chương 9.
Tết đã trôi qua, một cái tết thật bình lặng. Đêm ba mươi, hai mẹ con ngồi nhìn nhau. Mồng một sáng "đằng kia" chúc mừng năm mới. Hai ngày tiếp đó gió bấc thổi mạnh, cái lạnh căng da làm mọi người không ai muốn ra khỏi nhà, nhưng gió bấc vẫn không cầm được chân tôi.
Mặc chiếc áo lông thật dày, tay đeo găng kín, tôi vẫn nhởn nhơ trên sườn núi, bên bờ sông, và người luôn luôn bên cạnh tôi, bao giờ cũng là người thanh niên tràn đầy sức sống - Hà Thư Hoàn. Tình bạn giữa hai chúng tôi càng lúc càng khắng khít. Khắng khít đến độ nhiều lúc tôi phải giật mình.
Hôm nay đến thăm Phương Du, Du đang nhốt mình trên gác vẽ tranh. Một khung vải thật to chiếm gần nửa căn phòng. Phương Du mặc chiếc blouse trắng bê bết sơn, tóc tai nàng rối bù, mặt tái ngắt trông thật thiểu não. Thấy tôi đến, nó vẫn tiếp tục làm việc, chỉ nói một câu.
- Y Bình đấy à? Ngồi chơi xem tao vẽ nhé!
Tôi nhìn khung vải, một bức họa trừu tượng mà màu tro và màu xanh chiếm gần hết bức tranh, những vệt màu rời rạc như bầu trời trước cơn mưa mùa hạ Tôi ngắm nghía một lúc vẫn không hiểu Phương Du vẽ gì, tôi không ngừng được:
- Mày vẽ cái gì thế?
Phương Du quệt thêm một vệt như một dòng máu loang lổ giữa khối màu xanh đậm và xám, giải thích:
- Chủ đề của bức tranh này là "tình yêu"
Tôi nhún vai:
- Tao thấy không đúng lắm, phải đề là "tình yêu của Phương Du" mới phải.
Phương Du ném bút, cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống cạnh tôi, nàng nói:
- Còn anh chàng của mày đâu rồi?
- Không có gì khác lạ cả, tao đang bắt hắn làm nô lệ đây, mày đừng hiểu lầm, đấy không phải là tình yêu, chỉ là một sự trả thù đúng nghĩa. Tao chứ đâu phải ai đâu mà dễ ngã lòng như vậy?
- Thật không? Y Bình, mày đừng có đùa với lửa nguy hiểm lắm, tao thấy Hà Thư Hoàn cũng đâu có tội gì mà làm vật thí thân cho mày trả thù người khác chứ?
- Tao đâu có ý hại hắn, chỉ tại hắn xui xẻo đấy thôi!
Phương Du trừng tôi:
- Tao không ưa giọng nói đó!
- Sao? Bây giờ mày cũng bày trò đạo đức nữa à?
- Không phải, nhưng tao không muốn thấy mày đem tình yêu ra làm một trò đùa, mày có thể dùng mọi cách để trả thù, nhưng không thể tàn nhẫn với Thư Hoàn như thế được.
Tôi kề mặt sát vào Phương Du:
- Mày phải hiểu cuộc sống của tao bây giờ chỉ có một mục tiêu duy nhất, đấy là báo thù! Ngoài ra tao không cần biết gì nữa hết.
- Thôi được, tao sẽ chống mắt xem mày hành động.
Chúng tôi ngồi yên lặng một lúc. Mỗi đứa đều có một tâm sự riêng tư, tôi thấy không khí loãng quá nên bỏ ra về. Phương Du đưa tôi ra cửa, tôi hỏi:
- Còn anh chàng nóng tính của mày lúc này thế nào?
- Hắn vẫn còn tồn tại trong đáy tim tao. Quả tim tao bây giờ đông giá như nước đá. Một ngày nào đó tao hy vọng anh chàng sẽ hiểu được, để băng sẽ tan và tim tao ấm lại.
Tôi nói:
- Mày nói như làm thơ vậy, tao thấy lãng mạn quá đấy.
Phương Du cười:
- Để tao đưa mày đi một đoạn đường nhé!
Chúng tôi đi về phía cầu lớn, đứng ra bên này đầu cầu tôi có thể đón xe về được rồi, nhưng tôi thích thả bộ thêm một khoảng nữa ven theo lan can cầu, chậm rãi bước đi trong suy tư, Phương Du bỗng lên tiếng:
- Y Bình, chắc có một ngày nào đó tao sẽ nhảy xuống sông này tự tử quá.
- Cái gì? Mày nói cái gì?
- Y Bình, mày không hiểu tao đâu, thật đấy, ý muốn nhảy xuống sông làm tao phát điên lên được.
Tôi nhìn Phương Du, nàng đứng tựa vào cột cầu, yên lặng một lúc Phương Du cười phá lên:
- Thôi, không nói khùng nữa đâu, bây giờ mày về đi nhé!
