Z = 8: Kẻ thừa
Cũng đã được một năm trôi qua sau sự kiện thoát khỏi hóa đá, người dân làng Ishigami đã dần quen với sự hiện diện của Tohru. Sáng cô ấy đi câu cùng họ, tới chiều cô ấy chơi cùng đám trẻ con, đến tối cô ấy đốt lửa tận hưởng bầu trời sao một mình bên túp lều.
Tuy đã có sự cho phép của trưởng làng nhưng Tohru không chuyển tới định cư trong làng, nhiều lúc Ruri cùng Kohaku trốn ra ngoài cùng cô vào ban đêm hay hỏi lý do tại sao thì cô chỉ cười cười đáp lại:
"Tôi không thích gò bó sống cùng gia đình cho lắm. Vả lại trong làng vẫn có người dè chừng tôi, nếu tôi chuyển vào sẽ có mâu thuẫn xảy ra, và tôi không muốn điều đó."
"Nhưng cô đã làm nhiều điều cho bọn tôi. Tohru dạy bọn tôi trồng trọt, còn chỉ bọn tôi nấu ăn, mà ngay từ đầu cô cũng giúp bệnh của tôi thuyên giảm. Đó cũng là công lớn rồi."
Ruri không hài lòng với thái độ coi nhẹ bản thân của cô. Sau khi bệnh tình thuyên giảm, cô ấy thường tự mình tìm đến Tohru trong đêm, cả hai cùng ngồi lại nói chuyện và trở thành bạn thân. Những gì cô ấy thắc mắc trong 100 chuyện kể đều được cô nhẹ nhàng giải thích, và Ruri không cho rằng đó là điều dĩ nhiên.
"Cũng chỉ là mấy việc cỏn con thôi mà..." Cô cười xòa, cả thấy có chút ngại ngùng. Nhưng họ nói như vậy cũng chẳng sai.
Những điều tưởng như tầm thường ở thời hiện đại lại hóa tạo vật trời ban trong mắt họ. Sớm muộn gì họ cũng biết hết những gì cô biết.
Giá như...
"Giá như có cậu ta ở đây thì tốt..."
"Ai cơ?"
Dường như trong vô thức suy nghĩ bị nói ra khiến Tohru không biết phải giải thích thế nào. Họ làm sao biết được, rằng có một kẻ đầu hành thông minh và tài giỏi hơn cả cô bây giờ.
"Một người thân quen của tôi thôi. Cậu ấy là người rất tài giỏi, tôi nghĩ nếu có cậu ấy ở đây thì thế giới hiện đại lúc trước sẽ được khôi phục nhanh chóng thôi."
"Ồ..."
Nhưng có lẽ sẽ chẳng có thứ gì là chắc chắn cả.
.
.
.
Sau khi chào tạm biệt hai chị em, Tohru ngồi bên cạnh đống lửa. Đôi mắt vàng chanh hiếm khi trở nên đăm chiêu đến vậy, cái lạnh của gió trong đêm không đáng để cô bận tâm.
Cô đang nghĩ đến tương lai sau này, đã một năm trôi qua sau sự kiện thức tỉnh, Tohru mỗi ngày đều tìm kiếm tung tích của những người sống sót nhưng kết quả chỉ là con số 0. Cô không sắt đá đến nỗi không cảm thấy sự tuyệt vọng.
Thất vọng, chán nản, buồn bã, sợ hãi.
Có thể giấu đi nhưng không bao giờ biến mất.
Liệu thật sự có ai đó ngoài kia cũng thức tỉnh gióng như cô không? Hay chỉ có mình cô tiếp tục?
Thật không công bằng.
Còn bạn bè của cô thì sao? Gia đình yêu quý của cô ấy? Những người cô ấy trân trọng?
Dù có người làng Ishigami bên cạnh nhưng cô vẫn cảm thấy cô đơn vô cùng. Họ rất thân thiện và đáng yêu. Nhưng mỗi khi đứng bên cạnh, cảm giác lạc lõng cứ dâng lên. Dù có cố gắng chôn vùi thế nào, chúng vẫn trào lên nhấn chìm cô.
Cô không thể hòa nhập với họ, có những thứ không phải cứ muốn là được. Cô luôn cảm thấy cô độc mỗi khi đêm xuống. Cô nhớ những người bạn, người thân của cô.
Nước mắt lặng lẽ rơi trên đầu gối, nhưng cô chỉ có thể ôm chặt bản thân không để tiếng động phát ra. Cố gắng kìm nén và sống tiếp.
Cô không xứng đáng là người sống sót duy nhất.
Cô không xứng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Hôm nay cô trông lạ quá Tohru? Có chuyện gì sao?" Kohaku lấy làm lạ khi thấy Tohru tụt lại đằng sau. Bình thường cô luôn đi đầu hoặc song song, nhưng hôm nay cô lại mệt mỏi lết đi lững thững đằng sau.
"Tối qua lạnh quá tôi không ngủ được ấy mà haha..." Vế đầu là nửa thật, vế sau là thật. Tohru mất ngủ cả đêm vì overthinking, dẫn đến sáng sớm không còn sức để leo núi lấy nước nóng với Kohaku.
Dù sao cũng không thể cứ đâm đầu vào sự tiêu cực, cô cần phải tìm lối giải thoát. Và vận động mạnh cũng là cách để dừng suy nghĩ lại.
