Chương 74 + 75
Chương 74 + 75
Dương Liên Đình hiểu rõ Đông Phương Bất Bại, biết rằng bất kể trước mặt mình y nhu tình như nước cỡ nào, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng đối mặt với người ngoài, trong y vẫn là Đông Phương Giáo chủ ngạo thị thiên hạ, không ai bì nổi kia.
Huống chi Dương Liên Đình đối với trận chiến lần đó ở trên Hắc Mộc Nhai, cũng là canh cánh trong lòng. Hắn cũng không phải là một kẻ vô dụng, khinh người qua đáng như thế, khiến cho hắn cùng thê tử nữ nhi chia lìa, thậm chí thiếu chút nữa đã bỏ lỡ thời khắc hai đứa con song sinh ra đời, với hắn mà nói cũng là chuyện không thể tha thứ.
Phu phu hai người nhất trí quyết định trước khi bọn nhỏ lớn lên, hay là nói trước khi bọn họ quay về thế giới tương lại, phải chấm dứt được ân oán ở nơi này.
Trang viên này cách phái Tung Sơn rất gần, tin tức cũng rất nhanh nhạy. Xế chiều hôm đó Đông Phương Bất Bại đã biết Tả Lãnh Thiền bị thua trong trận đánh tranh đoạt ngôi vị Minh chủ Ngũ Nhạc phái, Nhạc Bất Quần chọc mù đôi mắt của hắn, ngồi lên vị trí Minh chủ.
Đông Phương Bất Bại vốn chỉ là hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý. Dù sao mấy tên chính phái kia tranh tới tranh lui, đối với y mà nói chỉ có chỗ tốt, không có chỗ nào xấu.
Chỉ là Dương Bảo Nhi miêu tả trận đánh kia của Nhạc Bất Quần cùng Tả Lãnh Thiền sinh động như thật, còn múa tay dậm chân minh họa một phen, nói:
"Mẫu thân, con thấy chiêu thức của bọn họ cùng người có chút giống nhau."
"A?"
Đông Phương Bất Bại chú ý đến:
"Bảo Nhi, con miêu tả lại cho mẫu thân một lần nữa, động tác cũng chậm một chút."
"Vâng. Chính là như vậy......như vậy......Sau đó Nhạc Chưởng môn đánh trả như vậy, giống hệt Tả Chưởng môn, chỉ là tốc độ của hắn nhanh hơn, con thiếu chút nữa thì không thấy rõ......Còn có một chiêu này, mẫu thân người xem, con cảm thấy mấy chiêu thức này rất giống mẫu thân......lại như vậy......một chiêu này......"
Trí nhớ của Bảo Nhi cực kỳ xuất chúng, hơn nữa tinh thần lực mạnh mẽ, đen từng chiêu từng thức của Nhạc Bất Quần cùng Tả Lãnh Thiền nhìn vô cùng rõ ràng, cũng ghi nhớ lại, lúc này nhất nhất mô tả lại cho Đông Phương Bất Bại xem.
Đông Phương Bất Bại càng xem sắc mặt càng trầm, liếc nhìn Dương Liên Đình, hai người cùng nhớ tới một bộ bí tịch – [Quỳ Hoa Bảo Điển].
Dương Liên Đình bởi vì biết rõ nguyên tác, đối với việc này có tâm lý chuẩn bị, Đông Phương Bất Bại lại vô cùng tức giận.
"Được lắm, không nghĩ tới đường đường là Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn, được xưng là Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần, lại là một ngụy quân tử thực sự. Hắn luyện hẳn là [Tịch Tà Kiếm Phổ]. Vì tìm được bản kiếm phổ này, ngay cả con gái cũng cam nguyện gả đi."
Đông Phương Bất Bại cười lạnh. Y vốn không đem Nhạc Bất Quần đặt ở trong mắt, nhưng y lại có chỗ không thể bỏ qua.
Trên đời này chỉ có y luyện [Quỳ Hoa Bảo Điển] tuyệt bá thiên hạ, duy ngã độc tôn. Với tính cách của Đông Phương Bất Bại, sao có thể chịu được có người cùng y luyện một loại thần công. Thực tế thì thần công uy lực cực đại, nếu thật sự để Nhạc Bất Quần luyện thành, chỉ e rằng sẽ là mối họa lớn.
