Chương 1
Chương 1: Cuốn Sách Trong Bóng Tối
Lớp học buổi tối kết thúc, cả hành lang dãy A gần như không còn một bóng sinh viên nào. Những ánh đèn huỳnh quang cuối cùng lặng lẽ chớp tắt, phản chiếu trên nền gạch trắng nhợt.
Phòng thí nghiệm sinh học tầng 3 vẫn sáng đèn. Một mình Đỗ Hải Đăng ngồi trước bàn, laptop mở sáng, tay gõ đều đều. Mái tóc rối nhẹ vì vò đầu liên tục. Anh đang gồng mình hoàn thành bản mô phỏng enzyme để kịp hạn nộp ngày mai.
Mà quan trọng hơn… là người làm nhóm chung với anh vẫn chưa tới.
Đăng lấy điện thoại nhắn nhanh:
> [22:41]
– Mày tới chưa? Tao ngồi đây gần một tiếng rồi.
Vài phút sau, cửa bật mở.
– Có người tới rồi nèeeee!
Huỳnh Hoàng Hùng – với bộ hoodie xám trùm kín đầu, tay ôm hai ly trà sữa – bước vào, thở không ra hơi.
– Trân châu đen Macchiato cho mày đây! Đường 70 đá 50, đúng gu chưa?
– Mày đi giao hàng hay đi làm bài nhóm vậy?
– Lỡ thèm quá thì mua luôn hai ly! Với lại… làm nhóm với mày vui nên tao không tiếc công.
Hùng cười toe. Nụ cười nhẹ như gió đầu mùa. Hải Đăng khẽ nhếch môi nhưng không nói gì, quay lại với file excel dang dở.
Cả hai cùng ngồi làm việc, tiếng gõ phím, tiếng nhai trân châu xen lẫn vài câu chửi nhỏ vì sai công thức. Mọi chuyện tưởng sẽ trôi qua êm như mọi đêm học khuya.
Cho đến khi Hùng lùi ghế, vươn vai ngáp dài và… phát hiện ra một giá sách gỗ cũ kỹ sát tường bị che bởi rèm che bụi.
– Ê Đăng… cái giá sách kia… trước giờ có ở đây không?
– Có. Tao nghĩ nó chỉ đựng sách giáo trình cũ thôi.
– Nhưng có cái gì thò ra kìa…
Hùng tiến lại gần, cúi xuống và lôi ra một cuốn sách dày bị bụi phủ gần kín. Bìa bọc da màu nâu sẫm, có khắc chữ Tàu đỏ như máu ở gáy sách.
– “Linh Thể Bất Tử – Ghi chép cấm về huyết cương thi thời Lê”?
Đăng ngừng gõ. Anh đứng dậy, bước lại cạnh Hùng. Hai người mở sách.
Trang đầu tiên là những hình vẽ tay – xác người móng dài, mắt trắng dã, miệng há to đang hút máu. Phía dưới là hàng loạt ghi chép – kỹ thuật phong ấn, bản đồ cổ, tên những nhà sư từng trấn yểm cương thi.
– Mày nghĩ đây là tài liệu nghiên cứu thật? – Hùng hỏi, mắt mở to.
– Khó nói… Nhưng nếu là giả thì ai để nó trong phòng lab khoa sinh học?
– Có bản đồ nữa nè. Hình như là… tầng hầm thư viện cũ?
Cả hai nhìn nhau.
Một sự tò mò mơ hồ – và cảm giác như mình sắp bước vào một thứ không thể quay đầu lại – đang âm ỉ lan ra giữa không khí vốn dĩ đã lạnh toát.
---
3 ngày sau – 23:55 đêm thứ Sáu
Thư viện cũ của trường – từ lâu bị bỏ hoang vì "ẩm mốc không đảm bảo an toàn" – không có đèn, không có người canh. Nhưng hôm nay, có hai cái bóng lén lút băng qua cổng sắt, theo đúng sơ đồ trong sách mà họ đã chụp lại.
– Có chắc không đó Đăng… lỡ bị bảo vệ bắt thì…
– Bị bắt còn hơn là không biết cái xác đó là gì.
Cánh cửa tầng hầm khóa bằng ổ khóa số cũ. Đăng thọc một cây ghim vào, xoay một lúc thì tách, khóa bật mở.
Họ bước vào.
Không khí bên dưới như ngưng lại. Từng hạt bụi dày đặc lơ lửng trong ánh sáng yếu ớt của điện thoại. Hai bên tường treo toàn ảnh cổ – các nhà khoa học thời Pháp, vài ghi chú bằng mực nâu nhạt. Và rồi… cánh cửa cuối cùng hiện ra.
Trên tay nắm cửa là một lá bùa dán.
– Cái này… là thật đó hả? – Hùng nuốt nước bọt.
– Có vẻ là người cuối cùng ở đây không muốn ai mở nó.
– Mày định… gỡ ra hả?
– Ừ. Mày sợ thì quay lại đi.
– …Tao sợ, nhưng tao không bỏ mày lại.
Đăng quay sang nhìn Hùng. Trong tích tắc, ánh mắt hai người giao nhau – rất nhanh, rất lạ.
Anh gỡ lá bùa. Cửa mở ra, và…
Giữa phòng là một bể kính lớn, bên trong có một cái xác. Không thối rữa. Không mục nát. Nhưng cơ thể đó xám ngắt, móng dài nhọn như dao, ánh mắt khép hờ như đang ngủ.
Hùng nắm chặt tay áo Đăng.
– Đăng… cái đó… cái đó đang… hít thở.
----
Mình có viết trên app M nữa nhaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com