Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37 + 38

Chương 37

Đông Phương Bất Bại kinh hoảng thất thố một lát, rốt cuộc cũng chậm rãi khôi phục thần trí.

Y lau đi nước mắt trên mặt, ôn nhu nói:

"Liên đệ, ngươi nằm ở trong này nhất định không thoải mái, ta đây liền ôm ngươi quay về phòng ngủ."

Y muốn ôm lấy thân thể Dương Liên Đình, chính là bụng của y thật sự quá lớn, căn bản không có cách nào xoay người.

Đông Phương Bất Bại dường như lúc này mới nhớ đến tình trạng của mình. Y đành phải vác Dương Liên Đình lên vai, vịn theo thư án chậm rãi từ mặt đất đứng lên.

Y cố hết sức vác theo Dương Liên Đình, chỉ cảm thấy thân thể bủn rủn cồng kềnh khó có thể khống chế, lung lay cơ hồ không đứng vững được.

Một tay y chống lấy lưng của mình, một tay ôm Dương Liên Đình. Trên người nặng nề như muốn rơi xuống dưới, đầu Dương Liên Đình vô lực dựa trên vai y, hai chân gần như kéo lê trên mặt đất.

Đông Phương Bất Bại kịch liệt đau lòng, nếu không mạnh mẽ áp chế, nước mắt sẽ lần thứ hai tuôn rơi.

Y nâng Dương Liên Đình ra khỏi phòng, muốn đi đến phòng ngủ ở đối diện, ai ngờ vừa đi đến bên cạnh bàn ăn, đột nhiên một cơn đau bụng kịch liệt dâng lên. Đông Phương Bất Bại bất ngờ không kịp đề phòng, kêu lên một tiếng đau đớn, lại buông tay khiến cho Dương Liên Đình ngã xuống đất.

"Liên đệ...A—"

Đông Phương Bất Bại ôm bụng, suýt nữa không đứng thẳng nổi, may mắn bàn ăn ở ngay bên cạnh, y lung lay hai cái, vội vàng chống lấy mặt bàn ổn định thân thể.

"Đau quá......"

Đông Phương Bất Bại bởi vì đau đớn kịch liệt vừa rồi mà ngũ quan đều trở nên nhăn nhúm, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Thật vất vả cơn đau mới từ từ lui dần, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi.

Lúc này y nhìn thấy Dương Liên Đình còn đang té trên mặt đất, không khỏi vừa đau lòng vừa xấu hổ.

"Liên đệ, đều là ta không tốt, có làm ngươi ngã đau hay không?"

Dương Liên Đình vẫn là ngủ say không nhúc nhích, dường như cú va mạnh vừa rồi không chút nào quấy rầy đến giấc ngủ yên của hắn.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm trên giang hồ của Đông Phương Bất Bại, cũng chưa từng gặp qua tình huống như thế này. Y hoài nghi có phải Liên đệ trúng loại độc gì hay không? Có thể nào chính mình lại không phát hiện ra chút dấu vết nào.

Y cắn răng, một lần nữa cố sức kéo Dương Liên Đình từ trên mặt đất dậy, đi vào phòng ngủ.

Ai ngờ chỉ còn vài bước nữa đến giường, trong bụng lại dâng lên một cơn đau đớn kịch liệt.

"A, a a –"

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại tái nhợt, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.

Đau quá! Đau đến mức y thiếu chút nữa đã ngã lăn trên mặt đất. Chính là vừa rồi y đã làm ngã Dương Liên Đình lần thứ nhất, cho nên lần này liền cố gắng kiềm chế.

Đông Phương Bất Bại phì phò thở dốc đứng tại chỗ, hai chân có chút run lên, thân thể cũng không nhịn được hơi khom xuống, lấy tư thế vô cùng quái dị ôm lấy bụng của mình, gần như muốn ngã sấp xuống.

Thật vất vả đưa Dương Liên Đình lên giường, Đông Phương Bất Bại toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Y run run nắm chặt chăn.

Y mặc dù chưa từng sinh sản, nhưng đau đớn trải qua vừa rồi so với lúc trước mãnh liệt hơn rất nhiều, cũng ẩn ẩn biết được tình huống không đúng.

Y cúi đầu nhìn xuống bụng của mình, thai nhi ở bên trong hình như đang quyền đấm cước đá, cái bụng đột nhiên nhô lên một khối.

