III. ĐÁP ÁN
May mắn là khi cơ hội gõ cửa và bạn trả lời.
~ Anonymous
Mình hoàn toàn bị mất trí rồi, Draco nghĩ khi hắn vòng tay chặt hơn quanh cơ thể khỏa thân của Harry Potter.
Lúc đầu, hắn chỉ đơn thuần thấy chán, nhưng vẫn đúng mực. Phải có người trông coi đống lửa, vì vậy hắn phải tỉnh táo và có rất ít thứ hắn có thể làm để giải trí. Nhìn chằm chằm vào mí mắt khép kín của Potter không phải là một trong số đó và Draco phải tìm một thứ khác để giết thời gian. Hắn đã đi kiểm tra các bình thuốc khác nhau ở những phòng khác. Hắn lướt qua những cái chai, cố gắng tìm thứ gì đó hữu ích và thú vị. Cuối cùng thì hắn quyết định uống Dược Hưng Phấn, không phải vì hắn tin rằng nó thực sự sẽ làm hắn vui lên, mà vì hắn thấy khát và dung dịch này có vị như nước ép bí ngô. Hắn thực sự có cảm thấy tốt hơn một chút sau khi uống nó.
Draco trở lại bên Potter với một miếng dán chữa bệnh màu trắng lung linh và một miếng vải mềm trên tay. Hắn bất ngờ có mong muốn chữa lành mọi vết cắt và vết bầm tím mà Potter đã phải chịu; Chắc chắn đó là lỗi của sự nhàm chán và Dược Hưng Phấn. Draco đặt miếng dán lên vết bầm trên hàm của Potter, và trên vết cắt nơi má anh ta, chỗ mà một cành cây đã đâm vào khi họ đang đi trong rừng, tại một vết sưng sau gáy mà Potter đã phải chịu từ cũ ngã của Draco và đến cả vết nứt nẻ trên đôi môi của Potter cũng đã lành lại ngay lập tức khi miếng dán chạm vào.
Khi đang trong quá trình lau máu và dán băng lên mặt Potter thì một điều khủng khiếp xảy ra. Nó bắt đầu chầm chậm - Potter nổi da gà, nó lan ra khắp cánh tay và ngực anh, và rồi Potter run rẩy. Draco nhanh chóng kéo chiếc áo choàng của mình từ dưới đầu Potter và quấn lấy cơ thể đang run ấy.
Nó không giúp được chút nào. Chẳng mấy chốc, cơn rùng mình của Potter ngày càng mạnh mẽ, mí mắt anh rung lên và đôi môi thì hé mở để thốt ra những tiếng rên rỉ đau khổ; Draco có thể nghe thấy tiếng răng của anh va đập vào nhau. Trông giống như anh đang bị co giật.
Draco ném thêm một vài khúc gỗ vào đống lửa và sau đó giữ bộ dạng run rẩy của Potter bọc an toàn trong chăn và áo choàng. Tình trạng của Potter chỉ trở nên tồi tệ hơn.
Draco nhận ra rằng sự run rẩy có thể là một dấu hiệu tốt. Có nghĩa là lời nguyền đã giải phóng khỏi Potter và cho phép anh ta tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu; anh đã đủ tỉnh táo để cảm nhận được sự ớn lạnh của cơ thể băng giá của mình. Thật thoải mái làm sao khi biết rằng Potter có thể sẽ không chết vì lời nguyền, mà vì sự hạ thân nhiệt :). Dù bằng cách nào, anh cũng sẽ chết và Draco không thể cho anh một lọ thuốc khác để sưởi ấm. Từng loại thuốc có thể sử dụng để chữa lành ảnh hưởng này đều sẽ gây ra hiệu quả không tốt đối với những loại thuốc Draco đã cho Potter sử dụng. Hắn đã nhét quá nhiều trong số chúng xuống cổ họng Potter.
Thật không may, hoặc may mắn thay, tùy thuộc vào quan điểm của mỗi người, tâm trí của Draco đã từ chối im lặng về những đòi hỏi của thân nhiệt . Vài ý nghĩ đã bị chôn vùi và ẩn giấu trong một góc phản bội của não Draco kể từ khi hắn tự hỏi làm cách nào để cung cấp cho Potter đối đa lượng nhiệt có thể. Vài phút trôi qua, những cơn rùng mình của Potter không có dấu hiệu lắng xuống và Draco không thể đứng nhìn bộ dạng run rẩy của anh nữa.
Nguyền rủa trong đầu, Potter, và cả Slughorn, bởi vì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu lão không gửi họ vào rừng, Draco lột đồ và nằm xuống bên cạnh Potter, quấn lấy cơ thể lạnh như băng, đang run rẩy của Potter . Hắn phải nghiến răng thật chặt để ngăn mình bật khóc. Làn da băng giá của Potter như đang đe dọa Draco đến trước bờ vực của cái chết, nhưng biết rõ nó không thể xảy ra, Draco áp lưng Potter vào ngực mình và xoa bất cứ nơi nào trên làn da Potter mà hắn có thể chạm tới.
Draco cố gắng làm ấm Potter bằng cách nằm xuống bên cạnh anh ta, hoàn toàn trần truồng, tuy nhiên đây không phải là dấu hiệu của sự điên rồ. Hắn phải cung cấp cho Potter sức nóng và hành động của hắn hoàn toàn hợp lý, chưa kể có thành công hay không. Dù vậy, sau khi cơ thể Potter ấm lên và Draco buồn ngủ rúc đầu mình vào cổ anh, hắn không còn cố ngồi dậy nữa. Ngược lại, hắn vòng tay qua lưng Potter, ép anh sát vào người mình hơn, và để giúp vấn đề thêm tồi tệ, những ngón tay của Draco khăng khăng vùi vào mái tóc rối bù của Potter và từ chối ngừng vuốt ve những sợi đen mềm mại ấy .
Nhưng đó cũng không phải là dấu hiệu chắc chắn về sự mất trí của Draco. Hắn có thể dễ dàng hợp lý hóa hành vi của mình. Họ bị lạc giữa một khu rừng, bị thương và đông cứng và Potter gần như đã chết ; Ham muốn được âu yếm Potter ngớ ngẩn của Draco chắc chắn là một phản ứng ngoài mong đợi đối với một chấn thương nghiêm trọng. Đó là điều hoàn toàn tự nhiên.
Cái suy nghĩ chắc chắn Draco là một tên mất trí là một thực tế vô cùng đáng lo ngại vào khoảnh khắc khi Potter ép thân mình khít khao sang một bên Draco, cơ thể của Draco đã xảy ra phản ứng rất không phù hợp. Hắn khó có thể đổ lỗi cho chấn thương về nó. Điều khiến Draco thậm chí còn điên rồ hơn nữa là ngay cả sau khi Potter tạo ra một số âm thanh lẩm bẩm mờ nhạt và bắt đầu có thay đổi nhỏ như thể anh ta sẽ thức dậy vào bất cứ giây nào, Draco cũng không cố gắng rút ra khỏi vòng tay của Potter và che giấu hình ảnh khỏa thân cùng sự cương cứng đang tăng dần của mình. Hắn cố tình đẩy bản thân vào một tình huống xấu hổ - ai biết được Potter sẽ phản ứng thế nào khi tỉnh dậy và nhận ra Draco đang ôm anh ta vào cơ thể trần trụi và khêu gợi của hắn? Tuy nhiên, phần điên rồ trong não của Draco đã thúc giục hắn giữ chặt lấy Potter miễn là hắn còn được phép và ném hậu quả ra để lo lắng sau.
Khoảnh khắc đó đến sớm hơn so với mong muốn của Draco.
Potter càu nhàu nơi cổ Draco và từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh không tập trung chớp mắt và nhìn chằm chằm vào Draco một cách hoài nghi. Sự sợ hãi đóng băng não của Draco, hắn nhìn chằm chằm lại, chờ đợi một cú nổ.
Potter trông tốt hơn nhiều. Khuôn mặt anh có thần sắc và sự lành lặn, sạch sẽ trên đó đã giúp làm mất đi cái đặc tính lạnh lẽo gây kinh hòang trước đó. Đôi đồng tử của anh quá rộng và đôi mắt ấy nhìn vào hắn. Hơn bất cứ điều gì, Draco muốn ấn lòng bàn tay lên trán Potter nhưng hắn không dám di chuyển. Đánh giá sự ấm áp của Potter qua làn da đang ép chặt vào Draco, Potter bị sốt, nhưng không có đũa phép, Draco đơn giản là không thể chắc chắn. Theo như hắn để tâm thấy, toàn bộ căn nhà gỗ đã nóng đến mức không thể chịu đựng được, nhưng hắn không thực sự tin vào cảm giác của mình vào lúc này.
Một đường kẻ xuất hiện giữa đôi mắt của Potter khi anh ta nhìn chằm chằm vào Draco mà không chớp mắt.