Cô bé quay lưng trở về nhà, tôi nhìn theo thương hại. Tôi muốn chạy theo an ủi nhưng lại thôi. Đột nhiên mắt tôi như bị cuốn hút theo chiếc xe màu đen, chạy ngược chiều với tôi. Tim tôi đập mạnh, mắt vẫn không rời theo dõi.
Lúc bấy giờ nhằm giờ tan sở, trên cầu xe nghẹt cứng, chiếc xe đen vẫn chầm chậm nhích tới trước. Bên cạnh người đàn ông cầm lái, có một người đàn bà trang điểm lộng lẫy - Dì Tuyết! Gã đàn ông một tay đặt trên vô lăng, một tay choàng qua vai dì Tuyết, còn dì thì ngã đầu sang vai gã, thủ thỉ tâm sự gì đó, trông hai người thật thân mật.
Xe lướt ngang qua chỗ tôi đứng, dì Tuyết hình như không trông thấy tôi. Tôi bước tới nhìn kỹ lại một lần nữa xem mình có lầm lẫn không.
Sự thật vẫn là sự thật, xe chạy qua khỏi cầu, ngừng lại trước trạm xe buýt, dì Tuyết xuống xe, tôi vội lánh vào thành cầu, tiếp tục theo dõi.
Gã đàn ông cũng bước theo. Khi gã quay mặt lại, tôi nhìn được gương mặt xương xẩu, đôi mắt ti hí với chiếc cằm cụt. Một gương mặt thật khó coi nhưng tôi lại có cảm giác thật quen thuộc như mình đã gặp ở đâu rồi. Gã đàn ông trao đổi gì với dì Tuyết vài câụ Tôi đứng quá xa nên không nghe được họ nói gì với nhau. Sau đấy, dì Tuyết gọi xích lô, gã đàn ông bỏ lên xe trở đầu quay lạị Khi chiếc xe chạy ngang qua lần thứ hai, tôi ghi ngay số xe vào óc.
Chiếc xích lô chở dì Tuyết đi khá xa mà tôi đứng đấy suy tính, rồi tôi quyết định đến đằng kia xem tình hình có gì lạ không, thế là tôi cũng gọi một chiếc xe xích lô nhờ chở về nhà của cha tôi.
Đến nơi, bước vào phòng khách, cha đang ngồi trên ghế hút thuốc. Kiệt ngồi gần tập viết. Thấy tôi bước vào, cha có vẻ vui:
- Lại đây, lại ngồi gần cha đây Y Bình.
Tôi bước tới ngồi xuống cạnh. Cha trút tàn thuốc vào gạt tàn.
Nhìn nét mặt nhăn trên trán và hàm râu bạc của cha, đột nhiên tôi thấy xót xạ Cha đã già rồi, không những chỉ già thôi mà còn cô độc, thời vàng son lẫy lừng đã đi vào quá khứ, đã tan thành mây khói. Bây giờ tôi mới thấy rõ một điều là tuổi trẻ về chiều của người nổi danh bi đát hơn ngày tàn của người bình thường. Cha nhìn tôi cười hiền lành:
- Sao, mẹ con khỏe không?
- Dạ khỏe.
Câu hỏi của cha đã làm cho bao nhiêu nồi bùi ngùi nơi tim tôi ban nãy tan mất. Sự thù hận ngủ yên giờ được gợi dậy. Người đàn ông này đã lợi dụng quyền uy của mình ép buộc bao người con gái xinh đẹp làm vợ mình, lấy người ta cho đến lúc chán rồi lại xua đuổi người đàn bà khốn khổ và đứa con gái bạc phước ra khỏi nhà. Đời mẹ buồn quá, người đã để rơi bao nhiêu nước mắt? Nhìn gương mặt trước mặt tôi gay gắt thầm, ông đã làm chết đời con gái của mẹ tôi bây giờ giả vờ hỏi mẹ tôi có khỏe không à?
Tiếng cha lại vang lên:
- Mẹ con có đi khám bệnh chưa?
Tôi trả lời thật gọn:
- Bác sĩ nói thần kinh mẹ suy nhược.
Tôi đưa mắt đảo quanh một vòng xem dì Tuyết đã về chưa. Chú chó Bi Bi từ đâu chạy ra, có lẽ vừa lặn ngoài sân thì phải, lông nó lấm đầy cát, tôi nắm chắc lấy chiếc chuông ở cổ nó rung leng keng, đùa với nó một lúc. Cha bảo:
- Y Bình, hai cha con mình đi tắm cho con Bi Bi đi.
Tôi ngạc nhiên, tắm cho con Bi Bỉ Đó đâu phải là công việc của chả Nhưng nhìn cái vẻ thú vị của cha, tôi không biết nói gì hơn là bước theo. Cha lớn tiếng bảo cô Lan pha nước cho chó tắm, thằng Kiệt hùa theo:
- Cho con đi nữa.
Cha quát:
- Không được, mày phải ngồi đây làm bài.
Kiệt phụng phịu cãi lại:
- Không, con muốn tắm cho con Bi Bi à.
