I. CƠ HỘI
Những cơ hội nhỏ thường mang lại những sự táo bạo tuyệt vời
- Demosthenes -
" Nó có màu xanh lam, phải không? " Draco hỏi và nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc vạc của mình.
" Nó có màu xanh lục " Blaise nói trong khi Draco nghi ngờ gã thậm chí đã chẳng thèm nhìn tới nó.
" Nó có thể là màu xanh lam " Derwent Harper chen vào. Không như Blaise, cậu ta quan sát phần thuốc độc một cách rất cẩn thận và Draco nhận thấy rằng không gian riêng tư của tên này rất khó để có thể xâm phạm; Harper đã quá là say mê với việc học để có thể thư giãn.
" Phải rồi, có thể lắm. " Blaise trông hoàn toàn cáu kỉnh. "Nhưng nó KHÔNG phải"
" Tao thấy nó giống màu lục lam mà " Draco gần như kêu nài và nhìn tới Blaise đầy hy vọng.
" Tao tin mày." Đôi mắt vốn to của Blaise mở lớn hơn, biểu hiện một thái độ thật thà bịp bợm.
" Và tao cũng tin mày là một thằng mù màu!"
" Đúng rồi, nó rõ ràng là màu lục lam" Harper la lên.
Draco nhìn sang hướng tên béo tròn đang cười và cau có. Vẻ cau có đó in càng sâu trên mặt hắn khi hắn bắt gặp cái vạc thuốc của tên Harper. Gregory's Unctuous Unction* của cậu ta là màu xanh nước biển hoàn hảo.
( tra trên HarryPotter.fandom thì đó là loại thuốc khiến cho người uống tin rằng người đưa thuốc cho họ chính là bạn tốt nhất của họ )
BỌN RANH CHẾT TIỆTTTTT
Chúng là những kẻ phiền phức ưa thích nịnh bợ và lại LUÔN đạt được những thành công ngoài mong đợi (buồn là những kẻ nịnh bợ này lại rất tài giỏi). Cái quyết định kết hợp những học sinh năm 7 cùng nhóm học sinh thuộc thế hệ mới hoàn toàn là một thảm họa. Các phòng học N.E.W.T đã quá đông và ồn ào; sau tất cả, mọi người đều sẽ ĐẠT được một nền giáo dục không đạt chuẩn. Những lớp học luôn lúc nhúc cả đống học sinh là một trong những lí do Draco không thể tập trung đúng cách và công việc chế tạo thuốc của hắn cũng phải chịu đựng chính điều này ( đại thể là bị hỏng á ). Các lí do còn lại thì là do thực tế rằng việc hắn trốn thoát khỏi Azkaban đã khiến tất cả mọi học sinh cùng giáo sư ghét hắn. Draco hẳn sẽ tin rằng mình bị hoang tưởng mất rồi, nhưng một Malfoy sẽ không bao giờ bị như thế! Hai phần ba chắc chắn ghét hắn ta. Điều này sẽ chẳng phải là vấn đề, ngoài trừ việc Draco không hề thích cái một phần ba còn lại.
"Slughorn đang đến," Blaise lầm bầm. Gã thở dài và ngừng khuấy vạc. Thuốc của gã ta màu vàng và trông giống súp gà hơn bất cứ thứ gì. Nó khiến Draco cảm thấy tốt hơn một chút về thất bại của chính mình.
Slughorn dựa vào cái vạc của Ernie Macmillan, gần như quật ngã cả cái vạc và Ernie với cái bụng to lớn của lão. Nắm bắt khoảnh khắc Slughorn bị phân tâm, Draco nhanh chóng lấy bản sao của "Potion-Making Advanced"*
*cuốn sách chứa nhiều chủ đề cùng công thức về độc dược
và lướt qua các hướng dẫn. Nếu hắn có thể tìm ra mình sai ở đâu, thì có lẽ hắn ít nhất có thể biện minh cho cái màu xanh lá cây trong vạc của hắn. Điều đó nên đáng giá một hoặc hai điểm. Các hướng dẫn đã chỉ ra rõ ràng rằng nếu độc dược chuyển sang màu xanh lá cây thay vì màu xanh lam, người uống sẽ không nghĩ rằng người tặng là bạn thân của mình như dự định, nhưng họ sẽ tìm thấy ở người tặng một mùi khủng khiếp và điều đó chỉ có thể xảy ra nếu dược được để nhỏ lửa hơn năm phút sau khi thêm lá belladonna. Draco cau mày. Hắn đã rất cẩn thận. Hắn nhớ rõ đã thêm lá, sau đó kiểm tra đồng hồ của mình và sau đó. . . Draco cau mày sâu hơn. Và rồi Potter thở hổn hển vì anh ta đã cắt phải ngón tay mình trong khi đang cắt rễ gừng. Sau đó, tất cả những gì Draco có thể nhớ là môi Potter đã đầy đặn và hồng hào thế nào khi anh ta đưa ngón tay bị thương ngậm vào trong miệng, và đối với vấn đề của mình:)) Draco căn bản đã không thể nhớ nổi việc dập tắt ngọn lửa bên dưới cái vạc của mình.
Draco quay về phía cuối lớp để ném ánh mắt khó chịu vào Potter. Tuy nhiên, vì quá bận rộn nhìn chằm chằm vào dược của mình với một cái nhíu mày lo lắng, Potter đã không chú ý đến hắn ta. Potter chết tiệt. Tất cả đều là lỗi của anh ta, như thường lệ.
"Ah, quý ngài Zabini!" Slughorn kêu lên.
Draco căng thẳng và từ từ kéo ánh mắt ra khỏi mái tóc rối bù của Potter.
"Em nên sử dụng lá belladonna tươi , không sấy khô ." Slughorn nhăn mặt. "Chà, đó là sai lầm của con người. Tôi cho rằng điều này là Chấp nhận được." Lão ta ghi chú vào giấy da của mình, dành cho Blaise một nụ cười thích thú.
Bàn tay Draco siết chặt thành nắm đấm. Tất nhiên. Các thành viên của Câu lạc bộ Slug có thể biến đi cùng màu vàng đấy.
"Hmm," Slughorn nhận xét khi lão ta nghiêng người qua cái vạc của Draco. Bặm môi vào, Draco chuẩn bị tinh thần. Hắn biết rõ tốt hơn hết là đừng mong chờ sự thương xót từ Slughorn. " Malfoy," Slughorn buồn bã nói và lắc đầu, ria mép co giật. "Tôi lo rằng trong thời gian tới em sẽ chẳng tìm nổi cho mình một người bạn đâu." Cùng với đó, lão viết nguệch ngoạc thứ gì đó trông giống như một chữ T trên giấy da của mình.
