Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : nobita quay trở lại và một cuộc sống mới

Bệnh viện tokyo.

Căn phòng trắng bệch với mùi thuốc sát trùng là đặc trưng của bệnh viện. Một chút ánh nắng ấm áp chiếu vào những bông hoa tím nhạt trên cửa sổ phòng bệnh khiến căn phòng thêm một chút tươi mát không có vẻ u ám áp lực của bệnh viện. Trên giường một cậu bé tầm 10 tuổi hơi gầy mắt nhắm nghiền đang nằm, trên tay là những ống tiêm truyền nước vào cơ thể. Mái tóc màu đen hơi dài khuôn mặt nhợt nhạt thanh tú khiến cậu bé có vẻ bệnh trạng mĩ.

- Hôm nay là một ngày đẹp trời nhỉ nobita, mẹ nấu món tempura mà con thích này, mà hôm nay sau giờ học shizuka với các bạn cùng lớp của con tới thăm con nữa đấy. Ba con cũng đã xin nghỉ mấy ngày để gia đình mình đi du lịch đó nobita. Con tỉnh lại được không nobita. Không phải con thích nhất là được đi du lịch sao. Mẹ còn mua cả game cho con nữa này... Nobita...

Giọng nói nghẹn ngào đầy tình cảm của mẹ nobita như đang muốn đánh thức cậu con trai bé bỏng của mình. Và sự tuyệt vọng đau buồn khi đứa con của mình không thể tỉnh dậy được.

- Mẹ ơi .. mẹ đừng khóc nữa con nhất định sẽ làm nobita tỉnh lại mà... Doremon an ủi.

Thực sự là Doremon cũng không biết phải làm sao, cách đây 1 tháng sau khi cãi nhau với Nobita xong, hai người giận nhau nhưng cậu biết tính Nobita không giận được lâu nên cậu cũng không để ý lắm. Cho đến khi mẹ nói là đã gần đêm rồi mà vẫn không thấy nobita về cậu mới hốt hoảng dùng bảo bối để tìm Nobita. Khi tìm thấy Nobita cậu ấy ở trong một hẻm nhỏ người toàn vết thương rất nặng. Khi đưa nobita đến bệnh viện bác sĩ chuẩn đoán nobita bị trấn động não có khả năng trở thành người thực vật. Cậu thật sự không biết phải làm cách nào cả, cậu rất hối hận nếu như hôm đó cậu không cãi nhau với Nobita thì tốt rồi.

Cậu đã thử dùng một vài bảo bối như khăn trùm thời gian và túi khám bệnh cũng không có tác dụng với Nobita. Cậu định quay về quá khứ để thay đổi việc cãi nhau với Nobita thì cậu phát hiện cậu chỉ có thể đến quá khứ và tương lai của một không gian khác nơi mà Nobita chưa bao giờ bị thương cả. Cậu không thể đi về quá khứ hay tương lai của cậu nữa. Cậu cảm thấy hoang mang quá như là nơi cậu đang sống không có quá khứ tương lai mà chỉ có hiện tại vậy. Không thể thay đổi được quá khứ không thể biết trước được tương lai.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nobita tỉnh lại, điều đầu tiên cậu cảm thấy được là sự thoải mái mềm mại, cảm giác như là cậu đang ở nhà vậy. Một bàn tay dịu dàng đang xoa nắn cơ thể cậu giống như bàn tay mẹ vậy.
"Tại sao cậu lại cảm nhận được vậy không phải cậu đã chết rồi sao." Cậu cảm thấy thật kỳ lạ.

"Đây là thiên đường sao l, người như cậu mà cũng được lên thiên đường sao." Thật sự là truyện cười.

Nhưng cậu thật sự không thể chối bỏ cảm giác này, cảm giác dịu dàng của người mẹ, gia đình cậu mà cậu đã mất đi từ rất lâu.

