Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ thất chương


Lúc Bạch Hồ cầm một khây đầy đồ ăn bước vào, trước mắt hắn là một khung cảnh.

Đông Phương Bất Bại và Vương Tĩnh Hân ngồi đối mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nói gì, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, người khác nhìn vào khóe miệng có chút co rúm.

Bất quá, Hồ Cách không phải là người bình thường, hắn cảm thấy hình ảnh này có chút khôi hài, cảm thấy hai người này có chút khả ái. Bất quá Hồ Cách sợ Đông Phương Bất Bại tức giận, sau này không thèm nhìn mặt hắn, nên cũng không dám nói gì, sợ mất nhiều hơn được.

Hồ Cách đóng cửa lại, bước nhanh đến bàn ăn, một bên đem đồ ăn trên khây mộc để xuống bàn, một bên nói với Vương Tĩnh Hân: "Tĩnh Hân, ngươi ở lại ăn cơm, thuận tiện lấy dùm ta ba cái bát."

Vương Tĩnh Hân nhẹ nhàng đáp ứng, đi xuống dưới lấy bát.

Hồ Cách nhân cơ hội ngồi bên cạnh Đông Phương Bất Bại, vẻ mặt nịnh nọt cười hướng Đông Phương Bất Bại tủm tỉm nói: "Đông Phương công tử! Ngươi vưà rồi cùng Tĩnh Hân nói chuyện có gì vui không?"

Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn hắn, tựa hồ không biết làm sao mở miệng. Y không biết vì sao thấy nam nhân này cười nịnh nọt thực khả ái, đem Liên đệ so sánh cùng thì.... Làm cho người ta chán ghét?

Nhớ tới vấn đề vừa rồi của Hồ Cách, Đông Phương Bất Bại có điểm do dự, ăn ngay nói thật sẽ không làm tổn thương người này chứ? Đông Phương Bất Bại rối rắm, nghĩ nghĩ, liền quyết định xem nhẹ vấn đề này, mở miệng nói: "Hồ công tử, ngươi..."

"Gọi ta Hồ Cách được rồi, không cần khách khí như vậy! Chúng ta cũng có thể xem như bằng hữu đi? Không cần xa lạ như vậy a!" Nói xong Hồ Cách trưng ra khuôn mặt tươi cười ta đùng về phía Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại suy nghĩ một lúc, liền gật đầu đồng ý. Dù sau y cũng không có bằng hữu, cô độc tĩnh mịch lâu rồi cũng muốn có người bầu bạn.

"Hồ Cách, ngươi thật sự biết nấu cơm?" Đông Phương Bất Bại cẩn thận chuyển đề tài. Cũng khó trách Đông Phương, ở thời cổ đại, trừ đầu bếp ra, có rất ít nam tử biết nấu cơm. Mọi người đều có tư tưởng quân tử xa nhà bếp.

Bất quá Hồ Cách còn chưa trả lời, Vương Tĩnh Hân đã mở cửa bước vào. Hồ Cách trong lòng mắng cái bóng đèn này mười vạn tám ngàn lần.

Vương Tĩnh Hân để chén lên trên bàn, lại chỉ có hai cái. Không đợi Đông Phương Bất Bại cùng Hồ Cách hỏi, hắn liền chính mình mở miệng: "Công tử, ta xuống núi mua vài thứ, có lẽ tới tối mới về, ta không ăn cơm đâu, hai vị công tử chậm rãi dùng."

"Ân ân! Không sao không sao, bất quá ngươi cũng thật là, lâu lắm mới có khách nhân đến a! Bình thường ta dạy dỗ ngươi như thế nào? Lần sau nhất định phải ở lại bồi công tử a! Được rồi, đi đi!" Tiểu hồ ly trong lòng mừng rỡ ngoài mặt lại giả bộ trách cứ Vương Tĩnh Hân, Vương Tĩnh Hân khóe miệng run rẩy nghĩ: công tử, ngươi nếu muốn biểu hiện mình không hài lòng có thể đừng cười đến sáng lạn như vậy a!

Vương Tĩnh Hân không nói gì lui xuống.

Trong nhà gỗ chỉ còn lại hai người Đông Phương Bất Bại và Hồ Cách.

Trên bàn cơm có vài món ăn đơn giản, Hồ Cách gắp cho Đông Phương một chén trứng cà chua, cười nói: "Đông Phương, ngươi nếm thử tay nghề của ta đi! Đừng ghét bỏ a! Hahahahahaha." Hồ ách cảm thấy không khí giữa hai ngươì có chút im lặng, hơi hơi xấu hổ, cho nên chỉ có thể cùng Đông Phương Bất Bại loạn khản.