Đông Phương Bất Bại mặt trầm như nước. Xem ra không thể giữ lại Nhạc Bất Quần dã tâm bừng bừng này.
Bởi vì Đông Phương Bất Bại vừa mới sinh xong, hai đứa con trai lại quá mức nhỏ yếu, cho nên một nhà năm người quyết định ở lại đây một thời gian ngắn nữa, chờ bọn nhỏ đầy tháng rồi mới lên đường. Thuận tiện có thể thám thính một chút tin tức của Ngũ Nhạc phái.
Len từ sau này bị Dương Bảo Nhi nhìn thấy mặt thật, vẫn luôn bị bé quấn quít chạy theo khắp nơi. Loại cảm giác này khiến cho Len vừa cảm thấy mới mẻ lại vừa hoang mang.
Hắn chưa từng có kinh nghiệm giao tiếp với trẻ nhỏ, lúc đầu còn một năm một mười trả lời câu hỏi của Dương Bảo Nhi, hỏi cái gì thì đáp cái đó. Chính là sau đó hắn phát hiện tư duy của nhóc con này quá mức kỳ quái, vấn đề muốn hỏi cũng thiên kì bách quái, khiến cho hắn mặc dù là tinh anh vài ngàn năm sau cũng không thể chống đỡ được.
Hơn nữa Dương Bảo Nhi còn luôn quấn lấy hắn đòi chơi trò chơi, động một chút lại bảo hắn ôm, còn đặc biệt thích kéo khăn che mặt của hắn xuống rồi chảy nước miếng. Những hành vi của nhóc con này dần dần khiến Len sinh ra cảm giác đau đầu.
Tiểu hài tử sao lại phiền toái như vậy? Sao lại dư thừa tinh lực như vậy chứ?
Một vài vấn đề cũng bắt đầu tràn ngập trong não Len. Hắn không chút do dự đem những điều này đều ghi vào báo cáo, có lẽ về sau chính là một phần tài liệu hướng dẫn rất tốt.
"Len, hôm nay ngươi làm sao vậy?"
Dương Liên Đình trông thấy Len ngồi trên ghế đá ở trong hoa viên ngẩn người. Một bộ bạch y lại phối hợp với khăn che mặt thần bí, thật sự có vài phần cảm giác là thế ngoại cao nhân.
"Khó có được hôm nay nữ nhi bảo bối của cậu chơi cùng các đệ đệ, tôi không sao."
Dương Liên Đình mỉm cười nói:
"Vậy tốt rồi. Giúp tôi đi lên Hắc Mộc Nhai thám thính một chút tin tức đi. Tôi hoài nghi Nhậm Ngã Hành có thể đã chết bất đắc kỳ tử."
Việc này thật đúng là khiến cho hắn tự phỉ nhổ một hồi. Dựa theo nguyên tác, Nhậm Ngã Hành hẳn là sau khi đoạt được ngôi vị Giáo chủ nửa năm sẽ bạo bệnh bỏ mình. Nhưng năm đó vì Dương Liên Đình muốn bảo vệ lão bà cùng hài tử, sớm hạ cho Nhậm Ngã Hành dược lão háa, thế nên Nhậm Ngã Hành dù rằng thoát được những ngày kia, vẫn sống khỏe mạnh rồi mới chết già. Nếu không có ý nghĩ giết Đông Phương Bất Bại rồi đoạt lại vị trí Giáo chủ luôn chèo chống lão, khẳng định đã sớm chết già trong địa lao ở Cô Sơn Mai Trang.
Trên đời này việc buồn bực nhất là gì? Một trong số đó chính là trong lòng một mực muốn giết kẻ thù để báo thù, về sau lại phát hiện ra kẻ thù đã sớm qua đời, bạo hỏa không có chỗ phát, đành gượng ép nghẹn trở lại.......Cái này quả thực là một việc có hại cho cả tinh thần lẫn thể xác a.
Dương Liên Đình nhớ tới lão bà nhà mình mấy ngày nay hào hứng bừng bừng bày trận, đã cảm thấy đau đầu. Tuy rằng hắn cũng rất muốn trả thù Nhậm Ngã Hành, chính là vạn nhất người thật sự đã chết trước, hắn nên giải thích cho lão bà như thế nào đây?
