Chương 23 : Chu Tước tiên cảnh (5)
Giản Đồng trở về phòng mình, nằm vật trên chiếc giường thoảng mùi thơm của gỗ.
Bọn họ có ba ngày để làm quen với sinh hoạt nơi này, sau đó sẽ bắt đầu tu luyện.
"Nhàm chán." Giản Đồng xì một tiếng, suy nghĩ đến việc đi ra ngoài mua chút đồ. Muốn mua đồ phải có lông vũ, mà nàng không thể trực tiếp đến vực Thủy tổ bắt chim để vặt lông được...
Tại sao thuộc bên Trị liệu vẫn phải tự đi kiếm lông vũ vậy? Làm khó nhau hả?
Nàng có biết chút nào về khinh công đâu?!
Nhưng nếu không đi thì cạp đất mà ăn.
Giản Đồng tặc lưỡi, thử gõ Hệ thống.
"Này, có cách nào khác để kiếm lông vũ không?"
[Không có, cách duy nhất là vặt lông chim Nộ Kiêu.]
"Nhưng ta không thể đi bắt chim được, đi đường còn không vững, bắt ta bay qua bay lại trên một cái vực sâu như thế, thôi bỏ đi, ta sợ độ cao, cảm ơn."
[...]
"Thôi được rồi, ngươi biến đi, ta sang phòng bảo bối nhà ta ăn ké, bye bye." Giản Đồng bấm nút tắt màn hình hệ thống, đưa tay lên ôm má : "Ây da, bánh bao cũng hóp lại rồi." Đúng là da trẻ con, vừa mềm mịn vừa tròn tròn đáng yêu.
Đúng rồi, từ lúc xuyên thư đến hiện tại nàng chưa từng nhìn kĩ khuôn mặt của cơ thể này.
Giản Đồng bật dậy, chạy đến trước chiếc bàn bàn gỗ kê gương đồng, ngồi xuống cẩn thận đánh giá bản thân.
Kiếp trước, khi vẫn còn ở thế giới hiện đại, nàng mới vừa tròn hai mươi tuổi, sinh viên năm hai học xa nhà, thức khuya nhiều, khuôn mặt có phần tiều tụy, da dẻ cũng không được đẹp, đường nét không có gì nổi bật, thậm chí có chút lệch lạc, chính là loại vứt vào đám đông sẽ lập tức chìm nghỉm, hoặc là nổi bật vì quá xấu.
Còn cơ thể hiện tại mới chỉ mười bốn tuổi, do chịu đói chịu khổ từ nhỏ nên nhìn có vẻ như bị suy dinh dưỡng, thân hình nhỏ bé yếu ớt, tuy nhiên vẫn có má bánh bao, da không được trắng lắm nhưng cũng khá tốt, dung mạo có sáu bảy phần giống nàng ở kiếp trước, chỉ là nhỏ tuổi hơn một chút, đôi mắt to tròn hơn một chút, đường nét mềm mại đáng yêu hơn một chút, cộng thêm có một nốt ruồi lệ ở dưới đuôi mắt trái.
Hàng nguyên bản tính ra cũng khá thanh tú đó chứ!
Ít ra là đỡ hơn kiếp trước của nàng...
Giản Đồng thở dài một hơi, cơ thể trẻ con đúng là tốt, nhưng mà không tán trai được...
"Bỏ đi, qua phòng Sư Muội chút đã." Nàng vui vẻ ngồi nhổm dậy, vơ lấy áo choàng nhỏ trên giá, nhảy chân sáo đi ra ngoài. Đến trước cửa phòng đối diện, nàng dừng lại chỉnh y phục và đầu tóc một chút, thanh lịch gõ cửa phòng :
"Sư Muội, Sư Muội! Huynh có đó không?"
Không có ai trả lời, cửa đóng chặt, đèn trong phòng cũng tắt.
Đi ra ngoài rồi sao?
Đi ra ngoài chơi mà không rủ ta?
Bạn bè kiểu gì vậy hả!!!
Giản Đồng phụng phịu dậm chân, xoay người đi đến trước thân cây to nằm giữa viện, tùy ý bẻ một cành cây khô chơi trò vẽ tranh trên tuyết, rồi lại nặn hai người tuyết bé xíu đứng cạnh nhau.
"Thấp hơn là ta, cao hơn là Sư Muội, nơi này chính là nhà của chúng ta!" Nàng đắc ý cầm cành cây khua khua giữa không trung, cảm thấy chưa đủ bèn nặn thêm một đứa bé đứng trước hai người : "còn đây chính là hài tử ta sinh cho Minh Tịnh bảo bối, ừm, gọi là Sư Tỷ đi! Sâu biu ti phun hớ nì! Muahahahahaaaa!"
