Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Nhật Nguyệt

Cuối cùng các cô đi chợ mệt nên quyết định về nhà, trời cũng không còn sớm mấy

" Để tui đưa mọi người về trước hen " - Ánh Quỳnh nói

" Đưa đâu, nay tụi chị ăn tết ở nhà cô đó cô nương " - Thy Ngọc khoanh tay, cười gian

" Hỏ? Sao em hổng nghe ai nói gì hết trơn vậy? " - Ánh Quỳnh nhíu mày khó hiểu

" Thì tại đang chuẩn b...! " - Thy Ngọc lỡ miệng nói lấp lửng rồi giật mình, cắn môi

Hai cô Út - Hoàng Yến và Tiểu My - nhanh tay bịt miệng Thy Ngọc lại, không cho nói thêm. Hoàng Yến nhanh trí chữa cháy

- " À... Quỳnh ơi, sáng chị Tiên có rủ tụi tui qua nhà Quỳnh chơi, mà tui quên nói "

" Ừa, vậy thì đi nè " - cô Quỳnh chẳng buồn thắc mắc, tết đông là vui rồi

_____

" Sao kì vậy ta " - Cô vừa bấm chuông cổng miệng vừa lẩm bẩm. Nhà cửa hôm nay sao mà âm u, dù vẫn còn vài ánh đèn mờ nhưng chẳng phải là mời khách sao lại để nhà như vậy. Tết nhứt mà như vầy hả? Bình thường giờ này nhà cô phải rực rỡ đèn đuốc

Vừa lúc đó, một gia nhân hấp tấp chạy ra mở cửa. Ánh Quỳnh tiện miệng hỏi ngay

- " Sao đèn đốm đâu, tối hù vậy chị "

Người gia nhân cười trừ, giọng nhỏ xíu

- " Cô Ba cứ vào nhà đi ạ, tại năm nay bà Bùi nói là phải để đèn tối mới rước lộc vào nhà "

" Hả? " - Ánh Quỳnh trố mắt - " Mà mắc gì mấy nay hổng nghe mẹ Hương nói gì hết trơn ta? "

- " Dạ thì... bà kêu giữ bí mật đó cô Ba!"

Ánh Quỳnh còn chưa kịp hỏi tiếp, phía sau lưng đã nghe tiếng cười khúc khích của ba người kia. Cô Ba hơi nghi ngờ nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, lắc đầu một cái rồi thẳng bước vào nhà

Chỉ là... cảm giác kỳ kỳ vẫn chưa tan hẳn

____

Vừa bước lên tới bậc thềm, cô Út Yến bất thình lình đưa tay bịt mắt cô Ba lại

" Gì vậy?! " - Quỳnh giật mình, khẽ nhíu mày

" Đi theo tui, đừng có hỏi nhiều! " - Cô Yến cười khúc khích, kéo cô đi từng bước một

" Dù gì thì cũng kể tui biết trước chứ " - Quỳnh hơi hoảng nhưng cũng không khỏi tò mò

" Nhắm mắt lại cho đàng hoàng, nghe Yến đi từ từ khéo té đó nghen " - Giọng cô Út đầy bí ẩn

Vừa dứt lời, từ phía trong vang lên tiếng cười nói rôm rả, rồi giọng ai đó cất lên, kéo theo cả một dàn đồng ca

" Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday dear Quỳnh

Happy birthday to you! "

Không khí bỗng rộn rã hơn bao giờ hết. Cô Yến từ từ buông tay ra

Quỳnh chớp mắt, khựng lại khi trước mặt cô là một chiếc bàn phủ khăn trắng tinh. Trên đó là một chiếc bánh kem ba tầng thiệt lớn, phủ đầy kem bơ béo mịn, viền bánh còn gắn những trái cherry đỏ mọng. Trên cùng là những ngọn nến lung linh, lay động theo làn gió nhẹ

Cô Ba đứng sững, trái tim như khựng lại trong một nhịp

" Sinh nhật con mà con quên luôn ha? " - Bà Bùi đứng gần đó, cười hiền, ánh mắt đầy yêu thương

" Trời ơi... cũng 3 năm rồi, con không có... " - Quỳnh mở miệng, nhưng giọng như nghẹn lại

Mắt cô cay xè, nước mắt bất giác rơi xuống

" Khóc cái gì, bộ buồn lắm hả? " - Cô Cả Tóc Tiên đứng cạnh, giả bộ nghiêm mặt nhưng tay đã với tới, cốc nhẹ lên đầu Quỳnh một cái

Quỳnh bật cười giữa hai hàng nước mắt, vội vàng quẹt đi rồi chấp tay lại, nhắm mắt

Một phút... hai phút...

