chúng ta kết hôn đi
Tâm hồn phẫn uất của Jeonghwan nhìn chằm chằm vào Dohoon đang lái xe, cuối cùng quay mặt đi không thèm nói nữa, thái độ thù địch bao trùm khắp xe.
Đi vào đến công ty, Dohoon lại bắt đầu lải nhải bài ca trách nhiệm.
"Shin Jeonghwan."
Jeonghwan lững thững bước vào cửa công ty, khó chịu đáp:
"Vâng."
"Thái độ của em là thế nào? Đấy là thái độ của cấp dưới nên có với cấp trên đấy hả?"
Hay lắm, hôm qua còn "cậu cậu tôi tôi", mới cởi có cái áo đã thành "anh anh em em" rồi, chả ra cái thể thống gì cả.
Anh nói xong lại chạy ra đứng trước mặt cậu, "Chúng ta kết hôn đi."
"...Không."
"Nhưng hôm qua em cởi áo anh mà, em phải kết hôn với anh chứ, anh mách bố mẹ em là em không chịu trách nhiệm với anh đấy nhé, em là đàn ông mà thế à?"
Jeonghwan định lên tiếng phản bác thì điện thoại của anh rung lên, cảm tưởng như ông trời giúp mình, lên tiếng nói:
"Hình như điện thoại của giám đốc kêu kìa."
Định lúc anh nghe điện thì cậu định chuồn nhưng tay cậu lại bị giữ lại, người kia một tay nắm chặt cổ tay cậu, tay còn lại móc điện thoại từ túi quần, nhận điện thoại.
Mới đi làm muộn có tí mà Hanjin đã gọi ầm lên, anh bực mình trả lời:
"Mới sáng sớm cậu ầm ĩ cái gì?"
Có cái thể loại giám đốc nào mà đi làm muộn như anh không?
Hanjin thầm rủa vài câu, cuối cùng bình tĩnh nói:
"Có cô gái nào xinh lắm tìm giám đốc này, nói là thanh mai trúc mã của giám đốc đấy."
Cậu lại chuẩn bị nói tiếp thì điện thoại bị giựt đi, có tiếng phụ nữ cao vút nói:
"Anh Dohoon, em về với anh rồi này, chúng ta kết hôn đi."
Bên kia điện thoại bỗng nhiên mất tiếng, người phụ nữ sửng sốt, "Anh Dohoon? Alo? Nói gì đi anh..."
"Cô là ai? Tôi có vợ rồi, kết hôn cái gì?"
Dohoon đáp lại, rồi tắt điện thoại, trước khi tắt còn nghe tiếng người phụ nữ kia mắng Hanjin vì gọi nhầm người.
Jeonghwan im lặng nãy giờ cũng lên tiếng:
"Có người muốn kết hôn với giám đốc kìa, cưới cô ấy đi."
Tay Dohoon đang cầm cổ tay cậu, vô thức siết chặt hơn.
"Em ăn nói cho cẩn thận, người duy nhất có được tôi và kết hôn với tôi chỉ có em thôi. Có thấy vinh hạnh không."
Nói xong còn nhếch nhếch môi cười.
"Tôi xin phép nhường vinh hạnh này lại cho cô gái thanh mai trúc mã kia của giám đốc."
Câu nói của cậu đổi lại một cái lườm cháy khét từ anh, tiếng thở hắt chứa đầy sự hậm hực, nhưng mở miệng ra lại là câu vài câu dỗ dành người đối diện.
"Anh chỉ thích mình em thôi, không cưới người khác được đâu."
Câu chuyện buổi sáng nay đã làm cậu muộn làm hơn 30 phút, lại bị giám đốc lôi kéo trước cửa công ty, tổng lại cậu đi làm muộn gần 1 tiếng. Giờ này, người ta đã ngồi vào bàn làm việc hết rồi, còn có mình cậu đứng đau khổ xót tiền, giận dỗi đơn phương Dohoon. Dohoon không nhịn được cười, yết hầu run lẩy bẩy nhìn cậu.