"Không có vấn đề. Tôi phải đi đây."
Chút việc nhỏ ấy đối với Len mà nói thì dễ như trở bàn tay.
"Thuận tiện nghe ngóng thêm về mấy người này. Thôi Nguyệt Đào, Ôn Ti Ti, Thôi U Lan. Ừm, còn có tình hình gần đây của đám người Khúc Phi Yên, Đồng Bách Hùng và Triệu Khoan nữa."
Dương Liên Đình nói ra một loạt mấy cái tên.
Len nhớ kỹ, vung tay áo lên, bạch quang chợt lóe, trong nháy mắt đã dịch chuyển không gian rời đi.
Dương Bảo Nhi nằm lỳ ở trên giường, nhìn hai hài tử da thịt bụ bẫm trắng nõn, cảm thấy khuôn mặt mập phinh phính nhỏ nhắn của hai đứa quả thật giống bánh bao nha, nhịn không được chọt chọt bên trái, bên phải cũng chọt một cái.
Cảm giác bị tỷ tỷ 'ngược đãi', khuôn mặt nhỏ nhắn của hai hài tử trong bọc chưa có sức phản kháng nhíu một cái, cùng kêu lên muốn khóc.
Dương Bảo Nhi lập tức nghiêm túc nói:
"Không cho phép khóc! Ai khóc sẽ không được phép bú sữa nữa!"
"Ô......"
Hai bánh bao mới sinh đã có tinh thần lực siêu cường liền nghẹn tiếng khóc trở về.
Dương Bão Nhi thõa mãn gật đầu.
Mẫu thân đang tắm, phụ thân cũng đang bận việc, mình nhất định phải 'chăm sóc' hai tiểu đệ đệ giống như cái bánh bao này, không thể để cho bọn họ khóc. Bé là tỷ tỷ, nhất định có thể làm được!(Thập: mồ hôi, dường như Bảo Nhi ngươi giải thích sai ý muốn khóc của đám đệ đệ rồi đi?)
"Được rồi. Hiện tại......để cho tỷ tỷ kiểm tra thân thể các ngươi một chút."
Dương Bảo Nhi hưng phấn cởi bỏ tã lót.
Bé cực kỳ hiếu kỳ với thân thể của tiểu bảo bảo. Hơn nữa mẫu thân từng nói qua bọn chúng là nam hài tử, là đệ đệ, không giống với mình.
Vì sao đệ đệ lại không giống mình chứ? Nhất định phải hảo hảo nghiên cứu một chút.
"A a, Húc Nhi, nơi này của ngươi thực kỳ quái."
Dương Bảo Nhi trông thấy vị trí trọng điểm ở dưới thân béo béo mập mập của Dương Ái Húc, thì phát ra một tiếng kêu 'sợ hãi'.
Dương Ái Húc cảm thấy lạnh toát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại mất hứng đạp đạp hai cái chân béo nhỏ. Tuy rằng trí lực của bé lúc này còn chưa phát triển, nhưng bản năng tinh thần lực cảm thấy không tốt, vì vậy cố gắng kêu gọi mẫu thân cùng phụ thân đang 'ở xa'.
Dương Bảo Nhi chậc lưỡi kêu lạ nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến còn một đệ đệ vẫn chưa nghiên cứu. Vì vậy kéo hai ba cái, đem tã lót của Đông Phương Ái Liên cũng kéo ra.
"Oa, Liên nhi cũng có thứ này nha."
Dương Bảo Nhi cảm thấy rất lạ, nhịn không được đưa tay ra sờ một chút.
Đáng thương Đông Phương Ái Liên mới sinh ra được năm này, đã bị bào tỷ của mình 'đùa giỡn'. Bé cũng không có tốt tính giống như đại ca, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu một cái, cái miệng nhỏ chu ra, oa oa khóc rống lên.
Giống như lây bệnh vậy, bé vừa khóc, Dương Ái Húc ủy khuất nửa ngày cũng không nhịn được nữa, bật khóc lên.
"Ai nha, sao các ngươi lại khóc? Có phải là bị lạnh không?"
