#8. Tạm thời ta là của nhau
Sáng mở mắt dậy, Jungwoo lôi điện thoại ra phát giật mình khi thấy cuộc trò chuyện dài hơn nửa tiếng mà tối qua lúc về tới nhà cậu đã gọi cho Doyoung.
Thật sự, cậu không biết mình đã gọi lúc nào và nói những gì.
"Dậy sớm ghê, nay thấy mày không cần đi làm nên anh chẳng thèm gọi dậy", Ten bước vào phòng kéo rèm cửa sổ lên, anh hỏi: "Mày biết tối qua mày làm gì không?"
"Em không", Jungwoo ngơ ngác chả hiểu gì: "Mà sao anh biết nay em không phải đi làm?"
Ten quay ra nhìn cậu: "Muốn nghe không?"
Jungwoo gật đầu.
"Đầu tiên là mày leo nhầm lên giường anh xong làm một bãi rất to trên đấy..."
"Khoan, dừng, uống soju thì sao tới mức đấy?"
"Ừ, mày uống Bokbunja mà, đã uống yếu rồi còn thể hiện.
"Rồi sao nữa anh kể tiếp đi."
"Ừ đó, xong tao với Mark đi dọn. Thằng Taeyong thì bế mày về giường. Xong thế nào mà mày lại mở điện thoại lên gọi cho Doyoung à? Đúng tên không nhỉ ừ đại loại thế."
Jungwoo sững sờ: "Em nói những gì thế?"
Ten cố nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, anh chỉ kể được đại khái: "Mày xin lỗi nó cái gì ý, xong còn bảo nó tốt với mày các thứ. Nó hỏi mày say à mà mày cứ chối."
"Thế làm gì mà đến tận hơn nửa tiếng?"
"Mày thật sự muốn biết hả? Ra đây anh cho nghe, thằng Ten không nhớ đâu", Taeyong cầm điện thoại của Jaehyun bước vào kéo Jungwoo ra phòng khách, mọi người ngồi xung quanh cái bàn giữa phòng như để chờ được nghe Jungwoo đã nói gì. Cậu tự dưng thấy có gì đó không lành.
"Em xin lỗi... Nếu thời gian qua có làm anh khó xử chỉ vì muốn khiến em bớt ác cảm với anh... Em xin lỗi..."
"Anh biết không... Ah em chẳng hiểu em đang muốn nói gì nữa, anh thật sự... rất tốt..."
"Chuyện hôm nay em nói với anh á, em nghiêm túc nghĩ rằng anh thích Jaehyun đấy, em cũng... thấy hơi buồn, nhưng Jaehyun bảo anh thích em, cơ mà em không tin lắm."
"Ah em xin lỗi vì đã gọi anh vào giờ này nhé, chỉ là em muốn nói chuyện với anh chút thôi..."
"Em nhớ anh quá..."
"Em khóc thật rồi, Doyoung à anh thích em, phải chứ? Anh trả lời đi, hãy nói là anh thích em đi được không? Xin anh đấy..."
"Em thích anh mà... làm ơn..."
"Em không say, em nói thật đấy!"
"Này là em nói đó hả?", Jungwoo không tin vào những gì mình vừa nghe được nhưng rõ ràng trăm phần trăm đây là giọng của cậu. Haechan cảm thán: "Ôi Jungwoo..."
Trong đoạn ghi âm, còn có giọng Doyoung trả lời lần lượt những gì Jungwoo nói:
"Không, đừng xin lỗi nữa, anh mới là người cần xin lỗi em mà."
"Anh cảm ơn nhé..."
"Anh nói rồi mà, anh không thích Jaehyun, em đừng tự dằn vặt mình nữa."
"Em chưa ngủ à? Ngủ sớm đi chứ."
Anh im lặng trong suốt lúc Jungwoo nói nhớ và thích mình, chờ cậu nói xong, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em say à?"
"Em không say, em nói thật đấy!"
Doyoung ngẩn ngơ một lúc, chỉ sợ Jungwoo vô tình, màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn của Jaehyun: [Say mới là lúc nó nói thật]
Doyoung thì thầm: "Ừm, anh yêu em nhiều lắm."
Jungwoo nghe lại bây giờ ngại phát điên.
"Chối nữa không?", Jaehyun cười.
Jungwoo bực mình, đánh vào bắp tay anh: "Không, hỏi ít thôi."
"Thôi", Jaehyun cầm theo điện thoại đứng dậy, anh thở dài: "Tỉnh táo rồi thì nói chuyện đàng hoàng tử tế với người ta đi."
Jungwoo nhỏ giọng: "Mai bọn em đi ghi hình ở Inki... mai em sẽ nói."
Cậu đứng dậy đi vào phòng, vẫn thấy có gì đó chưa rõ ràng lắm, đoạn ghi âm vừa rồi cậu nghe không đủ 30 phút mà trong khi cuộc gọi của cậu với Doyoung kéo dài nửa tiếng. Chắc chắn còn một vài chuyện nữa nhưng có thể là Jaehyun không ghi âm, hoặc anh có ghi nhưng không muốn cho cậu nghe.