Đông Phương Bất Bại cuối đầu uống một ngụm canh trứng, khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Cũng không tệ." Hồ Cách cực kỳ cao hứng. Kỳ thật đối với trù nghệ của mình Hồ Cách vẫn rất tự tin, dù sao hắn cũng sống một mình suốt một thời gian, hơn nưã nấu cơm cũng không khó, vì đảm bảo khẩu vị của mình, hắn còn đi thi đầu bếp. Lúc này được Đông Phương Bất Bại khích lệ.... Ngạch...Hồ Cách tự động chuyển không tệ thành khích lệ, trong lòng lại cảm thấy mỹ mãn, vội vàng gắp thêm nhiều đồ ăn cho Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại nhìn Hồ Cách ánh mắt sáng lấp lánh giống như đại cẩu chờ khích lệ, có chút cứng ngắc ngồi ăn, sau cảm thấy hương vị quả thật không sai, vì thế cũng ăn nhiều hơn.

Thấy Đông Phương Bất Bại ăn đến ngọt ngào, Hồ Cách thật cao hứng. Hắn biết Đông Phương Bất Bại ăn rất ít, hôm nay ăn như vậy đã là rất nhiều.

Đông Phương Bất Bại cảm thấy trong lòng mình có rất nhiều cảm xúc. Y không biết đã bao lâu mình không ngồi ăn cơm cùng Dương Liên Đình. Thời điểm hắn chưa lên ngôi vị giáo chủ, thường cùng các huynh đệ vào Nam ra Bắc, ăn uống cùng nhau, ngủ cùng nhau. Nhưng về sau, hắn chỉ có thể ngồi một mình ăn cơm mà thôi.

Hơn nưã Đông Phương Bất Bại biết Dương Liên Đình không yêu mình, mà chỉ muốn lợi dụng y mà thôi. Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại không khỏi cảm thấy một tia thất bại cùng cô đơn. Tâm tình Đông Phương Bất Bại cùng tốc độ ăn giống nhau, tâm tình dần dần hạ xuống khiến tốc độ ăn cũng chậm dần, cuối cùng dừng đũa.

Hồ Cách nhìn bộ dạng suy tư của Đông Phương Bất Bại, trong lòng không khỏi sốt ruột. Vội vàng mở miệng: "Cái kia... Đông Phương, có phải thức ăn không hợp khẩu vị? Bằng không ta đi làm lại? Ta nấu cơm kỳ thật rất tốt." Muốn bắt được một người, đầu tiên phải thay đổi nguyên tắc, Hồ Cách cẩn thận mở miệng nói.

"Không phải, chỉ là nghĩ tới một chút chuyện mà thôi." Nhìn ánh mắt sợ hãi của Hồ Cách, Đông Phương không khỏi mềm lòng, mở miệng an ủi Hồ Cách: "Cái kia... Đồ ăn ngon lắm. Ta về sao có thể tới đây?"

Hồ Cách vốn dĩ có chút ủ rũ vừa nghe xong câu này lập tức lên tin thần gấp trăm lần, dùng sức gật gật đầu, lại gắp cho Đông Phương Bất Bại thật nhiều đồ ăn, sau đó cười tủm tỉm nhìn y.

Đông Phương Bất Bại vốn dĩ có chút khiết phích, chính là y cũng không hiểu bản thân bị làm sao, nam nhân dùng chiếc đũa dính nước miếng gắp đồ ăn cho mình nhưng y lại không cảm thấy bài xích, ngược lại bởi vì thái độ thân cận này mà mừng thầm trong lòng.

Dùng cơm trưa xong, Đông Phương Bất Bại đứng dậy bảo phải đi về, hồ ly trong lòng không muốn cũng không có biện pháp ngăn cản, dục tốc bất đạt đạo lý này hắn vẫn hiểu, cho nên chỉ có thể cùng Đông Phương Bất Bại nói tái kiến.

Đông Phương Bất Bại vừa đi, Vương Tĩnh Hân ở trong dòng suối nhỏ cũng đi ra.

Ba bước đổi thành bước chạy đến bên cạnh Hồ Cách nói:"Công tử, người khi nào thì đem phu nhân về?" Hồ Cách nghi hoặc nhìn Vương Tĩnh Hân, không biết từ ngữ này hắn học được từ ai, Vương Tĩnh Hân lại nói tiếp :"Đại ca, hay chúng ta trực tiếp bắt đại tẩu về đây làm chuyện đó, đến lúc đó... Hắc hắc hắc....." Vương Tĩnh Hân cười đến cực kỳ đáng khinh.

"Ngươi cùng ai học?" Hồ Cách gọn gàng dứt khoát hỏi.

"Y? Có cái gì không đúng sao công tử? Ta hôm trước nghe người kể chuyện nói như vậy. Chúng ta là yêu tinh không phải người a! Trong sách yêu tinh không phải bất nam bất nữ sao?"

