Chương 17: Sơ Cảm Kích Ý
Thời điểm Đông Phương Bất Bại đi vào đạ điện vừa vặn trông thấy một màn này.
Không phục, ta liền đánh tới các ngươi khâm phục khẩu phục!!!
Lời này bực nào bá đạo a.
Sở Đông Thanh như thế là lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại chứng kiến, tùy ý bừa bãi, tản ra mười phần khí phách, lại làm cho y ngăn không được tim đập thình thịch.
Sở Đông Thanh ôn nhu, Sở Đông Thanh tài hoa hơn người, Sở Đông Thanh bá đạo, Đông Phương Bất Bại cảm thấy mình như thể đang lâm vào vũng bùn, không lên được bờ cũng không nghĩ sẽ lên bờ.
Kỳ thật lúc Sở Đông Thanh hơi hơi vận nội lực, liền cảm thấy trong cơ thể có vài cổ khí tức không ngừng chạy loạn, chỉ có điều hắn vẫn một mực dằng xuống mà thôi.
Hắn so với bất cứ ai càng minh bạch, nếu muốn an ổn ngồi lâu dài trên vị trí này, hắn nhất định phải tạo dựng uy tín cho mình, hôm nay thật sự là một cơ hội không thể tốt hơn.
Hiện tại, thấy mục đích đã hoàn thành, Sở Đông Thanh cũng nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu tươi, tứ chi thoát lực, thân thể không khống chế ngã về phía sau.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, Sở Đông Thanh hình như nhìn thấy Đông Phương Bất Bại thần sắc hoảng sợ vội chạy tới.......
..............
Đông Phương Bất Bại ôm Sở Đông Thanh vào ngực, cho dù y không hiểu y thuật cũng có thể cảm nhận dược khí tức hỗn loạn của hắn. Chân khí tản ra bốn phía, y biết rõ đây tuyệt đối không phải là dấu hiệu tốt.
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn những người xung quanh, mí mắt đều muốn nứt ra: "Một đám người các ngươi đều muốn chết sao? Còn không nhanh truyền khẩu dụ của bản tạo, bảo Bình Nhất Chỉ lập tức lên núi, nếu muộn một phút nào hắn và các ngươi đều không cần phải sống!"
Không ai dám trì hoãn, Đông Phương Bất Bại ôm Sở Đông Thanh phi thân trở lại gian phòng của mình.
Thời điểm Bình Nhất Chỉ lên núi chỉ biết đã phát sinh đại sự, bằng không Đông Phương Bất Bại cũng sẽ không phát ra mệnh lệnh như vậy. Đến trước cửa phòng Đông Phương Bất Bại, Bình Nhất Chỉ do dự có nên thông truyền hay không, chỉ nghe thấy Đông Phương Bất Bại gầm nhẹ: "Còn ngẩn người cái gì, nhanh lăn tới đây cho bản tọa!" Bình Nhất Chỉ lập tức tiến vao đại sảnh, thẳng tắp tiến vào phòng Đông Phương Bất Bại.
Thời điểm nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, Bình Nhất Chỉ không khỏi có chút kinh ngạc, Đông Phương Bất Bại vẫn cho ông cảm giác cao cao tại thượng, chính là Đông Phương Bất Bại lúc này gắt gao cầm lấy tay người đang nằm trên giường, toàn thân cao thấp đều hơi hơi run rẩy, không còn giữ được tỉnh táo như thường ngày.
Không cần đoán cũng biết người trên giường đối với giáo chủ mà nói có ý nghĩa không hề tầm thường. Bình Nhất Chỉ cũng không dám trì hoãn, vội vàng đi đến phía trước: "Kính xin giáo chủ trước tiên buông tay để ta bắt mạch cho vị tiểu huynh đệ này."
Đông Phương Bất Bại dời tay, Bình Nhất Chỉ phất tay áo, lập tức bắt tay dò xét mạch đập của Sở Đông Thanh, thật lâu không có động tĩnh gì.
