10
*Thích cái đầu anh á*
Cậu đẩy anh sang một bên tính chạy về phòng thì bị anh kéo lại.
*Em tính chạy đi đâu đó * Anh nói nhỏ vào tai cậu mặt cậu bỗng chốc đỏ ửng lên.
*Tôi...tôi đi về phòng*
*Chúng ta đã kết hôn rồi đó bảo bối*
*Thì sao chứ?*
*Thì em phải ở chung phòng với tôi chứ sao*
*Không thích*
*Em chắc chứ*
Anh xoay người cậu lại đối diện với mình, dùng ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn cậu.
*Tôi...tôi đi tắm, tránh ra*
*Phòng tắm bên kia, có cần tôi tắm phụ không?*
*lm đi tên biến thái*
Cậu vì quá thẹn mà chạy ngay vào nhà tắm mà
quên mất rằng mình chưa lấy đồ. Anh ở ngoài
thì cười thích thú, rồi cũng đi sấy tóc mặc lại
áo choàng tắm.
Một lát sau, cậu mở cửa đủ để chui đầu ra.
*Anh có thể lấy cho tôi bộ đồ được không*
*Tôi thấy em không mặc gì sẽ đẹp hơn đó*
*Đỗ Hải Đăng*
*Gọi tôi là gì?*
*Tên biến thái*
*Cậu ở trong đó luôn đi*
*Tôi xin lỗi mà! Giúp tôi lần này đi mà*
Anh chỉ cười nhẹ nhìn cậu sau đó bước lại tủ
đồ của mình lấy ra một chiếc áo sơ mi đưa cho
cậu.
*Sao lại là sơ mi*
*Có mặc không hay là muốn ở trong đó luôn*
*Tôi mặc*
Nói rồi cậu giựt áo trên tay anh đóng cửa nhà tắm cái cầm lại. Một lát sau có tiếng mở cửa của nhà tắm, anh ngước lên nhìn.
*Cạch*
Cậu bước ra ngoài, tóc ướt sũng, nhỏ vài
giọt nước xuống chiếc áo làm lộ vài chỗ trên
cơ thể cậu, chiếc áo cậu mặc dài vừa đủ che
những nơi cần che. Áo rộng so với thân hình
cậu làm nơi nào đó có chút lộ ra, đôi chân thon
dài trắng trẻo ấu được phơi bày ra hoàn toàn.
Cậu còn đang xấu hổ thì anh nói.
*Còn đứng đó, lại đây tôi sấy tóc cho*
Cậu đi lại bàn ngồi cho anh sấy tóc, anh đứng
trên cao nhìn xuống nơi thoát ẩn thoát hiện
của cậu mà cúi xuống nói nhỏ vào tai cậu.
*Điện nước đầy đủ nhỉ*
Nói xong anh trở lại công việc còn đang dang
dở của mình. Sấy tóc cho cậu xong anh bế cậu
lên giường, cậu có chút giật mình nên đánh vào
người anh.
*Nè, làm gì vậy, thả tôi xuống*
Anh thả mạnh cậu xuống giường, cúi xuống hãm
cổ cậu hít lấy hương thơm ngọt ngào ấy.
*Tránh ra đi, anh tính làm gì*
Cậu cố gắng lấy tay đẩy anh ra nhưng sức cậu
quá yếu không thể làm gì.
*A*
Anh cắn mạnh vào xương quai xanh của cậu, khi
bỏ ra trên chiếc xương đó hiện rõ dấu răng và
có chút bầm. Tay anh bắt đầu không yên phận
mà di chuyển trên người cậu, mặc kệ cậu có
chống cự thế nào. Một lát sau, cảm nhận cơ
thể cậu có chút run nhẹ không còn chống cự
nữa anh mới ngước lên.
*Sao em lại khóc chứ*
*Tôi xin lỗi, mau nín đi*
*Anh vi phạm hợp đồng* Giọng cậu run run.
*Tôi xin lỗi, ngoan, không khóc nữa*
*Sao anh lại làm vậy với tôi, nếu muốn thì anh
đi mà tìm người khác, tôi không có nhu cầu*
Cậu co người lại nước mắt ứa ra nhìn anh. Đây
là lần đầu tiên anh thấy cậu khóc, cậu như
vậy anh có chút đau lòng. Từ trước đến giờ
có người muốn lên giường cùng anh nhưng đều
bị anh xử đẹp, còn cậu thì ngược lại. Anh nằm
xuống ôm cậu, mặt cậu úp vào lồng ngực của
anh. Thấy cậu vẫn nức lên anh nói.
*Em mà khóc nữa là tôi thịt em ngay lập tức đó*
Cậu nghe thế liền im re nằm im trong người anh, cảm nhận được nơi lồng ngực của anh đập rất nhanh, cảm nhận được mùi hương bạc hà nhè nhẹ tỏa ra từ người anh, dần dần cậu mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau.
Anh dậy thì không thấy cậu đâu, đi vào vệ sinh
cá nhân rồi xuống nhà thì gặp quản gia.