Đông Phương Bất Bại không khỏi lau mồ hôi trên trán, lo lắng nói với hài tử:

"Con ngoan, con ngoan ngoãn một chút, lúc này không cần náo loạn......cha con đang hôn mê, nương muốn đi tìm người đến cứu hắn. Con ngoan ngoãn, không cần quấy rối nương."

Phản ứng dường như lại không hề giống như y ngờ, y vừa dứt lời, chỉ cảm thấy phần bụng dưới tay đột nhiên trở nên cứng rắn, giống như biến thành một khối đá to lớn rắn chắc, đau đớn giống như một cơn thủy triều xông đến.

"Ngô –"

Đông Phương Bất Bại không tự chủ được nắm chặt lấy khung giường, cắn chặt răng mới không kêu ra tiếng.

Đợi cơn đau này qua đi, sắc mặt Đông Phương Bất Bại mới trắng bệch. Y hiện tại rốt cuộc đã rõ ràng, mình sợ là sắp sinh rồi.

Y chưa bao giờ nghĩ đến hài tử sẽ đến dưới tình huống như vậy, mà y không chỉ có không biết nên ứng phó như thế nào, thậm chí y còn không phải một nữ nhân. Nghĩ đến đây, trong tâm không khỏi sợ hãi lại sợ hãi, không khỏi nhìn về phía Dương Liên Đình đang nhắm mắt nằm ở trên giường.

"Liên đệ, ngươi nhanh nhanh tỉnh lại, con của chúng ta muốn sinh ra rồi......Liên đệ, Liên đệ, ngươi nhanh chóng tỉnh lại. Không cần phải để lại một mình ta......"

.

"Rox, cậu có thể yên lặng ngồi xuống hay không. Cậu đi tới đi lui như vậy, cảm giác thật kỳ quái."

Yam mở to một đôi mắt xinh đẹp vô cùng, con ngươi giống như hắc bảo thạch, kỳ quái nhìn tinh thần thể của Dương Liên Đình ở trong không gian bốn chiều trống trải đi tới đi lui.

Bởi vì bọn họ hiện đang ở trạng thái tinh thần thể, thực tế là không có thực thể, hiện tại bọn họ ở chỗ này hiện ra dưới dạng thân thể, chỉ là để thuận tiện cho căn cứ quản chế, mà căn bản tự căn cứ cũng huyễn hóa ra hình ảnh thân thể thôi.

Đã chỉ là hình ảnh thân thể, biểu hiện ra tình trạng lo lắng của thân thể như vậy, khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.

Nội tâm của Yam cũng vô cùng sốt ruột, bởi vì mình lúc trước đã có tiền án, cho nên điện hạ nhà hắn đối với hắn có lòng nghi ngờ thật sự rất nặng, huống chi điện hạ nhà hắn hiện tại còn đang mang thai, cảm xúc vốn nóng nảy liền càng thêm trầm trọng. Yam rất lo lắng lúc mình trở về, điện hạ nhà hắn có thể hay không đem hoàng cung hủy đi.

Chính là dù có lo lắng thế nào, ở dưới tình huống không có cách nào thay đổi như thế này, nhìn Ander ung dung bình thản ngồi ở trên ghế salon huyễn hóa, tay cầm ly rượu nửa buông mi mắt xuống, một bộ dáng an nhàn tự tại, Yam không thể không bội phục hắn. Kỳ thật tình trạng một nửa khác của Ander, mới là người đáng lo lắng nhất trong ba người a.

"Trong tâm tôi rất không an, cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra."

Dương Liên Đình không có cách nào miêu tả cảm xúc trong lòng mình.

Nhưng hai người kia có thể hiểu được. Ander ngẩng đầu nhìn hắn, nói:

"Rox, làm cho sóng tinh thần của cậu ổn định lại, thử thúc đẩy giác quan thứ bảy của cậu, có lẽ có thể cảm ứng được một nửa khác của cậu đấy."

Yam nói:

"Ander, vừa rồi cậu cũng làm như vậy sao?"

Ander lắc đầu, thản nhiên nói:

"Không có. Chuyện của y có rất nhiều, tôi đến cùng vẫn không phải ở vị trí thứ nhất. Hiện tại, tôi không nghĩ tìm thêm phiền toái cho y."