"Malfoy?" Anh thì thầm, nghe có vẻ sợ hãi.
"Một sự phỏng đoán đáng ngưỡng mộ," Draco khen ngợi. Hắn quyết định rằng tất cả những gì hắn phải làm là tuyên bố rằng mọi thứ hắn đã làm, đều là để cứu mạng Potter. Rốt cuộc thì, đó là sự thật, nhưng vì một số lý do, hắn lại không cảm thấy như thế, mà lại thấy nó giống như sự hợp lý hóa cái hoang tưởng của chính mình. Draco nhận thức rõ rằng Potter có thể không biết ơn dù chỉ một chút nếu Draco là người đã nguyền rủa anh ta ngay từ đầu. Hắn chỉ có thể hy vọng rằng nếu ý định của Potter biến thành hành động giết người, Draco có thể dễ dàng chế ngự anh ta. Potter chắc chắn đang yếu đuối và mất phương hướng.
Tuy nhiên, hiện tại, Potter chỉ trông có vẻ bối rối. Anh nhìn quanh căn nhà gỗ, đôi mắt mở to khi ánh mắt anh lướt qua nội thất, lò sưởi, giường và cuối cùng là trạng thái khỏa thân và vị trí thân mật của họ.
"Chết tiệt." Potter thở hổn hển khi ánh mắt anh lại chạm vào mắt Draco.
"Tao có thể giải thích," Draco nói nhanh rồi nhăn mặt. Hắn vừa rồi nghe có vẻ quá phòng thủ. Hắn phải cẩn thận giải thích và xin lỗi. Có thể, chỉ là có thể thôi , nếu Draco đủ sức thuyết phục và đủ khiêm tốn, Potter sẽ tha thứ cho hắn ta vì đã nguyền rủa anh. Đó là một kết quả không mấy khả thi, nhưng Draco phải cố gắng. Bợ đỡ nghe có vẻ là một ý tưởng hay vào lúc này. Giờ không phải lúc để lo lắng về việc đánh mất tự tôn của mình. Hắn không muốn kết thúc ở Azkaban, và Potter là người duy nhất có thể cứu hắn khỏi số phận khủng khiếp đó.
"Ohh, mày không cần." Potter lắc đầu. Đôi mắt anh vẫn mở to vô cùng. "Đó là hành động tự khám phá, tao nghĩ vậy."
"Nó là gì?"
Potter đột ngột thay đổi và Draco nín thở vì bất ngờ. Dường như không chỉ cơ thể hắn có phản ứng không phù hợp với sự liên kết thân mật của họ; một độ cứng dễ nhận thấy đang chọc và thiêu đốt đùi Draco.
Mặc dù cú sốc của Draco khi phát hiện ra điều này là rất đáng kể, nhưng nó không là gì khi so sánh với cảm xúc của hắn lúc nhìn thấy Potter bày ra một nụ cười nhăn nhở.
"Không phải là tao đang phàn nàn đâu, nhưng điều này rất đáng xấu hổ." Potter cười khoái trá, khúc khích với Draco như thể anh vừa được thông báo Giáng sinh đã đến sớm.
"Er, tao đồng ý, nhưng như tao đã nói, tao có thể giải thích." Draco cố gắng thay đổi, nhưng Potter lăn trên người hắn và khóa hắn dưới cơ thể mình. "Tao cũng có thể đứng dậy và mặc quần áo trước khi giải thích," Draco thêm vào đó, mất tự tin.
Potter cười toe toét hơn nữa, như thể anh ta thậm chí không nghe thấy những gì Draco nói. "Tâm trí tao là một nơi đáng sợ." Ánh mắt của Potter lướt qua khuôn mặt Draco trong sự ngạc nhiên.
"Err ..."
"Ý tao là, chúng ta đang ở trong một căn nhà gỗ . Một căn nhà kì dị . Nằm trước lò sưởi, được bọc bởi .." Potter nắm lấy áo choàng của Draco và nhìn chằm chằm vào nó. "bởi lông . Thực sự là lông ."
Sau một lúc im lặng, Draco đưa tay lên và áp lòng bàn tay lên trán Potter. "Mày đang mê sảng đấy", hắn kết luận. Potter quá ấm áp và bây giờ Draco nhìn anh kĩ hơn, hắn nhận thấy đôi mắt anh vẫn không tập trung. Cứ cho là do Potter không đeo kính đi, nhưng điều đó không giải thích được tại sao lòng trắng mắt anh xuất hiện những tơ máu. Cơn sốt chắc hẳn là một phản ứng từ trứng Occamy.
Bàn tay Draco trượt trên má Potter, nhưng rút lại nhanh chóng sau khi Potter nghiêng người chạm vào, với chuyển động và âm thanh như một chú mèo. Draco cau mày. Potter cần một lọ thuốc khác để hạ sốt, nhưng Draco đã cho anh thứ có thể phủ nhận ảnh hưởng của độc từ trứng Occamy. Tất cả đều phụ thuộc vào chính cơ thể Potter để chiến đấu chống lại nó.
"Potter," Draco chậm rãi nói, cố gắng ngồi dậy nhưng vô ích; Potter nặng cả tấn. "Mày cần ngủ và nghỉ ngơi, được chứ? Mày bị thương và -"
"Ngủ?" Potter lặp lại trước khi anh cười thêm. "Tao nghĩ phần đó đã được đảm bảo. Mày không thể mơ trừ khi mày đang ngủ."
Draco chớp mắt. "Mày không mơ."
Ánh mắt của Potter khiến Draco bối rối; đó là cái cách mà người ta thường dùng để nhìn vào mấy thằng không được thông minh cho lắm. "Malfoy, chúng ta đang ở trên giường, trần truồng, được bao bọc bởi đầy lông, trước lò sưởi, trong một căn nhà gỗ . Tất nhiên là tao đang mơ." Biểu cảm của Potter trở nên trầm ngâm. "Thật buồn vì nhà Dursleys đã đúng khi không cho tao sờ tới cái điện thoại. Rõ ràng là chúng ta đang bị mắc kẹt trong một bộ phim sến sẩm từ thập niên tám mươi. Thật đáng xấu hổ."
"Potter, tự nghe lại lời mình đi - mày đang lảm nhảm" Draco nhấn mạnh. Hắn không hiểu nổi đến một từ mà Potter vừa nói.
Biểu cảm của Potter trở nên nghiêm trọng, Draco nghĩ rằng cuối cùng hắn đã thuyết phục được anh ta về sự thật, nhưng ánh mắt của Potter đã dán chặt vào thái dương đang đập của Draco.
"Mày bị thương," Potter nói, nghe có vẻ đau khổ, nhưng rồi anh lại phá lên cười. "Tất nhiên là thế! Chấn thương là điều phải có, bao gồm cả lò sưởi và căn nhà này. Một tai nạn trượt tuyết, không còn nghi ngờ gì nữa." Potter cười thầm.
"Potter, mẹ mày, tập trung vào," Draco cáu kỉnh. "Mày không mơ. Chúng ta đang ở trong Rừng Cấm. Mày bị thương. Tao đã tìm thấy nơi này -"
"Aha!" Potter kêu lên trong chiến thắng. Anh ta trượt khỏi người Draco, đi sang một bên và tìm thấy miếng dán chữa bệnh bên cạnh chiếc giường tạm thời của họ. "Tao vừa ước có thứ gì đó đễ chữa lành cho mày và nó xuất hiện bên cạnh chúng ta. Đây không phải là mơ đâu. Thành thật mà nói."
Draco nhắm mắt lại. "Potter, tao đã đặt miếng dán ở đó - Ow!" Draco nhăn mặt khi Potter áp miếng dán vào thái dương mình.
"Xin lỗi." Potter nhăn mặt, cái chạm của anh trở nên dịu dàng hơn.
Khuôn mặt của Potter rất gần với Draco. Họ chia sẻ cùng một bầu không khí; không khí đột nhiên khó thở. Thái dương của Draco râm ran khi Potter vuốt ve làn da của hắn mặc dù nó có vẻ không cần thiết - ngay khi được đặt vào, miếng dán lập tức có hiệu quả. Đôi mắt của Potter nheo lại và anh ta tập trung cao độ vào nhiệm vụ của mình. Draco định ngăn anh ta lại và đứng dậy, nhưng thay vì thực hiện hành động đó - một cách logic - thì lông mi hắn rung lên và hắn nhắm mắt lại, tận hưởng sự mềm mại, âu yếm từ những ngón tay của Potter.
"Và, nhìn kìa!" Potter nói, vẫn vui vẻ. "Bây giờ tao ngẫu nhiên tìm thấy một miếng vải. Thật tiện lợi ."
Draco thở dài khi Potter chạm vào mặt hắn, lau chùi cặn bã và máu. Sau tất cả những sợ hãi và lo lắng, cảm giác thật khó tin khi chỉ cần nằm xuống, cảm nhận sự ấm áp và an toàn và được chăm sóc. Thật đáng tiếc Draco không thể giả vờ rằng đây thực sự là một giấc mơ.
