Chap 20
A/N :
.
.
.
Ở trong phòng học lớp 1 - A, có một thiếu niên xinh đẹp tựa lá phong đang ngủ say giấc, khiến ai ai cũng chẳng muốn đến làm phiền, có khi còn muốn tận hưởng khung cảnh hiền hòa ấy. Matadora từ dưới sân trường nhìn lên, lại nhìn thấy mèo nhỏ đang ngủ gật trên lớp, khung canh yên bình, tĩnh lặng và hòa bình một cách bất thường. Đôi mi dài, đen cong vút nhăm nghiền lại. Để khi mở ra, đó sẽ là một đôi mắt mày ngài mắt phượng xinh đẹp, đẹp hơn bất kì thứ gì trên thế giới này.
Chỉ vài phút thôi, Mata Dora thực sự bị cậu mê hoặc.
Anh tiếp cận cậu không phải vì cậu là hàng xóm, mà là vì nhiều lí do khác, mà anh không thể kể ra được. Từ khi gặp cậu, không hiểu sao lòng anh lại có một giác xúc khác. Một cảm giác khác. Từ đó, cứ hễ ngày nào cậu vắng mặt, hay đau ốm, cứ coi như anh bị thiếu hơi người đi.
Hai người, gọi là kẻ thù cũng không đúng, mà gọi là bạn bè cũng sai nốt. Là cái gì của nhau, thì sau này chỉ có tương lai mới định đoạt được. Cũng có thể xem là, thanh mai trúc mã với nhau cũng được. Hai người, lớn lên cùng nhau, cùng nhau học trường mẫu giáo, lên tiểu học cũng học cùng nhau, lên sơ trung, và giờ là đến tận cao trung.
Là duyên trời sắp đặt, hay là ?
Nhưng dù cho thế nào, trong lòng Mata Dora không tồn tại một thiếu nữ nào khác. Không phải vì anh không thích, mà là trái tim anh đã không còn chỗ cho họ nữa rồi.
Trái tim ngày trước vẫn luôn nói khát cầu hàng trăm thiếu nữ cũng được, giờ đây chỉ có thể chứa chấp mỗi mình một người mà thôi.
.
Wang Dora không biết, cái gì cậu cũng không biết.
Cậu không biết cảm tình anh dành cho mình là cái gì, mà cư nhiên lại xem là quan hệ thù địch. Thành thử lúc nào hai người cũng đấu đá nhau.
Nhưng nghĩ lại, từ bao giờ mà họ lại như vậy ?
Ngày nhỏ, khi cậu vừa chính thức thành hàng xóm của anh. Hai người đã từng rất thân thiết với nhau kia mà. Lúc nào cụa đi chơi cũng phải có anh bên cạnh, hay ngược lại. Bất kể tình huống hay bậc phụ mẫu của họ có ra sao, thì vẫn bám dính lấy nhau không rời. Mà kể cả cậu có rời đi, thì Mata vẫn luôn tìm thấy cậu, luôn luôn.
Nhưng vốn dĩ, cậu đã sớm quen với những câu nói châm chọc của anh. Nhiều khi không có nó, cậu có thể xem một ngày của mình cực kì buồn chán. Hai người sớm đã quen nhau, lại còn bị trêu là thanh mai trúc mã của nhau. Đôi lúc lại thấy ngượng, nhưng nghĩ lại cũng thực thích thú.
Nhưng.
Dạo gần đây, cậu có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, bao giờ cậu cũng nắm quyền kiểm soát chúng. Cậu có thể sử dụng cơ thể theo ý mình, và cảnh thế giới đều là màu trắng xóa như tuyết, hệt như một trang giấy vẫn còn nằm trong hộp. Mỗi khi cậu bước đi một vài bước, sẽ có tiếng bước chân dẫm lên một vật nào đó, nhưng mỗi lần cậu nhìn xuống, thì khung cảnh vẫn một màu trắng muốt như thể chưa từng có tiếng động nào.
Và cứ hễ cậu đi đến bước thứ chín, thì trước mặt cậu sẽ ẩn ẩn hiện hiện ra bóng dáng một người. Mỗi lần cậu định chạy đến, thì cái bóng đó sẽ biến mất. Và cũng giống như sự sụp đổ của các giấc mơ khác, thế giới trắng xóa ấy biến đi mất, cậu tỉnh giấc.
Cứ bao giờ nhắm mắt, giấc mơ cứ được lặp lại theo chu kì như vậy. Vẫn thế giới trắng xóa ấy, mỗi lần cậu đi vài bước sẽ có tiếng dẫm chân lên đồ vật, khi đến bước thứ chín, cậu sẽ gặp một cái bóng ẩn hình trong màu trắng tuyết, và sau đó là cảnh mọi thứ dần vỡ ra. Dù cậu có cố gắng ngủ sớm hay ngủ trễ, hay có cố gắng cầu phước cho mình, mọi chuyện vẫn như vậy.
Đó là lí do cậu mất ngủ nhiều đêm. Hình ảnh của cái bóng đi trong giấc mơ ám ảnh cậu, và không bao giờ cậu ngưng nhớ về điều đó.