Yam liếc hắn một cái, nhưng không có nói gì nữa. Làm một người bạn tốt, hắn biết rõ việc gì nên hỏi, việc gì không nên hỏi. tâm của hắn hiện lại đang nặng nề, ổn định sóng tinh thần của mình, thử cùng một nửa của hắn bắt liên lạc. Dù sao một nửa khác của hắn một thời gian trước từng đại động thai khí, mà lần này bản thân mình tùy tiện rời khỏi thân thể, Yam cũng rất lo lắng phản ứng của người yêu.

Dương Liên Đình nghe xong đề nghị của Ander, liền chậm rãi trấn định. Hắn ngồi xuống sofa, nhắm hai mắt lại, bắt đầu cố gắng khống chế tâm tình cùng sóng tinh thần của mình, thử cùng với dị lộ không gian vài ngàn năm trước bắt liên lạc.

Ba người nhất thời trở nên im lặng. Chỉ có Ander nhìn hai người thần sắc hết sức chuyên chú, trong con ngươi xinh đẹp màu xanh biển nhiễm lên một tia buồn thương nhàn nhạt.

.

"Đau quá..."

Đông Phương Bất Bại ngã lên giường, nghiêng người ôm bụng của mình, cả người đầy mồ hôi.

"Liên đệ......Ta giống như, thật sự sắp sinh......ngươi......kiểm tra......"

Đông Phương Bất Bại nhìn qua Dương Liên Đình đang nằm thẳng trước mặt, cố hết sức kéo tay hắn qua, chăm chú đặt lên bụng của mình, cắn răng nói:

"Ngươi nếu không tỉnh lại, con của chúng ta có thể...có thể......"

Y thật sự không có cách nào nói ra lời không may mắn, chính là trong lòng y vẫn vô cùng sợ hãi.

Cho dù có võ công cái thế thì như thế nào? Cho dù quyền khuynh thiên hạ thì như thế nào? Đối với sứ mệnh sinh sản của riêng nữ tính mới có này, nội tâm Đông Phương Bất Bại căn bản là hoàn toàn sợ hãi. Lúc trước y bảo Dương Liên Đình xé bụng y để lấy hài tử ra, không phải là lời nói đùa, y thật sự nghĩ như vậy.

Hiện tại qua một hồi đau bụng sinh căng thẳng, y thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt.

Chính là bất luận y có kêu gọi như thế nào, Dương Liên Đình vẫn không có phản ứng, không khỏi dần dần tuyệt vọng.

Y vừa rồi cường ép vận nội lực thăm dò thân thể Dương Liên Đình một lẫn, vẫn là không thu hoạch được gì. Rõ ràng......rõ ràng buổi sáng vẫn còn rất tốt.

Hai mắt Đông Phương Bất Bại ướt đẫm.

Không được! Y tuyệt không thể nhận thua! Nếu như hiện tại y ngã xuống, Liên đệ của y làm sao bây giờ? Con của y làm sao bây giờ?

Phải cứu Liên đệ của y! Phải cứu con của y!

Đôi mày của Đông Phương Bất Bại gắt gao nhíu lại, suy nghĩ biện pháp. Nhưng mà cơn đau bụng luôn cắt đứt suy nghĩ của y, khiến cho y nhịn không được phải cắn gối đầu.

Đột nhiên trong bụng dâng lên một cơn đau kịch liệt trước nay chưa từng có, phía hạ thể dường như có chút ươn ướt, có chất lỏng gì đó không thể khống chế từ trong thân thể của y tràn ra.

Đông Phương Bất Bại đau đến mức hô lên một tiếng trầm thấp.

Y giãy dụa khởi động thân thể, muốn nhìn xem là có chuyện gì xảy ra, nhưng là cái bụng siêu lớn chặn ánh mắt của y, y căn bản là không biết được xảy ra chuyện gì.

Dù là Đông Phương Bất Bại thông minh một đời, lúc này vẫn là mờ mịt không biết làm sao. Y cho là mình không thể khống chế, may mắn Liên đệ hiện tại hôn mê chưa tỉnh, bằng không chẳng phải là mắc cỡ đến không thể ngẩng cao đầu được sao.

Y không dám nằm ở trên giường nữa, sợ thấm ướt đệm chăn, khiến cho Liên đệ nằm không thấy thoải mái, liền chậm rãi ngồi dậy, vịn lên mép giường từng bước một di chuyển qua tháp quý phi bình thường y vẫn nằm nghỉ ngơi.