BÙNG!
Tiếng nổ lớn vang lên đánh động cả hai.
"Tohru đứng ra sau tôi!" Kohaku quả cảm dơ vũ khí chắn trước cô, sẵn sàng cho một cuộc giao chiến. Sau khi tiếng nổ lắng dần, cả hai thả lỏng cảnh giác và bàn bạc về tiếng nổ vừa rồi.
"Tiếng nổ đó...phát ra từ chỗ suối nước nóng."
"Ừ...Kể cả có thật sự phát sinh do tự nhiên đi nữa, cũng không thể nào to đến như vậy."
"Liệu có phải do con người cố ý tạo ra không?"
"Điều này hoàn toàn có khả năng. Làng Ishigami chủ yếu săn bắt hái lượm, sẽ không lấy làm lạ nếu có người lạc đoàn hoặc rơi vào tình huống nguy hiểm."
"Vậy thì để tôi châm lửa."
Trong lúc Kohaku hành động, Tohru đứng một chỗ xoa cằm. Tuy nói có thể là dân làng, nhưng không đời nào họ lại đi xa đến vậy cả. Bình thường khi săn bắn, các loài thú sẽ ở một chỗ cố định hoặc di tản tới xung quanh nơi đó. Ở bên cạnh một năm qua cô có thể khoanh vùng hoạt động của họ một cách dễ dàng. Không thể nào có chuyện một người sinh sống với núi rừng lại bị lạc ở sân nhà được. Liệu có thể...
"Tohru nhìn kìa! Là ba cột khói!" Ba cột khói thẳng đứng trên trời làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Có thể chắc chắn rằng có người đang gặp nạn.
"Tôi sẽ ở lại ra tín hiệu đáp lại họ. Kohaku, cô mau tới chỗ cột khói đi. Nhớ cẩn thận."
"Tôi biết rồi!"
Ba cột khói dâng cao, Tohru nhìn theo hướng Kohaku đã đi khiến cô bất an. Đã 10 phút trôi qua, với Kohaku thì chỉ cần 2 phút để đến địa điểm mà chưa thấy cô ấy quay lại. Cô có nên đi theo không? Nhưng Kohaku nhìn kiểu gì thân thủ cũng hơn hẳn, đi theo có khi còn vướng chân...Không. Không được nghĩ thế. Có những thứ có thể cô cũng giúp được chứ không phải mỗi đánh nhau.
Cho đến khi nghe tiếng đổ ầm xuống. Nỗi lo trong cô càng lớn, cô dùng hết sức bình sinh chạy tới nơi phát ra tiếng động. Cầu cho cô có thể gặp một Kohaku bình yên vô sự.
Cô chạy cho đến khi gặp một người. Không phải Kohaku, người này tỏa ra khí chất lạnh lùng và uy lực đến phát sợ. Thân thể cao lớn đó làm cô khiếp đảm, khiến cô lùi lại trong vô thức. Rõ ràng là quen biết, nhưng sự xuất hiện của cậu ta chỉ mang đến nỗi sợ và sự bất an trong lòng cô. Ngay khi cô định bỏ chạy, giọng nói lại một lần nữa níu kéo cô lại.
"Tohru...Là em phải không?"
Shishio Tsukasa, con sư tử hùng mạnh trên sàn đấu.
Tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây...
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng cô không thể suy nghĩ được gì ngoài nhớ lại cuộc phỏng vấn nhỏ cô từng là nhân vật chính.
Tiếng lách tách của máy ảnh vang lên liên hồi bên tai.
Những ánh đèn flash khiến cô chói mắt.
Cả ngàn chiếc mirco dí vào mặt cô khiến cô khó thở.
Cùng với sự ồn ào của phóng viên tranh nhau to tiếng muốn giành lấy tin tức nóng hổi.
"Cô có quan hệ gì với cậu Shishio Tsukasa vậy?"
"Tin đồn hai người là người yêu có phải sự thật không?"
"Cô có tự tin về bản thân có thể đứng sánh vai bên cậu ấy không?"
"Tôi nghe nói cậu ấy có hint tình cảm với cô A từ trước? Cho tôi hỏi có phải cô đã chen vào mối quan hệ của họ không?"
"Nghe nói hai người đã chia tay? Có phải là bên cậu ấy yêu cầu không?"
.
.
.
Tôi là nhân vật chính...Vậy mà câu hỏi lại xoay quanh về cậu...
Họ biến tôi thành thứ xấu xí, không tự lượng sức mà sánh vai bên cậu...
Đó là điều tôi muốn khi nhận lời thổ lộ bơ vơ của cậu sao?
Là trở thành một kẻ dư thừa?
.
.
.
Tsukasa chưa từng nghĩ sẽ đối diện với người trước mặt cậu nhanh như vậy.
Không, cậu chưa từng nghĩ sẽ có can đảm đối diện với cô ấy.
Bởi Shishio Tsukasa đã làm em thất vọng.
Con sư tử hùng mạnh ấy đã không bảo vệ được em.
. . .
Chap sau Tohru sẽ bắt đầu ở một môi trường mới và một cương vị mới. Mọi người cùng đón chờ, mà chờ bao lâu thì tui cũng không biết:3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com