Chương 19 : Chu Tước tiên cảnh (1)
Giản Đồng cầm theo Tử Đằng tung tăng chạy vào trong vườn thảo dược, cười thật tươi xòe thanh chiết phiến lấp lánh ánh tím trên tay ra hí hửng khoe : "Vãn sư tỷ! Lạc sư tỷ! Xem nè, muội đã có pháp bảo phòng thân rồi, đẹp không?"
Lạc Thanh hiện tại đã ra ngoài lấy thêm nước, trong vườn chỉ còn có Vãn Qua Nguyệt Nguyệt.
"Ừm, là Sư sư huynh tặng sao?" Vãn Qua Nguyệt Nguyệt gật đầu một cái, vừa mỉm cười nhìn nàng vừa phủi nhẹ y phục dính đất cát trên người.
"Đúng vậy đúng vậy! Ý, Lạc sư tỷ đi rồi sao?"
Giản Đồng gập chiết phiến lại bỏ vào hộp gỗ, nhảy chân sáo về lại vị trí của mình tiếp tục bắt sâu : "À, hôm nay tỷ đã tặng được hoa cho Lam sư huynh chưa?"
"Tặng được rồi."
"Huynh ấy có vui không? Có bất ngờ không?!"
"Ừm, rất vui." Vãn Qua Nguyệt Nguyệt gật nhẹ đầu, mắt hơi hạ xuống nhìn lòng bàn tay mình.
Vui ư?
Thật sự... Vui ư?
Dưới tán cây hoa Lan, Lam An Phong đã lấy hết can đảm thổ lộ lòng mình.
Còn nàng thì sao?
Thẳng thừng từ chối y.
Nhưng sau khi quay lưng bước đi, bất giác nước mắt lại trào ra, từng giọt lăn xuống gò má khẽ run rẩy.
Tại sao vậy nhỉ? Chẳng phải nàng cũng yêu y ư?
Vãn Qua Nguyệt Nguyệt khép mắt, thở nhẹ ra một hơi, hạ giọng nói : "Có lẽ, đây là sự lựa chọn tốt nhất rồi."
Thà một lần dứt khoát quay lưng, còn hơn cứ dây dưa mơ hồ để sau này không thể dứt được nữa.
"Cảm ơn huynh vì tất cả, cũng xin lỗi huynh, vì tất cả."
"Được, muội muốn đi con đường riêng của bản thân, ta chờ muội, muội muốn dành cả đời vì đại nghiệp, ta chờ muội, nếu muội mệt rồi, hãy quay đầu lại, ta vẫn ở đây, luôn luôn đứng ở chỗ này, đứng phía sau muội, chờ ngày muội quay đầu lại nhìn ta."
Vãn Qua Nguyệt Nguyệt im lặng, chậm rãi hít một hơi sâu, ngước lên nhìn tán lá xanh bao quanh hoa Lan trắng thơm ngát, một lúc lâu sau đột nhiên cất tiếng : "Nếu như, đến khi đó muội vẫn còn sống, nhất định sẽ quay đầu lại, chỉ quay đầu lại mà thôi."
Ngưng lại một chút, nàng khẽ mỉm cười, quay người bước đi.
Bởi vì từ đầu đến cuối, muội vẫn luôn nhìn huynh, nhìn ở trong tâm, cũng đặt ở trong tâm.
Nửa câu sau này, Vãn Qua Nguyệt Nguyệt không nói ra, chỉ lặng lẽ đem chúng giấu ở trong lòng.
Cầu có duyên, mong tương ngộ.
.
Theo nguyên tác, khoảng vài ngày nữa là đến sự kiện Vũ Dân tới Tử Sinh Đỉnh tuyển chọn đệ tử đưa đến Chu Tước tiên cảnh tu luyện.
Giản Đồng chống cằm suy nghĩ một lát, chép miệng cắn một miếng điểm tâm, vừa nhai vừa lẩm bẩm một mình : "Hừm, phải cố gắng để được đi theo, dù gì ở đó cũng có hai nhân vật chính, dễ nắm bắt mạch truyện hơn."
Chứ không phải là vì Sư Muội đâu!
Nhưng phải làm sao mới đi theo được đây?
Vũ Dân tuyển chọn những người có linh lực thiên phú thích hợp nhất, mà nàng, lại không hề có chút linh lực nào.
Nghĩ ngợi một chút, Giản Đồng tặc lưỡi cắn thêm một miếng bánh, nàng có thể đi nói một chút với sư phụ xem sao, không có linh lực nhưng dù sao cũng biết chút về y dược, có thể làm hậu phương chuyên chữa trị, thậm chí chạy vặt thôi cũng được!
Gạt vấn đề này sang một bên, Giản Đồng lại lôi quạt ra ngắm.
Lật qua lật lại, ngắm tới ngắm lui một lúc, nàng chép miệng hừ nhẹ : "Cái này, hình như Sư Muội còn chưa có nói là sử dụng ra sao mà, bỏ đi, giờ đi tìm huynh ấy là được hí hí."
Cất lại quạt vào chỗ cũ, nàng tung tăng chạy đến khu chỗ ở dành cho nam đệ tử, đứng trước cửa phòng y hít một hơi sâu rồi tiến lên cẩn thận nghiêng người áp vào cánh cửa gỗ đang đóng kín, gõ nhẹ vài cái.
"Sư Muội Sư Muội, huynh có trong phòng không? Alo alo tiểu thố tử gọi tiểu hồ ly alo alo một hai ba bốn...Á!"