Nhìn qua người vẫn mê man không biết gì ở trên giường, lại nhìn cái bụng nặng trĩu, đau đớn càng lúc càng kịch liệt của mình, Đông Phương Bất Bại cắn răng, một lần nữa cố hết sức đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài phòng ngủ.

Chương 38

Dương Liên Đình nói:

"Ander, Yam, chúng ta không thể ngồi chờ chết như vậy. Nếu như máy truyền không kịp thời sửa chữa được, chúng ta rất có thể không có cách nào quay lại thế giới thí nghiệm. Nếu như quay trở lại quá chậm, thân thể chúng ta luôn luôn ở trạng thái mê man, rất có thể sẽ mất đi sinh mệnh."

Yam gật đầu nói:

"Tôi đồng ý. Chúng ta hẳn là nên kết nối với Len, nhìn xem có biện pháp khác thể quay lại thế giới thí nghiệm hay không."

Ander đứng thẳng lên, thoáng ưu nhã vung tay, trên bàn tay liền hiện ra một dụng cụ dạng lập thể hư ảo.

"Len, ra đi, trả lời chúng tôi."

Ngữ khí của Ander khó có được nghiêm túc và lạnh lùng như vậy, Dương Liên Đình cùng Yam nhất thời đều có chút giật mình sững sờ.

Hình ảnh tuyệt mỹ của Len xuất hiện trong lòng bàn tay của Ander, trên gương mặt là nụ cười hoàn mỹ, nói:

"Chuyện gì?"

"Tình trạng của máy truyền hiện tại như thế nào?"

"Lập tức được sửa chữa. Xin đừng gấp gáp. Tôi đang giúp các cậu quan sát tình huống của một nửa của các cậu, tất cả đều không có vấn đề."

Ander nói:

"Như vậy, trước khi máy truyền được sửa xong, xin ngắt giám thị đối với chúng tôi, cũng triệt tiêu dụng cụ quản chế kiểm tra đo lường sóng tinh thần trong không gian dị độ này!"

Len rõ ràng là sững sờ, loại tâm tình này cũng có thể thấy được rõ ràng trên tần số lập thể hư ảo của Dương Liên Đình và Yam.

"Cái này không hợp quy định......"

Ander lạnh lùng chặn lời hắn, hai con ngươi lam sắc lạnh lùng phảng phất có một tầng sương lạnh, đồng thời tuyệt mỹ, cũng khiến cho người khác sợ hãi trong lòng.

"Len, căn cứ phê chuẩn cho chúng tôi thời gian gặp mặt là mười phút vũ trụ. Chúng tôi đã đồng ý bị giám thị và quản chế, cũng chỉ là trong phạm vi thời gian này thôi. Hiện tại bởi vì nguyên nhân ở căn cứ khiến cho chúng tôi không có cách nào kịp thời quay lại thế giới thí nghiệm, thời gian qua nhiều như vậy chúng tôi đã tự do, đã thoát ly khỏi quản chế bên ngoài thí nghiệm. Tôi muốn đòi quyền hợp pháp của người vũ trụ từ căn cứ, trong đoạn thời gian này triệt tiêu toàn bộ quản chế đối với chúng tôi."

Len nói:

"Tôi phải đi xin chỉ thị của giáo sư."

"Đương nhiên. Nhưng cậu tốt nhất là mau chóng cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục, bằng không tôi sẽ viện đến quyền hạn pháp luật không khoảng thời gian này để xem xét. Tôi không đảm bảo điều này sau khi thí nghiệm kết thúc sẽ không sinh ra một ít ảnh hưởng không tốt đối với căn cứ."

Len giống như bị nghẹn, vội vàng cắt đứt liên lạc rồi đi tìm giáo sư để trình bày.

Thần sắc Dương Liên Đình nghiêm trọng:

"Ander, đây là có chuyện gì?"

Ander lắc đầu với hắn, ý bảo từ từ rồi nói sau.

Len rất nhanh đã trở lại, nói:

"Giáo sư đồng ý thỉnh cầu của các cậu. Hiện tại tất cả các thiết bị quản chế cùng giám thị đều đã bị ngắt, khôi phục lại trạng thái của máy truyền lúc trước, các cậu tự do trong không gian dự bị này."

Ba người nghe vậy, lập tức triển khai tinh thần thể của mình tìm kiếm trong không gian, xác nhận trừ sóng tinh thần của bọn họ ra, xác thực không còn cảm nhận được sự giám thị nào nữa.

Yam nói:

"Ander, có phải cậu có lời gì muốn nói hay không?"

