CHƯƠNG 01: Chocolate.
Cậu- Đỗ Hải Đăng.
Anh- Huỳnh Hoàng Hùng.
•
•
•
•
Tại trường đại học, một nam sinh ngồi ở một góc khuất trên sân thường, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt như đang ngủ. Đó là Huỳnh Hoàng Hùng, đang trốn tiết. Anh hiện đang học năm cuối, vốn thông minh nhưng lại không hào hứng mấy vào những hoạt động của trường lớp.
"Cậu làm gì ở đây?"
Bỗng có một giọng nói trầm ấm phát lên. Đỗ Hải Đăng-một sinh viên phải gọi là hơn cả xuất sắc trong mắt các thầy cô giảng viên, hiện đang học năm hai, nổi tiếng vì thành tích và vẻ ngoài điển trai.
Hoàng Hùng không trả lời, chỉ mở mắt, cũng không thèm nhìn Hải Đăng lấy một cái, anh đứng dậy, phủi phủi quần áo.
Hải Đăng nhìn vào thẻ sinh viên của Hoàng Hùng, cười nhẹ.
"Ra là tiền bối, lớn tuổi hơn tôi sao lại thấp thế?"
"Đừng có nói linh tinh!"
Hoàng Hùng giơ tay muốn đấm vào khuôn mặt của Hải Đăng nhưng lại bị cậu chặn lại bằng một tay.
"Oh, cuối cùng cũng chịu nói chuyện này."
"...Tch-!"
Hoàng Hùng nhận ra mình mắc bẫy, tặc lưỡi rồi rút tay lại, quay lưng muốn rời đi. Hải Đăng liền nắm lấy cổ tay của Hùng, kéo anh vào vòng tay của mình.
"Eo nhỏ quá..."
Hải Đăng lấy ra hai thanh chocolate đã bóc vỏ, cười nhẹ.
"Ăn không?"
"Không."
Hoàng Hùng cau mày, giẫy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay của cậu đàn em nhưng cậu ta quá khoẻ.
"Nếu anh ăn thì tôi sẽ thả anh ra."
"Cậu bị điên à?!"
"Vậy anh có ăn không?"
Hoàng Hùng do dự vài giây rồi giật lấy thanh chocolate, cắn một miếng nhỏ.
"Ngọt..."
Sau khi ăn hết thanh chocolate, anh liền muốn đẩy Hải Đăng ra...
"Này, xong rồi đấy, để tôi đi đi?"
"Anh vẫn chưa ăn hết mà?"
"Tôi ăn hết rồi còn gì?!"
Hải Đăng cười nhếch mép, nhìn chăm chăm vào vụn chocolate nhỏ còn dính lại trên mép của Hùng, dùng tay nhặt nó lên, cho vào miệng của mình...
"Đúng là rất ngọt..."
Hoàng Hùng đỏ bừng mặt, ngượng đến mức vung tay vào khuôn mặt mưu mô của Hải Đăng, khiến cậu phải nhanh chóng thả anh ra. Anh hậm hực rời đi, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và thứ khác nữa. Còn Hải Đăng thì xoa xoa chỗ vừa bị anh đánh vào, cười một cách đầy ý đồ.
...
Đến giờ nghỉ trưa, Hoàng Hùng ngồi một mình ở bàn trong lớp học, lướt lướt mạng xã hội.
"Đói quá..."
Bỗng có ai đó đặt một chiếc sandwich và lon nước xuống trước mặt anh. Anh ngước lên, là Hải Đăng đây mà. Vừa thấy cậu, anh đã cau mày, tỏ vẻ khó chịu, quay mặt đi.
"Thái độ đó là sao vậy đàn anh bé nhỏ?"
Cậu bật cười rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Anh quay ngoắt mặt về phía cậu, cau mày.
"Ai cho cậu gọi tôi như thế?!"
"Tôi thích gọi anh như vậy đấy."
"Tên điên..."
Cậu cười khúc khích trước thái độ của anh, đẩy sandwich và lon nước sang cho anh.
"Tôi không ăn."
"Hửm? Vậy thôi, tôi ăn một mình vậy."
Hải Đăng nói rồi cầm miếng sandwich lên. Hoàng Hùng liếc sang, bụng bỗng kêu réo.
"Ồ~"
"I-Im đi...!"
Anh ngượng ngùng quay đi, hậm hực vì cảm thấy mình bị trêu chọc một cách dễ dàng như vậy.
"Anh mà không ăn là sẽ chết đói đấy."
"Cậu biến đi luô-"
Anh vừa quay sang muốn mắng cậu một trận thì cậu đã đút miếng sandwich vào miệng anh.
"Yên tâm, tôi chưa ăn vào đó đâu."