Theodore Nott quay lại cười nhạo Draco cùng lúc có tiếng ai đó cười lớn. Âm thanh phát ra từ phía Gryffindor trong lớp, nhưng Draco không màng nhìn quanh để tìm hiểu. Hắn có thể tưởng tưởng ra hình ảnh của Potter.
"Ohh, ai thèm quan tâm đến Slughorn và điểm số của lão ấy chứ?" Harper thì thầm sau khi cậu ta nhận được một nụ cười và một điểm O cho độc dược của mình. "Cậu xuất sắc với bộ môn Độc dược và mọi người sẽ biết đến cậu khi cậu đạt điểm E trong bài kiểm tra NEWT của mình."
Hàm của Draco bị tổn thương dữ dội. Hắn đã nghiến răng quá mạnh. Slughorn dừng lại ở bàn của Potter và Draco nheo mắt trước vẻ mặt ngượng ngùng của tên đầu bô.
"Tao sẽ đạt điểm O", Draco lơ đãng trả lời Harper. Hắn đưa bàn tay của mình lên để chơi đùa với mặt dây chuyền nhỏ treo trên sợi dây bạc quanh cổ.
"Tất nhiên!" Harper nói nhanh. "Đó là những gì tớ muốn nói!"
Draco phớt lờ nó. Những ngón tay của Potter bị cuốn vào mái tóc rối bù khủng khiếp đó, đùa giỡn với những sợi tóc đen tuyền.
"Có một chút giống xanh lá," Potter lầm bầm. Anh ta nhìn vạc bằng môi dưới giữa hai hàm răng.
"Vô lý!" Slughorn đã khóc. "Đây là màu lục lam." Lão ghi chú vào giấy da của mình. "Và điều đó chắc chắn vượt quá mong đợi của tôi, bởi vì tôi có thể thấy khá rõ, Potter, rằng em đang yêu một lần nữa. Tôi chắc chắn." Slughorn gõ mũi.
Potter chớp mắt ngu ngốc.
"Không, không! Đừng cố gắng chối bỏ nó," Slughorn tranh luận một cách say mê mặc dù Potter không nói một lời. "Đáng buồn thay, cô Weasley đã bỏ rơi chúng ta vì Quidditch, nhưng em có một người khác trong tâm trí mình." Slughorn dựa sát vào Potter trong khi Potter tự động ngả người ra sau. "Tôi có thể nhìn thấy nó trong mắt em," Slughorn thêm vào trong tiếng thì thầm lớn. Lão cười rạng rỡ khi một vài học sinh cười khúc khích. Potter buông ánh mắt, nhưng vẫn im lặng, hai má ửng đỏ.
"Draco!"
Draco chuyển ánh mắt qua Blaise, người đang lắc đầu với hắn ta. "Mày đang gầm gừ . Dừng lại đi!" Blaise nạt hắn. "Slughorn sẽ không bao giờ thích mày. Hãy chấp nhận điều đó and let it go:) ."
Draco há miệng ra để thông báo cho Blaise rằng hắn ta đã không phát điên về Slughorn và hơn cả thế hắn thấy khó chịu bởi nỗ lực trông như thằng nhát cáy của Potter, nhưng giọng nói của Slughorn như bùng nổ trong lớp.
"Ổn định lại đi! Ổn định lại mau!" Lão hét, đi về phía bàn làm việc. "Tôi biết đang là chiều thứ sáu, nhưng chúng ta còn năm phút nữa và tôi có tin tức quan trọng phải truyền đạt."
Không quan tâm, Draco thở dài và tập trung vào việc cẩn thận dọn dẹp không gian làm việc của mình. Slughorn tiếp tục, nghe phấn khích đến vô lý.
"Tuần tới chúng tôi sẽ sản xuất "Bộ nhớ độc dược". Tôi biết rằng chúng ta đã nói tới việc chúng kém hiệu quả và không có khả năng xuất hiện trong các bài kiểm tra NEWT của các em, nhưng gần đây đã có một bước đột phá." Slughorn dừng lại. "Có ai ở đây đọc " Độc dược hàng tuần" không?"
Draco suýt nữa thì giơ tay, nhưng rồi hắn nhận thấy không ai - kể cả Granger - có ý định làm vậy. Hắn khoanh tay trước ngực, không hài lòng với việc chẳng thể khoe khoang mình đang đọc một tạp chí uy tín. Rõ ràng là, thực tế hắn sẽ chỉ nhận lại được những ánh mắt kỳ quặc và hắn biết mình đã nhận đủ trong khoảng thời gian gần đây. Hắn biết chính xác những gì Slughorn đang nói. Merwyn Borage, bậc thầy độc dược được kính trọng nhất trong giới Phủ thủy Anh, đã phát hiện ra rằng lông của Jobberknoll sẽ bảo quản nhiều bộ nhớ phép thuật hơn nếu được ngâm trong Firewhiskey trong hai mươi bốn giờ trước khi sử dụng. Bài báo đã khiến Draco xây dựng một số kế hoạch mơ hồ để kiếm được một gia tài nhỏ bằng cách sản xuất và bán Bộ nhớ độc dược cho những sinh viên điên cuồng cày cã trong các tuần thi. Kế hoạch của hắn nhanh chóng được củng cố. Nếu họ định pha thuốc vào tuần tới, hắn ta có thể chôm một ít vào cái vạc của mình mà không bị chú ý.
Slughorn tiếp tục nói và lần này Draco chú ý hơn.
"Không một ai?" Slughorn trông thất vọng. Lão liếc nhìn Granger, người dường như đang cảm thấy tội lỗi khi phát hiện ra vẫn còn có những thứ được viết ra trên thế giới này mà cô chưa từng đọc. "Chà, đừng bận tâm." Slughorn nhún vai buồn bã. "Vấn đề là, tôi đã được thông báo rằng Bộ nhớ thực sự có thể xuất hiện trong các bài kiểm tra của các em. Tuy nhiên, tôi e rằng chúng ta có một vấn đề nhỏ. Độc dược do Hogwarts cung cấp thiếu lông Jobberknoll ." Slughorn trông không có vẻ là bận lòng bởi cái thực tế đó. Và nó làm Draco cảm thấy cảnh giác. Bằng cách nào đó, dường như Slughorn không định kết thúc câu chuyện của mình bằng vài câu nói, "Và vì vậy tôi quyết định kiếm một ít." Lông của Jobberknoll rất hiếm và có giá trị và Slughorn đã hơn một lần phàn nàn về việc thiếu tiền . Draco sẽ không ngạc nhiên nếu khám phá ra được rằng Slughorn đã ăn cắp và bán đi số lượng lớn nguyên liệu độc dược từ phòng chứa của Hogwarts. Severus Snape chưa bao giờ phàn nàn về sự thiếu thốn trầm trọng của những nguyên liệu có giá trị.