Ander mỉm cười, nói với hai người:

"Các cậu có từng nghĩ tới không, tìm cách để nhóm chúng ta ở các thế giới hỗ trợ nhau?"

Dương Liên Đình cùng Yam đồng thời sửng sốt.

.

"Ân......A – hô, hô......"

Đông Phương Bất Bại đầu đầy mồ hôi, một bên rên rỉ thở gấp, một bên rốt cuộc cũng run rẩy hoàn thành tờ giấy trong tay: Nhanh chóng triệu Bình Nhất Chỉ lên Hắc Mộc Nhai.

Chính là chỉ có mấy chữ ngắn ngủn này, y lại phải viết đến ba lần, mới đem bút tích thường ngày hoàn mỹ của mình viết trọn lên trên tờ giấy.

Y mấy lần bị cơn đau bụng kịch liệt cắt ngang, hơn nữa bởi vì bụng quá lớn, thậm chí không thể ngồi vững vàng trước thư án, cuối cùng chỉ có thể dùng đến cách cuối, cưỡng ép thân thể nửa đứng thẳng, mới đưa cánh tay đặt trên mặt bàn.

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại tái nhợt, lung lay giống như sắp đổ. Y một tay chống bàn, một tay vịn eo, ngừng trong chốc lát, đưa tay kéo ngăn kéo nhỏ ở cạnh bàn ra.

Giáo chủ lệnh của y sớm đã giao cho Dương Liên Đình, hết thảy giáo vụ cũng đều được Dương Liên Đình xử lý trong thư phòng này.

Giáo chủ lệnh nằm im trong ngăn kéo, Đông Phương Bất Bại đã lâu chưa nhìn đến nó. Lúc này nắm nó trong tay một lần nữa, trong tâm lại không có bất luận cảm giác gì, nếu có cũng chỉ là đau đớn mà hài tử mang đến.

Đông Phương Bất Bại cắn răng, cũng không biết mình làm thế nào đem Giáo chủ lệnh đóng dấu, làm thế nào cuộn được mảnh giấy lại. Lúc này y chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, thân thể nặng nề không ngừng muốn ngã xuống.

Trong ba mươi mấy năm cuộc đời, chưa bao giờ y phải chịu giây phút nào chật vật như vậy, đau đớn như vậy. Dù lúc trước bị hơn mười người chính đạo bao vây tấn công, thân chịu trọng thương, vài lần gần chết, y đều không thấy giờ phút đó khó qua như lúc này.

Giáo chủ lệnh trước kia luôn luôn do Dương Liên Đình chỉ thị trên Thành Đức Đường. Nhưng chỗ này là tiểu xá ẩn cư ở phía sau, có một tòa nhà bằng gỗ nhỏ, bên trong có nuôi nhốt bồ câu đã được huấn luyện trong giáo, có thể trực tiếp đem sắc lệnh truyền xuống dưới núi.

Đông Phương Bất Bại vịn vào vách tường, gian nan đi về phía căn nhà gỗ phía sau tiểu xá.

"Ân, ân......Ách –"

Chính là cho dù y đã cắn chặt răng, vẫn không thể kiếm chế nổi rên rỉ ra tiếng.

Đông Phương Bất Bại quả thực là kéo theo thân thể đi đến căn nhà gỗ, lúc này cảm giác xương hông đều ẩn ẩn đau đớn, giống như theo bụng của mình rơi xuống, xương hông cũng sắp bị đè gẫy.

Y tìm được một con bồ câu, bắt vào trong tay muốn đem sắc lệnh vừa mới viết xong buộc vào. Nhưng đột nhiên trong bụng sinh ra một cơn đau bụng kịch liệt, tay y siết chặt, liền đem bồ câu kia bóp chết.

Đông Phương Bất Bại dựa vào tường thở hổn hển, cái bụng nổi lên cao cao có thể trông thấy rõ ràng thai nhi đang nhúc nhích ở bên trong. Y đã sớm không chịu nổi, mồ hôi giống như rửa mặt từ trên trán chảy xuống không ngừng. Đi một đoạn này, chất lỏng giữa hai chân càng tràn ra nhiều.

Đông Phương Bất Bại cũng không làm gì được, đợi cơn đau đớn này trôi qua, cầm con bồ câu đã bị bóp nát trong tay vứt trên mặt đất, duỗi tay ra, lại bắt thêm một con chim bồ câu nữa, đem sắc lệnh buộc lại rất nhanh trên chân chim bồ câu, sau đó trước khi cơn đau bụng tiếp theo tấn công thả chim bồ câu ra.

