Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Dạo chơi thị trấn

Hai người cùng bước đi trên đoạn đường vắng vẻ, gió lạnh thổi qua, Cung Mộ Vũ chợt rụt cổ lại.

“Chiếc đèn lồng mà A Chủy làm cho Thượng Giác ca ca thật sự rất đáng yêu, ta nhìn cũng thấy thích." Cung Mộ Vũ vẫn lo lắng Cung Viễn Chủy vì chuyện ban nãy mà buồn lòng.

"Vậy cái đệ tặng tỷ tỷ thì sao, có thích không?"

Lời này khiến Cung Mộ Vũ ngơ ngác: "Tặng ta?"

“Vâng ạ, vâng ạ.” Cún con háo hức nói: “Đệ cũng làm một chiếc đèn lồng cho tỷ tỷ, để ở Mộ Vũ Các.”

"Thì ra là vậy, ta vẫn chưa về Mộ Vũ Các." Cung Mộ Vũ kiễng chân lên, xoa đầu đệ đệ: "Được rồi, đèn lồng khi nào về rồi xem, chúng ta đi xuống trấn trước đi. Đi thôi đi thôi."

Ai ngờ Cung Viễn Chủy lại đứng sững bất động: “Không được, phải quay lại lấy đèn lồng.”

"Nhưng Mộ Vũ Các ở xa lắm, đợi lát nữa về ta sẽ xem mà." Cung Mộ Vũ nhẹ nhàng dỗ dành.

Nhưng lần này cún con lại cư nhiên bướng bỉnh: “Không được, phải quay lại lấy đèn cơ. Các nữ tử dưới trấn đều có đèn lồng do người trong lòng tặng. Tỷ tỷ hai tay trống không, còn ra thể thống gì chứ.” Lông mày đệ đệ nhíu chặt khiến Cung Mộ Vũ nhìn mà bật cười.

"Được được được, quay lại lấy đèn."

Hai người quay lại Mộ Vũ Các, cầm lên chiếc đèn lồng tiểu bạch thỏ mắt ửng hồng hồng. Cung Viễn Chủy lại đi vào phòng trong, lấy chiếc áo choàng xanh lơ thêu hạc vàng cho Cung Mộ Vũ. Lúc này mới rời khỏi Cung Môn.

“Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.”
(Trích Thanh Ngọc Án - Tân Khí Tật)

Làm người xưa hơn hai mươi năm, cho đến nay, Cung Mộ Vũ mới thực sự cảm nhận được sức hấp dẫn của thơ ca. Phố lớn ngõ nhỏ giăng đầy hoa đăng, muôn người đều đổ xô ra đường, khắp phố phường náo náo nhiệt nhiệt. Mấy đứa nhỏ cầm đèn lồng trên tay rượt đuổi nhau.

Hôm nay các tiểu thư thế gia vọng tộc cũng đội nón sa ra ngoài đi dạo, làn gió hiu hiu thổi nhẹ qua lớp vải mỏng, không biết lại khiến lang quân nhà nào phải mê mẩn.

Cánh tay của Cung Viễn Chủy ôm lấy Mộ Vũ, lo lắng bọn trẻ chạy xung quanh sẽ va phải nàng. Ven đường đều là những tiểu thương và hàng rong, bán một số mặt hàng khá mới lạ, khiến Cung Mộ Vũ thi thoảng lại phải dừng chân ghé qua.

Hai người dừng lại trước một quầy trang sức, son môi bên ngoài, bất luận là màu sắc hay kiểu dáng, đều đẹp hơn trong cung rất nhiều. Cung Mộ Vũ cầm một hũ son lên, màu sắc diễm lệ, kết cấu mềm mượt, thực sự giống với son bóng của thời đại sau này.

"Ôi chao phu nhân thật đúng là có mắt nhìn, đây là sản phẩm mới của nhà ta, hôm nay chỉ bán có năm hũ, đây là hũ cuối cùng rồi." Nói rồi hắn nhìn về phía Cung Viễn Chủy: "Vị công tử này, nhìn xem phu nhân nhà ngài rất thích hũ son này...ngài xem."

Cung Mộ Vũ nghe vậy liền đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Bọn ta không phải." Sau đó bước nhanh rời đi.

Cung Mộ Vũ đi được một đoạn, phát hiện Cung Viễn Chủy không đi theo sau. Nàng tự mình đi tìm, nhưng lại bất cẩn mà lạc đường.

"Ôi, đây là tiểu nương tử nhà ai vậy, sao lại cô đơn một mình như thế?"

Cung Mộ Vũ bị hai người thô bạo kéo vào một con hẻm nhỏ tối tăm.

"Các ngươi thả ta ra, các ngươi có biết ta là ai không?" Cung Mộ Vũ dùng toàn lực chống cự, trong tay nàng có ám khí để tự vệ, nhưng nếu sử dụng ám khí này thì hai người nhất định sẽ bỏ mạng.

Cung Mộ Vũ không muốn nhìn thấy máu trong một ngày lễ đầy ý nghĩa như vậy.

"Nàng là ai nào? Mỗi tiểu thư bị hai bọn ta bắt đều doạ dẫm như vậy, hahahahaha, còn thực sự coi mình là tiểu thư thế gia vọng tộc sao?" Cung Mộ Vũ bị ép vào góc, bàn tay cầm đèn lồng của nàng siết chặt, chẳng lẽ hôm nay thực sự phải giết người sao?