"Vì thế . . ." Slughorn dừng lại đột ngột. "Chiều mai, chúng ta sẽ bắt đầu một chuyến đi thực địa nhỏ và thu thập một số lông vũ của Jobberknoll." Một số sinh viên đã khóc trong niềm vui sướng - Hufflepuffs, không nghi ngờ gì - nhưng hầu hết bọn họ trông đều không chắc chắn lắm. Slughorn tiếp tục mỉm cười . "Nhưng đó không phải là tất cả. Tôi dự định chia các em thành các đội và đội nào tập hợp được nhiều lông nhất sẽ nhận được một lọ Dược Ghi Nhớ, đảm bảo sẽ tăng cường trí nhớ của bạn trong một tháng." Slughorn trao cho cả lớp một ánh nhìn quỷ quyệt. "Nó có thể tạo ra điều kỳ diệu cho điểm số của các em."
"Nhưng giáo sư Slughorn!" Giọng Hermione Granger vang lên trong những tiếng reo hò. "Không phải việc sử dụng Bộ nhớ cho mục đích đó là. ... er, bất hợp pháp sao? "
Slughorn ngừng cười và im lặng trong gần một phút. "Vô lý!" Cuối cùng lão rống lên . Lão chiêu đãi với tất cả học sinh một nụ cười khá đáng sợ. "Tuy nhiên, chúng ta sẽ không đề cập bất cứ điều gì về cuộc thi với Hiệu trưởng. Chúng ta không thể để cô ấy nghĩ rằng các em không hăng hái với sự tái tạo nhỏ này và tôi đã phải hối lộ các em." Lão ta cười lớn, nhưng cuối cùng bị bẻ gãy dưới cái liếc mắt của Granger và bắt đầu tự cúi xuống, xem xét các đốt ngón tay của mình một cách cẩn thận.
Draco sẽ thấy buồn cười nếu hắn ta không kẹt phải những vấn đề khác rắc rối hơn trong tâm trí.
"Và chính xác chúng ta sẽ thu thập những chiếc lông này ở đâu?"hắn hỏi to.
" Sao cơ, Rừng Cấm, Malfoy. Còn đâu nữa ư?" Slughorn nói với giọng tỉnh bơ, nhưng sự kinh hoàng trên khuôn mặt của một số học sinh đã khiến lão phải chế định lại: " Ohh, thôi nào. Rừng Cấm không phải là nơi nguy hiểm như trước đây. Các nhân mã khá thân thiện và người sói .. Chà, những câu chuyện đó luôn là một lời nói dối. Nữ hiệu trưởng đã cho phép chúng ta miễn là chúng ta không đi quá xa và trở về trước khi trời tối. "
Draco đã bị kích động, nhưng hắn biết tốt hơn hết là đừng nói ra mối lo lắng của mình. Những nhân mã không phải là những sinh vật vô hại đáng tin cậy và hắn biết rằng một bầy người sói vẫn đang lang thang trong rừng. Chưa kể rằng hàng chục sinh vật nguy hiểm khác nhau đã được phát hiện ở đó. Họ như đã được định rằng sẽ phải chết. Niềm an ủi duy nhất của hắn là nếu người sói tấn công cả bọn, chúng chắc chắn sẽ đuổi theo Slughorn trước và bóp gãy cổ lão.
Bạn cùng lớp của Draco, những kẻ ngốc cả tin, trông có vẻ thích thú và một số trong số chúng - Gryffindors, như lẽ tự nhiên - thực sự trông rất phấn khởi. Granger, một mình, lại có vẻ rất đau khổ. Cô vùi mặt vào tay mình và rên rỉ "Không phải lại là rừng nữa chứ. Mình sẽ chết vì buồn chán và mình đã lên kế hoạch học vào cuối tuần này rồi mà."
Draco không thể ngừng chia sẻ với cô sự cảm thông của mình.
Đột nhiên việc nghiên cứu có vẻ lại là một ý tưởng tuyệt vời
Nott quay sang chế nhạo Draco lần nữa. Cậu ta búng hàm và bày ra cái vẻ nhăn nhó trẻ trâu, không hồ nghi là cậu ta đang bắt chước người sói. Draco quắc mắt nhìn. Nott trở nên khó hiểu theo từng ngày.
Chuông reo và các học sinh nhảy ra khỏi chỗ ngồi tức khắc với dáng vẻ khiến người khác lầm rằng những chiếc ghế vừa bị bốc cháy.
"Đợi chút! Đợi chút!" Slughorn gào lên lên và, bị đánh bại, các học sinh quay trở lại vị trí của họ. "Còn một vài điều nữa. Chúng ta sẽ gặp nhau trước lối vào buổi trưa. Hãy khôn ngoan và ăn mặc cho thật ấm áp."
"Về điều đó, thưa Giáo sư," Ernie Macmillan ngập ngừng nói. "Không phải là có chút lạnh cho một chuyến đi thực địa sao? Cho đến giờ thì tuyết vẫn rơi khá dữ dội."
Slughorn phớt lờ cậu ta. "Trước khi tôi quên mất," lão nói, "nếu các em tìm thấy bất kỳ lông đuôi kỳ lân nào, hãy mang chúng cho tôi. Và hãy nhớ rằng, Jobberknolls là những sinh vật được bảo vệ, các em không thể giết chúng và nhổ lông của chúng - đó là hành động sai trái." Biểu cảm của Slughorn trở nên trầm ngâm. "Mặc dù, tôi cho rằng, các em có thể làm choáng chúng ..."
Ai đó hắng giọng và Slughorn bị kéo ra khỏi suy nghĩ của mình. "Chỉ nói đùa thôi, Granger. Không phải chúng ta rất may mắn sao khi mà có em ở đây để nhắc nhở mọi người về tính hợp pháp?" Slughorn cười nhe răng và nhìn về phía Granger. "Lông vũ rụng là lựa chọn hợp pháp duy nhất của chúng ta, tôi e rằng là thế. Nhưng Jobberknolls làm tổ trong mùa đông, vì vậy tôi chắc chắn chúng ta sẽ thu thập được số lượng chúng ta cần. Có lẽ còn nhiều hơn thế."
Xuất sắc. Draco thở dài, khó có thể tin rằng Slughorn đã lên kế hoạch kéo họ đến Rừng Cấm trong mùa đông này. Có vẻ như lão đã lên kế hoạch cẩn thận cho chuyến đi để có thể sử dụng các học sinh như một lực lượng lao động miễn phí và kiếm thêm một vài Galleons.
Bực tức kèm háo hức muốn rời đi, Draco bất ngờ đứng dậy. Ngay giây sau, toàn bộ cả lớp đều đứng lên như thể họ chỉ đang chờ được kích hoạt. Tuy nhiên, đây không phải là ngày may mắn của họ.