Tuy nhiên, dần dần, cậu nhận ra cái bóng đó hình như hơi giông giống..?
Mà thôi, quên đi, không phải đâu !
.
.
.
Doraemon khởi đầu ngày mới bằng một buổi sáng vô cùng tệ hại. Đầu tiên là đứa em tóc vàng của cậu liên tục đấu mắt với thiếu nữ tóc đen Mimi kia. Hai người lườm nhau suýt rách mắt. Khiến cậu bấn loạn không thôi. Ban đêm, mỗi lần Mimi có ý định gì với anh thì Dorami lập tức lao vào can ngay, khiến cho nàng ta không hành động được.
Tệ hại thay, đang đi thì gặp Rinho đang mua bánh rán trước cửa hiệu tạp hóa tối qua. Lâm vào tình cảnh này, Doraemon cũng không xác định được thứ phức cảm trong lòng mình. Cứ mỗi lần thế này là lại tim đập nhanh, mặt đỏ lên. Không phải là bị Mimi cho ăn bùa yêu rồi ấy chứ * ? Hay anh say nắng cô ta ? Không không, không thể nào.
Mặc kệ người kia lo thế nào, Mimi trực tiếp ôm chặt lấy Rinho. Một tiếng " bạn thân ", hai tiếng " bạn thân ", ba tiếng đổi qua " ngô hữu " cũng có nghĩa là " bạn thân ". Dorami thấy vậy thì tức không thôi, hiếm lắm mới có thể sắp xếp cho anh hai và Rinho tiểu thụ gặp nhau. Vậy mà nhỏ này lại lao vào phá đám. Không bám dính anh hai thì thôi đi mau đi, còn chuyển qua đối tượng là Rinho. Hại cô tức gần muốn thổ huyết. Rõ là cô ta không ưa gì lục kia cho mấy, vậy mà cứ giả vờ cười cười nói nói trước mặt người ta. Thà rằng không ưa cứ đẩy người ta đi, còn vờ thân thiết. Loại con gái này, ta khinh !
Nhận thấy Mimi càng lúc càng tiếp cận Rinho, đôi lúc là một cái hôn tình bạn lên má cậu. Lúc lúc lại ôm chặt cậu không chịu buông. Doraemon đi sau lưng hai người mà hắc khí cứ tỏa ra xung quanh, khiến cho những người xung quanh đều phải né ra chừng bốn mét mới có thể an toàn. Càng lúc càng nhìn hai người phía trước cứ ân ân ái ái trước mắt, trong lòng chịu không nổi, liền tiến lên.
Dorami đang phụng phịu vì anh hai không chịu chủ động, bỗng dưng thấy anh tiến bước nhanh hơn. Trong lòng như có pháo hoa bay lượn, trái bom nghiền lâu cũng nổ tung, Dorami hứng hở nhìn chằm chằm vào phía trước.
Không để ý đến vẻ mặt cầu H của em gái, Doraemon cứ giữ nguyên hắc khí mà bước tới. Mimi từ xa vốn rất nhạy nên đã tiếp nhận được, trong lòng cô cứ ngỡ anh ghen tị với Rinho. Liền trong lòng sinh ra ảo giác anh đã thích mình. Nhưng mà hành động của anh sau đó, lại là trái ngược hoàn toàn.
Mimi cứ tưởng cảnh này sẽ giống như những bộ truyện khác mà cô xem, rằng nam chính sẽ đến nắm tay nữ chính rồi kéo cô nàng đi.
Cơ mà tiếc quá, phí hoài cho một nhan sắc.
Doraemon không nhanh không chậm bước tới, tay không chủ động nắm lấy tay của lục tử kéo đi. Khiến Rinho một giây ngỡ ngàng, nhưng cũng tiếp ứng rất nhanh. Vốn dĩ đầu óc cậu trong sáng, nên không có nghĩ gì xằng bậy, cứ tự nhiên để anh dắt đi.
Dorami nhìn đến muốn chọc mù con mắt, liền nhắm mắt đuổi theo hai người kia. Khi đi ngang qua Mimi, còn để lại một cái nhếch mép.
- Thua rồi nhé ~
Kèm với câu nói trên.
.
.
.
End Chap.
Lời vô nghĩa của tác giả :
Sau bao nhiêu tháng ngày, Hắc đã trở lại và ngu chó hơn xưa :)
Cơ mà tự dưng viết xong Chap này thấy muốn ship Dorami x Mimi quá chừng :))
Ai muốn ship hơm ?
Alo cái đi :)))
H MonRin còn rất dài dài. Dự là vài...( chục ) chap nữa, ừ :))
Yên tâm đi, não đang vận động hết công suất.
Có 2 lựa chọn nè :
1/ Cho Mon tỏ tình với Rin rồi abc luôn :)))
2/ Hai đứa ( chỉ có thể là Mon ) giận nhau vì lý do củ chuối nào đó, và sau khi Mon muốn làm hòa thì hai đứa abc nhau :))
Chọn đi, để tui còn biết viết. Nhớ giùm cái.
Ai muốn chọn " 1 " thì ghi số 1, ai muốn chọn " 2 " thì ghi số 2 :))
CẤM ĐỌC CHÙA
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com