Đông Phương Bất Bại ở một bên chú ý thấy Bình Nhất Chỉ nhíu chặt lông mày, tay đều sợ đến mức đổ mồ hôi.
Bình Nhất Chỉ trong chốc lát gật đầu, trong chốc lát lại lắc đầu, ước chừng qua nửa nén hương mới dời tay khỏi mạch đập của Sở Đông Thanh.
"Giáo chủ." Bình Nhất Chỉ đứng lên hành lễ.
Đông Phương Bất Bại không kiên nhẫn phất tay: "Không cần đối bản tọa thực hiện nghi thức xã giao kia, mau nói cho ta biết tình huống như thế nào?"
Bình Nhất Chỉ suy nghĩ một chút: "Khó mà nói, tình huống này nói tốt cũng đúng, mà nói không tốt cũng đúng."
Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mi: "Có ý gì?"
Bình Nhất Chỉ thở dài nói: "Chắc hẳn giáo chủ cũng đã nhìn ra, trong cơ thể vị tiểu huynh đệ này có một cỗ nội lực rất cường đại."
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, xác thực, cổ nội lực này mười phần mạnh mẽ, vừa rồi y muốn điều tức cho Sở Đông Thanh cũng bị cổ nội lực này cưỡng chế đẩy ra.
"Vị tiểu huynh đệ này không biết đã gặp được kỳ ngộ gì, trong thân thể vô duyên vô cớ chiếm được một cỗ nội lực thập phần cường đại. Đáng tiến nội lực này tới quá mức đột ngột, kinh mạch của hắn căn bản chịu không được. Nhìn tình hình này, hẳn đã bị cưỡng chế sử dụng nội lực, không chết, đã xem như là một loại kỳ tích." Nói xong, Bình Nhất Chỉ còn vuốt vuốt hàm râu, thở dài: "Quái tai, quái tai."
Kỳ thật Bình Nhất Chỉ nói không sai, Lệnh Hồ Xung đêm đó cưỡng chế sử dụng Độc Cô Cửu Kiếm cũng đã quy thiên, hiện tại trong thân thể này là Sở Đông Thanh đến từ thế giới khác.
Đông Phương Bất Bại rũ mi: "Bây giờ còn phương pháp nào có thể cứu được hắn, vô luận thế nào, ngươi đều phải nhớ rõ, bản tạo muốn người này phải sống."
Bình Nhất Chỉ cười nói: "Biện pháp tự nhiên là có, chỉ xem giáo chủ có nguyện ý không mà thôi."
Trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên chờ mong: "Ngươi nói đi, đến tột cùng là biện pháp gì?"
"Ngày mai đợi đến lúc thân thể hắn tốt lên một chút, ta sẽ tiến hành châm cứu cho hắn, nhưng bởi vì tình huống đặc thù, những huyệt vị ta châm vào mười phần hung hiểm. Đến lúc đó cần có giáo chủ dùng chân khí dẫn dụ cỗ nội lực này, không cho chúng nó chạy loạn bốn phía, nhưng thứ cho thuộc hạ nói thẳng, nếu giáo chủ làm như vậy có thể bị chân khí bắn ngược lại bạo thể mà chết."
Đông Phương Bất Bại lắc đầu: "Ngươi không cần lo lắng cho bản tọa, ngày mai chỉ cần để ý thi kim, bản tọa sẽ ở bên cạnh hiệp trợ."
"Còn có." Bình Nhất Chỉ cuối đầu nói: "Tuy ngày hôm nay vị tiểu huynh đệ này chỉ sử dụng một ít nội lực, nhưng đối với thân thể mà nói vẫn là hao tổn quá lớn. Hy vọng giáo chủ có thể cho đầu bếp nấu một ít sâm dược thiện, thuộc hạ cho hắn dùng vài miếng, bồi bổ trở lại một chút, ngày mai châm cứu sẽ thốt hơn."
Đông Phương Bất Bại gật đầu nói: "Đã biết, bản tạo sẽ làm ngay, nhưng ngươi phải hảo hảo chiếu cố hắn thật kỹ lưỡng, nếu có bất cứ sai lầm nào thì đừng trách bản tọa vô tình."