Một cái chạm môi lên thái dương đã khiến Draco bàng hoàng. Mắt hắn mở to.
Potter ngẩng đầu lên, chống người lên khuỷu tay và cười toe toét với hắn; Tay anh vẫn vuốt ve má Draco. Mái tóc rối bù của Potter rơi vào mắt hắn, những lọn tóc đen cùng với lông mi; Má anh trông còn hồng hơn và đôi môi anh trông đầy đặn bất thường. Mặc dù Draco có nhiều điều muốn nói, nhưng chúng đã tạm thời bị lãng quên khi hắn dành thời gian để đánh giá đôi mắt xanh của Potter. Không có kính, được bố trí với hàng mi và mái tóc sẫm màu, chúng trở nên xanh hơn bao giờ hết.
"Đó," Potter thì thầm, trông rất hài lòng khi anh kiểm tra khuôn mặt của Draco một cách cẩn thận. "Hoàn hảo."
Draco rùng mình. Có cảm xúc trong đôi mắt đó; quá trọn vẹn và quá rõ ràng, Yết hầu Draco như bị thu hẹp. Tại sao Potter lại nhìn hắn như vậy? Draco nhanh chóng nhớ lại các thành phần được sử dụng trong những độc dược mà hắn đã cho Potter uống, nhưng không có dù chỉ một trong số chúng tạo ra hiệu ứng của Tình Dược. Tác động của Dược Hưng Phấn có thể đã gây ra một trạng thái như vậy - ở một mức độ nào đó - nhưng Draco mới là người uống nó. Và giờ nghĩ về nó, Dược Hưng Phấn chính xác là thủ phạm. Draco có thể đổ lỗi cho nó bởi cái thực tế là cánh tay của hắn vẫn đang quấn lấy Potter; một trong số chúng bị mắc kẹt bên dưới cơ thể của Potter trong khi những đầu ngón tay của bàn tay rảnh rỗi vạch ra những vòng tròn lười biếng trên đường cong quyến rũ tại xương sống của anh.
"Tại sao mày lại mơ về tao ? " Draco hỏi, ánh mắt hắn dõi theo vai và cánh tay của Potter và đỉnh ngực anh, những thứ đã thoát khỏi vỏ chăn và áo choàng. Được chiếu sáng bởi ánh lửa, làn da của Potter trông có màu vàng.
Nụ cười của Potter nhuốm sự nuông chiều. "Tao đã ngừng tự hỏi câu này một thời gian rồi," anh nói và sau đó cúi xuống.
Potter sẽ hôn mình.
Ý nghĩ đó hình thành trong đầu Draco và trong một khoảnh khắc, hắn đã hoàn toàn bị đông cứng bởi cơn shockk. Hắn cố gắng giải thoát mình khỏi vòng tay ấy nhưng không đủ nhanh. Vào giây cuối cùng, ngay trước khi đôi môi của Potter chạm vào mình, Draco quay đầu qua một bên và Potter ấn một nụ hôn vào khóe miệng của hắn. Nó dường như không khiến Potter cảm thấy phiền. Anh hôn những nụ hôn mềm mại lên từng phần anh có thể chạm tới trên khuôn mặt Draco: quai hàm, má, thái dương và thậm chí còn đi lạc về phía tai của Draco, di chuyển xuống phía chân tóc và cổ hắn.
"Potter." Draco thở hổn hển và quay đi. Hắn vội vàng buông tay và ôm mặt Potter, nhưng không phải là trước lúc Potter cố gắng ấn một nụ hôn ấm áp, nhanh chóng lên môi Draco. Dạ dày của Draco đã tạo một cú lật kỳ lạ.
"Dừng lại!" Draco hét, đẩy mặt Potter đi. Ngón tay cái của anh cọ vào môi Potter và lưỡi của Potter được đưa ra khỏi miệng để liếm nó.
Với âm thanh nghẹn ngào thảm hại, Draco di chuyển ngón tay cái của mình đi. Hắn chống đỡ người lên bằng khuỷu tay, giữ khuôn mặt của Potter ở một khoảng cách an toàn.
Khóe miệng của Potter hạ xuống. "Thành thật mà nói, Malfoy à. Đừng khó tính như vậy. Mày đã đủ khó nhằn khi ở bên ngoài trí tưởng tượng của tao rồi."
"Potter, tao không phải là điều mày tưởng tượng ra. Đây không phải là một giấc mơ," Draco nói chắc chắn. "Mày không nhớ chúng ta đã đi bộ xuyên rừng? Mày nghĩ mày đang ở đâu?"
"Tao đang ở trên giường của mình, trong ký túc xá và mơ mộng." Potter trông hoàn toàn chắc chắn về bản thân.
"Vậy còn khu rừng? Mày còn nhớ gì về khu rừng chết tiệt đó không? Cả nỗi đau và chuyến đi?"
Potter nhíu mày. "Ừm. Đó cũng là một giấc mơ. Một giấc mơ khủng khiếp."
Draco gầm gừ trong thất vọng. "Không, Potter, đó cũng không phải là một giấc mơ. Mày đã bị nguyền rủa. Mày có .... Mày có nhớ ai đã nguyền rủa mày không?" Draco nhăn mặt. Hắn ước mình đã không hỏi điều đó. Hắn muốn Potter ngủ và nghỉ ngơi như cách anh ta nên làm, và hắn không thực sự muốn anh ta nhớ ra chuyện gì đã xảy ra nếu điều đó có nghĩa là anh ta sẽ bắt đầu đánh Draco thay vì hôn hắn. Mặc dù, thành thật mà nói Draco thà bị đánh còn hơn. Hắn xứng đáng bị ăn đấm, hôn thì không.
"Tao không bị nguyền rủa; là mày ấy," Potter nói bằng giọng nhỏ nhắn của một đứa trẻ, như thể Draco đã buộc tội anh ta trộm cắp. Draco thở dài, nhưng Potter lại cau mày. "Không, đợi đã. Tao nhớ rồi." Đôi mắt của Potter tròn xoe và Draco ngừng thở. "Chúng ta đã bị người sói tấn công!"
"Ooi djtconme!"
Potter cười toe toét. " Mày đã nói với tao điều đó. Và mày nói rằng chúng ta phải đi cứu Ron và Hermione. Và mày đã nói điều gì đó về việc mời người sói đến ăn tối. Điều đó thật kỳ lạ. Giống như những giấc mơ thường xảy ra. Và rồi chúng ta bay trong rừng. . "
"Chúng ta không bay."
"Cảm giác như đang bay. Và mày đã ôm tao rất nhiều .."
"Tao đã giúp mày đứng!"
"Và rồi giấc mơ thay đổi và chúng ta đã kết thúc ở đây." Potter rạng rỡ. "Thấy chưa? Tao đã có một cơn ác mộng rất ngu ngốc, nhưng nó đã kết thúc và bây giờ tao đang có một - ồ, rất khó xử, thành thật mà nói - nhưng là một giấc mơ đáng yêu ."
"Mày biết đấy," Draco nói một cách trầm ngâm, "Tao nghĩ rằng ... nếu tao đánh và hạ gục mày, cú đánh sẽ không gây ra quá nhiều thiệt hại. Sau đó, mày chắc chắn có thể ngủ thiếp đi."
"Draco?" Potter nhìn hắn một cách nghiêm túc và tâm trí Draco ngừng hoạt động, từ từ tiếp thu sự thật rằng Potter vừa gọi hắn là Draco . Hắn ước mình đã không làm thế. Nghe có vẻ lạ. "Mày có thể làm cho tao một việc chứ?" Potter chớp mắt can đảm hỏi.
"Gì?" Draco nhìn Potter cảnh giác. Tuy nhiên, sự cảnh giác chẳng giúp gì cho hắn.
Potter móc chân ra sau đầu gối của Draco, nắm lấy cánh tay của Draco và vần chúng ra một cách dễ dàng. Draco chỉ nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra sau khi hắn đã nằm trên người Potter, nép mình gọn gàng giữa hai đùi anh. Đôi chân của Potter nhốt hắn ở đó, nhanh chóng.
"Đừng nói nữa và làm tình cùng tao đi." Potter mỉm cười với hắn. "Đó là việc thích hợp cho những giấc mơ như thế này."
Draco nhìn anh chằm chằm. Biểu hiện Potter thể hiện ra là kỳ vọng và phấn khích; lòng nhiệt thành của anh đã làm ra vài điều kì lạ với ngực Draco; trái tim hắn bị đe dọa muốn nổ tung. Việc háng của hắn bị ép chặt vào Potter khiến hắn không nghĩ nổi điều gì.
Potter muốn Draco địt anh .
Điều này thật điên rồ. Nực cười. Sai trái.
Khêu gợi .