"Cưới anh đi rồi ngày nào em cũng ở nhà hưởng thụ, mấy cái tiền thưởng chuyên cần này chả là gì với anh cả."
Cậu tức giận quay đi, đi được vài bước người phía sau đã lên tiếng:
"Trước khi vào làm thì pha hộ anh cốc cà phê nhé."
-
Joo Seowon với Kim Dohoon từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, dù vậy nhưng Dohoon lại không có chút tình cảm nào với Seowon, cũng không có nhiều ấn tượng. Năm đó, Joo Seowon quyết định ra nước ngoài cùng bố mẹ, đi được 6 năm, đến bây giờ bỗng dưng trở về.
Dohoon trong văn phòng làm việc ngồi đối diện với Joo Seowon. Cô nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt trang điểm theo phong cách nước ngoài nhưng vẫn giữ được nét Hàn Quốc nên không quá sắc sảo, tóc nhuộm đỏ ép thẳng, mặc chiếc váy cúp ngực màu đen dài ngang đùi, bên ngoài là áo khoác vest trơn, ống tay áo được cô gọn gàng xắn đến khuỷu tay.
Seowon đứng nhìn chằm chằm Dohoon không nói lời nào, Dohoon thì chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào tài liệu trên bàn làm việc, ký xoành xoạch đống giấy tờ được Hanjin sắp xếp gọn gàng bên cạnh máy tính. Cô nhìn anh đến phát ngán, Hanjin mới lên tiếng nói:
"Ghế ở đằng kia, chị lấy ngồi đi không đứng thế mỏi chân, chân chị run lắm rồi kia."
Seowon liếc nhìn Hanjin song lại liếc cái ghế ở góc phòng, thả dáng cực slay đi đến bên chiếc ghế kéo đến trước mặt anh rồi ngồi xuống nhẹ nhàng, thản nhiên vắt chân nói:
"Anh không nhớ em à?"
Dohoon ngẫm nghĩ một hồi:
"Không có ấn tượng, không nhớ lắm."
Seowon kéo sát ghế vào bàn hơn, hai tay cầm lấy tay Dohoon lắc lắc:
"Anh nghĩ kĩ lại xem, em là Joo Seowon đây mà."
Dohoon hất văng tay của cô ra, lại bắt đầu khó chịu trầm mặc thắc mắc tại sao Jeonghwan mãi chưa pha ca phê mang lên đây. Đừng nói là vì bị anh bắt chịu trách nhiệm mà dỗi đấy nhé, không đồng ý đâu...
Anh bắt đầu lôi điện thoại mở ứng dụng nhắn tin, nhấn vào nhóm chat được ghim trên đầu.
[
ANH EM XÃ ĐOÀN
nhả vía cao 1m82
có cách nào để bắt người yêu chịu trách nhiệm với mình không?
trẻ con cấp 1 tóc vàng
?
mình là Jihoon quý giá biết tutting
?
đi làm là buồn nôn
?
rung cảm giống anh hàng xóm
?
nhả vía cao 1m82
người yêu cởi áo của tôi nhưng không thèm chịu trách nhiệm với tôi
đi làm là buồn nôn
à
là cái anh nhân viên đứng chửi giám đốc trước cửa văn phòng đúng không?
nhả vía cao 1m82
còn ai vào đây nữa
rung cảm giống anh hàng xóm
sao người ta lại cởi áo cậu???
nhả vía cao 1m82
chắc tại thích tôi
trẻ con cấp 1 tóc vàng
ảnh có người yêu từ khi nào vậy
đi làm là buồn nôn
làm gì có người yêu
hình như giám đốc thích anh ấy đấy
mình là Jihoon quý giá biết tutting
thế mà bảo là người yêu
nhả vía cao 1m82
tôi nghĩ kĩ rồi
hình như do em ấy ngại
tôi đành chủ động vậy
trẻ con cấp 1 tóc vàng
từ từ anh ơi
người ta chạy mất dép đấy
rung cảm giống anh hàng xóm
cậu không biết ngại hả?
