Chương 5 : Tiếng gõ cửa đêm khuya
Sở Thanh dẫn Sư Muội và Giản Đồng lên căn phòng ở cuối hành lang tầng hai.
"Nếu có gì cần thì cứ gọi ta." Sở Thanh ngước lên nhìn hai người một cái, bỏ lại một câu rồi toan bước đi, bỗng như nhớ ra gì đó, nàng quay lại : "Đúng rồi, nhớ ở yên trong phòng, ngủ kĩ vào, nửa đêm có nghe thấy cái gì cũng đừng để tâm, yên lặng ngủ là được, tránh rước hoạ vào thân, ta nhắc nhở các ngươi vậy thôi." Nói xong liền đi.
Sư Muội còn cảm thấy có chút kì quái, Giản Đồng đã che miệng ngáp một cái : "Oáp, đi ngủ thôi."
Bước vào trong phòng, không khí tĩnh lặng bao trùm lấy cả hai người, họ thực sự không biết hiện tại nên làm sao.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng xác định có chút không ổn... Phòng này lại còn là phòng đơn, giường cực kì nhỏ.
"Ách..." Giản Đồng còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ thực sự ngủ chung? Nhưng giường nhỏ như vậy biết chen như thế nào?
"Muội ngủ ở trên giường đi." Sư Muội lên tiếng trước : "Ta trải chăn nằm dưới đất là được."
"Không được!" Điên à? Bảo bối của nàng sao có thể nằm dưới đất? Nhỡ bị cảm lạnh ai đền cho nàng?
Giản Đồng bặm môi một chút, nói : "Huynh ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất."
"Sao như vậy được, muội là nữ tử, lại còn không có pháp lực để tự sưởi ấm, sao có thể ngủ dưới đất."
"Nữ tử thì sao? Cũng là con người, không chết được!" Giản Đồng khoát tay, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ cục cưng của nàng chu toàn.
"Không được, muội nghe ta đi, ta ngủ dưới đất được, có thể tự sưởi ấm cơ thể, không làm sao đâu."
"Không."
"Ngoan, đừng cứng đầu nữa, ngủ trên giường đi, ta bảo vệ muội."
Ai da, tại sao nghe giống như sủng nịnh vậy nhỉ?
Tâm lung lay cực mạnh!
"...nể huynh lắm ta mới nằm trên giường đó..." Giản Đồng trèo lên giường, định bụng một lúc nữa chờ Sư Muội ngủ liền lót thêm chăn xuống đó cho y, không thì leo xuống đó nằm cùng cho ấm áp luôn cũng được hí hí.
Nhưng có một số chuyện không phải lúc nào cũng theo ý mình, chẳng mấy chốc Giản Đồng đã ngủ say đến không biết trời đất trăng sao gì hết.
Sư Muội nằm bên dưới sàn, nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên giường say giấc, khẽ mỉm cười một cái rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Nửa đêm, không gian tĩnh lặng vốn đang bao trùm toàn bộ khách điếm.
Bỗng có tiếng bước chân cực nhẹ trên hành lang, lục đục lết qua hai dãy nhà, một bước, hai bước thật chậm đi qua từng phòng.
Ở mỗi phòng gõ cửa ba cái, giọng nói khàn khàn quái dị chậm rãi vang lên : "khách quan, điểm tâm đến rồi, mau dậy ăn bữa khuya."
Do đã được nhắc nhở trước, đương nhiên không một ai dám mở cửa phòng.
Cứ như vậy đến phòng của Sư Muội và Giản Đồng.
Giản Đồng còn đang mơ màng ngủ, do buổi tối nàng cũng chưa ăn gì, nghe thấy có điểm tâm khuya đến liền ngái ngủ tỉnh dậy định mở cửa, quên mất lời nhắc nhở của Sở Thanh trước đó.
Tay nàng gần chạm đến cánh cửa, bỗng từ đằng sau Sư Muội nhào đến ôm lấy nàng kéo lại giữ thật chặt trong lòng.
"Cẩn thận."
"Á! Um um???" Giản Đồng lập tức bị Sư Muội dùng tay bịt miệng lại, cảm giác ngái ngủ bớt đi phần nào, ngược lại có cảm giác nổi da gà lạnh buốt sống lưng.
Sư Muội âm thầm nhẹ nhàng kéo nàng lại về phía sau, y thấp giọng nói bên tai nàng : "Yên lặng, đừng nói chuyện, ta sẽ nói rõ với muội sau."
"Ùm." Giản Đồng tuy chưa hiểu cho lắm vẫn gật gật đầu.
Tiếng bước chân ngoài cửa lại tiếp tục, hình như là qua phòng khác rồi.
Sư Muội liền buông Giản Đồng ra, cả hai trở về chỗ của mình tiếp tục ngủ.
Sáng sớm, Sở Thanh mang lên cho họ chút đồ ăn sáng.
"Sở cô nương, có thể nói chuyện chút không?" Sư Muội chủ động nói trước.