Rất, rất là khêu gợi. Mặc dù, cho đến khoảnh khắc đó Draco không hề nghĩ rằng mình muốn địt Potter. Nhưng tâm trí hắn đã bị lấp đầy bởi những hình ảnh. Một trong số đó rất quen thuộc; chúng là sản phẩm từ trí tưởng tượng của Draco. Thỉnh thoảng hắn lại nuông chiều bản thân với những suy nghĩ như thế này, những suy nghĩ về việc làm tình với một gã trai . Một gã nào đó không có khuôn mặt . Không phải Potter. Có lẽ đó chỉ đơn thuần là một người giống anh. Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ngớ ngẩn xuất hiện trong đầu hắn khi hắn ngủ. Chúng thường đem lại cho Draco những khoái cảm tột đỉnh.
Nhưng hỡi Merlin ngọt ngào, tình dục với một gã trai chỉ là một trong những tưởng tượng của hắn trong thời gian dài. Một việc vốn hoàn toàn sai trái và hắn đã cố gắng để không bao giờ phải thừa nhận nó. Nhưng ý nghĩ làm việc đó với Potter . . . chiêm niệm về nó cũng đã là quá nhiều rồi. Toàn bộ cơ thể của Draco bị kìm hãm lại khiến hắn cảm thấy như đang lên đỉnh. Không khí trong ngôi nhà trở nên nóng đến không thể chịu nổi giống như đã có ai đó đốt cháy nó vào lúc Draco không nhìn tới.
Trong tâm trí mình, ánh mắt hắn lang thang xuống thấp hơn. Hắn nghĩ về việc quấn tay quanh dương vật Potter, về hình ảnh Potter dạng chân ra, về việc chạm vào phía sau những quả bóng và đẩy ngón tay mình. . .
Draco kéo ánh mắt trở lại đối diện đôi mắt của Potter. Chúng được lấp đầy với lời cầu khẩn tha thiết; một lời cầu xin khó cưỡng lại được.
Thật nực cười làm sao . Dung Dịch May Mắn vẫn đang hoạt động. Nó trao cho hắn thứ mà hắn chưa bao giờ dám mơ tưởng tới - Potter . Potter, người ghét hắn, mặc dù trong khoảnh khắc này anh không có vẻ nhận biết được điều đó. Potter, người sẽ ghét hắn hơn nữa nếu Draco làm theo những gì anh yêu cầu.
Draco nhắm mắt lại, sự phấn khích nhất thời của hắn giảm dần. Có chuyện gì với hắn vậy? Hắn đã suýt giết Potter; hắn không thể giả vờ rằng nó chưa từng xảy ra và rồi làm tình với anh . Potter sẽ không đề nghị một điều như thế nếu không phải anh đang trong cơn mê sảng.
Cố gắng để không bị kích thích khi tiếp xúc thân mật với làn da của Potter, Draco cúi xuống và đưa tay giữ lấy khuôn mặt của Potter, kiên định nhìn vào đôi mắt màu xanh lá của anh. Potter thở hổn hển, đôi môi hé mở khi anh ta nhướng lên một chút, rõ ràng đang mong chờ một nụ hôn.
Ngực Draco co thắt khi hắn lắc đầu. "Không, Potter. Tao sẽ không làm với mày. Tao biết mày không tin, nhưng mày bị thương và cần phải nghỉ ngơi. Làm tình sẽ là điều cuối cùng mà mày cần tới. Tin tao đi, mày sẽ cảm ơn tao sau. " Draco nhăn mặt. "À, không, có lẽ mày sẽ không."
Biểu cảm Potter chìm xuống khi anh nhận ra sẽ chẳng có nụ hôn nào cả. Lời nói của Draco chỉ khiến anh bĩu môi lần nữa.
"Mày sẽ không làm tình với tao?" anh hỏi như thể Draco nói chưa đủ rõ ràng.
"Không."
"Mày có chắc không?"
"Chắc chắn."
Potter mím môi lại. "Được rồi, vậy theo cách này thôi", anh nói, nhìn hơi nóng nảy.
Draco thở phào nhẹ nhõm. Thật dễ dàng.
Quá dễ dàng , Draco lẩm bẩm khi miệng của Potter kéo dài thành một nụ cười ranh mãnh. Trong giây tiếp theo, Potter di chuyển và Draco đột nhiên nằm ngửa với Potter nằm trên hắn, nhốt Draco bên dưới cơ thể anh ta.
"Vậy thì, tao sẽ làm tình với mày , " Potter tuyên bố với một nụ cười làm người khác phải tưởng tượng đến con quỷ vừa mới nuốt vào bụng một con Pygmy Puff.
"Không, không, mày sẽ không!" Draco thở hổn hển, nó không đúng luân thường đạo lý. Chết tiệt! Potter bị thương, sự nhanh nhẹn đó đến từ đâu vậy? Draco đã phải ngừng sự lưỡng lự của mình và ném anh ta đi. Lên kế hoạch thực hiện chính xác điều đó, Draco nắm lấy bắp tay của Potter và hất lên. Hắn gần như đã thành công, nhưng Potter gầm gừ và kêu, "Incarcerius!"
Draco gần như bật cười trước nỗ lực thực hiện phép thuật của Potter mà không cần đũa phép, nhưng tiếng cười của hắn đông cứng trong cổ họng khi hai tay hắn bay lên và những chiếc kẹp lạnh lẽo xuất hiện quanh cổ tay hắn, trói hắn xuống sàn qua tấm nệm. Bị sốc, Draco nhìn trái và phải vào đôi tay bị trói của mình, tự hỏi liệu Potter có nghĩ gì khi anh ta tuyên bố toàn bộ chỉ là một giấc mơ.
"Mày không thể," Draco thở. "Mày không thể làm điều này mà thiếu đũa phép. Không thể nào!" Hắn nói, kéo tay theo cách vô ích. Chúng sẽ không nhúc nhích.
Potter cười. "Mày thật ngớ ngẩn. Tất nhiên là tao không thể." Potter lắc đầu và vỗ nhẹ vào những chiếc còng bạc. "Nhưng tao có thể làm bất cứ điều gì tao muốn trong giấc mơ của mình."
Draco nhìn anh chằm chằm. "Đây không phải là một giấc mơ, Potter. Và điều này là không thể! " Mặc dù, làm ra phép thuật mà có không đũa phép về mặt kỹ thuật không phải là không thể, chỉ đơn giản là khó khăn. Nó biểu thị quyền lực và sự thiếu kiểm soát. Và Potter có cả hai. Niềm tin của anh ta về việc đây là một giấc mơ hẳn đã hoạt động theo đúng ý thích anh.
Tuy nhiên, đó không phải là hoạt động có lợi cho Draco. Chẳng phải hắn đã thành công trong việc thuyết phục bản thân làm điều đúng đắn chỉ vài giây trước sao? Và bây giờ Potter cố gắng hủy hoại sự hy sinh đầy đạo đức và khó khăn của Draco. Điều đó hoàn toàn không công bằng.
"Potter, thả tao ra ."
"Không." Potter cúi xuống. "Đợi đã. Mày vừa nói, 'Potter hôn tao đi' à? bởi vì sau đó câu trả lời sẽ là 'Ừ' ." Potter ghì lấy mặt Draco giữa hai tay.
"Không, tao đã không nói - mmph!"
Đôi môi của Potter áp vào hắn và Draco phải đấu tranh để không nhượng bộ và đáp lại. Cú sốc về sự giam cầm bất ngờ của hắn đã giúp ích và hắn đã xoay sở để chống lại sự tấn công của môi và lưỡi Potter. Potter càu nhàu, rõ ràng không hài lòng, nhưng anh nhanh chóng tự an ủi mình bằng cách ấn vô số nụ hôn lên khắp mặt Draco. Anh ta khởi đầu nhanh, điều đó thật khó chịu, nhưng rồi anh ta chậm lại; Những nụ hôn của anh trở nên dịu dàng và kéo dài và đôi môi anh trở nên mềm mại và dẻo dai hơn, và Draco phải mím chặt môi lại để ngăn mình không thốt ra những âm thanh tán thưởng. Điều đó càng trở nên khó khăn hơn khi Potter di chuyển xuống thấp hơn để ấn những nụ hôn hờ hững lên làn da nhạy cảm ở cổ Draco. Tay của Potter đi xuống, trên hông và đùi của Draco, vuốt ve và xoa bóp khi anh ta mút vào cổ hắn.
Nguy hiểm thay, Draco nhận ra hắn đã im lặng thay vì hét vào Potter để tự trấn an mình và ngừng xâm phạm cơ thể hắn. Hắn đã sửa chữa sai lầm đó ngay lúc hắn làm cho cổ họng của mình hoạt động trở lại.
" Potter ." Nó nghe như tiếng rên và Draco nguyền rủa và thử lại. "Potter! Dừng lại đi!"
"Không," là câu trả lời ngắn gọn của Potter trước khi anh đặt môi vào núm vú trái của Draco.
