Chương 23: Tết Nguyên Tiêu
Ngày Tết Nguyên Tiêu.
Cung Viễn Chủy dậy từ rất sớm, treo đèn lồng khắp Mộ Vũ Các, sau đó liền dặn dò Tiểu Nguyễn nói với Cung Mộ Vũ một tiếng, rằng bản thân và Cung Tử Vũ có một trận cá cược, nên đến Giác Cung trước.
Khi Cung Mộ Vũ thức dậy thì trời đã sáng rõ.
Hàng năm vào Tết Nguyên Tiêu, Cung Mộ Vũ đều sẽ tự tay làm một chiếc đèn lồng, Tết Nguyên Tiêu trong cung lạnh lẽo buồn tẻ, tự mình làm đèn lồng, có thể cảm nhận được không khí ngày lễ hơn chút.
Khi đèn lồng của Cung Mộ Vũ làm xong thì đã qua giờ Ngọ. (*)
* Giờ Ngọ: 11h - 13h
Vũ Cung cũng phái người tới mời. Tết Nguyên Tiêu những năm trước, Cung Mộ Vũ đều đến Vũ Cung để đón lễ cùng với Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương. Tuy không nhiều người, nhưng may mà có Cung Tử Thương làm người pha trò, mỗi lần đều có thể chọc cho Cung Mộ Vũ cười ngả nghiêng.
Cung Mộ Vũ nghĩ, những năm trước Cung Viễn Chủy đều đón lễ tại Giác Cung, năm nay có lẽ cũng không ngoại lệ, liền căn dặn Tiểu Nguyễn hái thật nhiều hoa quả tươi, rồi đi đến Vũ Cung.
Cung Viễn Chủy sau một trận tranh cãi với Cung Tử Vũ, liền trở về Chủy Cung.
Mặc dù bình thường y trông cố chấp hung hãn, nhưng dẫu sao tuổi vẫn còn nhỏ. Chủy Cung thường ngày chế tạo rất nhiều ám khí, nên công cụ vật liệu cũng đầy đủ. Y muốn làm đèn lồng!
Trước tiên y làm một chiếc đèn rồng, chiếc này sẽ tặng cho Thượng Giác ca ca của y.
Lại làm thêm một chiếc tặng cho tỷ tỷ, làm hình gì nhỉ? Cung Viễn Chủy suy đi nghĩ lại, quyết định làm hình con thỏ, một tiểu bạch thỏ có đôi mắt đỏ hồng. Cung Viễn Chủy tưởng tượng tới dáng vẻ của Cung Mộ Vũ khi mình nói nàng trông giống một tiểu bạch thỏ, Cung Mộ Vũ sẽ giận dỗi liếc nhìn y, nghĩ đến đây liền nhịn không được mà bật cười.
Cung Viễn Chủy làm xong đèn lồng, mỗi tay cầm theo một chiếc ra ngoài tản bộ, trên đường đi hiên ngang sải bước, có không ít người hầu hành lễ y cũng đều đáp lại. Xem ra tâm tình rất tốt.
Y đi đến Mộ Vũ Các trước, chưa kịp vào cửa đã bắt đầu gọi lớn: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, xem đệ mang gì đến cho tỷ này!" Chàng thiếu niên cười lên rất đẹp, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, khuôn mặt tràn ngập sự hồn nhiên và hạnh phúc.
Đợi hồi lâu cũng không thấy có người ra nghênh đón, Cung Viễn Chủy nhịn không được liền bước vào. Trong Các chỉ còn lại một vị lão ma ma, bà có chút kinh ngạc khi thấy Cung Viễn Chủy tới: "Sao Chủy công tử lại tới đây?"
"Tỷ tỷ đâu?"
"Ý ngài là nhị tiểu thư? Buổi trưa Vũ Cung đã phái người tới đón rồi ạ."
Cung Viễn Chủy nhất thời có chút bối rối: "À...Vũ Cung...Vũ Cung đón đi rồi à...này là hiển nhiên." Nói rồi, như tìm được lý do chính đáng: "Coi như Cung Tử Vũ còn có lòng, đón lễ vẫn nhớ đến tỷ tỷ, nếu hắn dám bỏ tỷ tỷ một mình, ta sẽ không tha cho hắn."
Cung Viễn Chủy đang định rời đi, trước khi đi còn giao đèn lồng thỏ cho lão ma ma: “Chờ tỷ tỷ trở về, nhớ đưa cho tỷ ấy, nhất định phải bảo là ta tự tay làm.”
Bên kia, Cung Tử Thương cùng những người khác đang bàn bạc lẻn ra ngoài đi chơi Tết Nguyên Tiêu, Cung Tử Vũ nghe nói Vân Vi Sam cũng muốn đi, lập tức quyết định lẻn ra ngoài qua mật đạo vào tối nay.
Cung Mộ Vũ nhìn Cung Tử Vũ cùng Vân Vi Sam, Cung Tử Thương cùng Kim Phồn bốn người có đôi có cặp, liền không muốn xen vào bọn họ cho lắm, nhưng nữ tử trong Cung Môn hiếm khi được rời cung, Cung Mộ Vũ không muốn lãng phí cơ hội tốt như vậy.
Lúc này nàng chợt nghĩ đến Cung Viễn Chủy, bây giờ tên nhóc đó, hẳn là đang ở với ca ca thân yêu của mình cùng nhau dùng bữa nhỉ.
Sắc trời dần tối, Vân Vi Sam dường như vô ý nhắc tới: “Hôm nay ở y quán gặp được Thượng Quan cô nương, cô ấy nói buổi tối Giác công tử hẹn cô ấy dùng bữa riêng, thấy hai tỷ muội bọn ta có thể gả vào Cung Môn, thật đúng là có phúc."
Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý, động tác ăn hoa quả của Cung Mộ Vũ chậm lại: Thượng Giác ca ca đã hẹn riêng với Thượng Quan cô nương, vậy tiểu quỷ kia, há chẳng phải sẽ ở một mình sao?
-----------------------------------------------------------
Có vẻ vì Giác Cung đã có nữ chủ nhân, nên đèn lồng năm nay rất đẹp. Cung Viễn Chủy dọc đường vừa đi vừa ngắm nhìn, rất hài lòng với những ánh đèn này, y cảm thấy, đón lễ ấy mà, chính là phải sáng sủa một chút.
"Tham kiến Chủy công tử." Một hạ nhân bước tới hành lễ: "Đèn lồng đẹp quá, Giác công tử tuổi rồng, chắc là cho Giác công tử phải không ạ?"
Cung Viễn Chủy trong lòng cao hứng, nhưng trên miệng lại không muốn thừa nhận: “Ca ca ta không thích thứ vô ích thế này, thế nhưng ta nghĩ, hội đèn lồng Nguyên Tiêu, trang trí phòng sáng sủa một chút vẫn tốt hơn."
"Thiếu gia tự tay làm ạ?"
Cung Viễn Chủy mỉm cười, xem như ngầm thừa nhận, sau đó hỏi: "Ca ca ta đâu? Ta đến ăn cơm cùng huynh ấy."
"Giác công tử có hẹn với Thượng Quan cô nương, đang dùng bữa, ngài có cần nô tì đi vào bẩm báo một tiếng không ạ?"
Cung Viễn Chủy thoáng sững sờ, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu."
Cung nhân hành lễ rồi lui xuống. Cung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn thấy nơi đình đằng xa, hai người đẩy ly đổi chén, quả là một đôi bích nhân.
Y cúi đầu cười tự giễu, Tết Nguyên Tiêu, ai nấy đều đoàn đoàn viên viên, duy chỉ mình ta...mà thôi, về Chủy Cung uống rượu!
Đệ đệ không biết rằng, Cung Mộ Vũ lúc này đang đứng ngay sau lưng mình, nhìn chiếc đèn rồng Viễn Chủy đệ đệ làm cho Thượng Giác ca ca dần hạ xuống, bóng lưng cô đơn ấy làm trái tim Mộ Vũ đau nhói, mắt nàng sớm đã ửng hồng.
“A Chủy!” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.
Cung Viễn Chủy như không thể tin được ngẩng đầu lên: “Tỷ tỷ?”
Đệ đệ vội vàng quay người lại, nhìn thấy nữ tử ấy mang theo nụ cười rạng rỡ chạy về phía mình. Ngặt nỗi chạy quá nhanh, Cung Mộ Vũ liền giẫm lên gấu váy, nàng không tự chủ được mà ngã về phía trước.
Không hề đau đớn như tưởng tượng, trái lại còn ngã vào trong vòng tay ấm áp. May mà có Cung Viễn Chủy nhanh tay nhanh mắt đỡ được nàng.
"Chạy chậm chút, coi chừng ngã."
Cung Mộ Vũ không mấy để tâm cười cười: "Sợ gì chứ? Không phải còn có đệ đây à!"
Ánh mắt chân thành đầy nhiệt huyết của Cung Mộ Vũ phản chiếu trong đôi mắt Cung Viễn Chủy: "Viễn Chủy đệ đệ, chúng ta đi ngắm hoa đăng đi!"
Cung Mộ Vũ cũng không đợi Cung Viễn Chủy đáp lại liền kéo y rời đi: "Chỗ này của Thượng Giác ca ca có gì vui, vắng vẻ ảm đạm, một người cũng không có, để ta nói cho nhé, đệ nên cùng ta đi xuống trấn ngắm hoa đăng."
Cung Viễn Chủy mặc nàng kéo mình, lại ngơ ngác nhìn chăm chăm vào chiếc trâm hoa quỳnh trên đầu Cung Mộ Vũ.
"Cung Viễn Chủy! Đệ rốt cuộc có đang nghe ta nói không thế?"
Cung Viễn Chủy chạm mắt với Cung Mộ Vũ, chưa kịp cất tiếng, Cung Mộ Vũ đột nhiên nhìn vào chiếc đèn rồng trong tay Cung Viễn Chủy. "Đây là đèn lồng đệ làm cho Thượng Giác ca ca sao? Vậy sao không đưa cho huynh ấy?"
Cung Mộ Vũ chặn một tỳ nữ đi ngang qua, cầm lấy chiếc đèn rồng từ tay Cung Viễn Chủy.
"Chút nữa ngươi đem chiếc đèn lồng này đưa cho Thượng Giác ca ca, nói rằng Viễn Chủy đệ đệ có đến, đèn lồng này là Viễn Chủy đệ đệ tự tay làm, nếu hỏi tại sao Viễn Chủy đệ đệ không tự mình đưa cho huynh ấy thì đáp rằng ta đưa Viễn Chủy đệ đệ đi ngắm hoa đăng rồi."
Cung Mộ Vũ nhìn về phía Cung Viễn Chủy, mỉm cười nói: "Viễn Chủy đệ đệ bây giờ có thể an tâm cùng ta đi ngắm hoa đăng rồi chứ?"
Nhìn dáng vẻ rạng rỡ của Cung Mộ Vũ, Cung Viễn Chủy cũng mỉm cười: "Đều nghe tỷ tỷ. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com