Nobita mở miệng than nhẹ một tiếng: M... mẹ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Doremon quá đỗi vui vẻ sau một tháng hôn mê cuối cùng Nobita đã tỉnh lại. Lúc mẹ đang lau người cho Nobita, tiếng nói yếu ớt vang lên đã khiến mẹ òa khóc ngay lúc đó. Nobita đã tỉnh lại tuy nhiên sau một tháng hôn mê cơ thể cậu thật sự rất yếu ớt. Hơn nữa có thể là do não bị tổn thương nên nhiều lúc nobita phản ứng rất chậm phải một lúc mới nhận ra người đối diện là ai.

Ai cũng vui mừng vì Nobita đã tỉnh lại nhất là Doremon cậu vẫn luôn tự trách bản thân vì hôm đó đã cãi nhau với Nobita.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã được một tuần từ lúc nobita tỉnh lại. Cậu được cho là đã hồi phục rất tốt và có thể về nhà.

Đứng trước căn nhà mà tưởng chừng như không bao giờ có thể quay trở lại được nữa. Nobita lúc này cảm thấy vui vẻ và có chút thả lỏng.

Doremon đỡ nlNobita vào phòng của cậu.

- Hoan nghênh về nhà Nobita.

Giọng nói trong trẻo của Doremon như là tiếng chuông đánh thức Nobita. Mọi thứ trước mắt như đang sáng lên sự lo lắng bất an từ lúc cậu tỉnh dậy cậu lo lắng đây chỉ là giấc mơ thôi. Nước mắt trào ra nobita nghẹn ngào nói.

- Tớ đã về...

Doremon luống cuống ôm nobita an ủi:

- Đừng khóc mà Nobita.

Nobita ôm chặt Doremon vùi đầu vào lòng cậu.

"cảm ơn cậu Doremon vì đã luôn giúp đỡ mình"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mẹ nobita đi vào thấy Doremon luống cuống an ủi con trai mít ướt của bà. Hình ảnh quen thuộc giống như lúc trước khiến mắt mà cũng ngấn lệ.

- Nobita đoremon xuống ăn điểm tâm này. Bà cười dịu dàng nói.

- Vâng con xuống liền đây.

Hai giọng nói vang lên mang theo chút vui vẻ háo hức giống như trước đây vậy.

Nhưng thực sự có giống như trước được không, có những vết thương một khi đã xuất hiện thì không biến mất được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nobita đã thay đổi, đây là điều mà ai cũng nhân thấy được khi tiếp xúc với nobita.

Đầu tiên là về ngoại hình cậu đã bỏ cái kính tròn quê mùa trên mặt, lộ ra đôi mắt to tròn đen nhánh. Kiểu tóc thoải mái tôn lên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn.

Cậu trở nên im lặng thích đọc sách, hơn nữa rất chăm chỉ giúp mẹ làm việc nhà không ra ngoài chơi bời. Đây thực sự là đứa con mà nhiều bà mẹ ao ước.

Nhưng mẹ nobita không cảm thấy vậy, trước đây Nobita tuy rằng có hơi lười biếng hậu đậu nhưng lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Bây giờ nobita trở nên ngoan ngoãn chăm chỉ nhưng lại phát ra một cái gì đó rất âm trầm tử khí khiến cho bà cảm thấy lo lắng không biết có phải là do tai nạn đó để lại vết thương cho Nobita không.
Cả Doremon cũng cảm thấy như vậy Nobita trở nên quá đỗi hoàn hảo, cảm giác không chân thật như là cậu ấy đang diễn một vai diễn vậy. Nhưng Doraemon không hỏi thì nhiều cậu chỉ cố gắng để tốt với Nobita hơn nữa Mong là Nobita sẽ trở lại được như trước kia. Tuy là Nobita của trước kia có hậu đậu mít ướt lười biếng hay dựa dẫm một chút nhưng Nobita luôn tràn đầy sức sống.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Nobita con không ra ngoài chơi với các bạn sao.

