Chương 2: Kế Hoạch
Năm năm sau...
Một thời gian dài trôi qua kể từ ngày sân trường bừng sáng dưới ánh hoàng hôn của tuổi trẻ, nay thế giới đã lột xác dưới bàn tay của số phận tàn nhẫn. Trong một căn phòng tối tăm, nơi chỉ có một nguồn sáng duy nhất vỡ vụn qua khe hở của bóng tối, ánh đèn đỏ rực hiện vai trò như một ngọn đuốc báo trước những điều không thể nguôi ngoai.
Căn phòng ấy rộng lớn nhưng trống trải, những bức tường cũ kỹ in đậm vết nứt, dấu tích của thời gian và của những nỗi đau chưa bao giờ nguôi. Trên sàn gạch lạnh lẽo, những mảng bóng đen giao nhau, như những mảnh ký ức bị vùi lấp trong sự lãng quên. Giữa không gian ảm đạm ấy, một chiếc bàn gỗ được đặt cẩn thận, mặt bàn mòn theo thời gian, ghi lại từng dấu ấn của những bàn tay ám ảnh. Trước chiếc bàn ấy, một hình bóng cao lớn đứng tựa như một vị sứ giả của cái chết. Hải Đăng, giờ đây không còn là chàng sinh viên đầy nhiệt huyết như năm ngày xưa, mà đã trở thành hiện thân của sự chiếm hữu tàn nhẫn. Gương mặt gã toát lên vẻ lạnh lẽo, một cái nhìn đen tối, nhưng không kém phần quyết đoán; trong ánh mắt ấy ẩn chứa niềm kiêu hãnh méo mó của kẻ sở hữu, xen lẫn cả sự tàn bạo và đen tối đến rợn người. Gã chống cẳng tay lên bàn, cử chỉ mạnh mẽ như thể đang định đoạt số phận của một ai đó, tay nắm chặt lấy con dao nhỏ.
Trước mặt gã, trên một tấm kính mờ hiện lên một bức ảnh đã in sâu vào tâm trí gã từ lâu. Hình ảnh của Hoàng Hùng—một chàng trai trẻ với nụ cười tươi rói, đôi má lúm đồng tiền hiền hòa, ánh mắt đượm vẻ non nớt và trong trẻo—đang đứng đó, như một bức chân dung của tuổi thanh xuân. Anh khoác trên mình chiếc sơ mi xanh nhạt, vừa toát lên nét giản dị, vừa lưu luyến những giấc mơ chưa trọn. Bó hoa trên tay anh, nở rộ những cánh hồng mềm mại, như một biểu tượng của hy vọng, của sự sống chưa hoàn toàn tàn lụi, lại càng làm nổi bật sự trái ngược với thực tại tàn bạo đang chực chờ phía trước.
Xung quanh bức ảnh chính ấy, treo lủng lẳng trên tường là hàng ngàn tấm hình khác của Hoàng Hùng: có lúc anh đang cười đùa bên bạn bè, có lúc anh say mê chạy nhảy trên sân trường, có lúc anh chìm đắm trong những suy tư thầm kín. Mỗi tấm ảnh đều mang trong mình một mảnh ký ức, một chút hồn nhiên của một thời thanh xuân mà giờ đây đã trở thành chiến trường của sự tàn sát tâm hồn. Tất cả như tạo thành một bức tranh đa lớp, nơi mà mỗi mảng màu đều đều chuyển biến giữa sự sống và cái chết, giữa hi vọng và tuyệt vọng.
Hải Đăng hít một hơi thật sâu, hít vào mùi của sự ẩm mốc, của những kỷ niệm cũ kỹ, rồi nhẹ nhàng nâng con dao lên. Đầu dao lấp ló trong ánh đèn đỏ, như một lưỡi kiếm nhỏ nhưng chứa đầy ý nghĩa man rợ. Gã từ từ kéo dao qua từng tấm ảnh, mỗi đường dao như một lời hứa thề tàn nhẫn. Ban đầu, những đường cắt nhẹ nhàng, như thể gã đang vuốt ve, nâng niu từng kỷ niệm đã qua. Nhưng rồi, cơn cuồng nộ không kìm được trong lòng gã, gã dứt khoát và mạnh bạo hơn; dao trượt qua tấm ảnh trước mặt, để lại vết cắt sâu, xé nát hình ảnh rạng rỡ của Hoàng Hùng, biến nụ cười tươi tắn thành một vệt máu mờ ảo giữa bóng tối. Âm thanh của con dao chạm vào bề mặt kính vang lên như tiếng rít khiến không gian tĩnh lặng càng trở nên rùng rợn hơn. Hải Đăng nhếch môi, nụ cười méo mó hiện rõ trên môi gã—nụ cười của kẻ đã sở hữu và hủy diệt, của kẻ không bao giờ biết được sự từ chối là gì. Gã quay lưng lại với bức ảnh, ánh mắt vẫn đắm chìm trong hình ảnh của anh, như thể chính ký ức ấy đã trở thành thứ thuốc kích thích cơn ám ảnh không thể nguôi ngoai của gã.
