Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10 - PanMed -

A/N : Nửa mùa thôi, đừng hi vọng thêm gì nhiều :)))

.

.

.

Pan chạy đi kiếm Med, cuối cùng lại gặp cậu đang thẫn thờ đi bộ dọc bờ hoa. Anh vội vã chạy đến chỗ cậu, hai tay nắm lấy bàn tay mềm ìu của cậu, nhẹ nhàng nâng niu. Còn cậu, đôi mắt tím than của cậu bỗng chốc ánh lên chút gì đó ngạc nhiên, rồi lại trở lại một cách khô khốc.

- Med...ban nãy..em có thấy gì không ?

Anh hỏi, gấp gáp. À, cậu hiểu rồi. Cậu không xứng đáng với anh, kẻ tầm thường như cậu làm sao có thể sánh bằng quạ đen nhà anh cơ chứ. Cậu thoáng chốc cảm thấy buồn cười bản thân mình, tự mình sa vào một tình yêu không hồi kết. Tại sao anh lại làm vậy, tại sao cậu lại thao thức hằng đêm để chờ đợi anh, tại sao cả đêm cậu dường như mất ngủ bởi những bốn chữ của anh ?

- Không...mà anh nói..thấy gì cơ ?

Cậu lộ rõ ngạc nhiên, cố gắng hết mình để anh không thấy phần tổn thương trong tâm thể cậu. Cậu cười nhẹ. Còn anh thì như muốn bung lụa, hạnh phúc quá chừng, vậy cậu thấy anh và cậu ấy có lỡ dại gì rồi cũng quên sạch sành sanh. Mặc khác, chính là cậu đang nói dối, trái tim cậu giờ đây như muốn nứt ra vậy, hình ảnh đó, khung cảnh đó, cậu làm sao quên cho nổi.

- Vậy sao..không có gì. Anh đi một xíu nhé !

Anh bỏ đi, cậu đứng thờ thẫn nơi đó. Nhìn về một khoảng không vô tận, bất giác, một giọt nước mắt trót rơi trên mu bàn tay cậu.

***Lời tác giả : Nói thiệt, tui so Pan với quạ đen có hơi quá. Nói ra là tui muốn so ổng với...cái chảo đen chiên đồ ăn cơ ấy, Pan ( tiếng Anh ) = Chảo ( tiếng Việt ) :)))

.

.

.

Wangdora cùng với Mata dora chạy đi cùng nhau kiếm Pan và Med. Chẳng qua là vừa nãy, Wang vừa chạy qua lớp anh hỏi chuyện về Med. Nhưng ai dè anh lại cũng chẳng biết, lại còn vặn lại cậu chuyện của Pan. Cả hai người thế là quyết định cùng nhau đi tìm hai kẻ kia.

Tuy nhiên, đã hơn mười phút rồi, Wang và Mata chạy như đi marathon quanh trường. Cả hai người chịu khó dừng lại, thở hồng hộc. Riêng Wang thì đã thành con mèo chết, đang đi giữa đường thì bị hết sức mà đập đầu vào lưng của anh. Anh thấy cậu vậy cũng chẳng nỡ lòng nào bỏ cậu lại, đành phải vác cậu lên vai mà chạy tiếp. 

- Anh không còn cách nào nhẹ nhàng hơn à ???

Wang ức chế, cậu liên tục đấm mạnh vào lưng anh. Nhưng cái sức mèo của cậu ( mặc dù có tập Kungfu ), mà với cái sức khủng long thời tiền sử của anh thì còn nghìn năm nữa cậu mới địch lại nổi. Cậu có phần tức giận, một là nếu muốn mang cậu đi thì phải cõng, ít nhất phải thế chứ, ai đời lại vác cậu như cái bao tải gạo bao giờ. Thứ hai là, này này Mata, anh có thấy người ta nhìn mình không ấy hả.

- Nhẹ lắm rồi, nữ vương - sama ~

Cố tình nói chữ " nữ vương ", dù tình huống căng thẳng đến đâu, vai anh cũng bị cắn một cái. Định la oai oái lên kêu đau. Wang chợt im bặt, cậu nhìn anh rồi nhìn người phía trước. Quả đúng là Med rồi, làm gì có ai khác ngoài cậu nữa. Wang liền ra lệnh cho Mata bỏ cậu xuống, rồi đi từng bước nghiêm trang đến cạnh Med.

- Bạn hiền ~

Med trở thành một cái xác, tưởng chừng như vô hồn, cậu đi đụng người này đến người kia, cậu cũng không quan tâm, cũng không hề để ý. Tâm trí cậu giờ đây chỉ có anh mà thôi, người con trai với mái tóc tím đậm, kèm theo đôi mắt màu hổ phách như mắt rắn ấy nhìn cậu dịu dàng. Cậu bất giác nở nụ cười như một kẻ ngốc, Nhưng rồi nghĩ đến việc anh đặt bờ môi ấy lên một người khác, trái tim cậu quặn đau.

- Med...DORA MED !!!!!!