Mẹ nobita hỏi, nhìn Nobita đang đứng chăm chú phơi quần áo còn bà thì thì ngồi ăn bánh uống trà. Lý do là nobita muốn mẹ đỡ vất vả nên xung phong làm việc nhà. Mới đầu bà cùng vừa vui mừng vừa hoảng hốt vì Nobita đã biết suy nghĩ giúp đỡ cha mẹ rồi. Nhưng bây giờ chỉ còn có lo lắng, trong một tháng kể từ lúc nobita về đến nhà sự thay đổi của cậu ai cũng nhìn thấy. Nobita trở nên xinh đẹp, chăm chỉ, thông minh ngoan ngoãn, biết giúp đỡ cha mẹ. Nobita hoàn hảo đến mức mẹ nobita cảm thấy như là đang mơ vậy. Không ai hiểu con cái bằng cha mẹ sự thay đổi của Nobita làm bà rất bất an, nhưng bà không hỏi gì cả chỉ là cố gắng dành thêm nhiều thời gian quan tâm đến Nobita thôi.

- Không cần đâu mẹ, lát nữa là đến giờ cơm rồi để con làm một món mới cho gia đình mình nếm thử nha.

Nobita quay đầu lại nhìn mẹ cười dịu dàng.

Lần đầu tiên nobita vào bếp tí thì hù chết bà cậu con trai hậu đậu của mình mà biết nấu ăn sao. Sự thật chứng minh là nobita nấu ăn còn ngon hơn khách sạn 5 sao

"hazz trước đây mong nó chăm chỉ bớt lười hơn một chút là đã vui lắm rồi, giờ thì nó lại quá ngoan ngoãn rồi không biết nên vui hay nên buồn đây"
Bà thở dài, thôi miễn là con mình sống khỏe mạnh hạnh phúc là được rồi. Sao phải lo nghĩ nhiều như vậy đây.

- Vậy sao, mẹ mong chờ lắm đấy con trai ngoan của mẹ.

Bà cũng mỉm cười nhìn nobita .

- Vâng. Nobita cười cong mắt.

Doremon từ trong nhà đi ra thấy vậy cũng cười vui vẻ nhìn nobita, một tháng nay ít thấy Nobita mỉm cười thật sự như vậy.

- Nobita ăn điểm tâm thôi.

- Được rồi mình vào ngay đây

- Nhanh lên nào, hôm nay là dorayaki đấy... ôi dorayaki.

Doremon sung sướng l, nghĩ đến dorayaki là cậu lại chảy nước miếng.

- được rồi đoremon thật là...

Nobita xong việc đi vào nhà, nhìn Doremon đang chảy nước miếng mắt dán vào đống dorayaki trên bàn nhưng vẫn cố chờ cậu ăn cùng.

- Doremon cậu cuồng bánh rán quá nhỉ, mai tớ làm cho cậu ăn nhé, công thức đặc biệt của tớ luôn. Nobita nói.

- Ế... thật sao... tuyệt quá!

Một tháng nay toàn ăn đồ của nobita nấu món nào cũng ngon tuyệt luôn. "dorayaki công thức đặc biệt của nobita... a sẽ ngon thế nào đây." Doremon sung sướng tưởng tượng mắt long lanh nuốt nước bọt.

"Doremon thật là đáng yêu quá đi" nobita cầm bánh đút cho Doremon.

- ăn đi này mai tớ làm cho.

- măm ngon quá dorayaki...

Doremon nhai nhồm nhoàm hạnh phúc.

- Doremon đáng yêu thật đấy. Nobita chọc chọc hai má đang phình ra vì ăn bánh rán của Doremon.

- Ế ... nobita. Doremon ngượng ngùng đỏ mặt.

- Phải rồi ha Doremon lúc nào cũng dễ thương mà. Mẹ nobita cười xoa đầu Doremon.

Không khí ấm áp hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com