Bước tới chiếc bàn gỗ lớn, gã nhẹ nhàng vỗ tay lên mặt bàn, tạo nên những âm vang vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch. Trên bàn bày trưng tỉ mỉ từng chi tiết: hàng loạt tờ giấy được sắp xếp theo thứ tự, những sơ đồ, biểu đồ và các ghi chú nhỏ được ghi lại bằng mực đen—tất cả là dấu ấn của một kế hoạch tỉ mỉ, một bản đồ dẫn dắt đến sự biến thái tuyệt đối. Mỗi nét chữ, mỗi đường vẽ, đều chứa đựng sự tàn bạo và chính xác đến từng chi tiết. Trong những trang giấy ấy, Hải Đăng đã ghi chép và hoạch định mọi bước đi của mình trong suốt năm năm qua. Kế hoạch của gã không chỉ nhằm mục đích chiếm hữu anh một cách hoàn hảo, mà còn muốn xóa bỏ mọi dấu vết của anh – biến anh thành một hình bóng trống rỗng, một kẻ không còn khả năng tự do hay cảm xúc riêng. Mỗi chi tiết, mỗi con số, đều mang ý nghĩa tàn nhẫn, như những mảnh ghép của một bức tranh đen tối mà chỉ gã mới có thể vẽ nên. Hải Đăng ngồi xuống bên chiếc bàn, ánh mắt gã vẫn dõi theo bức ảnh đã bị thương tổn, ánh mắt đó chứa đầy niềm tự hào méo mó, niềm chiếm hữu không thể chối từ. Gã tự nhủ trong lòng rằng, đây mới chỉ là khởi đầu. Mỗi vết dao cắt, mỗi tờ giấy ghi chép, đều là bằng chứng cho một quá trình biến đổi không thể đảo ngược – quá trình mà trong đó, Hoàng Hùng sẽ mất dần đi những gì vốn có, biến thành một "con búp bê sống" theo đúng ý muốn của gã.
Những giây phút trôi qua, căn phòng càng trở nên nặng nề bởi âm mưu của Hải Đăng. Ánh đèn đỏ không ngừng le lói, phản chiếu trên bề mặt kính, tạo nên một không gian như cõi mơ hồ. Hải Đăng từ từ lặng im, đôi mắt gã chợt trở nên lạnh lùng, trống rỗng, như thể gã đang dõi theo từng chuyển động, từng suy nghĩ. Sự tàn ác trong hành động vừa mới diễn ra dường như chỉ là khởi đầu cho một chương trình ám ảnh mà gã đã âm thầm thực hiện trong thâm tâm mình suốt năm năm qua. Trong tâm trí gã, Hoàng Hùng không chỉ là một người con mồi đơn thuần. Anh là biểu tượng của mọi thứ mà Hải Đăng khát khao: là niềm đam mê, là sự hoàn hảo, là một ký ức không thể phai mờ – nhưng cũng là một thứ tài sản quý giá cần được sở hữu và điều khiển. Gã mỉm cười cười nhạt, nụ cười không vui, mà là nụ cười của kẻ biết rằng mình đã chiếm trọn được tâm hồn người khác, dù bằng cách nào đi nữa.
Tiếng bước chân vang lên từ hành lang, tiếng gió thổi qua khe cửa tạo nên những âm thanh rả rích, hòa lẫn với tiếng đập của trái tim. Trong khoảnh khắc đó, mỗi chi tiết trong căn phòng như sống dậy, kể lại câu chuyện của một quá khứ bị đảo lộn. Hải Đăng đứng dậy, nhìn quanh căn phòng như thể gã đang khảo sát mọi thứ, từ những mảnh giấy vương vãi, từ những bức ảnh bị xé nát, cho đến những bóng đen tràn ngập góc tối.
Gã lấy con dao nhỏ ra khỏi tay, cẩn thận đặt vào hộp gỗ được chạm khắc tỉ mỉ – một chiếc hộp được bảo quản cẩn thận như báu vật. Mỗi khi mở hộp ra, ánh sáng đỏ lập lòe chiếu vào, như thổi bùng lên những ngọn lửa ám ảnh trong tâm trí gã. Trong lúc đó, gã tự nhủ:
"Mỗi vết cắt, mỗi dấu ấn là một bước tiến, là một bước tiến gần hơn tới mục tiêu cuối cùng – khiến cho Hoàng Hùng trở nên vĩnh viễn thuộc về ta, biến anh thành món đồ chơi tuyệt đối, không có chỗ cho bất kỳ sự phản kháng nào."
Cuối cùng, khi những ánh đèn dần mờ nhạt, Hải Đăng nhấc đầu nhìn lên bức ảnh bị xé nát, nhìn vào hình bóng của Hoàng Hùng – hình ảnh mà giờ đây chỉ còn là một phần của kế hoạch tàn bạo.
"Mọi thứ đã đến lúc phải thực hiện. Không còn chỗ cho sự mộng mơ, không còn chỗ cho những khao khát yếu ớt. Hoàng Hùng sẽ trở thành món đồ chơi..."
Hải Đăng đứng dậy, hơi thở chậm rãi nhưng kiên định. Gã quay người ra khỏi chiếc bàn, để lại sau lưng là những tờ giấy, những sơ đồ. Đôi mắt gã dõi theo lối đi, dõi theo con đường mà gã đã sắp đặt từ lâu, con đường dẫn đến sự chinh phục cuối cùng của Hoàng Hùng – một con mồi, một kỷ vật, một dấu chấm hết cho mọi khát khao của chính gã. Khi cửa phòng mở ra, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tối, như một lời báo trước cho những điều không thể tránh khỏi.
Khi đêm về dần, căn phòng tối vẫn không thay đổi, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lẽo và đầy ám ảnh. Nhưng trong tâm trí của kẻ chiếm hữu, mọi thứ đã thay đổi mãi mãi. Bản kế hoạch mà gã xây dựng suốt năm năm qua giờ đây chỉ còn là khúc ca của sự tuyệt vọng, của lòng tàn nhẫn và của sự kiểm soát không thể chối cãi. Và dường như, chỉ còn một lời cuối cùng vang vọng trong không gian im lặng.
Hoàng Hùng - con mồi của ta - sẽ không bao giờ thuộc về người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com