Đúng rồi! Độc! Cung Viễn Chủy từng đưa cho nàng một loại độc, khi cần thiết có thể làm tê liệt dây thần kinh, khiến người ta mất đi khả năng đi lại trong thời gian ngắn. Nghĩ đến đây, Cung Mộ Vũ vung một nắm bột thuốc, kẻ đối diện không kịp né tránh, hít hết toàn bộ số bột. Hai kẻ đó run rẩy ngã xuống, không cam lòng nhìn Cung Mộ Vũ vòng qua bọn chúng rời đi.

Đột nhiên, đôi chân của Cung Mộ Vũ mềm nhũn, hỏng rồi, hôm nay chơi vui quá, quên uống Bách Thảo Tụy.

Dẫu sau trước đó có chút tác dụng, Cung Mộ Vũ cũng chỉ hơi chóng mặt chân mất sức, vịn vào tường, gắng gượng đi ra ngoài.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ ở đâu?” Giọng nói của Cung Viễn Chủy càng lúc càng gần, Cung Mộ Vũ lúc này không thể chống đỡ được nữa liền ngã xuống đất.

"Tỷ tỷ, tỷ bị sao vậy?” Cung Viễn Chủy vội nhét một viên thuốc vào miệng nàng, quay đầu nhìn thấy hai kẻ đang nằm trong vũng bùn nơi cuối hẻm.

"Khốn khiếp! Chán sống!" Cung Mộ Vũ vội vàng kéo lấy đệ đệ: "A Chủy, ngày lễ đẹp như vậy, không đáng vì hai tên cặn bã này mà đổ máu." Cung Viễn Chủy không kìm nén được cơn giận, hai viên độc dược ném ra, giữ lại cái mạng cũng được, nhưng phải khiến bọn chúng sống không bằng chết.

Thuốc giải dần dần phát huy tác dụng, cơ thể Cung Mộ Vũ cũng có lại sức lực. Cung Viễn Chủy đỡ nàng chậm rãi bước ra khỏi con hẻm, mãi đến khi nhìn thấy khu phố phồn hoa, Cung Mộ Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

"A Chủy, vừa rồi đệ đi đâu vậy? Sao ta tìm mãi không thấy đệ?"

Đôi tai Cung Viễn Chủy đỏ bừng, lúng túng đáp: “Đệ đi mua son cho tỷ tỷ, đệ thấy tỷ thích lắm.” Nói rồi đệ đệ xoè tay ra, một hũ gốm sứ nhỏ xinh nằm gọn trong lòng bàn tay y.

Cung Mộ Vũ trong lòng vui sướng, nở nụ cười rạng rỡ: “Viễn Chủy, đa tạ đệ."

“Để đệ giúp tỷ tỷ thoa son.” Y mở nắp hũ son, đưa ngón tay chấm một chút, nhẹ nhàng thoa lên môi Cung Mộ Vũ, Cung Mộ Vũ nhìn tay đệ đệ, nhẹ nhàng mím môi.

"Viễn Chủy đệ đệ, ta có đẹp không?"

Hai người đứng dưới ngọn đèn, hoa đăng rực rỡ, ánh mắt Cung Viễn Chủy nhìn nàng say đắm. Một đám nhóc chạy tới, vô tình đụng phải Cung Viễn Chủy, khiến son liền lem ra khóe môi một chút.

"Tỷ tỷ, son, lem ra chỗ khác rồi."

Cung Mộ Vũ đưa tay lên định lau, nhưng lại bị Cung Viễn Chủy nắm lấy cổ tay: “Tỷ tỷ, để đệ giúp tỷ."

Đệ đệ hơi cúi đầu xuống, dùng môi mình phủ lên khóe miệng nàng. Eo của Cung Mộ Vũ bị y kéo vào ôm thật chặt trong lòng. Nụ hôn của đệ đệ ngày càng cuồng nhiệt, ngày càng triền miên, không hiểu sao, Cung Mộ Vũ lúc này lại không muốn đẩy y ra. Nàng đưa hai tay ra, chậm rãi ôm lấy vòng eo rắn chắc của đệ đệ, có lẽ cảm thấy nàng sẽ không phản kháng, Cung Viễn Chủy bớt phần nào lo lắng rằng nàng sẽ đẩy mình ra, sức lực trên tay cũng dần dần thả lỏng.

Nụ hôn dần trở nên dịu dàng, những ngôi sao lấp lánh rơi xuống, Cung Mộ Vũ nhẹ nhàng cắn môi dưới của đệ đệ, ánh mắt người trước mặt sớm đã tràn đầy dục vọng.

"À~à~à, không biết ngại, không biết ngại." Mấy đứa nhóc không biết từ lúc nào lại chạy tới, vây quanh hai người lớn tiếng trêu ghẹo.

Cung Mộ Vũ ngay lập tức vùi đầu vào vòng tay của Cung Viễn Chủy, dù cho đệ đệ có gọi thế nào cũng không chịu thò ra.

Mãi một lúc sau, bên tai không còn âm thanh gì nữa, Cung Mộ Vũ thấp giọng hỏi: “Bọn nhóc đã đi chưa?”

Cung Viễn Chủy lúc này ôm cả người nàng vào trong lòng, cười nói: “Vẫn chưa, đều đang chờ ở đây, để xem dung mạo tuyệt thế của tỷ tỷ đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com