Cậu nói, rồi cười. Nụ cười ấm áp và đầy sự quan tâm khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm lạ kì. Lâu rồi anh mới có lại được cảm giác này. Anh nhìn chiếc sandwich trên tay, im lặng cắn từng miếng.
"Gấu nhỏ ăn ngoan quá~"
"I-Im mồm..!!"
...
Đến giờ ra về, trời bỗng đổ mưa, các sinh viên nhanh chóng ra về gần hết. Chỉ còn một bóng dáng nhỏ bé ngồi trên sàn lớp học, ôm chặt lấy đầu gối và chiếc cặp, cả người run lên lẩy bẩy. Nỗi sợ mưa từ lâu đã ám ảnh lấy Huỳnh Hoàng Hùng. Anh bắt đầu cảm thấy khó thở, mồ hôi chảy đầm đìa, choáng váng, như sắp ngất đi. Trong trạng thái tồi tệ, anh lẩm bẩm một tiếng trong nước mắt.
"Mẹ ơi..."
Tay anh bấu chặt vào chiếc áo khoác, người giật bắn lên mỗi khi có sấm, môi mím chặt để ngăn tiếng hét.
"Hoàng Hùng!"
Bỗng có người mở toang cánh cửa lớp học. Là Đỗ Hải Đăng. Khi nãy cậu đứng ở sân trường nhưng không thấy anh đi ra, vì lo lắng nên đã chạy trở lại vào trường, tìm kiếm anh. Hải Đăng nhìn thấy Hoàng Hùng, liền chạy tới, quỳ gối xuống.
"Anh ơi? Anh ổn chứ? Ngẩng mặt lên nào..."
Cậu nắm lấy đôi vai run rẩy, tay luồn vào mái tóc anh, rồi nhẹ nhàng nâng mặt anh lên.
"Anh..."
Tim Hải Đăng thắt lại khi thấy gương mặt ướt đẫm mồ hôi nước mắt, đôi mắt sợ hãi của Hoàng Hùng. Không nói gì, cậu vội ôm anh vào lòng, vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh, thì thầm lời an ủi bên tai anh.
"Không sao...đã ổn rồi..."
...
Một lúc sau, Hoàng Hùng bình tĩnh hơn, anh đẩy cậu ra.
"Đừng có ôm tôi..."
Hải Đăng cười nhẹ rồi kéo anh lại ngồi gần mình, quàng tay qua vai anh, mân mê lọn tóc của anh.
"Anh sợ mưa à? Sao thế?"
"..."
Hoàng Hùng không trả lời, vô thức nép vào Hải Đăng hơn khi nghe thấy tiếng mưa lách tách bên ngoài.
"Nếu anh không thích nói thì không cần nói đâu, tôi sẽ đợi."
Một lúc sau, trời vẫn chưa ngớt mưa. Căn phòng học im lặng, chỉ có tiếng rào rào của cơn mưa ngoài kia. Bỗng Hải Đăng lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cậu đứng dậy, đưa tay ra cho anh.
"Nào, đi về thôi, tôi sẽ đi cùng anh."
Hoàng Hùng do dự nhìn bàn tay cứng cáp chìa ra, chờ đợi mình. Anh do dự một lúc rồi nắm lấy bàn tay đó, đứng dậy. Cậu cười nhẹ rồi đeo tai nghe không dây vào tai của anh, cởi áo khoác của mình ra, choàng đầu của anh. Chiếc áo rộng đến mức bao chùm cả cơ thể anh, dài quá hông một khoảng. Hải Đăng quỳ gối, quay lưng về phía anh.
"Lên đi, tôi cõng anh về."
Vốn định từ chối, nhưng nhìn nỗi ám ảnh của mình đang rào rào ngoài kia, anh chậm rãi bám lấy bờ vai vững chắc đó, quàng tay qua cổ cậu. Cậu từ từ đứng lên, hai cánh tay rắn chắc của cậu quắp lấy đôi chân của anh. Cậu bật chiếc ô lớn ra, che cho cả hai người, rồi từ từ bước ra khỏi trường.
Chiếc áo khoác lớn che đi tầm nhìn, chiếc tai nghe phát nhạc ngăn đi những tiếng mưa rào rào, nhịp bước chân kiên định của cậu, khiến anh không cảm thấy chút sợ hãi nào, còn cảm thấy chút bình yên và thoải mái, đến mức anh cảm thấy buồn ngủ. Đôi mắt mỏi vì khóc nhiều dần sụp xuống...
...
"Hoàng Hùng, nhà anh ở đâu?"
"..."
"Hoàng Hùng?"
"Huỳnh Hoàng Hùng?"
Không thấy tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Cậu thở dài rồi cười mỉm.
"Vậy thì đến nhà tôi vậy. Điều này không phải tại tôi đâu đấy~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com