Dương Bảo Nhi vội vàng quấn kỹ tã lót lại cho các đệ đệ, sau đó bộ dáng giống như không có việc gì cả học theo mẫu thân đập nhẹ dỗ dỗ hai bé.
Đông Phương Bất Bại đúng lúc tắm xong đi ra, nghe thấy tiếng các con khóc, phi thân lướt vào phòng ngủ, nói:
"Bảo Nhi, các đệ đệ làm sao vậy?"
Dương Bảo Nhi chớp đôi mắt to thuần khiết, vô tội nói:
"Không biết ạ. Các đệ đệ đột nhiên khóc, chắc là đã đói bụng rồi."
"Vậy con đi gọi bảo lên giúp mẫu thân được không?"
"Vâng ạ."
Dương Bảo Nhi lúc này đang ước có thể cách xa hai tiểu tử ồn ào kia một chút, vội vàng nhảy xuống giường, chạy đi nhanh như chớp.
Đông Phương Bất Bại không hề hoài nghi con gái. Y bế con lớn lên, nhẹ nhàng đung đưa dỗ dành, đã thấy Dương Liên Đình vội vàng đi vào.
"Bọn nhỏ làm sao vậy?"
Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói:
"Không sao cả, chỉ là đói bụng thôi. Bảo Nhi đi tìm vú em rồi."
Dương Liên Đình cảm thấy kỳ lạ nhíu mày. Không phải chứ? Vừa rồi hắn rõ ràng là thu được tín hiệu 'cầu cứu' của con lớn, dường như bộ dáng vô cùng ủy khuất đáng thương.
Nhưng mà bây giờ bọn nhỏ đều không có chuyện gì, hắn liền không để ở trong lòng, bế tiểu nhi tử đang nằm trên giường lên.
Đông Phương Bất Bại thấy các con khóc đến đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trướng đến đỏ bừng, không khỏi đau lòng nói:
"Đáng tiếc ta không thể tự mình nuôi nấng các con. Bằng không cũng không cần nhìn hai đứa như vậy mà đau lòng."
Dương Liên Đình cười nói:
"Nếu ngươi muốn tự mình cho hai đứa ăn, cũng không phải là không thể. Nhưng mà việc này cần phải thay đổi cấu tạo thân thể của ngươi, chỉ sợ sẽ tạo thành thương tổn, hay là thôi đi."
Đông Phương Bất Bại nghe xong, mắt sáng rực lên, nói:
"Ta không sợ. Nếu như có thể tự mình nuôi nấng các con, ta không quan tâm phải thay đổi cái gì mà cấu tạo thân thể. Liên đệ, ngươi có thể làm được sao?"
Dương Liên Đình thấy y kiên trì như thế, lại biết y xác thực đối với việc lúc trước không thể nuôi nấng Bảo Nhi tiếc nuối vô cùng, ngẫm nghĩ rồi nói:
"Tinh thần lực hiện tại của ta không làm được, nhưng Lan có thể. Ta thương lượng với hắn một chút, xem có biện pháp nào vẹn toàn cả đôi bên không."
Lông mày Đông Phương Bất Bại đột nhiên chau lại, nhàn nhạt nói:
"Vị đồng liêu tên Lan kia của ngươi, có quan hệ rất tốt với ngươi sao?"
Dương Liên Đình nở nụ cười:
"Ngươi không cần phải nhạy cảm, ta cùng hắn chỉ là quan hệ hảo hữu, không có cái khác."
Đông Phương Bất Bại cúi đầu không nói gì, vỗ vỗ dỗ dành đứa con.
Dương Liên Đình đối với việc y thỉnh thoảng để lộ sự hẹp hòi cùng ghen tuông này, cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được áp sát lại, hôn một cái lên mặt y.
.
Len hành động cực nhanh. Hắn di chuyển tức thời lên Hắc Mộc Nhai, triển khai tinh thần lực tìm kiếm một phen, lại do thám trí nhớ của vài người, liền đem mọi chuyện điều tra được nhất thanh nhị sở.
Khi hắn gấp gáp quay về, một nhà Dương Liên Đình thậm chí còn chưa ăn cơm chiều.
