mình.

Cung Viễn Chủy cũng quên đi rất nhiều chuyện.

Tiệc mừng thọ của hoàng thái hậu xa hoa vô cùng, thế gia quyền quý, thư hương môn đệ hiếm có mà tập trung một chỗ. Cung Viễn Chủy như đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lí Giáng Du ăn từng miếng đồ ăn mà tiểu cữu cữu gắp cho. Đồ ăn trong cung là sơn hào hải vị, món này ngon món kia ngon nhưng vào miệng Cung Viễn Chủy đều nhạt, chúng chỉ là thức ăn lấp đầy cái bụng nhỏ đói meo của hắn.

Vừa lúc đang nhai thức ăn, Cung Viễn Chủy ngẩng đầu lên, thấy đối diện có một người đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt hắn đỏ ngầu, vừa chất chứa bi thương lại có phần căm hận.

Lồng ngực nhói lên một cái.

Cung Viễn Chủy...từng gặp người này ở đâu rồi?

Hắn không nhớ nổi, đầu đau mà lồng ngực cũng đau.

"Tiểu cữu cữu, ta muốn ăn bánh hoa hồng."

Yến tiệc là phụ, mục đích kết thân trao đổi lợi ích giữa các gia tộc mới là chính, tiệc được một nửa, hoàng tộc đã lùi về sau màn, nhường chỗ cho quần thần hội họp nhưng ai cũng biết, hoàng đế đa nghi hẳn cũng đang trong bóng tối giám sát bọn họ.

Lí Giáng Du kéo đĩa bánh hoa hồng lại gần Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy cười đến cong cả mắt. Thái phó từng mời đầu bếp trong cung làm bánh hoa hồng cho cháu ngoại ăn tới hai lần. Thứ nhất là vì nuông chiều, thứ hai là vì bánh hoa hồng này ngon chẳng chê vào đâu được.

Lí Giáng Du bị huynh đệ tốt Trác Dực Thần kéo thêm mấy công tử thế gia khác uống rượu nói chuyện đến say sưa. Khi Cung Viễn Chủy ăn đến cái bánh cuối cùng, một vị trong đó nói.

"Ôi chao, Lí đại nhân, tiểu công tử chỉ ăn thôi sao được, đến đây cùng với các ca ca uống chút rượu nói chuyện đi."

Lí Giáng Du đã say choáng váng đầu óc nhưng mà vẫn nhanh tay lẹ mắt cản được ly rượu sắp đưa lên miệng Cung Viễn Chủy.

"Không được, trẻ con sao có thể uống rượu. Không được, không được."

"Đã mười sáu sao còn tính là trẻ con, tuổi này đều thành gia lập thất hết rồi. Lí đại nhân nói như thế là không được."

"Không được, không được. Lí gia có gia quy, chưa đủ mười tám thì vẫn là con nít."

"Nào có gia quy như thế. Lí Giáng Du huynh hồ đồ rồi."

"Gia quy này ta vừa mới nghĩ ra đó."

Một đám sâu rượu, một câu đi một chén rượu lại tới, huynh huynh ta ta ầm ĩ, Lí Giáng Du thay Cung Viễn Chủy đỡ không biết bao nhiêu chén rượu. Bọn họ thường ngày đều là tứ phẩm ngũ phẩm trong triều, là thế hệ hiền tài các thế gia bồi dưỡng giờ phút này đến hình tượng cũng chẳng màng.

"Xe ngựa của Lí gia đang đợi ở cổng, nếu đệ mệt có thể về trước, A Du để ta lo liệu là được."

Trác Dực Thần là người duy nhất còn tỉnh táo, bên trái là Lí Giáng Du, bên phải ôm một vị nào đó, sau lưng lại bị một vị khác dựa vào, trước mặt bị một vị nữa gối lên chân.

Cung Viễn Chủy gật đầu đứng dậy, nhận lấy áo choàng của mình từ tay nữ quan lại cầm theo hai cái bánh hoa hồng vừa thong thả nhấm nháp vừa đi ra cổng.

"Viễn Chủy!" Đột nhiên tiếng gọi từ phía sau vọng tới, Cung Viễn Chủy quay đầu lại nhìn, vô thức giấu bánh hoa hồng ra đằng sau. Thái phó phu nhân sẽ không cho cháu ngoại trai ăn quá nhiều bánh không có dinh dưỡng như thế này.

Là nam nhân hồi nãy nhìn chằm chằm hắn đã đến tìm hắn. Cung Viễn Chủy biết bọn họ có thể sẽ lại tương ngộ nhưng chẳng ngờ sẽ nhanh như thế.

"Ngài là...?"

"Là Cung Thượng Giác, ca ca của đệ."

Cung Viễn Chủy không hề có chút cảm giác nào khi gặp lại Cung Thượng Giác, hắn chỉ à lên một tiếng.

Cung Thượng Giác đột ngột tiến lên, ôm chặt lấy Cung Viễn Chủy.

"Xin lỗi, là ta tới trễ rồi. Ta đưa đệ về nhà."

Thời gian qua Cung Thượng Giác lật tung mọi ngóc ngách, nghe ngóng tất cả tin tức, cuối cùng cũng tìm được hang ổ của Vô Phong. Trong lòng nhớ nhung Cung Viễn Chủy điên cuồng, tất cả phát tiết lên sát thủ Vô Phong, Cung Thượng Giác điên cuồng chém giết, một mạng cũng không giữ lại. Chỉ có khi Vô Phong không còn nữa, mọi nguy hiểm mới được giải trừ, bảo vệ Cung Môn, cũng là bảo vệ đệ đệ của hắn.

"Về đâu? Ta muốn về phủ thái phó, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu vẫn đang đợi ta."

Cung Viễn Chủy gạt tay Cung Thượng Giác đang nắm lấy bả vai mình, bước qua hắn. Nhưng chỉ bước hai bước lại dừng lại.

"Mỗi ngày ta tỉnh dậy ta đều không nhớ được ca ca trông như thế nào, nhưng ta biết, ca ca từng khiến ta rất đau lòng."

Cung Viễn Chủy biết mình lớn lên ở Cung Môn, biết được Cung Thượng Giác nuôi dưỡng mình lớn, nhưng như vậy thì đã sao? Vốn dĩ chẳng ai sẽ bên cạnh ai mãi được, hơn nữa hắn biết một khi bản thân con người ta đau đớn sẽ xuất hiện một loại cảm giác, tâm trí sẽ đánh lừa con người, dần khiến ta quên đi ký ức không vui vẻ đó, giống như hắn mỗi ngày tỉnh dậy sẽ không nhớ rõ được dáng vẻ của ca ca, giống như hoa sơn trà, nở rộ giữa mùa đông đẹp đẽ, tàn phai vào mùa xuân, đã rơi là sẽ rơi cả bông chứ không phải rụng từng cánh, ngụ ý nếu đã lỡ đánh mất thì sẽ mất đi mãi mãi.

Vết thương đâm sâu vào lồng ngực vĩnh viễn không thể chữa khỏi.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com