Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Spring boy

Buổi sáng ở studio bắt đầu bằng tiếng rè rè của máy sấy tóc, tiếng vải vóc loạt soạt và mùi mỹ phẩm thoảng trong không khí. Hùng ngồi trước gương, hai tay nhẹ nhàng đặt lên đùi, dáng ngồi thẳng tắp, mắt dõi theo chị stylist đang tỉ mỉ chỉnh từng nếp tóc cho em. Từ sau khi tháo bột ở tay, Hùng trở lại công việc với một tinh thần rạng rỡ, như thể chưa từng có sự cố gì khiến em chùn bước.

Chấn thương tay khiến em không thể tiếp tục tham gia cuộc thi nhảy còn đang dang dở, công ty bắt đầu nhận job mới cho em – nhẹ nhàng hơn, không liên quan đến vũ đạo, để em có thêm thời gian hồi phục.

Hùng không than vãn, không tỏ ra mệt mỏi, chỉ luôn miệng "Dạ, em cảm ơn" mỗi lần ai đó giúp dù chỉ là một việc nhỏ. Kể cả khi staff đưa chai nước hay chỉ cho em vị trí đứng trước ống kính, Hùng đều lễ phép cúi đầu, khiến ai trong ekip cũng phải gật gù: "Bạn nhỏ này dễ thương ghê."

Ở một góc studio, Hải Đăng như thường lệ khoanh tay đứng lặng lẽ. Ánh mắt dõi theo em từ xa, vẫn là bộ dạng hờ hững xa cách, nhưng lại không bỏ qua một chi tiết nào, dù là một giọt mồ hôi, hay là một cái nhíu mày từ em, chỉ thoáng thấy em cần giúp đỡ, anh sẽ lập tức tiến lại gần.

Áo khoác đen che đi cơ thể cao lớn, còn đôi mắt thì vẫn như mọi lần: khó đoán, bình thản, nhưng lần này, ẩn sâu bên trong là thứ gì đó mơ hồ hơn. Thứ gì đó khiến lòng anh bị xáo trộn lâu hơn thường lệ.

Concept chụp ảnh hôm nay là spring boy – quảng cáo cho bộ sưu tập đông xuân. Hùng mặc chiếc áo len mỏng hơi oversize, tóc được chải hơi rối một chút, tạo cảm giác tự nhiên như vừa tỉnh giấc lúc ban mai. Trong lúc thử tạo dáng ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp, em hơi nghiêng đầu, chống cằm, đôi mắt nhìn lệch ống kính, môi khẽ mỉm cười.

Nụ cười ấy... khiến trái tim ai đó đập lệch một nhịp.

Không phải vì Hùng cố tình tỏ ra đáng yêu. Mà chính em là hiện hữu của hai từ "đáng yêu" này. Dù chỉ là chi tiết bình thường như cái má lúm nhỏ xíu, vài ngọn tóc ngốc nghếch dựng thẳng lên, hay là các khớp ngón tay hồng hồng,.. tất cả đều toát lên vẻ đáng yêu đến kì lạ.

Không chỉ là vẻ ngoài, mà ngay cả ở bên trong em, cái tâm tư đơn thuần ấy, cái cách em cúi người cảm ơn nhiếp ảnh gia, cách em đỏ bừng tai lúng túng vén lại cổ tay áo khi có người khen "Trời ơi nhìn cưng xỉu", khiến cả không gian như mềm mại hẳn lại.

"Giữ nguyên thế nha bé! Rồi... đúng rồi, nghiêng mặt nhẹ nào... Má lúm đâu? Đúng rồi~ Đẹp lắm!" Nhiếp ảnh gia vô cùng hào hứng, giọng điệu cũng bất giác mềm đi khi hướng dẫn em tạo dáng.

Đăng vẫn không tài nào rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. Không phải quan tâm, mà chỉ là một nhiệm vụ. Ít nhất, anh tự thuyết phục mình như thế.

Vậy mà, khi thấy Hùng ngồi bệt xuống sàn để chụp cảnh low-angle, rồi rón rén chỉnh lại dáng ngồi mà không gây tiếng động, chỉ để không làm phiền các bạn staff đang chỉnh ánh sáng... anh lại thấy một cảm giác rất lạ — nhẹ tênh như gió xuân, mà lại khiến lòng anh rối bời hẳn.

Sau buổi chụp, Hùng vòng qua cảm ơn từng người một, không sót ai. Đến cả nhân viên hậu cần đang gom dây điện, em cũng lễ phép cúi đầu.

Khi bước đến gần Đăng, Hùng hơi ngẩng lên, nụ cười vẫn nguyên vẹn:

"Cảm ơn anh hôm nay đã chờ em cả buổi nhé. Em không thấy mệt đâu ạ, ngược lại còn thấy vui nữa."

"Ừ."

Đăng đáp, ánh mắt vẫn bình lặng.

"Không mệt là được rồi."

"Mai em bắt đầu nhập đoàn phim mới đó anh. Sắp tới chắc là sẽ bận rộn lắm, mình cùng cố gắng nha."

"Biết rồi."

Khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt chạm nhau – thoáng qua, ngắn ngủi. Hùng không hề biết, chỉ trong một giây đó thôi, ánh đèn phản chiếu long lanh trong mắt em đã in dấu lại trong tâm trí một người.

Và Đăng thì... lại lặng lẽ rời đi trước, giấu nhẹm đi nhịp tim đang dần hỗn loạn chỉ vì đối diện với ánh mắt kia...

___

Hết chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com