"Nhậm Ngã Hành xác thực đã chết, là việc xảy ra từ đêm hôm qua. Hướng Vấn Thiên giấu kín chuyện này, bọn người Đồng Bách Hùng vẫn chưa biết, bằng không nhất định sẽ làm ầm ĩ lên. Khúc Phi Yên đang ở trên Hắc Mộc Nhai. Nhậm Ngã Hành nhận nàng làm nghĩa nữ, vẫn là 'Thánh nữ' của Nhật Nguyệt Thần giáo. Về phần Thôi Nguyệt Đào, thật kỳ quái, nhất thời không có nghe được chút tin tức nào của nàng. Bất quá Thôi U Lan cùng Ôn Ti Ti đã chết."
Len đem mọi chuyện xảy ra trên nhai nói cho Dương Liên Đình.
Nhậm Ngã Hành cũng không tin tưởng Khúc Phi Yên, cho nên chuyện ngày ấy xảy ra trên nhai vẫn tận lực giấu nàng. Về sau bởi vì Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình mất tích, Nhậm Ngã Hành miễn cưỡng xem như đoạt vị thành công, liền đón Khúc Phi Yên lên Hắc Mộc Nhai. Dù sao Khúc Phi Yên mấy năm này làm Thánh nữ, tích lũy được khá lớn sự ngưỡng mộ cùng uy tín, hơn nữa Nhậm Doanh Doanh cũng rất thân thiết với nàng. Nhậm Ngã Hành vì muốn lung lạc nàng, không chỉ có giữ lại địa vị Thánh nữ của nàng, còn nhận nàng làm nghĩa nữ.
Về phần Thôi U Lan cùng Ôn Ti Ti, thì đã chết trong vụ nổ. Thôi Nguyệt Đào bặt vô âm tín, rất có thể là đã bị Nhậm Ngã Hành nhốt lại. Chỉ là Nhậm Ngã Hành đã chết, Len dù có bản lĩnh lớn như thế nào, cũng không có cách nào moi được tin tức từ một người đã chết.
Đối với Thôi Nguyệt Đào, tâm tình của Dương Liên Đình hết sức phức tạp. Trước giờ hắn vẫn luôn xem Tiểu Đào như tiểu muội, trong trí nhớ cũng rất thân thiết với nàng. Hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, có thể xem như thanh mai trúc mã. Nếu như Tiểu Đào còn sống, hắn nguyện ý đền cho nàng một mạng.
Dương Liên Đình đem việc Nhậm Ngã Hành đã chết nói Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại thoáng cái đã đem chén trà trong tay bóp thành bụi phấn.
"Cái gì? Lão đã chết?"
Đông Phương Bất Bại vô cùng kinh ngạc, đồng thời sắc mặt tái nhợt, nhẫn nhịn cơn giận trong bụng.
Dương Liên Đình thở dài:
"Ngươi tính không bằng trời tính. Hiện tại trong Thần giáo chỉ còn lại mình Hướng Vấn Thiên, một mình hắn khó chống, khẳng định không thể chống đỡ được lâu."
Đông Phương Bất Bại cả giận nói:
"Chỉ còn lại một tạp chủng như hắn thì làm được cái gì chứ!"
Tâm tình y kích động, thanh âm đều trở nên bén nhọn.
Dương Liên Đình vội vàng nói:
"Đừng có gấp. Chúng ta nghĩ cách khác để hả giận vậy."
Đông Phương Bất Bại mím môi thật chặt, không nói gì.
Buổi tối Dương Liên Đình dỗ dành hai đứa con song sinh ngủ rồi. Đông Phương Bất Bại nói đi xem con gái, không ở trong phòng. Nhưng một lúc lâu sau, Dương Liên Đình đột nhiên nhíu mày, triển khai sóng tinh thần, phát hiện trong trạch viện đã không còn bóng dáng của Đông Phương Bất Bại.
Hắn dỗ dành hai đứa con ngủ rồi, gọi Len, nói:
"Tôi đi ra ngoài một chút. Cậu giúp tôi chăm sóc hai đứa nhỏ."
Len cười nói:
"Vợ cậu so với vậu quyết đoán hơn nhiều, lúc này chắc là đã đại khai sát giới."
Dương Liên Đình cười khổ:
"Chẳng lẽ cậu đã quên chúng ta không thể tham dự vào nguyên tắc đã được định ra của thế giới này sao?"