"Khoan đã! Khoan đã!" Slughorn giơ tay lên không trung và các học sinh ngã ngửa ra ghế. "Điều này sẽ chỉ mất một chút thời gian thôi, tôi hứa. Tôi phải chia các em thành từng cặp." Slughorn xoay vòng ria mép và trao cho họ cái nhìn lạnh buốt như thể việc ghép đôi các học sinh cho một chuyến đi thực địa là một sự trừng phạt đặc biệt, vô cùng khó khăn.
Draco chìm sâu hơn vào ghế của mình. Hắn biết trước rằng toàn bộ sự việc sẽ không kết thúc tốt đẹp gì đâu.
"Tao ghét đời mình," Draco càu nhàu. Hắn ngồi trên sàn cách xa những học sinh còn lại hơn một chút trước lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám. Việc đây là lớp học cuối cùng trong tuần khiến hắn tìm thấy chút thoải mái nho nhỏ khi xem xét về chuyến đi thuộc địa vào ngày tiếp theo để mong chờ. Hắn có thể nghĩ ra hàng trăm thứ thú vị hơn để làm vào chiều thứ bảy so với việc đi xuyên qua khu rừng đầy quái vật luôn sẵn sàng tấn công cùng với những cộng sự " săn lông " của mình. Lấy ví dụ, ngồi vô thức nhìn chằm chằm lên trần nhà và chặt đầu những con bọ cánh cứng nghe có vẻ đáng hứa hẹn hơn nhiều. "Không thể tin nổi McGonagall lại để Slughorn lợi dụng chúng ta như thế này. Và Slughorn nghĩ gì khi ghép đôi tao với Potter chứ? Lão ta không sợ tao sẽ làm dơ bẩn vị anh hùng bé nhỏ hoàn hảo của lão với sự hiện diện xấu xa của mình ư?"
Goyle, ngồi bên trái Draco, phát ra một tiếng càu nhàu không rõ ràng và Pansy, người đang dựa đầu vào vai phải của Draco, nhún vai vẻ bất cần.
"Pansy!" Draco cáu kỉnh.
Pansy ngẩng đầu lên và cô nàng chớp mắt nhìn hắn. Đôi mắt đen của cô trông thật vô tội khi nói "Em xin lỗi, Draco, đó không phải là một câu chửi rủa trong cơn thịnh nộ? Em tưởng rằng anh đang nói với chính mình. Anh hiếm khi nào cần người khác đưa ra ý kiến khi nhắc tới chủ đề liên quan đến Harry Potter."
Draco quắc mắt. "Anh đang nói tới Slughorn, không phải Potter. Và anh không cần ai phân tích não mình, anh cần sự cảm thông."
"Hmm.." Nụ cười của Pansy như biểu hiện cô biết tất cả. "Em e rằng mình không muốn có khả năng bị xếp chót vào chiều thứ Sáu. Vì vậy, để trả lời câu hỏi của anh, Slughorn đã ghép đôi anh và Potter vì lão ấy nghĩ hai người sẽ tạo ra một đội tuyệt vời." Pansy dừng lại để cười thầm. "Hoặc bởi vì lão hy vọng Potter sẽ ngăn chặn anh giữ lấy vài chiếc lông vũ và lông kỳ lân của Jobberknoll cho riêng mình."
"Tất nhiên anh sẽ giữ mọi thứ cho riêng mình! Và Potter sẽ không thể ngăn cản anh!" Draco chế giễu. " Kế hoạch của anh không bao gồm việc giúp Slughorn kiếm được thêm vài đồng knut. Lão ta có thể tự làm điều đó với cuộc thi và giải thưởng và bộ lông chết tiệt của lão." Draco trừng mắt nhìn nhóm Gryffindors đang đứng cách xa trên hành lang. Potter đã cười rất vui vẻ trước điều mà Weasley nói; anh ta rõ ràng không bị rối loạn gì bởi chuyến đi ngày mai.
"Slughorn ngu ngốc," Draco nổi giận. "Và Potter ngu ngốc. Em có tin nổi không, cái vận xui đang bám dính lấy anh?"
"Oh yeahh, thật khó khăn khi đó là mày," có giọng nói chế nhạo.
Ngạc nhiên, Draco nhìn lên và thấy Theodore Nott đang lang vảng gần mình.
"Mày đã mất quyền than vãn từ hai năm trước rồi," Nott nhổ nước bọt và quay đầu lại kèm một sự ngông cuồng, gã di chuyển để chỉ đứng cách hắn vài bước chân, bên cạnh là một Derwent Harper đang cười.
Draco chớp mắt. "Cảm ơn vì lời nhận xét ngẫu nhiên đầy ngoạn mục đó, Nott. Nó đã làm cho một ngày của tao trở nên tràn ngập vui vẻ," hắn mỉa mai, trước khi quay sang Pansy. " Thằng này bị sao vậy?"
Pansy bày ra bộ dạng bất đắc dĩ. "Ồ, mặc kệ tên đó đi - nó chỉ là một kẻ nghèo hèn thôi," cô nói trong một tiếng thì thầm. Và Nott quắc mắt nhìn cô.
"Ồ, đúng rồi đấy." Draco cười toe toét. "Tao nghe nói mày đang sống với dì Squib của mày tại một căn hộ của Muggle. Có thật không , Nott?"
Ánh mắt của Nott như muốn giết người. Nó lầm bầm điều gì đó, nhưng Draco không nghe thấy; tai của hắn đang tràn đầy những tiếng khúc khích của Pansy và tiếng cười rộ lên của Goyle. Draco nghi ngờ Goyle không hiểu gì về cuộc nói chuyện vừa rồi nhưng dù sao cậu ta cũng cười rất tươi. Cầu phúc cho cậu ta.
"Tao nghe nói khu phố đó rất kém chất lượng và đến cả những Muggles cũng kinh tởm nó," Pansy nói thêm, không buồn giảm âm lượng.
"Thật kinh khủng! " Draco thở hổn hển, giả vờ sốc. Hắn nhận thức rất rõ về tình hình thảm hại của Nott, nhưng chẳng thể động lòng thương cảm cho gã. Hắn chưa từng thích Nott. Những thằng ngốc luôn là mấy thằng cô độc đáng sợ, không làm gì khác ngoài việc lườm nguýt và cau có với những học sinh khác. Nó thậm chí chưa bao giờ cười trước những trò đùa của Draco. Chưa kể cha của Nott là một tên khốn, người luôn cố gắng khiến Chúa tể bóng tối chống lại nhà Malfoy, và bà mẹ tâm thần của nó thì chỉ biết ngày đêm gây khó dễ cho công việc của bà dì Draco. Và nó đang nói lên điều gì đó.