"Xin lỗi khách quan, ta còn phải đi đưa đồ cho người khác, không rảnh nói chuyện phiếm cùng ngài, xin đi trước."
"Về sự việc đêm qua." Sư Muội tiếp tục : "Ta nghĩ rằng Sở cô nương hẳn là biết rõ sự tình bên trong."
Giản Đồng ngồi một bên vừa ăn vừa nghe, nàng nhớ lại chuyện tối qua mà rùng mình một lượt.
"Được." Sở Thanh thở một hơi, quay lại ngồi lên ghế : "Công tử cần hỏi gì, mời."
"Đêm hôm qua có một lão nhân gõ cửa từng phòng hỏi xem có ai cần điểm tâm khuya hay không, tuy vậy lại vô cùng quỷ dị, ta cả gan đoán rằng, vị lão nhân đó từng làm việc ở khách điếm này?"
"Đúng." Sở Thanh nhấp một ngụm trà : "lão bà đó từng làm đầu bếp ở đây."
"Vậy thì tại sao lại xảy ra cơ sự như bây giờ? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Quan khách, có phải người hỏi hơi nhiều không? Đây là việc riêng của quán, làm phiền khách quan đừng hỏi đến."
"Chúng ta đến từ Tử Sinh Đỉnh." Sư Muội ôn thanh nói : "nếu thực sự có chuyện, mong Sở cô nương hãy nói rõ ràng ra, chúng ta có thể giúp quán."
"Tử Sinh Đỉnh?" Sở Thanh nghe đến ba chữ này liền ngưng tay, tròn mắt nhìn hai người trước mặt : "hai vị là đệ tử của Tử Sinh Đỉnh? Tình nguyện giúp quán chúng ta?"
"Ừm, vẫn mong cô nương hãy nói rõ ràng mọi chuyện."
"Được!" Sở Thanh ngay lập tức đồng ý.
"Thực ra, người đó là mẫu thân ta." Nàng bắt đầu chậm rãi kể : "Năm đó ta cùng mẫu thân lưu lạc khắp nơi, may mắn được nhận vào khách điếm này, bà chủ cũng đối xử rất tốt với chúng ta, mẫu thân và ta cùng làm phụ bếp." Nàng ngưng một chút : "khách điếm một lần xảy ra hỏa hoạn, là do mẫu thân ta trong lúc nấu bếp không cẩn thận làm cháy, người cũng không may mắn thoát được, mất trong biển lửa."
Sở Thanh có hơi xúc động nắm chặt cốc trà : "Kể từ đó, liền mỗi tối đều về gõ cửa phòng đưa điểm tâm cho ta, nhưng lúc ta mở cửa đều không thấy ai."
"Cho đến vài ngày sau, các khách nhân trong quán cũng bị gõ cửa như vậy, lúc đó mọi người còn chưa biết chuyện, một khách nhân ra mở cửa, lập tức chết bất đắc kỳ tử. Sáng ra phát hiện, cả cỗ thi thể của khách nhân này cháy đen thành than. Thế mà buổi tối không phát ra bất kì tiếng kêu cứu hay gì khác, cứ như vậy im lặng bị thiêu chết."
Giản Đồng nghe đến đó, nghĩ lại đêm hôm qua nếu Sư Muội không giữ mình lại, không biết bây giờ đã thảm như thế nào. Nàng khẽ rùng mình thêm cái nữa.
Bảo bối nhà nàng đúng là tốt nhất huhu.
"Vậy tại sao không mời người về trừ ma?" Sư Muội hơi nhíu mày hỏi.
"Đó là mẫu thân ta mà, chính là ta đã cầu xin bà chủ không mời đạo sĩ về, từ nay về sau chỉ cần nhắc nhở các quan khách khác không mở cửa là được không phải sao?"
Sư Muội khẽ lắc đầu, suy nghĩ như vậy có phần quá ích kỉ.
Sở Thanh đương nhiên biết nàng làm vậy là ích kỉ, người thân duy nhất của nàng cũng chỉ có mẫu thân, nàng thật sự không nỡ nhẫn tâm để lão bản mời đạo sĩ về đánh tan hồn phách bà.
Nàng đau khổ, có ai thấu được?
Không có ai.
Mọi người chỉ chăm chăm muốn trừ khử mẫu thân nàng, muốn đánh tan hồn phách bà, ép nàng đến đường cùng không thể lựa chọn.
Mắt Sở Thanh hiện một tầng đỏ hồng. Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi : "Thực sự không có cách nào để không đánh tan hồn phách mẫu thân ta sao? Bình bình yên yên nhẹ nhàng đưa bà vào luân hồi thôi không được sao?"
Tại sao cứ nhất thiết phải làm cho mẫu thân nàng hồn phi phách tán?!
Sư Muội thở dài một hơi, theo lời Sở cô nương, mẫu thân nàng ta đã giết người, hoá quỷ rồi, không còn cách khác.
Sở cô nương này cũng thật đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com