Len nói:
"Cho nên mới nói, để cho vợ cậu đi là được. Y là người của thế giới nguyên thủy này, mặc kệ làm cái gì, đều không bị quy tắc và pháp luật ngăn cản."
Dương Liên Đình liếc mắt trừng hắn, nói:
"Ai nói tôi muốn đi ngăn cản y? Đã muộn như thế này, trời lại tối, tôi muốn đi đón y."
Len nhếch nhếch khóe miệng, không thú vị nói:
"Các cậu đúng là phu thê tình thâm."
Dương Liên Đình cười trầm thấp, xoay người ra khỏi phòng.
Hậu viện phía sau phái Tung Sơn, Tả Lãnh Thiền mù cả hai mắt đang ngồi thương thảo cùng vài đệ tử tâm phúc.
Đám người Nhạc Bất Quần đã rời khỏi Tung Sơn, trước khi đi còn 'khoan hồng độ lượng' đem sự vụ vẫn giao lại như cũ cho hai trợ thủ của Tả Lãnh Thiền là Thang Anh Ngạc cùng Lục Bách giúp đỡ xử lý. Nhưng tuy là nói như vậy, Tả Lãnh Thiền mù cả hai mắt, mất hết mặt mũi ở trên đại hội. Thang Anh Ngạc vẫn luôn làm trợ thủ cho hắn, há có thể không có dã tâm? Mắt thấy Tả Lãnh Thiền đã gần như bị phế, tất nhiên dị tâm liền tăng. Lục Bách cũng có tâm tư giống như vậy. Hai người được Nhạc Bất Quần bán cho một cái nhân tình, đã nổi tâm tư muốn đầu quân theo gã.
Tả Lãnh Thiền tâm cơ thâm trầm, há có thể không biết thủ đoạn lợi hại của Tả Lãnh Thiền? Nhưng là lúc này hắn chỉ có thể nén một bụng đầy oán giận, đem hết thảy dằn xuống đáy lòng.
"Sư phụ, hôm nay con đem việc sư phụ giao nói với Thang sư bá, nhưng Thang Sư Bá nói hiện tại đại hội Ngũ Nhạc vừa mới chấm dứt, cũng hao tổn không ít nhân thủ, cần nghỉ ngơi lấy sức một thời gian."
Một đệ tử khác ở bên cạnh nghe vậy, giận dữ nói:
"Thang sư bá rõ ràng là đang lấy cớ. Sư phụ vẫn là Chưởng môn của phái Tung Sơn, ngay cả lời của sư phụ hắn cũng dám phản đối, quả thực là buồn cười."
"Mọi việc đều do Nhạc Bất Quần kia. Không thể tưởng được ngụy quân tử này có thể che dấu được kín kẽ như vậy."
Hai người còn lại cũng bắt đầu nghị luận, đem mục đích dời chuyển, cùng kêu ca lên án Nhạc Bất Quần.
Tả Lãnh Thiền vẫn trầm mặt không nói gì. Trên mắt hắn quấn tầng tầng vải trắng, ẩn ẩn còn có thể trông thấy trên mặt có tơ máu chảy ra, phối hợp với sắc mặt trắng bệch, trong đêm khuya có vẻ quỷ dị cùng âm trầm nói không nên lời.
Tả Lãnh Thiền đột nhiên nói:
"Đều câm miệng!"
Mọi người vốn đang oán giận liền ngừng lại.
"Nhạc Bất Quần......Nhạc Bất Quần......lão thất phu này quả nhiên là có tâm cơ!"
Tả Lãnh Thiền buồn rầu nói:
"Hắn tính kế ta, ta tự nhiên sẽ không để cho hắn được sống khá giả."
Hắn đang muốn nói cái gì nữa, đột nhiên ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, bỗng dưng sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói:
"Tôn hạ là người phương nào? Đã đến đây, sao lại không hiện thân?"
Mấy đệ tử khác nghe hắn nói như vậy, đều ngạc nhiên chớp mắt một cái, lập tức nắm chặt trường kiếm trong tay, bày ra tư thế.
Cửa chính của mật thất vốn đang đóng chặt, đột nhiên không gió tự mở, một người chậm rãi đi đến.