"Mày nghĩ nó buồn cười?" Nott bước vài bước về phía trước và cúi xuống thì thầm, "Những bất hạnh của gia đình tao đều là lỗi của mày. Mày và gia đình mày đã làm phá hỏng tất cả và bây giờ tất cả chúng ta đều phải chịu đựng điều đó ." Nott quắc mắt nhìn về phía Granger. "Mày là một thằng phản bội."
Máu dồn lên má Draco khi hắn cố trấn tĩnh mình bằng cách liệt kê những lời nguyền mà hắn có thể ném vào Nott. Pansy rít lên như một con mèo giận dữ và Goyle uốn cong các đốt ngón tay. Draco giữ lấy cẳng tay của Goyle. Họ không thể mạo hiểm thu hút sự chú ý về mình, trong khi Nott cứ khăng khăng thảo luận về một chủ đề nguy hiểm như vậy ở nơi công cộng. Một vài học sinh đã để ý tới họ; Potter nằm trong số đó.
"Mày thật liều lĩnh đấy khi mà cố buộc tội danh phản bội cho gia đình tao", Draco nói, buộc giọng của mình bình tĩnh và thật ổn định. "Nó làm tao nhớ lại sự thất bại của cha mày và cái chết như một sự trừng phạt từ Chúa tể hắc ám."
Nott tái mặt và Draco nhăn nhó. Hắn nhớ cha mình đã nói rằng Chúa tể hắc ám đã nguyền rủa cha Nott với Lời nguyền rút nội tạng. Ông ta đã phải chịu một cái chết khủng khiếp, rất khủng khiếp. Draco gần như cảm thấy tội lỗi khi nhắc tới nó, nhưng cảm giác tội lỗi của hắn tan biến khi Nott nheo mắt lại và nhổ nước bọt, " Cha của mày, không phải tao, đã bị trói buộc trong Bộ pháp thuật. Chúa tể hắc ám đáng lẽ nên trừng phạt cả lão."
"Rõ ràng, đó không phải là những gì Chúa tể hắc ám nghĩ. Không phải nghi ngờ phán đoán của ngài ta cũng là dấu hiệu của một kẻ phản bội?"
Mặt của Nott biến đỏ. "Mày có biết dấu hiệu của những kẻ phản bội là gì không, Malfoy? Giữ tất cả tài sản của mày và thoát khỏi sự khủng bố trong cuộc săn lùng Tử thần Thực tử. Nói cho tao biết, chính xác thì điều đó đã xảy ra như thế nào vậy?"
Trong cơn cuồng nộ, Draco giơ tay lên, hướng về phía cây đũa phép của mình.
" Merrythought!" Pansy thì thầm giận dữ, đứng dậy.
Draco buộc mình đứng sao cho trông thật thoải mái và Nott lùi lại một bước. Giáo sư Merrythought bước qua mà chẳng thèm trao cho họ lấy một ánh mắt, mũi cô ta thì vểnh cao. Khi cô ta mở khóa cửa lớp, Nott dường như còn muốn nói gì khác, nhưng Pansy nắm lấy cánh tay của Draco và kéo hắn thật mạnh về phía trước.
"Đừng lãng phí thời gian của anh cho nó. Đó chỉ là một thằng ngốc đang giận dữ", cô nói nhẹ nhàng.
"Nó gọi anh là kẻ phản bội chỉ vì gia đình anh đủ thông minh để giữ cái đầu lạnh ( tỉnh táo ) và tránh xa Azkaban," Draco nói thì thầm khi đi theo Pansy vào lớp.
"Ai quan tâm chứ, Draco? Chúa tể hắc ám đã biến mất mãi mãi. Chẳng còn ai để phản bội nữa."
"Và đó không phải là lỗi của anh; đó là tất cả những gì anh đang muốn nói," Draco chống đỡ. Tất nhiên, về mặt kỹ thuật, nó đúng. Nếu hắn bắt giữ Potter tại Phòng cần thiết ngày hôm đó, nếu cha hắn giữ anh ta trong ngục tối của mình, nếu mẹ hắn ta từ chối nói dối với Chúa tể hắc ám trong rừng, thì Chúa tể hắc ám sẽ còn sống và Potter sẽ chết. Nhưng Pansy - hay bất cứ một ai khác - cũng không cần biết điều đó. Ngoài ra, không ai có thể phát hiện ra rằng mặc dù danh tiếng gia đình bị hủy hoại và Draco tạo ra vài hành động đáng ngờ, hắn vẫn rất là thích kết quả cuối cùng của Trận chiến vì hắn sẽ không phải phục tùng một gã khốn điên rồ cho tới cuối đời.
"Đó không phải là lỗi của anh, mẹ nó là một người mất trí", Draco tiếp tục bảo vệ mình khi họ ngồi xuống. "Bà ta nên nhận ra rằng việc hét lên, 'Chúa tể hắc ám sẽ trở lại và trừng phạt tất cả các người!' trong phiên tòa sẽ chẳng đem lại lợi ích gì. "
Pansy bắt hắn yên lặng và Draco miễn cưỡng tập trung vào việc nở nụ cười để đối phó với vị giáo viên của lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám. Sau đó, nhớ ra việc mình ghét cô ta, hắn thở dài và quăng túi qua một bên.
Giáo sư Eunice Merrythought là một phụ nữ có vẻ ngoài lịch thiệp ở tuổi ba mươi, mái tóc nâu luôn được chỉnh chu thành một búi tóc công phu và có một cái họ rất phù hợp. Mặc dù vậy, Draco ưa thích gọi cô ta là Giáo sư Dirtythought. Cái kỹ năng của ả thì có thể chấp nhận được, nhưng thật khó để nghiêm túc với ả. Mấy cái đức hạnh của ả không thể che giấu một lỗ hổng đáng sợ rằng , hơn một lần, ả đã khiến Draco cảm thấy như mình sẽ đánh mất bữa trưa ngay trong lớp học. Eunice Merrythought không biết xấu hổ, và có công trong việc khiến cho học sinh đau khổ. Ả ta không ngừng để cho mọi người hoài nghi về mối tình nhỏ bé bẩn thỉu của mình.
"Hôm nay là thứ sáu" Giáo sư Merrythought thông báo cho họ một thông tin không cần thiết, "và tôi biết rằng các em rất muốn ngừng suy nghĩ về cuối tuần nên tôi đã nghĩ rằng chúng ta có thể vui vẻ và thực hành các kỹ năng đấu tay đôi của mình." Cô ta cười lớn và rồi hướng ánh mắt lờ đờ về phía cuối lớp học.
"Bắt đầu rồi đấy," Pansy lẩm bẩm.