Nhìn chiếc môi trề ra của Kiệt tôi sực nhớ ra một điều. Đúng rồi, đôi mắt nhỏ này, chiếc cằm cụt này, trong óc tôi vụt hiện lên hình ảnh của gã đàn ông nơi cầu lớn. Tôi chết lặng người, nhìn vóc dáng gầy gầy của thằng bé, khuôn mặt xương, cằm cụt, đúng vậy sao? Tôi không dám tin cái điều vừa xuất hiện trong óc tôi. Dì Tuyết có thể hành động như vậy được à? Bà ta dám đùa sau lưng cha như thế sao? Tôi rùng mình.
Nếu Kiệt quả là tác phẩm của dì Tuyết và một người đàn ông khác, thì... Kinh khủng biết chừng nào.
- Y Bình lại đây!
Tiếng gọi của cha làm tôi giật mình. Bước ra sau, cha và thằng Kiệt đang giữ Bi Bị Thằng Kiệt cứ bứt lông nó mãi làm nó cứ gầm gừ chẳng yên. Mỗi lần Bi Bi né là Kiệt lại cười lớn. Tôi không thể dằn được tính tò mò, cứ đưa mắt quan sát Kiệt mãi, càng nhìn tôi càng nghi ngờ. Tại sao hắn không có chiếc mũi cao như bất cứ một đứa con nào khác của chả Tại sao hắn không có đôi mày rậm? Chắc chắn không phải là con nhà họ Lục này rồị
Cha thật vui, ông sốt sắng kỳ cọ chiếc đuôi xù của con Bi Bị Tôi nhìn cha với đôi mắt thương hạị Một nhân vật từng làm cho bao nhiêu người phải kinh sợ đến tuổi về chiều chỉ còn một thú này để tiêu khiển.
Tắm cho Bi Bi xong, chúng tôi lại trở ra phòng khách. Lúc đi ngang phòng Như Bình tôi ghé mắt vào, Như Bình đang mê mẩn xem tiểu thuyết kiếm hiệp. Thấy tôi nàng mỉm cười chào, nụ cười gượng ép làm sao.
Khi nàng khoác thêm chiếc áo, tôi thấy Như Bình có vẻ xanh xao thế nào.
Chuyện giữa tôi với Hoàn, Như Bình có hiểu được tí nào không? Dù hiểu tôi nghĩ chắc Như Bình cũng không rõ lắm đâu. Thật ra, tình cảm giữa tôi với Hoàn đang bước vào giai đoạn tuyệt vời, chữ tuyệt vời dùng ở đây có nghĩa là đã lên đến tột đỉnh của tình bạn, thập thò trước ngưỡng cửa tình áị Tôi biết rằng, chỉ cần một sự khuyến khích nhỏ của tôi là đạo diễn của vở kịch này mà? Tôi đâu thể cho màn kịch kia biến thành sự thật được, nguy hiểm lắm. Tôi cố gắng lặp đi lặp lại hai tiếng "trả thù" để tự đề cao cảnh giác, để cho lòng mình thanh thản, nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn thấy bàng hoàng, ray rứt, phải chăng vì tình cảm tôi quá phức tạp. Tôi cố gắng trốn lánh, không dám nghĩ nhiều đến nó.
Như Bình theo tôi ra tới phòng khách, con Bi Bi đang run rẩy trên ghế. Tôi nói:
- Bọn này vừa tắm cho Bi Bi đấy!
Như bình cười, nụ cười hời hợt. Tôi quay lại, chợt phác giác ra một sự thay đổi lớn nơi Như Bình. Phải chăng tình yêu? Nước da trắng xanh, tâm hồn thì ngẩn ngơ như tận đâu đâu. Tôi biết Hà Thư Hoàn vẫn đến đều đặn để kèm Anh Văn cho Như Bình. Con bé có vẻ si nặng.
Đến gần bữa tối, dì Tuyết về nhà. Tôi lén dò xét, thái độ của bà ta vẫn an nhiên tự tại như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi thầm phục tài đóng kịch của bà. Liếc về phía tôi, rồi quay sang cha, dì Tuyết nói:
- Hôm nay xui quá, thua luôn mấy ván!
Đối với cha sự ăn thua của dì Tuyết ông chẳng bận tâm lắm. Thế thì bà ta đã lợi dụng chuyện cờ bạc để che giấu hành vi ngoại tình của mình. Thua hết mấy ván? Thua thật hay chỉ là một cái cớ nói cho quạ
Tôi ở lại ăn cơm tối, sau bữa ăn cha hỏi tôi có định thi lên đại học không? Tôi đáp là chuyện thi cử vẫn cần, nhưng không cần phải có thầy để kèm. Đang nói đến đấy thì Hà Thư Hoàn đến. Tôi mới chợt nghĩ ra, thì ra hôm nay là ngày anh chàng đến dạy cho Như Bình, trách chi cô bé chẳng bối rối sao được.
Nhìn thấy tôi, Thư Hoàn mỉm cười thật tươi, anh chàng nói:
- Cô đoán thử xem suốt buổi chiều hôm nay tôi đã làm gì?
- Làm sao tôi biết được?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com