Draco nín thở và rùng mình khi Potter lè lưỡi trên phần da thịt nhạy cảm. Môi anh khép quanh nó, mút nhẹ nhàng. Có lẽ đó là một quyết định có ý thức tới một phần của Draco khi bắt đầu phàn nàn một lần nữa sau khi Potter nhả núm vú hắn ra.
Khi Potter di chuyển ấn một nụ hôn vào giữa ngực Draco, Draco đã lấy lại được hơi thở và kêu, "Ý tao là! Dừng lại đi, Potter! Mày có nhận ra mày đang tấn công tao không? Nó trái đạo đức. Không đề cập đến sự bất hợp pháp."
"Không nếu đây là một giấc mơ." Potter đưa môi vào núm vú khác của Draco.
"Và nếu nó không?" Draco hỏi nhanh, biết rằng hắn sẽ không thể nói chuyện nữa nếu Potter bắt đầu liếm mút tiếp.
Potter hầu như không ngẩng đầu lên; Môi anh mơn trớn núm vú Draco khi anh nói. "Điều đó không có khả năng lắm phải không?"
Sức hút tuyệt đẹp khiến Draco lại im lặng. Hắn biết ơn vì họ không có gối. Hắn sẽ bị cám dỗ nhìn xuống Potter và điều đó sẽ gây mất tập trung. Bằng cách này, cổ hắn sẽ rất đau nếu hắn cố xem và hắn buộc phải nhìn chằm chằm vào trần nhà thô ráp. Khi Potter di chuyển xuống dưới, hôn và gặm nhấm bụng Draco, Draco cố gắng giải thoát bản thân khỏi chiếc còng tay, nhưng chúng không nhúc nhích. Thần thánh thiên địa ơi, hắn không thể để Potter làm thế với mình được. Mặc dù, nếu anh ta làm vậy, thì đó không phải là lỗi của hắn và Potter không thể đổ lỗi cho hắn.
"Hmm," Potter nói khi anh chạm vào hông Draco và cắn nhẹ vào nó. "Mày thường cơ bắp hơn nhiều."
Draco nhìn lên trần nhà.
"Mặc dù mày không ngon bằng một nửa." Potter hôn xương hông của Draco, di chuyển một cách nguy hiểm đến gần háng của Draco, nhưng rồi anh lại tiến về phía ngực của Draco một lần nữa. Draco gần như nguyền rủa và phàn nàn, nhưng hắn nhanh chóng ngậm miệng và im lặng. "Và thường thì, mày sẽ có sẹo," Potter thêm vào, liếm và hôn ngực Draco. "Chúng sẽ biến mất nếu tao hôn chúng."
Draco nuốt khó khăn. Cổ họng hắn khô khốc. "Mày mơ về tao thường xuyên?" hắn hỏi, vẫn nhìn lên trần nhà. Đó là một suy nghĩ khó khăn - rằng Potter đã mơ về việc hôn đi những vết sẹo của Draco. Nó gần như khiến hắn cảm thấy tội lỗi khi liên tục nhắc đến chúng với Potter.
"Không, hiếm khi, thực sự."
"Oh."
"Tao tưởng tượng về mày thường xuyên."
"Ohh," Draco nói lại. Thật bất ngờ. Hắn nghĩ Potter chỉ đơn thuần bị kích tình và Draco là một tên may mắn. Hắn nghĩ những giấc mơ của Potter về mình là một thứ gì đó ngẫu nhiên và không mong muốn đã tấn công tâm trí của Potter. Tưởng tượng, tuy nhiên, là một vấn đề khác. Tâm trí Draco lạc trôi về phía ngày hôm qua.
"Có phải mày... umm-" Draco thở hổn hển khi hai tay Potter quấn quanh dương vật hắn. Cảm giác thật ngoạn mục và mất tập trung. Draco mất một lúc để tập hợp những suy nghĩ của mình. "Có phải mày đã tán tỉnh tao trong Phòng học, ngày hôm qua?"
Potter cười. "Tao đã cố gắng ." Potter càng cười to hơn và Draco ngẩng đầu lên lườm anh. Đó là một sai lầm vì cảnh tượng Potter đang ở trên Draco và nắm chặt dương vật hắn là quá sức chịu đựng. Potter đã đẩy chiếc áo choàng và chăn ra; Cơ thể khỏa thân của anh ta được trưng bày và ánh mắt của Draco rơi vào hàng của Potter - giờ đây, khi đã bị khơi dậy, nó thu hút người ta hơn rất nhiều. Miệng Draco chảy nước.
"Mày thật đáng yêu!" Potter kêu lên và Draco rời mắt khỏi dương vật để trừng mắt nhìn anh. " 'Tao sẽ cho mày xem một thứ trong rừng vào ngày mai, Potter!' " Potter nhại lại lời hắn trước khi tiếp tục cười.
Anh như vừa dội nước lạnh lên người Draco. Draco nhìn chằm chằm vào anh, tự hỏi liệu Potter có nhận ra trò đùa của mình chẳng hài hước chút nào hay không. Draco đã cho anh ta thấy, phải không? Đúng như hắn đã hứa. Hắn đã suýt giết chết anh ta, và mặc dù Potter không nhớ nó lúc này, anh ta sẽ khi đã bình phục lại.
Potter đang chăm chú nhìn hắn, tay anh di chuyển lên xuống, siết chặt dương vật Draco và thỉnh thoảng xoa ngón tay cái lên phần đầu đã rỉ nước. Nó thật tuyệt, cực kỳ đẹp, nhưng Draco không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoại trừ đôi mắt của Potter. Chúng đầy tình cảm. Và điều tồi tệ nhất là, Draco nhận ra tình cảm đó không phải là mới. Draco đã nhìn thấy nó trước đây, nhưng hắn chưa bao giờ tin nó. Potter đã tưởng tượng về hắn ta, muốn hắn ta, thậm chí tán tỉnh hắn ta. Và Draco đã nguyền rủa hắn. Hắn đã phá hỏng một cơ hội mà hắn còn chưa từng biết có tồn tại. Một cơ hội hắn không bao giờ biết hắn muốn, nhưng bây giờ nó có vẻ như là điều quan trọng nhất trên thế giới. Hắn cũng có thể nhìn chằm chằm vào Potter càng lâu càng tốt bởi vì đó là lần cuối cùng hắn được nhìn thấy đôi mắt xanh lục không có thù hận. Ngay cả khi, bằng một phép màu nào đó, Draco đã trốn thoát được khỏi Azkaban, ngay cả khi Potter chăm sóc hắn ta đủ để cứu hắn thêm một lần nữa. . . Draco đã mất cơ hội mãi mãi .
"Cởi trói cho tao." Những từ ngữ thoát ra khỏi môi Draco trước cả khi hắn đưa ra được quyết định sáng suốt.
"Hừm." Potter vểnh mũi lên như thể đang suy nghĩ khó khăn. Anh lắc đầu. "Không."
"Tao đã thay đổi ý định. Tao muốn làm tình với mày. Hãy cởi trói cho tao, Potter."
"Không sao đâu." Potter gật đầu. "Tao không ngại làm tình với mày." Đôi mắt xanh nhảy múa tràn đầy sức sống. "Trên thực tế, tao không ngại thịt mày chút nào, đặc biệt là trong khi mày bất lực và bị trói."
"Tao muốn chạm vào mày." Draco có thể nghe thấy sự thật và khao khát qua giọng nói của chính mình. Hắn hy vọng Potter cũng nghe thấy nó. Hắn muốn nó hơn bất cứ thứ gì và đây là cơ hội duy nhất của hắn để có được nó.
Tia giễu cợt biến mất khỏi ánh mắt của Potter. Anh cắn môi, trông không chắc chắn.
"Làm ơn?" Draco nói và cái từ kì diệu đó đã khiến cho thần chú biến mất.
Draco hướng người lên phía trước và Potter căng thẳng, chuẩn bị sẵn một câu chú khác nơi đầu môi phòng trường hợp Draco cố gắng thoát khỏi cuộc làm tình này. Nhưng Draco không có ý định như vậy. Không hề.