"Tôi chắc chắn điều đó sẽ khiến cậu hạnh phúc, ngài Potter!" Giáo sư Merrythought hớn hở, nhướng lông mi dài. "Tôi biết cậu thích đấu tay đôi đến mức nào." Trước sự kinh hoàng của mọi người, ả ta buông thõng vai, để lộ ra khe ngực đầy ấn tượng của mình.
Bụng Draco cuộn vào. Hắn chắc rằng lần này mình sẽ thải ra hết sạch. Hắn không cần phải nhìn ra phía sau để biết Potter đã chết đứng và trông đỏ giống trái cà chua thế nào, nhưng ngay cả ý nghĩ về nỗi thống khổ của Potter cũng không thể làm giảm nỗi đau khi nhìn thấy một người phụ nữ trưởng thành xuất hiện trước 'Vị cứu thế trẻ trung và bảnh bao' của họ như cách bà ta thích gọi anh. Theo cái cách này, những học sinh còn lại đều vô cùng thương cảm cho Potter. Đôi mắt tối màu của Parvati Patil rõ ràng đang cố bắn dao găm vào mụ Merrythought.
Pansy chọc xương sườn Draco. "Dừng gầm gừ và giúp em di chuyển bàn sang một bên nào," cô nói, đứng dậy.
Draco miễn cưỡng đứng dậy và liếc nhìn về phía Potter. Má anh đỏ bừng, Potter trông như thể đang cố núp đằng sau Granger và Weasley khi họ kéo một cái bàn sang một bên để giải phóng trung tâm của lớp học để đấu tay đôi.
"Cảm ơn vì sự giúp đỡ của anh," Pansy cáu kỉnh và Draco nhanh chóng quay về phía cô. Cô đang cau có nhìn hắn và hắn nhận ra cô đã tự mình dọn bàn. Draco sẽ bị ấn tượng bởi sức mạnh và sự nhanh nhẹn của cô nếu không phải hắn đang bận rộn tìm kiếm Merrythought trong tình trạng hỗn loạn để có thể lườm ả thêm nữa.
"Nếu ả ta ghép đôi anh với Potter, anh sẽ nghĩ mình sẽ phải giết thêm ai đó," anh nói khi Merrythought bắt đầu hét lên các cái tên.
"Em sẽ giết ai đó nếu em lại nghe thấy tên Potter ," Pansy càu nhàu, nhưng Draco hầu như không nghe thấy; thay vào đó, hắn tự hỏi liệu hắn có phải nhìn chằm chằm vào Potter trong giờ tiếp theo không.
Tuy nhiên, Draco không cần phải lo lắng. Rõ ràng, đây là ngày may mắn của Giáo sư Merrythought, vì kể từ khi Longbottom ở Bệnh Thất, chờ hồi phục sau đợt cúm, số lượng của họ đã trở nên không đồng đều.
"Ôi, ngài Potter," Merrythought đã khóc sau khi cô ta bắt cặp Draco với Ron Weasley. "Có vẻ như chúng ta sẽ phải luyện tập cùng nhau! "
Potter - với dáng vẻ như đáng đứng trước giá treo cổ, đứng đối diện với Merrythought mà không nói một lời nào.
"Malfoy, mày đang gầm gừ sai hướng đấy."
Ánh mắt của Draco bắt lấy đối thủ của của mình. Ron Weasley cười toe toét với hắn và xoay cây đũa phép, trông thật tự tin.
Thay vì trả lời, Draco đã nguyền rủa cậu ta. Đôi mắt của Weasley mở to và cậu cúi xuống thay vì tự vệ.
"Chúng ta đang luyện tập Phòng thủ, Weasley," Draco trừng phạt. "Đừng có mà tránh nó."
Weasley nheo mắt và bắn Lời nguyền đảo đầu gối vào chân Draco. Draco làm chệch hướng nó một cách dễ dàng, nhưng cảm giác hả hê sau chiến thắng của hắn ta đã bị đánh bay ngay khi nghe thấy tiếng giáo sư Merrythought khóc thét, "Trời ơi, ngài Potter, ngài ổn chứ?"
Ánh mắt của Draco hướng về phía Potter khi Potter nhảy lùi lại như thể bị đốt cháy. Anh nhìn bàn tay dang rộng ra của Merrythought với sự lo lắng. "Không, thành thật mà nói, thưa Giáo sư, cô bị trượt tay thôi mà. Em ổn! Em ổn!" anh áp lưng vào tường khi Merrythought cố gắng kiểm tra ngực anh.
Bận rộn lắc đầu không tán thành, Draco thét lên khi một câu thần chú đánh thẳng vào miệng anh. Tức giận, hắn giơ đũa phép để nguyền rủa Weasley, nhưng câu thần chú hắn lầm bầm không hiệu quả. Môi trên của hắn trở nên nặng nề dưới sức nặng của bộ ria mép đang phát triển nhanh chóng. Weasley hú lên với tiếng cười và một vài học sinh tham gia cùng cậu ta, nhìn chằm chằm vào Draco với những giọt nước mắt xuất hiện do cười quá độ. Draco không thể trách họ. Hắn hẳn trông rất lố bịch. Tuy nhiên, về mặt tích cực, Weasley quá bận rộn với việc cười vào mặt Draco nên đã vô cùng dễ dàng bị dính một lời nguyền không lời từ hắn.
Draco cười toe toét khi Weasley thét lên, vung vẩy điên cuồng khi tay cậu bị biến thành thạch. Các sinh viên xung quanh họ chuyển hướng tiếng cười sang Weasley. Hài lòng, Draco bình tĩnh vươn tay lên và uốn uốn bộ ria mép dài của hắn.
"Em Malfoy, Lời nguyền Jelly-hands không nằm trong phạm vi được sử dụng!" Giáo sư Merrythought hét lên trong khi vội vã đi về phía Weasley.
"Ồ, phải rồi. Xin lỗi, Giáo sư. Em quên mất," Draco không biết ăn năn mà nói
Mặc dù lời nguyền nhanh chóng bị phá hủy, nhưng tay trái của Weasley vẫn vỗ xung quanh một cách vô ích.
"Hmm... Tới Bệnh Thất mau, Weasley. Và hãy quay lại khi em cảm thấy tốt hơn."
Weasley rời đi, nhưng không quên ngước bộ mặt cau có nhìnDraco. Cười toe toét, Draco vuốt ria mép một lần nữa, tạo ra nhiều tiếng cười hơn từ những học sinh xung quanh. Một câu thần chú khác đánh vào miệng hắn ta và Draco co rúm lại, suýt nữa bắn ra một lời nguyền vào Giáo sư Merrythought. Hắn đã dừng lại đúng lúc, vừa nhận thức được Merrythought đã hủy thần chú . Bộ ria mép của hắn biến mất ngay lập tức.