Hôm sau, Jungwoo hẹn anh đến chỗ ghi hình khá sớm, căn bản là muốn có thời gian nói chuyện.
"Em có chắc chắn với những gì mình nghĩ và mình muốn không?", Doyoung nghiêng đầu sang nhìn cậu.
Jungwoo nhăn mặt: "Anh nói vậy là sao?"
Doyoung hiện tại bây giờ đang rất sầu não, anh đưa tay chống lên trán, đôi mắt rũ rượi chứa đựng sự mệt mỏi, anh trả lời, giọng lạc đi: "Jungwoo à..."
Cậu sốt ruột chờ anh nói tiếp, nhưng Doyoung cứ ấp úng mãi, anh cứ ngồi thẳng rồi lại cúi xuống ôm mặt, như thể đến anh còn không biết anh cần phải giải thích thế nào. Chỉ sợ, nếu anh nói ra thì anh sẽ lại tiếp tục ghi một điểm trừ trong mắt người đối diện.
Rốt cuộc, anh cũng mở lời: "Em còn quá trẻ từ tuổi tác cho tới tuổi nghề, và anh cũng thế."
Jungwoo dường như ngờ ngợ ra điều anh muốn nói, cậu "à" một tiếng: "Phải, sự nghiệp luôn quan trọng hơn."
Cậu cười, quay sang nhìn anh: "Chúng ta lựa chọn việc đứng ở đây là vì đam mê gây dựng sự nghiệp, chứ không phải vì khao khát tìm kiếm tình yêu."
Doyoung khẽ gật đầu: "Đúng vậy, thế cho nên..."
Anh ngừng lại một chút, rơi vào im lặng, cả hai đan tay ngồi suy nghĩ những tâm tư của riêng mình. Doyoung nói nốt câu còn dang dở: "Chúng ta cần thời gian, để chờ đợi và xem rằng liệu ta có thực sự thích nhau không."
"Hay chỉ là cảm động nhất thời, cảm động vì hoàn cảnh của đối phương, cảm động vì vài điều nhỏ nhặt mà đối phương mang lại cho mình", Doyoung nói rất nghiêm túc, những câu anh nói đều đan xen những âm thanh của hơi thở đang được kéo giãn ra, tiếng thở dài ấy đã được lặp lại không biết bao lần. Anh thích Jungwoo là thật, nhưng anh lo cho việc sau khi hẹn hò, liệu sự nghiệp của cả hai sẽ bị ảnh hưởng thế nào, anh quan tâm điều đó hơn.
Lí do cuộc gọi kéo dài nửa tiếng, bởi vì trong đó chỉ có 10 phút là anh nói chuyện với Jungwoo, 20 phút còn lại là nói chuyện với Jaehyun.
"Thằng bé ngủ rồi à?"
"Ừ, say tít", Jaehyun cầm điện thoại của Jungwoo ra ban công đứng. Đêm nay trời lộng gió, anh bật loa ngoài lên để nói chuyện với Doyoung: "Say, say cả hai nghĩa."
Doyoung nhếch khóe môi bật cười trong cơn đau ê ẩm khắp cơ thể. Jaehyun không muốn tốn thời gian vì giờ đã là nửa đêm, anh vào thẳng vấn đề: "Anh cứ nói với nó là từ từ đi, bây giờ không ổn tí nào."
"Anh biết", Doyoung cố rặn ra mấy chữ nhét vào loa điện thoại, rồi thở phù một tiếng, sau đó nói tiếp: "Jungwoo tuổi nghề còn quá trẻ..."
"Em cũng... không rõ là Jungwoo thích anh thế nào và từ bao giờ, khi mà mới mấy hôm trước nó còn nói rằng anh cực đáng ghét trong mắt nó. Em nói cái này, không có ý gì, nhưng mà em thấy có vẻ nó cảm động vì những thứ anh làm đúng hơn là nó thích anh."
Jaehyun nói tiếp, nhấn mạnh câu cuối: "Nên em mong anh suy nghĩ kĩ và bảo nó rằng hai người cần thêm thời gian."
Doyoung hiểu, nắm rõ là đằng khác. Anh cũng chưa muốn tiến tới ngay lập tức, còn quá nhiều lỗ hổng trong mối quan hệ này. Vì vậy anh đã, đang, và sẽ giúp nó tròn đầy hơn trước khi bước tới.
"Mai khi nó tỉnh lại, em sẽ nói lại với nó những gì đã xảy ra và nó nên làm gì. Dĩ nhiên là không có đoạn hội thoại của chúng ta. Mai anh với nó có đi làm không?"
"Không, mai bọn anh trống lịch. Ngày kia, ngày kia bọn anh đi ghi hình Inkigayo."
Nhưng dù gì thì Doyoung cũng không muốn bỏ lỡ Jungwoo.
Anh vừa muốn có cậu mà vừa lo lắng cho những thứ sẽ bị ảnh hưởng nếu cả hai bước tiếp.
Anh nói với cậu, hay là vậy đi, tạm thời ta là của nhau, để một thời gian xem nếu thấy tình cảm này nó thực sự nghiêm túc thì ta bước tiếp. Còn không thì cứ coi nhau là mảng kí ức đẹp trong đời.
Cũng đáng để thử đó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com