Hồ Cách hết chỗ nói rồi, tùy tiện nói vài câu có lệ với Vương Tĩnh Hân rồi nói có việc phải ra ngoài, vốn dĩ Vương Tĩnh Hân cũng muốn đi theo hắn, nhưng Hồ Cách lại lấy cớ không cho y theo.

Kỳ thật Hồ Cách là muốn lên Hắc Mộc Nhai tìm Đông Phương Bất Bại. Hắn có thể ẩn thân để Đông PhươngBất Bại không nhìn thấy, đương nhiên những người khác càng không thể.

Thời điểm Hồ Cách đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, trong lòng cảm thấy nơi này dị thường thân thiết, ấm áp. So với căn nhà gỗ nhỏ bên dưới Hắc Mộc Nhai, Hồ Cách lại càng thích nơi này hơn, hắn gặp Đông Phương Bất Bại chính là ở nơi này.

Hồ Cách xuyên qua cửa đi vào trong phòng.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại cầm một cái hà bao.

Ánh sáng buổi chiều không quá mạnh, tầng ánh sáng vàng nhạt nhẹ nhàng chiếu lên sườn gương mặt của Đông Phương Bất Bại, có thể trông thấy cả những sợi lông tơ. Có lẽ là vì luyện Qùy Hoa Bảo Điển, nên Đông Phương Bất Bại không có râu, vừa lúc tạo nên một bức tranh xinh đẹp. Hai cánh mũi khẽ động theo từng nhịp thở, hơn nữa Đông Phương Bất Bại thường dùng tay vén vài sợi tóc rơi xuống, Hồ Cách cảm thấy hô hấp của mình nhanh dần, tim cũng "Bang bang bang" nhảy a nhảy.

Hồ Cách vẫn biết Đông Phương Bất Bại là một đại nhân vật, vô luận là trước hay sau khi y luyện Qùy Hoa Bảo Điển, trên người đều toát ra một cỗ khí phách không nói nên lời. Mà Hồ Cách, cố tình lại yêu chết dáng vẻ khí phách đầy khả ái này của Đông Phương Bất Bại. Cái này cũng không phải là khí phách trời sinh, mà là do Đông Phương Bất Bại đã trải qua quá nhiều chuyện, tôi luyện mà thành. Nghĩ đến đây, Hồ Cách không khỏi cảm thấy Đông Phương Bất Bại sống thật không dễ, gương mặt hiện vẻ đau lòng.

Hồ Cách muốn tiến lên đem Đông Phương Bất Bại trước mặt ôm vào ngực mà sủng, hơn nữa về sau cũng sẽ không để Đông Phương Bất Bại một mình khổ sở rơi lệ, bật kể sảy ra chuyện gì, hắn vẫn sẽ như trước làm bạn cùng Đông Phương. Bởi vì, hắn biết trong lòng Đông Phương Bất Bại rất là cô đơn.

Hồ Cách cứ như vậy đứng nhìn Đông Phương Bất Bại thêu cả buổi chiều, không đến gần, chỉ đứng xa xa nhìn. Hồ ly cảm thấy, có thể nhìn Đông Phương Bất Bại như bây giờ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Bất quá, hắn vẫn không thỏa mãn, hắn muốn ôm nam nhân trước mặt, hôn lên môi y. Hắn biết, hắn muốn nam nhân này.

Cảm giác chưa bao giờ có này, Hồ Cách biết đây là, yêu!

Hồ Cách vẫn chờ Đông Phương Bất Bại dùng xong cơm chiều, luyện công xong, tắm rửa đi ngủ mới trở về. Tuy rằng không cam lòng, nhưng Hồ Cách vẫn không quên còn có con cá vàng bên bờ suối nhỏ, vì thế chậm rãi trở về.

Về đến nhà hắn mới phát hiện bản thân lo lắng dư thừa, con cá ngốc kia đã ngủ mất. Hơn nữa, còn biến về nguyên hình, trực tiếp ngủ thẳng trong chậu. Hồ Cách hỏi hắn vì cái gì không trở về dòng suối cảnh sắc tú lệ ngủ, Vương Tĩnh Hân trả lời: "Ta hiện tại là con người, còn về dòng suối nhỏ đó ngủ làm gì a? Ta hẳn là phải ngủ trong phòng mới đúng!" Giọng điệu tên kia rất hợp tình hợp lí, giống như một hài tử đơn thuần, ngốc nghếch, Hồ Cách cũng không thể không biết xấu hổ đã kích hắn, liền xem như không có việc gì mà đi ngủ. Hồ Cách cảm thấy ngày hôm nay đặc biệt tốt đẹp a! Nghĩ nghĩ, liền cười ngây ngô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com