Cô Ba khẽ mở mắt, rồi thổi mạnh một hơi. Ngọn nến phụt tắt, tiếng vỗ tay lại rần rần vang lên

" Con quên mất thiệt luôn á! Trời ơi, cảm ơn mọi người nhiều lắm nha! " - Quỳnh vừa nói vừa cười, tay vẫn lén quẹt mấy giọt nước mắt còn đọng trên má

" Chị mày nhớ đầu tiên đó nha con! " - Tóc Tiên khoanh tay, mặt hớn hở

" Ủa? Không phải em nhớ trước rồi em nói chị hả? Chị Kiều cũng nghe mà " - Xuân Nghi giành phần, hất mặt nhìn cô Cả

" Đúng rồi em nghe nhe " - Kiều Anh hùa theo Xuân Nghi

" Nhớ cái gì? Ai nghe ai nói? Ý tưởng là của tui chớ bộ! " - Cô Hai Dương Yến cũng không chịu thua

" Thôi thôi, em cảm ơn mấy chị, cảm ơn bé Nghi nè! " - Quỳnh vội xua tay, cười toe toét, ánh mắt rạng rỡ hơn bao giờ hết

Không khí ấm áp bao trùm cả căn nhà, tiếng cười nói rộn ràng không dứt. Tết năm nay, với Quỳnh mà nói, chính là một cái tết trọn vẹn nhất

" Đây nè, chị tặng em, chúc Quỳnh tuổi mới ngày càng hạnh phúc nhe " - Minh Hằng nhẹ nhàng đặt lên tay Ánh Quỳnh một chiếc hộp gỗ mun sơn mài

Lớp sơn đen tuyền bóng loáng phản chiếu ánh sáng dịu dàng từ ngọn đèn trên trần, nắp hộp được chạm khắc hoa mai tinh xảo - loài hoa tượng trưng cho sự thanh cao và bền bỉ. Một đường viền mạ vàng chạy quanh mép hộp, tạo nên nét sang trọng mà không phô trương

Ánh Quỳnh thoáng sững lại, ánh mắt dừng trên chiếc hộp trước khi lướt lên Minh Hằng. Không cần mở ra, cô đã biết món quà này không hề tầm thường. Nhưng chính sự chăm chút, tỉ mỉ trong từng chi tiết mới là điều khiến cô bất ngờ

Chậm rãi mở nắp, một hương thơm nhẹ của gỗ mun thoảng ra, hòa quyện trong không khí. Bên trong, lớp nhung xanh lục bảo mềm mại nâng niu một chiếc Rolex Datejust dây vàng, mặt số ngọc trai ánh lên vẻ đẹp tinh tế. Đồng hồ nằm ngay ngắn, như một biểu tượng của sự vững bền, thời gian, và có lẽ... cả những điều Minh Hằng muốn gửi gắm

Quỳnh không vội chạm vào nó. Ánh mắt cô dừng lại không lâu trên món quà, nhưng thứ phản chiếu trong đáy mắt không chỉ là sự vui mừng đơn thuần

Cô ngước lên

Chỉ trong một thoáng, đôi mắt cả hai chạm vào nhau - một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ sức khiến thời gian dừng lại. Minh Hằng im lặng, nhưng trong ánh nhìn đó, có một điều gì đó rất khó gọi tên

Cứ thế, khi Quỳnh cúi xuống một lần nữa, lần này để thực sự chạm tay vào chiếc đồng hồ, ánh mắt cô bỗng sáng lên theo một cách khác. Không phải chỉ vì giá trị của món quà, mà còn bởi sự trân trọng mà nó đại diện. Một sự gắn kết không cần nói thành lời

Cô Út Hoàng Yến khẽ mím môi

Lòng cô chùng xuống

Không phải vì tủi thân, cũng chẳng phải vì ganh tị chỉ là một cảm giác thoáng qua, như thể cô đã biết trước kết quả, nhưng vẫn lặng lẽ hy vọng. Cô mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng có chút gì đó như đầu hàng, như chấp nhận rằng mình không phải là người có thể khiến ánh mắt ấy sáng lên theo cách như vậy

Hoàng Yến đứng cách đó không xa, chứng kiến tất cả. Cô không bận lòng, chỉ khẽ cười

Lặng lẽ bước đến gần, cô đặt vào tay Ánh Quỳnh một hộp quà nhỏ. Không rực rỡ, không cao quý, nhưng lại mang một nét tinh tế rất riêng giống như chính con người cô