Giáo sư Merrythought nheo mắt lại. "Đi đấu tay đôi với ngài Potter đi. Tôi chắc chắn ngài ấy có thể xử lý em," ả ta nói một cách cứng nhắc, rõ ràng không vui khi bị kéo ra khỏi vị Cứu thế chủ trẻ trung và bảnh bao của mình.
Quay người lại, Draco đảo mắt và đi về phía Potter.
Mặc dù bạn của anh ta vừa được gửi đến Bệnh Thất, Potter trông vẫn rất thoải mái . Anh mỉm cười với Draco.
"Tao thích bộ ria mép đó. Rất quyến rũ."
Draco bắn một câu thần chú vào anh ta.
Potter đã phản ứng lại ngay tức khắc; anh làm chệch hướng câu chú và gửi trả Draco những lời nguyền. Chẳng mấy chốc, không khí xung quanh họ tràn ngập những phép thuật vô hình. Draco tập trung bắn những lời nguyền vào khuôn mặt tươi cười của Potter, quyết tâm giành chiến thắng. Biểu cảm tự tin của Potter dao động và Draco có thể ngửi thấy mùi chiến thắng, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn suýt đánh rơi cây đũa phép của mình khi một cơn đau bắn qua tay.
Khói cùng ma thuật xung quanh họ bị xóa mất và biểu cảm tự mãn của Potter hiện ra càng rõ ràng. Tức giận vì thất bại trong việc châm chọc Potter hơn là vì bị thương, Draco xoa xoa làn da đau nhức của mình và trừng mắt.
"Bùa châm kim?" Anh chế giễu. "Thật ư, Potter, đó có phải là điều tốt nhất mày có thể làm không? Mày còn không thể làm tao chảy máu . Thậm chí còn không để lại sẹo ." Hắn nhìn chằm chằm vào Potter, ngày càng khó chịu vì biểu cảm vô tội của anh. Nhắc lại ngày Potter suýt giết chết hắn bằng Lời nguyền cắt sâu vĩnh viễn thường khiến ánh mắt Potter hiện lên tia đau khổ.
"Malfoy," Potter thở dài bực tức. "Mày nhắc tới nó mỗi lần mà chúng ta đấu tay đôi. Nó trở nên cũ rồi đấy."
"Có phải vậy không? Mày biết thứ gì mới đang trở nên cũ không, Potter? Vết sẹo của tao. Mày đã cắt xén tao. Chẳng phải rất tốt sao khi mà mày đã sẵn sàng để quên đi nó rồi?" Draco mím môi lại đầy tức giận, mặc dù, sự thật là hắn ta đang nói dối. Các vết sẹo hầu như không nhìn thấy được. Thật ra thì Draco chỉ có thể nhìn thấy nó nhờ sự trợ giúp của kính lúp. Tuy nhiên, Potter phải cảm thấy có lỗi. Mãi mãi.
"Tao không tin" Potter nói thẳng thừng. "Snape nói rằng câu chú không để lại bất cứ vết sẹo nào ."
Draco nổi giận. Tay hắn chạm đến nút trên cùng của áo sơ mi. "Mày có chắc chắn về điều đó? Mày muốn nhìn thấy chúng?" Draco tháo nút.
Lông mày của Potter nhướng lên. Khóe miệng co giật, anh khoanh tay trước ngực và hất đầu. "Chắc chắn rồi. Tiếp tục đi, Malfoy. Cởi áo ra đi."
Mẹ kiếp . Tại sao Potter phải khó nhằn đến vậy? Mắc kẹt, Draco từ từ tháo nút thứ hai, cố gắng nghĩ cách để khỏi phải cởi áo mà vẫn không thể hiện ra rằng hắn đang che giấu điều gì đó. Ánh mắt của Potter lóe lên khi nhìn về phía làn da lộ ra của Draco; và những ngón tay của Draco run lên.
"Mr. Potter, mr. Malfoy!" Giáo sư Merrythought rống lên từ xa. "Đừng nhìn chằm chằm nhau và hãy luyện tập đi! "
Tạ ơn Merlin vì sự ghen tỵ của Merrythought, Draco bỏ đi nhiệm vụ không thuộc về mong muốn của mình trong khi Potter giữ vững lập trường và chĩa đũa phép của anh vào hắn mà vẫn cười toe toét.
"Có lẽ mày có thể cởi áo cho tao xem ngày mai ở trong rừng, và cho tao thấy bộ ngực bị cắt xén của mày ."
"Ồ, đừng lo lắng, Potter." Draco nghiến răng. "Tao có sẵn kế hoạch để cho mày xem một vài thứ vào ngày mai đấy."
Potter chớp mắt. "Đây là một lời đe dọa hay một dạng gợi ý?"
"Một lời đe dọa!" Draco lúng túng. "Chúng ta sẽ đi riêng vào ngày mai trong một khu rừng lớn hắc ám. Rất nhiều điều có thể xảy ra, Potter, và sẽ không có nhân chứng."
Thay vì lo lắng, Potter có vẻ thích thú. "Và một lần nữa. Đó có phải là một mối đe dọa hay -"
"Phải, đó là mối đe dọa! Chết tiệt, có chuyện gì với mày vậy?" Draco hét lớn. Phong thái điềm tĩnh của Potter khiến hắn phẫn nộ. Cơn giận dữ của bọn Gryffindor đâu rồi? Sự tức giận của Potter có lẽ đã thoát ra qua hai cái lỗ tai đó rồi."Tao sẽ rất dè chừng vào ngày mai nếu tao là mày Potter. Nếu tao làm ra bất cứ hành động gì thì mày sẽ không sống sót thoát khỏi khu rừng vào ngày mai đâu!"
Sự im lặng tuyệt đối đã chào đón Draco sau đó. Draco nhăn mặt, nhận ra hắn đã hét lên hơi to và mọi học sinh đều nghe thấy hắn. Họ ngừng buông ra những lời nguyền để nhìn chằm chằm vào hắn.
Chết tiệt.
" Malfoy! " Giáo sư Merrythought thì thầm, với vẻ sững sờ khó giải thích được đang đứng ngay trước mặt Draco. "Em vừa nói gì vậy?"
Draco nhìn xung quanh những học sinh đang im lặng. Mẹ nó. Mẹ nó. Mẹ nó. Hắn không nên nói như thế. Có một thời điểm, chỉ vài tháng trước thôi, mọi người đều ngỡ rằng Potter đã chết trong rừng cấm. Đó là một chủ đề nhức nhối.
Potter, một mình, trông không hề rối loạn. "Ồ, đừng để ý cậu ấy, Giáo sư," anh nói ngọt ngào. "Cậu ấy chỉ thích sự đe dọa, đầy nguy hiểm xuất hiện trong âm thanh phát ra từ cổ họng mình. Cậu ấy không có ý đó."