Bình Nhất Chỉ khom mình hành lễ: "Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định không để hắn có việc gì."
Đợi cho Đông Phương Bất Bại rời khỏi một thời gian ngắn, Bình Nhất Chỉ đi tới bên giường, nhìn Sở Đông Thanh lạnh lùng nói: "Người đã đi rồi, ngươi cũng không cần phải giả bộ."
Không nghĩ tới bị người vạch trần tại chỗ, Sở Đông Thanh đành phải mở hai mắt, miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, đối Bình Nhất Chỉ lúng túng nói: "Ngài làm sao biết ta đã tỉnh a?"
Ngón tay Bình Nhất Chỉ gõ gõ bàn, có chút buồn cười nói: "Lão phu nếu một chút khả năng này cũng không có, còn có thể đứng tại giang hồ hỗn loạn một thời gian dài như vậy sao?"
"Chỉ nói vậy thôi, ngươi đối với tình cảm của giáo chủ dành cho ngươi cảm thấy thế nào?"
Sở Đông Thanh không thể tin nhìn về phía Bình Nhất Chỉ: "Ngài, ngài nói lời này là có ý gì?"
"Hừ, đừng nói với lão phu ngươi một chút cảm giác cũng không có, nếu không vừa rồi sao ngươi lại giả bộ ngủ!"
Sở Đông Thanh cuối đầu, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. Bình Nhất Chỉ nói không sai, hắn thật sự cảm nhận được thí độ của Đông Phương Bất Bại đối với hắn khác so với mọi người. Trước kia còn có thể giả bộ như không thấy, trãi qua chuyện hôm nay thì không thể nữa.
Sau khi Bình Nhất Chỉ đến không lâu, Sở Đông Thanh đã có chút thanh tỉnh. Không nghĩ tới câu đầu tiên nghe được chính là Bình Nhất Chỉ đối Đông Phương Bất Bại nói tình hình nguy hiểm của mình. Mà Đông Phương ất Bại dưới tình huống biết rõ bản thân có thể bạo thể mà chết còn không chút do dự lựa chọn cứu hắn. Đây không thể nghi ngờ chính lá nói rõ tình cảm của y đối với mình, Sở Đông Thanh nhất thời không biết nên làm sao cho phải, chì có thể tiếp tục giả bộ mê mang trốn tránh sự thật.
Bình Nhất Chỉ thấy Sở Đông Thanh không nói lời nào cũng phối hợp đứng lên, đi tới cửa: "Lão phu nói qua, chính mình có chút tài năng, cho nên biến hóa những năm gần đây của giáo chủ lão phu đều nhìn rõ, tự nhiên cũng đoán được một hai. Dương Liên Đình không phải món đồ, những hoạt động công khai hoặc ngấm ngầm kia có ai mà không biết, chỉ là không nói mà thôi. Hiện tại giáo chủ thật vất vả mới có thể tỉnh ngộ, vô luận như thế nào, cho dù ngươi không thể tiếp nhận tình cảm kinh thế hãi tục này, cũng không nên đạp hư nó."
...............
Lúc này, ở chỗ Dương Liên Đình.
"Tổng quản, ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta a! Sở Đông Thanh kia thật là kinh người quá đáng, chẳng những đoạt vị trí tổng quản của ngài, còn không cho chúng ta một đường sống a!"
Người nói chuyện chính là hán tử ban ngày bị Sở Đông Thanh cho một cước đập vào cây cột, ngất liền tại chỗ. Chờ đến khi hắn tỉnh lại, vừa vặn Sở Đông Thanh ngất xỉu gây ra một hồi hỗn loạn, thừa cơ rối rắm chạy đến chỗ Dương Liên Đình tố khổ.
"Không sao." Khéo miệng Dương Liên Đình lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Ta vừa nhận được một phần tình báo rất có ý tứ ni! Đợi ta đi báo cho giáo chủ, để xem hắn còn có thể càn rỡ bao lâu!!!"
kha5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com