Chiếc hộp gỗ màu nâu trầm, được đánh bóng tỉ mỉ, nhẵn mịn đến mức khi chạm vào có thể cảm nhận được từng thớ gỗ ấm áp. Không hoa văn chạm trổ cầu kỳ, chỉ có một dòng chữ nhỏ được khắc tay ngay ngắn trên nắp: " Tặng Quỳnh "

Nét chữ mềm mại nhưng dứt khoát, từng đường nét rõ ràng như chính sự chân thành mà người tặng muốn gửi gắm

Ánh Quỳnh nhẹ tay mở hộp

Bên trong, một lớp vải nhung màu xanh đậm ôm lấy món quà được đặt làm riêng một sợi dây chuyền vàng có thiết kế đơn giản nhưng tinh tế. Mặt dây là một đóa hoa mai nhỏ, từng cánh hoa được chạm khắc tỉ mỉ, sắc nét. Không lấp lánh đá quý, không cầu kỳ kiểu cách, nhưng lại mang trong mình một ý nghĩa đặc biệt. Vẫn là Hoa mai - biểu tượng của sự thanh tao, bền bỉ, cũng là loài hoa gắn liền với những ngày xuân trong trẻo

Giống như Đồng Ánh Quỳnh

Dưới lớp vải nhung, một mảnh giấy gấp gọn được đặt ngay ngắn. Quỳnh mở ra, nét chữ quen thuộc hiện lên trước mắt

' Chúc Quỳnh luôn vui vẻ, như những ngày xuân trong trẻo nhất '

Ánh Quỳnh khẽ sững lại, đôi mắt cô vẫn dịu dàng như vậy. Cũng vì sự tỉ mỉ, thấu hiểu mà Hoàng Yến dành cho cô. Nhưng Yến hiểu ánh nhìn này nó khác với cái nhìn mà Quỳnh dành cho chị Hằng, chỉ như dành cho một người bạn đơn thuần

" Cảm ơn Yến nha " - Quỳnh cười rạng rỡ, ánh mắt chân thành

Hoàng Yến chỉ cười, không nói gì thêm

Bầu không khí vẫn ấm áp. Mọi người lần lượt tiến lại, trao cho Quỳnh những món quà đã được chuẩn bị từ trước. Tiếng cười nói rộn ràng, hoà lẫn với ánh đèn vàng ấm áp, làm đêm nay trở thành một khoảnh khắc khó quên

Bước chân Hoàng Yến nhẹ như gió thoảng, lặng lẽ rời khỏi căn phòng đầy tiếng cười, tiến ra ngoài ban công nơi ánh trăng trải dài một màu bạc dịu dàng. Không gian yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng gió khẽ lùa qua những tán cây, mang theo hương hoa thoang thoảng

Tiểu My đứng gần đó, tinh ý nhận ra từng thay đổi nhỏ trên gương mặt Yến. Không nói gì, cô cũng nhẹ nhàng lùi theo. Đến khi cả hai đứng cách xa đám đông một chút

Cô Yến đứng tựa nhẹ vào lan can, ánh mắt xa xăm nhìn về bầu trời cao vời vợi. Ánh trăng soi xuống, phủ lên người cô một lớp sáng mơ hồ, khiến dáng vẻ càng thêm phần thanh thoát nhưng cũng phảng phất nét cô đơn

Một lát sau, Tiểu My cũng bước ra. Cô không vội đến gần mà chỉ đứng tựa vào khung cửa, lặng lẽ quan sát Yến dưới ánh trăng. Cảnh tượng ấy vừa yên bình, vừa có chút gì đó khiến lòng người nhói lên

" Cô trốn ra đây làm gì vậy? " - Tiểu My lên tiếng, giọng nói nhẹ bẫng như một làn gió

Hoàng Yến hơi giật mình, nhưng không quay lại, chỉ cười khẽ - " Không có trốn. Chỉ là muốn ra đây hít thở chút thôi "

- " Món quà của cô đẹp lắm "

Yến cười khổ, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng không thực sự tập trung vào điều gì - " Nhưng đâu phải cứ đẹp là được đón nhận "

Tiểu My tiến tới nghiêng đầu nhìn Yến, cô trầm ngâm một lát rồi chợt bật cười nhẹ - " Cô đang nói món quà hay nói mình vậy? "

Yến quay sang, bắt gặp ánh mắt trong trẻo nhưng đầy ẩn ý của Tiểu My, lòng cô khẽ rung động nhẹ. Cô không trả lời ngay, chỉ lắc đầu, thở dài một hơi