Giản Đồng còn đang nói dở, bỗng nhiên cánh cửa mở ra, nàng mất đà chới với ngã vào bên trong.
Ngã thế nào lại lao thẳng vào lồng ngực người đối diện, tay bấu víu bám chặt áo người ta.
Sư Muội hơi bất giờ, vừa mở cửa liền có người đột ngột lao đến ôm chặt mình, y có chút giật mình, mãi mới định thần nói ra được một câu : "A Giản? Là muội à?"
"Ây, Sư Muội, xin lỗi huynh nha, muội bị trượt chân nên mới vấp té." Giản Đồng một bên giải thích với y, một bên vẫn bám víu chưa chịu thả ra.
"Ừm, không sao đâu, có chuyện gì vậy?" Sư Muội thấy như vậy cũng không để ý, tùy tiện để nàng ôm thêm một chút.
Giản Đồng vẫn bám chặt trên người Sư Muội, thấy y hỏi liền ngước lên, mặt đối mặt với y : "À thì... là Tử Đằng! đúng rồi, là thanh chiết phiến huynh tặng muội đó! Muội không biết cách sử dụng."
"Thì ra là chuyện này, được rồi, vào phòng rồi nói, đứng ở cửa nói có chút không tiện." Sư Muội khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng búng một cái vào trán Giản Đồng, nhưng không hề đau, y nói tiếp : "Nhưng mà muội ôm như vậy, ta cũng không thể di chuyển được nha."
Giản Đồng giả vờ ngạc nhiên e thẹn đỏ mặt xấu hổ nhanh chóng buông Sư Muội ra, tự đứng thẳng nói : "Thật ngại quá, làm phiền sư huynh rồi." Sau đó xoay người lại đóng cửa.
Sư Muội đi tới bàn giữa phòng, hơi ngước mắt nhìn nàng : "A Giản, ngồi đi."
Giản Đồng lập tức gật đầu liên tục, vừa ngồi xuống vừa lôi quạt trong túi càn khôn ra.
Sư Muội rót ra hai tách trà nóng, nói : "Thực ra, đối với người không có linh lực thì không nhất thiết phải học cách điều khiển pháp bảo của mình, đơn giản dùng chúng như vũ khí phòng thân bình thường là được, chẳng qua lực sát thương từ pháp bảo sẽ lớn hơn vũ khí bình thường nhiều lần mà thôi."
Giản Đồng gật gật, ôm quạt trong tay tròn mắt hỏi : "Vậy thì chắc là vẫn cần luyện tập ha? Muội chưa học võ công bao giờ, sợ là đến vũ khí bình thường cũng không sử dụng nổi."
Sư Muội nhìn nàng : "Ta giúp muội."
"Được!" Chỉ chờ một câu này của Sư Muội, Giản Đồng lập tức đồng ý, dồn dập hỏi : "Vậy bao giờ chúng ta bắt đầu? Tập những ngày nào? Vào mấy giờ? Hay hôm nay luôn đi!"
"Được rồi, muội ngồi xuống trước đi đã, không cần quá gấp, hôm nào muội đến được thì đến, khoảng giờ Mùi hai khắc mỗi ngày ta đều sẽ đợi muội. Nếu muốn tập hôm nay cũng được, vậy thì nên tập cơ bản trước."
"Được ạ!" Chỉ cần được ở cùng Sư Muội, tập cái gì cũng được!
Cứ như vậy đều đặn mỗi ngày Giản Đồng đều tới luyện tập từ giờ Mùi hai khắc đến giờ Dậu hai khắc, tập đủ hai canh giờ mới chịu dừng lại nghỉ ngơi. Cứ mỗi lần như vậy, Sư Muội sẽ liền chuẩn bị một đĩa điểm tâm bánh nếp ngọt mà Giản Đồng thích nhất, đem tới cho nàng dùng ăn nhẹ sau khi luyện tập xong.
Chớp mắt đã đến ngày Vũ Dân tới Tử Sinh Đỉnh tuyển chọn người đi tới Chu Tước tiên cảnh tu luyện.
Giản Đồng đang ngồi nghiên cứu thêm về Tử Đằng, đột nhiên nghe thấy tiếng còi triệu tập, nàng lập tức bỏ quạt vào túi càn khôn đã chế thành túi đeo chéo bên hông, nhanh chóng chạy đến trước Đan Tâm Điện.
Trước Đan Tâm Điện, các đệ tử và trưởng lão đã tụ tập rất đông, Giản Đồng nhìn quanh một chút, nhìn thấy Sư Muội, Tiết Mông, Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh - hiện tại là tiểu sư đệ Hạ Tư Nghịch cũng đang đi tới.
Mọi bi kịch, dường như là khởi đầu tại đây. Sự kiện lần này vô cùng quan trọng, nàng nhất định phải đi!
Sau khi các đệ tử trưởng lão đều đến đông đủ, Tiết Chính Ung từ trong Đan Tâm Điện đi ra, phía sau ông là sáu vị nữ đệ tử mặc y phục đỏ, giữa mi tâm mỗi người điểm một nốt chu sa hình ngọn lửa, cả sáu người đều toát ra khí chất thần tiên thoát tục.
Vũ Dân tiên sử!
Giản Đồng tròn mắt nhìn sáu người họ, lại quay qua nhìn Sư Muội, nàng nhìn thấy Mặc Nhiên đang kéo tay áo y, sắc mặt hắn vô cùng không ổn.
Nàng biết hắn đang lo lắng điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com