Cậu giật mình, nhìn qua nhìn lại, nhìn ngay vào cái con mắt mèo bự tổ chảng chĩa vào vào mặt cậu của Wang. Cậu khẽ nuốt nước bọt, nhìn Wang đầy thương tâm. Nhưng rồi sau đó, Mata đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu cậu thiếu niên tóc cam nhẹ nhàng. Gương mặt Med tối sầm, giá gì cậu được như bọn họ, vô lo vô tư, vô nghĩ như vậy có phải liệu chẳng là tốt hơn không.

Cậu cười trừ nhìn Wang, rồi lại tiếp tục bơ vơ chạy về kí túc xá.

Wang đứng đấy, hắc khí nổi rõ trên người. Cậu rút ngay điện thoại ra, gọi ngay cho một người.

- Chào, Pan à...đến phòng của tôi đi...

.

.

.


Dora Pan hốt hoảng chạy đi tìm cậu, chạy từ phòng tập thể dục đến tận lớp học. Rốt cuộc là vẫn chẳng thấy cậu ở đâu cả, khiến trái tim anh rối bời mãi không thôi. Anh liền nghĩ ra một nơi, lập tức chạy đến.

.

Phòng của Wang và Med.

Anh chạy đến, vội vàng mở cửa phòng rồi ngạc nhiên, cửa không khóa. Ah, tiểu yêu này quả nhiên là mất khôn thật rồi. Đến nước này mà cậu còn quên khóa cửa nữa, nhỡ đâu có kẻ xấu vào rồi dụ dỗ cậu đi mất thì sao ?

( Mi : Tôi thấy kẻ xấu là anh ấy :)) 

Anh chạy vào trong, thấy một thiếu niên ngồi bó gối, thu mình lại nhỏ xíu vào trong chiếc giường. Chiếc giường kingsize rộng lớn lại còn khiến cậu trở nên bé nhỏ hơn. Anh bỗng cảm thấy hối hận, liền đến bên chỗ cậu. Nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc màu tím có mùi hoa tử đinh hương ngọt dịu ấy.

Nhận thấy có chỗ trũng bên giường, cũng như cảm thấy ai đang vuốt tóc mình, cậu ngước lên, đôi mắt vốn xinh đẹp giờ thâm quần hết cảm thậm chí còn đỏ lên. Anh nhìn cậu mà thương quá, vội vàng dùng tay lau đi những giọt nước trong suốt cho cậu. Nhưng càng lau thì cậu lại càng khóc kinh khóc tợn hơn. Khiến anh bối rối. Anh gỡ bàn tay bấu chặt đến rỉ máu của cậu xuống đem xoa xoa vào lòng bàn tay mình. Rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu.

- Tại sao ?

Anh nhìn cậu, cậu lại càng đau, thuận miệng mà hỏi anh câu ấy, dù biết kết quả sẽ không như những gì bản thân cậu muốn nhưng không sao, nếu đã lỡ thì cho lỡ nốt. 

- Chuyện không như em nghĩ đâu, là vậy nè....

Anh bối rối kể lại, cậu nghe xong liền vùi vào lồng ngực anh mà khóc tiếp, đôi lúc còn sụt sịt vài cái. Nhưng mà anh nhìn cậu, rồi lại tự cười hí hí như thằng điên.

- Med này...chuyện hồi sáng làm dở..em có muốn tiếp không ?

Chưa nín được bao lâu, mà có khi còn chưa được lần nào ấy chứ. Lại phải đỏ mặt lên mà đánh anh đến thấu xương rồi. Cơ mà...anh có chịu nghe cậu nói bao giờ, đưa lưỡi liếm những giọt lệ nhỏ bé còn vương vấn trên gương mặt cậu. Anh cười.

À, thì ra phúc hắc công - sama trở lại rồi.

*** Lời tác giả : Có H sơ sơ thôi, túm lại là nội dung có hơi nhạy cảm xíu, tụi bạn nghĩ tui viết H á, dẹp đi :)))

.

.

.

Sau một cuộc làm gì đó đầy vất vả, Pan đưa Med vào phòng tắm. Tự tay kì cọ sạch sẽ thân hình cậu, lâu lâu còn khẽ nhéo điểm hồng trên ngực làm cậu trong vô thức bật ra tiếng rên rỉ khoái cảm. Anh nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức để hai ngón tay vào trong hạ thể cậu mà không kịp báo trước, khiến cậu ưỡn người tạo thành một hình cong mi hoặc.

- Ai nha ~ Em thế này,..không thể cho người khác được ~

Anh vẫn dùng hai ngón tay khoáy cảm bên trong cậu, khiến cậu đã ra đến tận hai lần giờ còn ra tiếp tục lần thứ ba. Med rên rỉ khoái cảm, đúng là cơ thể vận hành ngược với bộ não mà.

Cậu lại sắp bị " ăn " rồi a ~

[ Phần cảnh tiếp theo...có hơi..bạo lực với trẻ em...cho nên...tui nói là nửa mùa đúng hông...]

[ CẮT ]

.

.

.

End Chap.

Hôm quá Cá tháng tư, định đăng rồi nhưng lại thôi, suy ra hôm nay vẫn là ngày hậu duệ Cá tháng tư, cái dụ có H nguyên bản là láo toét mồm rồi nha. Chỉ có nửa mùa, mà cái này gọi là một phần ba mùa mới đúng :))

Pan :...

Med:....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com