*Cậu ấy đâu rồi quản gia*
*Thằng bé đang ngồi ở ngoài vườn đó con*
Nghe quản gia nói anh liền ra sau vườn thì thấy
cậu đang cắt vài cành hoa hồng cắm vào bình.
Anh đi đến chỗ cậu.
*Em cũng biết cắm hoa sao*
*Không biết *
*Không biết? Vậy tay em đang làm gì vậy*
*Cắt bông*
*Mới sáng sớm mà em muốn gây chuyện với tôi
sao*
*Tôi không rảnh*
*Thôi, không tranh cãi với em nữa. Tối nay
cùng tôi đi dự tiệc*
*Tôi không đi*
*Phải đi*
*Đáp ứng một điều kiện*
*Cứ nói*
*Tôi sẽ không ở chung phòng với anh nữa*
*Được thôi*
*Vào nhà ăn sáng đi, chắc em cũng chưa ăn gì*
Ăn xong, anh đi đến công ty, cậu ở nhà. Cậu cảm thấy rất chán, hết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn cả ngày chỉ loanh quanh trong nhà.
Hôm nay muốn ra vườn đi dạo, tuy đã về đây ở gần một tháng nhưng bây giờ cậu mới ra ngoài vườn. Ở đây cái gì cũng có, thật sự rất rộng. Mỗi việc tỉa cây trong vườn cũng cần tới 7-8 người làm. Giữa sân còn có tượng phun nước.
Cậu đi dạo một hồi thì thấy có chút chán nên
lại vào nhà. Khi anh không có ở nhà cậu rất
thoải mái cùng kéo theo mọi người phá phách
hết thứ này đến thứ kia, cười đùa vui vẻ làm
đủ mọi thứ trên đời. Nhưng cậu đâu biết, mỗi
hành động của mình đều bị anh nhìn thấy qua
camera.
Tầm xế chiều, tại biệt thự, tiếng chuông điện
thoại của cậu vang lên, nhìn cái tên được lưu
trên màn hình một hồi, cậu trượt lên nghe.
*Alo*
*Tôi đã cho vài người đến giúp cậu chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay rồi đó, lát họ sẽ tới*
*Tôi biết rồi *
*Tút...tút...tút*
Cậu lên lầu tắm rửa. Khi ra ngoài thì các chuyên gia cũng tới, một người trong số họ lên tiếng hỏi.
*Cậu là Huỳnh Hoàng Hùng?*
*Phải! Là tôi*
*Nhìn đẹp thật, chẳng trách thằng bạn tôi lại
đưa cậu về*
*Anh là bạn của hắn ta?*
*Phải, tôi tên Nguyễn Quang Anh là bạn từ
nhỏ của Đỗ Hải Đăng, hân hạnh được làm
quen*
*Hân hạnh*
*Vậy chúng ta bắt đầu thôi*
Quang Anh kéo cậu ngồi xuống bàn trang
điểm, bắt đầu lấy dụng cụ ra.
*Hắn ta đâu* Cậu hỏi chuyên gia.
*Hắn ta? Là Hải Đăng?*
*Phải rồi*
*Tên đó còn đang trên đường về đó*
Việc của cậu bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại, mặc
cho họ làm gì cậu. Người làm tóc, người giúp
cậu trang điểm.
*Da của cậu đẹp thật đó, mềm mịn như da của
em bé*
*Người của tôi phải thế* Anh từ ngoài cửa bước
vào.
*Rồi rồi, người của mày lúc nào cũng là nhất*
Anh đưa mắt sang nhìn cậu, đứng một hồi lâu thì bị Quang Anh chọc
*Muốn đứng đó nhìn con nhà người ta đến bao
giờ nữa*
*Khụ...tôi cũng về phòng chuẩn bị đây*
*Hahah, tên này biết thẹn rồi sao* Nguyễn Quang Anh cười lớn nói.
Trang điểm xong thì có người giúp cậu thay đồ.
Cậu bước ra ngoài, mọi người khá bất ngờ.
*Woa! Babe à, cậu đẹp thật đó, nào nào xoay
một vòng cho tôi xem*
*Cậu vừa gọi cậu ấy là gì*
Quang Anh cùng mọi người theo hướng anh
nói mà nhìn ra...
*Tôi gọi cậu ấy là babe đó, sao vậy ngài Đỗ
tổng* Quang Anh cố tình chọc anh tức thêm.
Mặt anh lúc này thì xám xịt lại.
*Zozozo, hủ giấm đâu ra to thế nhờ*
*Hủ giấm? Là sao* Cậu ngây ngô quay sang hỏi
Quang Anh.
*Hahaha, cậu ngây thơ thật hay giả bộ ngây thơ
vậy cậu bé*
*Có vẻ 3 tháng ở Bắc Cực còn nhẹ với cậu quá
nhỉ*
Anh đi vào đứng trước mặt người bạn của
mình nói rõ từng chữ, đồng thời kéo cậu về
phía mình.
_______________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com