Tiểu My không ép. Cô chỉ bước chậm lại một nhịp, nhưng cô vẫn ở đó để Hoàng Yến biết vẫn sẽ có người bên cạnh cô

" Nói gì mà không được, dù gì cũng không thuộc về mình " - cô Yến trầm ngâm, mắt cứ vậy mà nhìn trăng

Tiểu My nghe vậy thì nghiêng đầu thêm để nhìn rõ mặt cô, đôi mắt có chút suy tư - " Cô chắc là không thuộc về mình sao? Có khi, chỉ là mình chưa đưa tay ra nắm lấy thôi "

Hoàng Yến cười nhẹ, nhưng lần này có chút chua xót. Cô không trả lời nữa, chỉ đưa tay ra trước mặt, như muốn thử chạm vào ánh trăng hư ảo. Nhưng dù có cố đến đâu, ánh sáng ấy vẫn chỉ là một thứ xa vời, không thể nắm giữ - " Cô làm sao biết là tôi chưa từng thử nắm lấy, chỉ tiếc là xa quá... "

Tim Yến khẽ thắt lại. Một nỗi chua xót len lỏi, nhưng cô vẫn mỉm cười. Nụ cười nhẹ bẫng như gió thoảng, nhưng bên trong lại nặng trĩu tâm tư

Cô chợt bật cười, nhưng trong mắt chẳng có lấy một tia vui vẻ - " Người ta nói đúng. Chị ấy giống như mặt trời, rực rỡ và chói lóa. Còn cô ấy thì như một vì sao, lúc nào cũng hướng về thứ ánh sáng rạng rỡ nhất. Còn tôi... chẳng qua chỉ là một vầng trăng nhạt nhòa, lặng lẽ treo giữa bầu trời, không ai ngoảnh lại " - cô ấy ấp mở về một ai đó

Cô nói ra câu đó như thể tự giễu chính mình

Cô biết rõ, mình không phải Minh Hằng - không phải người có thể đứng vững trong tâm trí Quỳnh, không phải người mà Quỳnh luôn vô thức tìm đến. Nếu Minh Hằng là mặt trời rực rỡ, toả sáng mạnh mẽ, sưởi ấm cả thế gian, thì Quỳnh chính là vì sao kiêu hãnh, luôn hướng về ánh sáng lớn hơn mà không nhìn lại phía sau

Còn cô thì sao?

Cô là gì đây? Một vầng trăng? Nhưng trăng cũng có nhiều loại - trăng tròn sáng rỡ, trăng non lấp ló nơi chân trời. Còn cô? Cô chỉ là một vầng trăng khuyết, lặng lẽ tỏa sáng theo cách yếu ớt nhất, bị bóng tối che khuất, không ai để ý, cũng chẳng ai tìm kiếm

Cô không thể trách Quỳnh, càng không thể trách chị Minh Hằng. Nhưng thứ cảm giác này... cứ như một thứ gì đó vỡ vụn bên trong, từng chút, từng chút một

Cô Yến thoáng siết chặt bàn tay

Có những người, dù có cố gắng thế nào cũng không thể nắm giữ. Cũng như vầng trăng trên cao dù có đẹp đến đâu, thì cũng chỉ là ánh sáng phản chiếu từ một mặt trời khác

Tiểu My im lặng nhìn cô, rồi chợt khẽ thở dài - " Thôi nào, có nhất thiết phải đứng đây nhìn trăng mà buồn bã vậy không? Người ta bảo ánh trăng không chỉ dành cho một người, vậy thì cô có quyền ngắm trăng, và cũng có quyền tìm một vì sao khác cho riêng mình "

Hoàng Yến hơi đứng hình, bật cười khẽ, lần này là một nụ cười thực sự. Cô nghiêng đầu nhìn Tiểu My, ánh mắt không còn xa xăm nữa mà đã có chút ấm áp

- " Vậy sao cô không làm vì sao ấy của tôi đi? "

Tiểu My thoáng khựng lại nó lại xuất hiện cái nụ cười thanh thoát của Hoàng Yến như lần đầu cô chạm mặt, nhưng rồi cô chỉ cười, một nụ cười đầy ẩn ý - " Cô thử nhìn tôi kỹ xem, tôi có giống sao không? "

Gió đêm thổi qua, mang theo chút hơi lạnh nhưng lại khiến lòng người cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cả hai không nói gì thêm, chỉ đứng đó, cùng nhau lặng lẽ ngắm trăng, trong khoảnh khắc tĩnh lặng nhưng lại ấm áp theo một cách rất riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com