Lưu loát làm xong tất cả những việc này, rốt cuộc cũng cảm thấy tâm mình nhẹ đi một nửa.

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn bụng mình, thần sắc khổ sở, khóe miệng lại vẫn cố nhếch lên thành một nụ cười.

Y thực dịu dàng, giống như đang phát thệ, chậm rãi nói với cái bụng của mình:

"Bảo bối ngoan, nương sẽ bình an sinh con ra."

Y chậm rãi xoay người, không biết là muốn đi về phía nào. Chính là mới nửa kéo thân mình lê được đến chính sảnh của tiểu xá, đột nhiên cơn đau cực độ mạnh mẽ xuất hiện, y cũng không nhịn được nữa, đau đớn hô lên một tiếng, ngã trên mặt đất.

"Rox, Yam, Ander. Máy truyền đã được sửa tốt lắm, các cậu có thể trở về đi."

Thanh âm của Len đột ngột xuất hiện trong không gian dị độ.

Yam nhíu nhíu mày, nói:

"Nhanh như vậy? Không phải nói là cần một giờ vũ trụ sao?"

Len cười nói:

"Hiệu suất như vậy không phải tốt hơn sao? Dù sao trong khoảng thời gian này các cậu dù thoát ly với thí nghiệm, nhưng lại rời xa người yêu của mình. Nhóm giáo sư cũng là lo lắng các cậu sẽ có điều gì băn khoan, cho nên khẩn cấp sửa gấp, rốt cuộc cũng sửa xong máy truyền rồi."

Dương Liên Đình không kiên nhẫn nói:

"Được rồi. Tranh thủ thời gian đưa bọn tôi trở về đi."

Tâm tình của hắn rất vội vàng. Vừa rồi hắn cố gắng ổn định sóng tinh thần, dùng giác quan thứ bảy liên lạc về thế giới bên kia, ẩn ẩn dò xét được sóng tinh thần của thai nhi dao động không được bình thường. Ngược lại sóng tinh thần của Đông Phương Bất Bại một chút cũng không cảm nhận được.

Loại tình huống này khiến hắn vô cùng bất an. Nếu như không tính nhầm thời gian, hắn rời khỏi thế giới kia đã hơn sáu canh giờ.

Trong khoảng thời gian này......Hắn không dám tưởng tượng Đông Phương Bất Bại khi phát hiện thân thể mình không nhúc nhích, sẽ có phản ứng như thế nào.

Đồng dạng lo lắng còn có Yam. Hắn biết rõ bề ngoài của điện hạ rất cường đại, nhưng nội tâm lại là một người yếu ớt. Tuy rằng điện hạ tính khí nóng nảy, thậm chí có thể nói là tàn bạo, nhưng đối với mình lại vô cùng yêu thương, thậm chí là ngàn dựa trăm thuận, dụng tâm nịnh nọt. Nếu như điện hạ phát hiện mình ngã trong thư khố không hề nhúc nhích, ngủ mê không tỉnh......Yam không dám nghĩ điện hạ có thể vì thế mà nổi điên hay không.

Trong ba người chỉ có Ander là bình tĩnh nhất, cũng đồng ý là người cuối cùng được truyền tống về.

"Rox, Yam, đừng quên lời tôi nói hôm nay. Chúc các cậu may mắn."

Hắn mỉm cười nói lời tạm biệt với hai người.

Dương Liên Đình cùng Yam nhìn nhau.

Đề nghị vừa rồi của Ander thật sự khiến cho bọn họ quá khiếp sợ, nhưng là ba người có bối cảnh vững chắc lại thuộc phần tử tinh anh vượt cấp A, liền đối với đề nghị vừa rồi sinh ra hứng thú.

Lần thí nghiệm này mặc dù được ủy quyền chính thức từ chính phủ, nhưng căn cứ ở Sóc tinh đã triển khai vô số thí nghiệm trong vũ trụ, lại không được người khác chú ý và chấp nhận. Mà thí nghiệm lần này sở dĩ có thể được phía chính phủ phê chuẩn thừa nhận, cũng đạt được nguồn tài chính để triển khai, đều là có ba vị phần tử tinh anh như Dương Liên Đình này cùng gia tộc phía sau họ duy trì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dpbb