Draco đưa tay ra và giữ lấy má Potter, tay kia lén lút vòng quanh eo Potter. Potter đang quỳ xuống, trông có vẻ cảnh giác và sẵn sàng tấn công, và Draco trèo lên người anh, giạng chân ra quấn lấy anh. Thư giãn với tư thế cứng nhắc của mình, Potter mỉm cười, rõ ràng hài lòng với kết quả này. Anh dựa vào cái chạm của Draco, áp má vào lòng bàn tay hắn, làm Draco phải nghĩ tới một con mèo, một lần nữa. Dần dần, Draco cúi xuống và Potter ngả người ra sau, và đôi môi họ chạm nhau trong một nụ hôn nhẹ nhàng. Draco di chuyển đôi môi, lưỡi hắn phóng ra để khám phá hình dạng và sự đầy đặn trong miệng Potter. Potter rùng mình và hé môi, hai tay anh vùi vào tóc Draco và kéo hắn lại gần hơn. Thật kỳ lạ khi lưỡi của Potter trượt dài trong miệng hắn một cách thong thả. Draco đã dự đoán nụ hôn của họ sẽ biến thành một trận chiến; rằng mỗi người sẽ cố gắng thống trị người kia. Nhưng Potter có vẻ hài lòng với cuộc thám hiểm chậm chạp, ngập ngừng và Draco không có ý định phá vỡ sự dịu dàng trong thời điểm này. Potter có vị như thuốc độc, nhưng ngọt ngào trong hương vị giống mùi thuốc ấy và Draco muốn nhiều hơn, hương vị đó. Hắn đưa lưỡi lướt qua vòm miệng Potter, phía sau hàm răng, rồi lại kéo lại để nếm thử đôi môi của Potter, nhét vào giữa hai hàm răng, liếm và cắn, trước khi hắn mút nhẹ vào da thịt mềm mại.
Potter khẽ rên rỉ và hai tay anh di chuyển xuống dưới, lưng Draco nổi da gà khi những ngón tay dịu dàng từ từ chạm đến mông hắn. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Potter trên mông hắn tạo ra một tiếng rên nhỏ từ cổ họng Draco và nụ hôn của họ trở nên sâu hơn khi Potter siết chặt mông Draco, kéo hắn lại gần hơn với cơ thể anh.
Nụ hôn tựa như kéo dài mãi mãi, nhưng nó không đủ dài. Đôi môi của Draco nhếch lên khi hắn đưa một nụ hôn nhanh khác lên miệng Potter, rồi di chuyển sang một bên, hôn quai hàm Potter. Hắn thích cảm giác râu ria đang nhẹ cào vào môi mình và hắn khám phá cảm giác lạ lẫm đó trước khi hắn cúi đầu và áp miệng trên cổ Potter. Nó đập mạnh và nhanh vào môi Draco và Draco nhắm mắt lại, dành một chút thời gian để tận hưởng cảm giác. Potter trở nên thiếu kiên nhẫn; Những ngón tay của anh lang thang giữa hai bên mông Draco, vuốt ve làn da mềm mại ở giữa, rồi áp vào hậu môn của hắn, ngập ngừng khám phá phần da nhăn nheo và khít chặt.
Một cơn rùng mình dữ dội khiến Draco nhắm mắt lại và hắn ấn vài nụ hôn khẩn trương, cẩu thả vào cổ, xương quai xanh và vai của Potter; Làn da đó mềm mại và ấm áp và thật mời gọi, rất khó để Draco có thể rời miệng khỏi nó, nhưng những ngón tay của Potter ngày càng táo bạo hơn và khám phá sâu hơn. Anh ấn một ngón tay vào cửa hậu của Draco, cảm giác đó mới lạ và tay chân của Draco mất đi sức mạnh. Run rẩy, hắn nhanh chóng đưa tay ra phía sau để giữ cổ tay Potter và kéo tay anh ra.
"Thôi nào, nằm xuống đi," Draco thì thầm, giọng hắn trầm đến nỗi hắn gần như không nhận ra đó là của mình.
Potter có vẻ cảnh giác khi Draco trèo khỏi đùi anh và kéo Potter xuống nằm bên cạnh, nhưng anh ta không nói một lời, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào Draco với đôi mắt lơ mơ. Potter thả lỏng vào khoảnh khắc Draco hôn anh lần nữa, lần này say đắm hơn, không thể kiềm chế bản thân. Hai tay Potter đưa về phía mông của Draco như thể anh ta không thể ngăn mình khám phá và Draco cười toe toét với đôi môi của Potter trước khi rời khỏi nó.
"Mày thật chuyên tâm đấy," hắn cáo buộc bằng chất giọng thì thầm.
Potter xoa má Draco và cười lại, mặt đỏ bừng.
"Tao đã dành quá nhiều thời gian để nhìn chằm chằm vào nó, tao không thể để cơ hội này vụt khỏi tầm tay," anh nói và vỗ nhẹ vào mông Draco, động tác của một hành động gây thót tim. Cảm giác như họ là người yêu.
Draco buộc mình phải mỉm cười. "Hài hước thật. Đó cũng là triết lý sống của tao."
Potter ngẩng đầu về phía hắn và Draco lại hôn một nụ hôn nhanh, cẩu thả lên môi anh. Với một tiếng rên nhỏ, hắn rời ra và di chuyển miệng dần xuống, không bao giờ tách môi mình ra khỏi làn da của Potter.
Sự thật là Draco thích sex nhanh và bẩn. Đó là cách hắn luôn ở bên các cô gái và đó là cách hắn luôn tưởng tưởng khi mơ mộng về các chàng trai. Hắn chưa từng nảy sinh tình cảm và mặc dù thích những nụ hôn, hắn đơn thuần chỉ dùng nó để tạo kết thúc. Kết thúc của một cuộc làm tình nhanh và gay gắt.
Nhưng điều này đã khác.
Đây là cơ hội đầu tiên và cuối cùng của hắn để có Potter nằm bên dưới mình, sẵn sàng và sẵn sàng làm bất cứ điều gì Draco muốn anh làm. Cơ hội sẽ không bao giờ xuất hiện một lần nữa. Hắn phải làm tất cả những gì mình có thể, mặc dù hắn nhận thức rõ có một số điều hắn không thể chấp nhận được từ Potter. Nhưng lương tâm hắn đã đủ cắn rứt rồi. Điều khiến hắn phải chú ý bây giờ dường như chỉ gồm hôn và chạm vào mọi phần của Potter và dấn thân vào từng cảm giác, từng tiếng thở hổn hển và từng cơn rùng mình.
Draco dành thời gian để hôn lên cổ và vai, ngực và bụng của Potter. Lưỡi hắn dừng lại để xoay tròn trên núm vú của Potter, để liếm mồ hôi trên bụng Potter, nhấp vào rốn của Potter và vạch ra những sợi lông dẫn về phía dương vật anh. Đôi môi hắn vạch ra đường cong của hông Potter, răng hắn cắn nhẹ trên làn da mềm mại; hắn vùi mũi vào mớ lông đen, thô cứng tại háng Potter và hít mùi xạ hương của anh. Hắn liếm và hôn vào đùi của Potter; Làn da ấm áp, ướt đẫm mồ hôi và mềm mại và Draco nhận thấy bản thân khó mà có thể rời khỏi nó. Hắn kéo trứng dái của Potter vào miệng, lần lượt từng phần, mút nhẹ chúng. Hắn nắm lấy con cặc của anh và nếm thử mùi ẩm ướt đã tụ lại trên đầu. Vị đắng không ngăn được hắn kéo đầu dương vật Potter vào miệng, liếm và mút như thể đó là thứ ngon nhất hắn từng được nếm, mặc dù không phải vậy. Draco hôn và liếm và cắn và mút cho đến khi môi hắn cảm thấy đau và thô.
Potter không xong rồi. Anh quằn quại và vặn vẹo trên giường, cầu xin và rên rỉ liên tục. Draco thỉnh thoảng dừng lại để nhìn chằm chằm vào cơ thể khỏa thân, ướt đẫm mồ hôi của Potter tắm trong ánh lửa vàng. Potter quẫy đập xung quanh, rên rỉ và thở hổn hển, không thể giữ yên. Làn da anh hẳn đã nhạy cảm quá mức, bởi vì anh run rẩy dữ dội trước mỗi nụ hôn và sự âu yếm của Draco. Được chứng kiến điều này thật thú vị. Chưa từng có ai nhạy cảm trước sự đụng chạm của Draco đến vậy; hắn chưa bao giờ biến một người nào đón trở thành một khối nhu cầu thuần túy của tuyệt vọng như thế; mặc dù, thực sự, hắn chưa bao giờ bận tâm đến việc đạt được nó.
Thả dương vật của Potter ra và để nó rỉ giọt cùng run rẩy trong ánh sáng mềm mại, lưỡi Draco lẻn xuống thấp hơn, nhô ra sau những quả bóng của Potter, hướng về làn da nóng bỏng tại hậu môn anh.
Potter phản ứng lại tức thì. Cơ thể anh co giật và anh hét tên Draco, nghe như anh vừa bị shock đồng thời bị xúc phạm. Draco gần như lùi lại, nghĩ rằng hắn đã vượt quá một số giới hạn, nhưng Potter dang rộng hai chân của mình và sau đó vẫn như thể mong đợi nhiều hơn nữa. Như bị ép buộc, Draco ấn miệng vào lối vào của Potter, hắn được khuyến khích thêm không phải bởi hành động đó - thứ vốn bẩn thỉu và sai trái, mà bởi những tiếng thút thít thảm hại và run rẩy bất lực của Potter. Làn da nhăn nheo và nơi chốn chật khít kia được nới rộng khi Potter thả lỏng, trở nên mềm nhũn và trông như thể đã bị lạc lối trong niềm vui của mình, và Draco luồn lưỡi vào lỗ của Potter, không chú ý đến chất lỏng bắn lên cằm hắn khi lưỡi hắn làm Potter hỗn loạn.