"Đều nói người mù thính giác nhạy cảm, hôm nay xem ra quả nhiên không sai. Tả Chưởng môn vừa mù vài ngày, đã có được bản lĩnh này rồi."
Thanh âm người nọ nhu hòa, lên xuống đều đặn.
Từ sau khi Tả Lãnh Thiền mù mắt, kiêng kỵ nhất là có người nhắc đến hai chữ này. Nhân thủ của hắn có hai tâm phúc do hắn đề bạt, còn có một thê một thiếp, cũng là bởi vì trong lúc vô tình nói ra hai chữ này, bị hắn không chút lưu tình nào giết chết. Lúc này nghe thấy lời nói trào phúng của người kia, sắc mặt lập tức đại biến, lửa giận tăng vọt, lạnh giọng quát:
"Tên vô liêm sỉ nào dám xuất khẩu cuồng ngôn ở trên Tung Sơn ta!? Muốn chết!"
Mấy đệ tử tâm phúc của hắn đều đã thấy rõ, người tới một thân hồng y, ống tay áo tung bay, nửa nam nửa nữ. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại xõa sau lưng, theo gió nhẹ hơi tung bay, giống như đạp trăng mà đến.
Khuôn mặt người nọ......nói như thế nào nhỉ. Khuôn mặt của y tuấn tú, làn da nhẵn nhụi, giống như đồ sứ thượng đẳng, dưới ánh trăng nhập nhòa sáng bóng mềm mại. Giữa hai hàng lông mày dường như có chút mị khí của nữ tử, nhưng lông mày thon dài chạm đến tóc mai, mũi thẳng tắp, chiếc cằm lộ vẻ anh khí, lại có loại khí khái của nam tử.
Toàn thân người này có một loại mị lực đặc biệt, bất nam bất nữ, hoặc nên nói là tựa nam tựa nữ, vượt lên cả hai loại đó.
Mọi người chưa từng gặp qua người vừa mâu thuẫn lại vừa hợp nhất như vậy, nhất thời đều có chút há hốc miệng. Chỉ có Tả Lãnh Thiền mù cả hai mắt, không bị vẻ bề ngoài mê hoặc.
Khi hắn phun ra hai chữ 'muốn chết' thì, trường kiếm trong tay cũng vung lên như du long lướt đi đánh về phía người kia.
Người nọ đột nhiên cười nhẹ nhàng. Tiếng cười thanh thúy, giống như mang theo vui sướng vô hạn.
"Kiếm pháp Tung Sơn, đã sớm muốn thỉnh giáo."
Theo lời của y, mấy người của phái Tung Sơn mới phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy ống tay áo hồng rực của người kia nhẹ phất, ai cũng không kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ là một tiếng 'đinh' nhỏ vang lên, Tả Lãnh Thiền nổi giận gầm lên một tiếng, ngạnh lùi lại ba bước.
Mọi người kinh hãi, biến sắc nhìn nhau.
Đây là loại võ công gì? Có thể đánh lui được Đại tông sư của Tung Sơn phái.
Mọi người nhất tề xuất kiếm, kiếm pháp Tung Sơn nhất nhất đi lên.
Người tới hé miệng cười, vô hạn phong tình nương theo y tụ cùng sợi tóc tung bay.
Thân hình của y phiêu động, giống như quỷ mị, vòng qua mấy vòng, dời bước nhanh nhẹn, ra tay cực kỳ nhanh, thực sự là không thể tưởng tượng.
Đại đệ tử của phái Tung Sơn sắc mặt đột nhiên hoảng hốt, kêu lên một tiếng:
"Sư phụ, chiêu thức của y......"
Chỉ là lời của hắn còn chưa kịp dứt, một đạo hồng sắc đã đặt lên cổ họng của hắn, vài tiếng 'rắc......răng rắc......' phát ra, đầu nghiêng một cái, liền yếu đuối ngã trên mặt đất.
Trong khoảng khắc, năm tên đệ tử cao thủ của Tung Sơn, liền ngã lăn giữa mật thất bên cạnh Tả Lãnh Thiền.
Sắc mặt Tả Lãnh Thiền trắng bệch, khóe miệng tràn ra một tia huyết sắc.