người ta không thích cậu nên mới không chịu trách nhiệm đấy
mình là Jihoon quý giá biết tutting
dù anh có bị ảo tượng đến giai đoạn cuối cùng
bọn này vẫn sẽ mãi mãi làm bạn đồng hành của anh
rung cảm giống anh hàng xóm
có mình mày thôi Jihoon ạ
tao, Hanjin và Kyungmin xin phép nói từ "đéo"
đi làm là buồn nôn
trước khi giám đốc chủ động
thì hãy đuổi cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt giám đốc đi được không
anh Jeonghwan đứng ngoài cửa nhìn thấy hết rồi đấy
mình là Jihoon quý giá biết tutting
tại sao anh Jeonghwan đứng ngoài cửa lại phải đuổi cô gái xinh đẹp???
đi làm là buồn nôn
để xây dựng một mối quan hệ lành mạnh, không ghen tuông
rung cảm giống anh hàng xóm
nó đi đâu rồi :)? ]
Hanjin cúi đầu nhắn tin cũng không để ý xung quanh, lúc ngẩng mặt lên đã thấy giám đốc chạy đến chỗ Jeonghwan quan tâm hỏi thăm.
Mặt Joo Seowon khó chịu nhìn hai người, tay cũng không rảnh mà quay ra khều Hanjin.
"Cậu ta là ai thế?"
Hanjin ngây thơ ngốc nghếch, ai hỏi trả lời nấy, bản thân biết cái gì cũng kể huỵch toẹt hết ra, nhìn cô gái có vẻ quyền lực, Hanjin đành kể theo chiều hướng khiến người đối diện tức giận nhưng lại rất vừa lòng giám đốc.
"Anh ấy là người yêu kiêm vợ sắp cưới của anh Dohoon đấy."
Hanjin nói thế nhưng Seowon có tin hay không là việc của cô ấy, chính vì vậy Seowon quyết định không tin.
"Tôi không tin."
Hanjin nhún vai:
"Tùy chị, tôi còn nghe nói bọn họ lên giường với nhau rồi cơ."
Cậu tự thấy khiếp hãi với trình độ phóng đại của bản thân, rồi lại cảm thấy mình đã vì giám đốc rất nhiều rồi, đáng nhẽ giám đốc nên tăng lương cho cậu mới phải. Nên sau khi chém gió phần phật với Seowon còn thấy tự hào chứ không thấy hối lỗi.
Do Dohoon và Jeonghwan đứng cũng khá gần với chỗ đứng Hanjin nên câu chuyện không có thật kia hoàn toàn lẽo đẽo dắt nhau đi hết vào tai hai người. Cậu cũng khiếp hãi không khác gì Hanjin, gương mặt bỡ ngỡ hết nhìn Seowon rồi lại nhìn Hanjin cuối cùng lại nhìn Dohoon. Dohoon nhìn cậu hết bỡ ngỡ rồi đến sợ hãi thì cúi đầu thì thầm vào tai cậu an ủi đôi lời.
"Đằng nào chuyện cũng thành sự thật, em không cần bỡ ngỡ quá làm gì."
Jeonghwan tiện trên tay đang cầm cốc cafe nên vui tính hất luôn vào mặt Dohoon mà lại quên mất quần áo trên người Dohoon là hàng hiệu.
Con xin lỗi bố mẹ, chuyến này con phải cưới người ta thật rồi.
"..."
Mọi người ở hiện trường mặt đơ hết ra, cả người Jeonghwan có phản ứng trước, ngẩng mặt lên nhìn Dohoon cười sượng.
"Chắc tôi phải cưới giám đốc thật rồi, haha."
"...."
Chiếc áo vẫn được tính bằng hàng chục triệu.
Cậu thở dài quay về văn phòng làm việc, nợ chồng chất nợ làm cậu nhức hết cả đầu.
Cưới giám đốc để siết nợ? Nghe có khả thi không?
Có, rất khả thi.
Khác với cậu, Dohoon bên kia đang đắc ý cười thoả mãn đến không còn lương tâm, quay mặt ra nói với ân nhân:
"Hanjin, tháng này nhất định sẽ tôi tăng lương cho cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com