Hơi thở của Potter nhanh hơn và anh kẹp chặt lấy lưỡi Draco. Draco nhanh chóng kéo đi, không muốn để Potter đến. Potter rên rỉ, nhưng Draco phớt lờ lời cầu xin của anh ta. Hắn lơ đãng lau cằm và miệng bằng mu bàn tay rồi lại đứng dậy và ổn định ở giữa hai đùi của Potter một lần nữa. Hắn nằm dài trên Potter và nhìn xuống đôi mắt xanh to. Potter đỏ ửng và ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển khi nhìn chằm chằm vào Draco trong sự ngạc nhiên.
Bận rộn suy ngẫm liệu Potter có đẩy anh ta ra không nếu hắn cố hôn anh bằng cái miệng bẩn thỉu, hơi thở của Draco bị đánh cắp khi Potter nắm lấy đầu hắn và kéo hắn xuống một cách mạnh mẽ để cả 2 hôn nhau trong một nụ hôn nóng bỏng. Rên rỉ không ngừng, Potter không ngừng hôn hắn cho đến khi Draco cảm thấy chóng mặt và khó thở. Ngay cả sau khi Potter nới lỏng sự kìm kẹp của mình trên mái tóc của Draco và để Draco ngẩng đầu lên một chút, anh ta vẫn không ngừng hôn lên miệng và hàm của Draco.
"Miếng dán," Potter thở hổn hển giữa những nụ hôn. "Chúng ta có thể sử dụng nó thay vì dầu bôi trơn."
Draco trượt môi mình qua môi Potter, lắc đầu. "Không, chúng ta sẽ không cần dầu bôi trơn," hắn nói chắc chắn khi Potter cau mày nhìn hắn, trông như bị phản bội.
Nhấn một nụ hôn dài khác lên môi Potter, Draco mỉm cười với anh, di chuyển một chút sang bên phải và đưa tay xuống nắm lấy dương vật của họ, cọ xát chúng lại với nhau. Hông Potter co giật lên khi cái cau mày biến mất và Draco ấn xuống và di chuyển . Hắn nhắm mắt lại đưa dương vật mình trượt qua dương vật Potter, nhưng rồi nhanh chóng mở mắt ra một lần nữa khi Potter phát ra âm thanh bất cần, dâm đãng.
"Không giao cấu," Potter thở, mặc dù giọng anh không có vẻ quá đau khổ.
"Nó sẽ làm." Draco mỉm cười và lắc hông, di chuyển thong thả trên cơ thể Potter.
Tay của Potter đưa xuống và anh nắm lấy mông Draco, kéo hắn lại gần hơn khi chân anh bị kẹt giữa đùi của hắn. Draco cố gắng giữ cho đôi mắt của mình mở để không bỏ lỡ một giây khoái cảm nào của Potter, nhưng thật khó để không nhắm mắt lại và đánh mất mình trong khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy. Cơ thể của họ nhễ nhại mồ hôi và họ di chuyển với nhau thật dễ dàng, ngực đối ngực và dương vật ma sát với dương vật, tăng tốc với mỗi lần trượt. Lông mi hắn rung rinh, Draco cúi xuống và tập trung vào môi Potter với một nụ hôn dữ dội, vụng về, không một lần phá vỡ nhịp độ ngày càng tăng của họ. Thế giới của Draco chao đảo và hắn cố gắng giữ lấy sức chịu đựng của mình khi Potter run rẩy bên dưới và oằn người lên, điên cuồng di chuyển hông và siết chặt mông Draco đến nỗi nó gần như đau đớn. Draco nuốt tiếng hét của Potter vào và tăng tốc, điên cuồng trong hoạt động tình dục với Potter cho đến khi tầm nhìn của hắn chuyển trắng và cơ thể run rẩy lên dưới sự tấn công dữ dội của niềm hoan lạc.
Hắn không thể ngừng di chuyển; thậm chí không tự xấu hổ về những âm thanh ướt át mà cơ thể họ tạo ra khi họ trượt vào nhau. Tất cả đều tới quá sớm, những cơn rùng mình dễ chịu lắng xuống và Potter rên rỉ bên dưới hắn. Draco buộc cơ thể mình giữ yên và rồi hắn vùi đầu vào cổ của Potter, cố gắng làm dịu hơi thở và trái tim đang đập của mình.
Sau một lúc lâu, Draco ngẩng đầu lên và nhìn xuống Potter. Mặt anh vẫn đỏ ửng và đầy mồ hôi, Potter nhìn hắn chằm chằm với một cái nhíu mày sâu sắc và có những câu hỏi trong mắt anh.
"Có gì không ổn à?" Draco hỏi với giọng khó chịu. Hắn hắng giọng và cắn môi. Ánh mắt của Potter kiếm tìm trên khuôn mặt hắn.
"Điều này không còn giống như một giấc mơ nữa." Potter giơ tay và vuốt những ngón tay trên má và hàm của Draco.
"Đó là một giấc mơ, Potter. Tin tao đi. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra."
Potter trông vẫn còn bối rối. "Mày không như thế này trong giấc mơ của tao . Mày còn tức giận ... hơn cả thế này." Potter nheo mắt nhìn hắn rồi lắc đầu. "Đây là một giấc mơ điên cuồng ngớ ngẩn. Tao hẳn đã ăn phải thứ kì lạ gì đó ngày hôm qua."
Nóng nảy mong Potter ngừng suy nghĩ thêm về điều này, Draco lại hôn anh. Potter thở hổn hển một chút, nhưng rồi tan chảy trong nụ hôn. Anh cảm thấy mềm nhũn trong vòng tay của Draco; chuyển động của anh chậm lại và Draco miễn cưỡng lùi lại. Hắn nhớ ra Potter không khỏe và anh phải nghỉ ngơi.
Phớt lờ những lời phàn nàn nửa vời của Potter, Draco đứng dậy và với lấy tấm vải. Sau khi hắn làm sạch cơ thể dính dáp của họ hết mức có thể, hắn nằm xuống bên cạnh Potter, kéo chăn đắp lên người họ. Nhấn một nụ hôn nhanh lên môi Potter và cười toe toét trước vẻ mặt bối rối của anh, Draco quấn lấy cơ thể của Potter, cúi đầu thấp xuống trước bộ ngực ấm áp.
Tiếng cười của Potter như hoài nghi. "Bây giờ thì sao? Đừng nói với tao là mày muốn âu yếm ."
"Phải, tao muốn, thực sự," Draco lầm bầm với ngực của Potter. Ai quan tâm đến mấy thứ như phẩm giá chứ? Họ đang ở trong giấc mơ của Potter và điều đó có nghĩa là Draco có thể yêu cầu mọi điều ngớ ngẩn mà hắn ta muốn.
Potter cười thầm, nhưng anh vùi tay vào tóc Draco, dùng ngón tay vuốt nhẹ qua nó; tay còn lại vuốt ve bắp tay đang nằm trên ngực mình. Draco nhắm mắt lại và lên kế hoạch đưa khoảnh khắc này theo mình đến Azkaban.
"Chuyện này đã phá hỏng những tưởng tượng của tao mãi mãi, mày biết đấy," Potter lẩm bẩm. "Tao không nghĩ rằng tao có thể thủ dâm khi nghĩ về việc âu yếm ."
"Tao không nghĩ mày sẽ nghĩ về tao và thủ dâm lần nữa, Potter."
"Tao không nghĩ sẽ có lúc tao ngừng nghĩ về mày. Đặc biệt là bây giờ." Giọng của Potter hạ xuống. "Draco, điều này thật tuyệ -"
"Suỵt," Draco lẩm bẩm. Hắn lướt những ngón tay trên ngực Potter. "Làm ơn đừng nói nữa." Dù lời bày tỏ đầy say mê của Potter có hấp dẫn đến mức nào thì cũng thật khó để nghe chúng.
Potter ngáp. "đồ lập dị," anh lầm bầm vào mái tóc của Draco, rồi chìm vào im lặng.
Draco nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Nếu hắn muốn ngừng nó khỏi việc bị tắt hẳn, hắn sẽ phải đứng dậy và ném thêm một số khúc gỗ vào lò sưởi, nhưng hắn không có ý định đứng dậy trong khi những ngón tay của Potter ở trên tóc, vuốt ve và đùa giỡn với chúng.
Tất cả quá sớm, sự vuốt ve của Potter chậm lại và rồi dừng hẳn. Hơi thở của Potter trở nên sâu hơn và Draco lắng nghe âm thanh đó thêm vài phút nữa. Đó không phải là lúc tệ để phá hỏng và bắt đầu khóc, nhưng đôi mắt hắn vẫn khô khốc. Draco thở dài và miễn cưỡng đứng dậy.