Vừa rồi một chiêu của hắn bị đánh lui, lại nghe được tiếng chiêu thức lướt gió êm dịu đánh bại mấy tên đệ tử, với võ công cùng kinh nghiệm của một Đại tông sư như hắn, trong tâm đã ẩn ẩn hiểu rõ.
"Các hạ rốt cuộc là người phương nào!?"
Tả Lãnh Thiền trong lúc vừa vội vừa tức, thanh âm lại trở nên chói tai dị thường, so với Đông Phương Bất Bại có nội lực âm nhu sau khi tự cung còn bén nhọn hơn vài phần.
Người tới đương nhiên là Đông Phương Bất Bại.
Y nghe nói Nhậm Ngã Hành đã chết, một phen lửa giận không thể nào phát tiết, nghĩ đến Tả Lãnh Thiền cùng Nhạc Bất Quần đều tu tập thứ cực kỳ giống [Quỳ Hoa Bảo Điển] là [Tịch Tà Kiếm Phổ], lại thuận tiện đang ở ngay dưới chân Tung Sơn, liền xông lên chấm dứt Tả Lãnh Thiền để hạ hỏa.
Lúc này nghe thấy câu hỏi, Đông Phương Bất Bại dùng tay áo che mặt, ha ha cười, nói khẽ:
"Tả Chưởng môn, ngươi tu tập [Tịch Tà Kiếm Phổ] này có đúng cách hay không, cần ta dạy cho ngươi mấy chiêu chứ?"
Sắc mặt Tả Lãnh Thiền hoảng hót, run giọng nói:
"Ngươi đến tột cùng là ai!"
Đông Phương Bất Bại chậm rãi nói:
"Đi không thay tên, ngồi không đổi họ. Tại hạ Đông Phương Bất Bại."
Ngữ khí của y lạnh nhạt, thanh âm nhu hòa, nhưng trong đó lại xen lẫn khí thế cực đại, cao cao tại thượng giống như Thái Sơn, quân lâm thiên hạ.
Toàn thân Tả Lãnh Thiền chấn động, tinh thần hoảng hốt nói:
"Ngươi, ngươi không phải đã chết rồi sao?"
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng cười, thản nhiên nói:
"Trong thiên hạ này, ai có thể có được tính mạng của bổn tọa."
Tả Lãnh Thiền sửng sốt, đột nhiên đem trường kiếm trong tay vứt xuống, ngửa đầu cười to.
"Ha ha ha......Được được được! Lão phu tung hoành giang hồ cả đời, ngay cả Thiếu Lâm Phương Chứng cùng Võ Đang Xung Hư cũng không để vào mắt, thiên hạ duy chỉ có Đông Phương Giáo chủ đáng được xưng hai chữ 'kính nể'. Hôm nay chết ở trong tay Đông Phương Giáo chủ, lão phu tâm phục khẩu phục.
Trong võ phái, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Tả Lãnh Thiền vứt bỏ trường kiếm trong tay, là đã buông tha cho đường sống.
Đông Phương Bất Bại thở nhẹ một tiếng, nói:
"Đã như vậy, bổn tọa có thể hứa với Tả Chưởng môn, sẽ thỏa mãn ước nguyện lớn nhất của ngươi lúc này."
Hai mắt Tả Lãnh Thiền đều mù, trên mặt vẫn quấn băng vải, nhưng giờ phút này nghe vậy, lại khiến cho người ta cảm thấy như mắt hắn 'sáng lên'.
Hắn kích động nói:
"Đông Phương Giáo chủ là nói......"
Đông Phương Bất Bại cười nói:
"Ngươi yên tâm. Người nọ dùng kiếm phổ giả lừa gạt ngươi, bổn tọa cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Tin tưởng Tả Chưởng môn dưới suối vàng sẽ không cần đợi lâu, bổn tọa chắc chắn sẽ tiễn hắn xuống, để cho Tả Chưởng môn tính sổ với hắn.
Tả Lãnh Thiền ngửa đầu cười to, giống như đã phát điên rồi. Hắn hô to ba tiếng:
"Được! Được! Được!"
Ngay lúc thanh âm cuối cùng còn chưa tiêu tán thì, Tả Lãnh Thiền đã chậm rãi ngửa người về phía sau, cổ họng có một vạch đỏ hồng, bộ dáng giống hệt tên đệ tử vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com