Chơi chán rồi, Giản Đồng thở ra một hơi lạnh, xoa hai tay vào nhau phụng phịu quay về trước cửa phòng Sư Muội, ngồi xuống bệ cửa, ôm chân ngoan ngoãn đợi y trở về.
Nửa canh giờ sau, Sư Muội từ phía cổng đi vào, trên tay cầm một giỏ trúc.
"Sao muội lại ở đây?" Y thấy Giản Đồng ngồi ngủ gật trước cửa phòng mình, hiện tại trời vẫn đang lạnh, cơ thể nhỏ xíu của nàng co lại, hình như còn hơi run nhẹ.
Giản Đồng mơ màng mở mắt, khuôn mặt ngái ngủ ngơ ngác hơi ửng hồng, hàng mi mỏng đen nhánh khẽ chớp chớp, môi hơi mím lại. Nàng đưa một tay lên dụi mắt, nhỏ giọng thỏ thẻ : "Thì... đợi huynh đó."
"Trời lạnh như vậy, sao không về phòng đợi? Có đứng lên được không?" Sư Muội đặt giỏ sang bên cạnh, ngồi xuống cởi áo choàng khoác cho nàng, sau đó dịu dàng đặt tay lên trán nàng thử nhiệt độ : "Phát sốt rồi..."
Giản Đồng ngước cặp mắt đen láy tròn xoe nhìn y, trong mắt hiện một tầng sương mỏng, nhìn qua vô cùng ủy khuất : "Muội... muội đợi huynh mà... Ai biết được huynh đi lâu như thế chứ..." nàng cúi đầu mím môi, nhìn chân mình một lúc : "...không đứng được..."
Sư Muội thở dài, một tay vòng qua vai Giản Đồng, để nàng tựa đầu vào vai mình, một tay luồn xuống dưới đầu gối nàng nhấc bổng lên.
Giản Đồng cũng thuận thế ôm lấy cổ y, mùi thảo mộc nhẹ nhàng thoang thoảng trên người Sư Muội rất dễ chịu, làm người ta không nỡ buông tay.
Nàng rúc đầu vào cổ y cọ cọ, cơ thể y vừa thơm vừa ấm áp, nàng nghĩ, nếu có thể mãi mãi như thế này thì tốt biết bao.
"Cũng không biết vào trong phòng ngồi, ta đâu có khóa cửa." Sư Muội dùng chân đẩy cửa, bế Giản Đồng vào trong phòng, đặt nàng nằm xuống giường, một tay đỡ đầu nàng, một tay cẩn thận gỡ tay nàng khỏi cổ mình : "A Giản... buông ra nào."
"Không...buông..." Giản Đồng dùng giọng mũi khẽ đáp, mắt nhắm nghiền, mày hơi nhíu lại : "Buông rồi...huynh lại đi mất..."
"Ta không đi." Sư Muội hơi cúi đầu, âm thanh đủ để nàng nghe thấy, sau đó uyển chuyển gỡ tay nàng ra, tới khi gần gỡ được bỗng bị nàng ghì lại chặt hơn, thuận thế kéo xuống.
Sư Muội mất đà gục đầu xuống gối, kề sát mặt người đối diện, môi khẽ sượt qua má nàng.
Giản Đồng cọ cọ mặt y, mơ màng : "Ấm..."
"..." Sư Muội nhất thời không rõ hiện tại trong lòng mình là cảm giác gì.
Vừa giống như có thứ gì đó mềm mại mông lung khẽ chạm vào trái tim y, vô cùng ngọt ngào dễ chịu. Vừa giống như trong đó giấu một cây kim, đâm y đau nhói.
Rốt cuộc lựa chọn của y là đúng, hay ngay từ khi bắt đầu đã sai?
Vốn dĩ ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, lần thứ hai, hay lần thứ ba, y đều hoàn toàn không hề có một chút cảm giác nào, trong lòng y lúc đó chỉ có một lí do duy nhất để tiếp cận nàng.
Lợi dụng.
Đúng vậy, ngay từ khi bắt đầu, mục đích của y đã là lợi dụng sự ngây thơ ngu ngốc của cái người mang danh nghĩa biểu muội của Mặc Nhiên này.
Y không cần biết tại sao chỉ mới gặp mà nàng đã bám riết lấy y, giống như một cái đuôi nhỏ luôn kè kè theo bên cạnh y như vậy. Lúc đó y chỉ nghĩ, thật ngu ngốc. Nhưng mà ngu ngốc cũng tốt, bám người cũng tốt, không phải là thứ dễ lợi dụng nhất hay sao?
Xong việc giết đi là được. Tránh phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com