Hắn rùng mình khi đi vòng quanh Potter và tiến về phía lò sưởi. Hắn lo lắng rằng hắn đã để quá lâu và khúc gỗ sẽ không bắt lửa. Hắn nhìn chằm chằm vào lò sưởi và đốt. Tự hỏi liệu hắn có nên quay lại giấc ngủ hay có lẽ nên mặc đồ vào và đi tìm giúp đỡ. Hắn không còn lí do để từ chối việc ròi đi. Potter đã tốt hơn; anh không còn cần sự chăm sóc của Draco nữa, nhưng Draco ghê tởm ý nghĩ rời xa anh.
Tuy nhiên, tình trạng khó xử của Draco đã được giải quyết nhanh chóng.
Từ khóe mắt, hắn thoáng thấy ánh sáng xanh rực rỡ. Hắn quay vòng, để tìm nguồn gốc, nhưng hắn không phải tìm đâu xa.
Draco nhìn chằm chằm vào dáng ngủ của Potter. Không thể giải thích được, Potter đang phát sáng .
*
Hai năm trước, cha hắn đã kể cho hắn nghe về ngày Arthur Weasley, đi cùng với các Thần Sáng, xuất hiện trước cửa nhà mình. Họ rõ ràng đã nhận được một lời khuyên nặc danh và đã ở đó để tìm kiếm trong dinh thự Malfoy bất kỳ bằng chứng buộc tội nào. Họ đã chẳng thấy gì cả, nhưng trong khi họ đang tìm kiếm trong phòng nghiên cứu của cha hắn, đầu cây đũa phép của Weasley phát ánh sáng màu xanh, cho thấy rằng Bùa định vị đã tìm thấy thứ mà ông ta đang tìm kiếm. Các Thần Sáng gần như lật ngược cả căn phòng, nhưng họ hoàn toàn không tìm thấy gì. Cuối cùng, họ buộc phải kết luận rằng Bùa định vị đã bị lỗi. Nhưng nó không hề. Bùa chú đã tìm thấy những đồ vật bị nguyền rủa và những bình thuốc gây chết người, nhưng chúng được giấu trong phòng bởi Bùa Dissimilis.
Draco mất vài phút hoảng loạn khi nhớ lại câu chuyện. Sau đó, hắn cho phép mình thở đúng cách.
Potter đang phát sáng bởi vì Bùa định vị của ai đó đã tìm thấy chúng. Và không chỉ vậy, bất cứ ai đã sử dụng Bùa chú đều phải ở trong khu vực khai quang, Tất cả những gì Draco biết là người kia đứng ngay bên cạnh hắn, nhưng họ không thể nhìn thấy nhau vì các tường ma thuật.
Draco tìm thấy quần áo bị vứt bỏ và mặc chúng với tốc độ kỷ lục, tâm trí hắn làm việc điên cuồng. Hắn đã không nghĩ về nó trước đây, nhưng giờ hắn đã, nó có vẻ đã sáng tỏ. Potter và hắn đã mất tích hàng giờ; không có khả năng các nhân viên Hogwarts sẽ ngồi yên trong lâu đài trong khi Harry Potter mất tích. Họ phải tổ chức một hội tìm kiếm, thậm chí có thể đã báo cho Cục Auror. Có những nam và phù thủy ngoài kia đang tìm kiếm người anh hùng mất tích của họ một cách điên cuồng.
Đặt tay lên núm, Draco nhìn lại hình dạng phát sáng của Potter. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã cân nhắc việc mặc đồ cho Potter, nhưng anh ta có một lý do hợp lệ để cởi bỏ quần áo; không ai có thể đổ lỗi cho anh vì điều đó . Bên cạnh đó, quần và áo của Potter vẫn còn ướt; Potter sẽ không ổn nếu Draco ép anh ta mặc vào bộ quần áo lạnh.
Quyết định được đưa ra, Draco trở về bên Potter và lấy chiếc áo choàng lót lông của mình, rồi chạy ra cửa và bước ra ngoài. Không khí lạnh và bóng tối làm hắn choáng váng. Hắn đã nghĩ rằng vỏ bọc này ấm áp khi tìm thấy nó, nhưng bây giờ nó như đóng băng. Draco nhanh chóng đóng cửa lại, lo lắng về hình dạng trần trụi của Potter, chỉ được bảo vệ bởi một tấm chăn.
Phải mất một lúc để mắt hắn thích nghi với bóng tối. Draco nhìn xung quanh, nhưng hắn không thấy gì ngoài những cái cây im lặng tắm trong ánh sáng vàng lung linh của các tường. Điều đó không nhất thiết có nghĩa là không có ai xung quanh. Bất cứ ai đã tìm thấy họ đều có thể đi vòng vòng, bối rối trước những phát hiện của Bùa định vị. Ánh mắt của Draco rơi trên cổng vòm sáng rực. Nếu hắn muốn được nhìn thấy, hắn sẽ phải bước ra ngoài vòng vây ma thuật. Không có cách nào khác.
Draco bước một bước miễn cưỡng về phía cổng vòm và rồi đóng băng. Một cái bóng xuất hiện trước khi hắn rời khỏi.
Cơ thể ấy được bao bọc và trùm đầu; không thể nói ra đó là ai
Không thể tin được có một người lạ đứng ngay trước mặt hắn, hai người họ bị ngăn cách bởi tấm màn ma thuật mỏng manh, Draco nhận thức sâu sắc rằng hắn không vũ trang. Hắn nhìn chằm chằm vào cây đũa phép trong tay người bí ẩn; Đầu của nó phát sáng màu xanh. Người đó bước đi chậm chạp, hướng cây đũa sang trái và phải, không hồ nghi gì cái sức mạnh của ánh sáng thay đổi theo từng chuyển động của cây đũa phép. Người đó chỉ cách vài feet để tới chỗ cây sồi.
Ánh mắt của Draco quét qua mặt đất và hắn nhặt một tảng đá lớn ngay cả trước khi hắn nghĩ mọi thứ thông suốt hoặc đưa ra bất kỳ kế hoạch nào. Nhưng nó đã xảy ra, và dù đó là ai thì chắc chắn cũng không phải người trong nhóm giải cứu. Draco không phát sáng; người này đang tìm kiếm Potter và chỉ mình Potter. Draco biết rằng Potter có lẽ nằm trong sự ưu tiên, nhưng có một khả năng khác. Mặc dù hắn chắc chắn hơn mình là người đã nguyền rủa Potter, nhưng vẫn có khả năng có người khác đang cố giết Cứu thế chủ - người đã giết chết Chúa tể bóng tối. Potter chắc chắn có kẻ thù và có lẽ một trong những kẻ thù đó đã quay lại để hoàn thành công việc.
Người đó di chuyển đến gần cây.
Draco cắn môi. Hắn đã tìm thấy lối vào căn nhà gỗ; người khác cũng có thể tìm thấy nó. Nắm chặt tảng đá lớn trong tay, Draco nhìn cây đũa phép phát sáng.
Hắn không có cơ hội nào. Nếu người đó là kẻ thù, Draco sẽ bất lực trong việc bảo vệ Potter và chính mình. Bây giờ là cơ hội duy nhất của hắn để làm một cái gì đó. Hắn cần cây đũa phép đó.
Người đó dừng bước; cái cây và cổng vòm ở ngay trước nó.
Các tường ma thuật không cho phép bất cứ ai vào bên trong, nhưng điều đó không nhất định có nghĩa là chúng sẽ không để bất cứ thứ gì bên ngoài . Draco giơ tay và nheo mắt nhìn cái dáng bất động. Tấn công ngay bây giờ và đặt câu hỏi sau đó có vẻ như là một chiến thuật tốt.
Không biết các tường phép có cho phép hay không, Draco vung tay và ném hòn đá hết sức có thể, nhắm thẳng vào đầu của nhân vật kia. Các tường phép lung linh khi tảng đá len lỏi qua chúng và đập mạnh vào hình dạng tối tăm ấy. Người thậm chí không có cơ hội thở hổn hển, mà thay vào đó ngã gục xuống đất ngay lập tức.
Cười toe toét, với ánh mắt kiên định nhìn vào cây đũa phép đang phát sáng, Draco lao qua cổng vòm và sau đó bước hai bước cẩn thận về phía người bất động nằm trên mặt đất đóng băng. Hắn chộp lấy cây đũa phép và sau đó hít một hơi thật sâu, gỡ chiếc mũ trùm đầu ra khỏi kẻ này.
Ánh mắt của Draco rơi xuống vầng trán nhợt nhạt dính máu và mái tóc nâu được xếp thành một búi tóc công phu. Hắn nhìn chằm chằm, kinh hoàng.
Rất có khả năng - hắn vừa giết chết giáo sư Eunice Merrythought.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com