"Tao có ý đó!" Draco cáu kỉnh trước khi hắn có thể tự ngăn mình lại.
Giáo sư Merrythought thở hổn hển.
Draco lườm Potter, người không có quyền đảo mắt chán nản sau lưng của Merrythought. Và sau đó Potter đã làm ra điều kỳ lạ nhất: anh ta lắc đầu giận dữ và nói "Im đi!"
Lúng túng khi thấy Potter hành động như thể anh ta đang cố gắng giúp mình, Draco mở miệng ra để chặn lấy anh ta và thông báo với anh ta rằng hắn không cần sự giúp đỡ này, nhưng ánh mắt bị sốc của giáo sư Merrythought đã biến thành ánh mắt giết người. Có lẽ thật không khôn ngoan khi đe dọa vị Cứu thế chủ quý giá của ả ngay trước mặt ả. Ả là một giáo sư và có những quyền hạn nhất định.
Nuốt nước bọt, Draco buộc mình phải mỉm cười. "Em chỉ đùa thôi."
"Thế ư?" Giọng ả nghe không có vẻ là bị ấn tượng "Nó không hề vui chút nào. Tôi sẽ nói chuyện với Giáo sư Slughorn -"
"Cậu ấy thực sự đã nói đùa." Potter cắt lời ả. "Cậu ấy luôn nói những điều ngớ ngẩn như thế" Anh cười thật tươi.
Lòng căm thù mãnh liệt sôi trào trong Draco, nhưng đáng ngạc nhiên là nó không nhắm vào Potter, người vừa kêu hắn ngớ ngẩn và gạt bỏ hắn như một tên ngốc vô hại, mà là Merrythought, người bị tan chảy ngay tại chỗ khi đối mặt với nụ cười của Harry Potter.
Cánh cửa lớp học bật mở và Weasley bước vào trong. Mọi người nhìn cậu và cậu lùi lại một bước.
"Gì?" cậu hỏi một cách phòng thủ.
Không ai trả lời cậu cả.
Merrythought lườm Draco và nói, "Xong rồi, Malfoy. Đối thủ của em đã trở lại"
Potter nhăn nhó khi Merrythought thay thế vị trí của Draco, nhưng anh khẽ mỉm cười khi Draco đi ngang qua mình. Đôi môi anh hầu như không di chuyển khi anh thì thầm, "Rất mong chờ được nhìn thấy thứ mà mày định cho tao xem vào ngày mai, Malfoy."
Nháy mắt nhanh, Draco vội vã đi về phía Weasley, lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ lố bịch. Nếu không phải đã biết quá rõ, hắn sẽ nghĩ Potter đang tán tỉnh mình.
*
Draco nhìn lên trần nhà khi hắn đùa giỡn với mặt dây chuyền bạc mà mẹ hắn đã tặng vào mùa hè đó. Những suy nghĩ điên rồ xoáy qua tâm trí hắn. Hắn xem xét tất cả những thứ có thể làm với mặt dây chuyền; tuy nhiên, mẹ, cha và hắn đã đồng ý thời điểm và lí do để hắn có thể sử dụng nó. Hắn cần nó cho các kì thi NEWT của mình
Mặc dù tài sản của gia đình Malfoy vẫn còn nguyên vẹn, danh tiếng của họ đã bị hủy hoại. Nott đã sai khi ghen tị với hắn. Cha của Draco đã mất việc ở Bộ và Draco là người duy nhất có thể cứu vãn tình trạng của họ. Galleons cất giấu trong hầm của họ tại Gringotts sẽ không tồn tại mãi mãi. Draco cần một công việc, một công việc đáng nể, được trả lương cao, nhưng sẽ không ai thuê hắn trừ khi - có thể - nếu họ quyết định rằng các kỹ năng của hắn đủ ấn tượng để sự kết nối của hắn với các Tử thần thực tử có thể được bỏ qua. Đó là lý do Draco cần đạt được số điểm hoàn hảo. Es và As sẽ không giúp hắn, nhưng một hàng chứng chỉ xuất sắc sáng bóng có thể mở ra những cánh cửa cho hắn; còn không, chúng sẽ đóng mãi mãi.
Chắc chắn, về mặt kỹ thuật, hắn đã lên kế hoạch gian lận, nhưng hắn hoài nghi rằng các giám khảo của NEWT sẽ như các Giáo sư Hogwarts mà đối đãi CÔNG BẰNG với một Cựu Tử thần thực tử. Đó là một kế hoạch tốt và hơn một người phụ thuộc vào thành công của nó, vì vậy Draco không thể hiểu được mong muốn phi lý của hắn là mở mặt dây chuyền trước thời điểm thích hợp. Như ngày mai chẳng hạn.
Hành vi kỳ quặc của Potter đã làm rối tung tâm trí anh. Potter có lẽ chỉ đang chọc hắn.
Tất nhiên, có những thứ khác hắn có thể làm vào ngày mai. Hắn có thể không cần mặt dây chuyền. Hắn có thể cố gắng hòa hợp với Potter - người dường như luôn sẵn sàng. Hắn có thể thu thập càng nhiều lông càng tốt và giành chiến thắng trong cuộc thi. Nó có thể làm cho Slughorn thích hắn hơn. Hắn có thể sử dụng Dược ghi nhớ một tháng trước kỳ thi và tránh việc gian lận gặp rủi ro. Việc sử dụng Dược ghi nhớ vẫn được xem là hành động gian lận, nhưng nó sẽ thuộc về trách nhiệm của Slughorn, vì vậy nó an toàn hơn nhiều.
Kế hoạch đó thoạt nhìn có vẻ thông minh hơn, nhưng Draco biết rõ là tốt nhất nên dựa vào sự sẵn lòng đối xử tốt với hắn của Slughorn và Potter.
Draco chế giễu trong bóng tối và kéo chăn lên cằm. Mấy ngày qua đã bắt đầu lạnh đến đáng sợ. Nếu Potter ngã xuống vào ngày mai và Draco để anh ta đóng băng đến chết, không ai có thể trách hắn. Draco cười toe toét với hình ảnh Potter đang run rẩy trong tuyết và kêu cứu. Điều đó sẽ xóa đi nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của Potter. Anh ta sẽ không thể gọi Draco là tên ngớ ngẩn nữa.
Draco càu nhàu và lộn gối, chìm sâu hơn dưới dưới lớp chăn. Hắn nên ngừng suy nghĩ về Potter; nghĩ về anh ta trước khi ngủ thường mang lại cho hắn vài giấc mơ kì quặc. Quyết tâm nhắm mắt lại, Draco dọn sạch tâm trí và ngủ thiếp đi.
Nếu có mơ về Potter đêm đó, hắn cũng sẽ không nhớ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com