Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bảo Vệ Em Là Điều Duy Nhất

Sân trường chiều nay lạ lùng hơn mọi ngày. Bầu trời xám nhạt, gió thổi lật tung vài trang sách học sinh đang cầm trên tay. Tôi vừa bước ra từ hành lang thì bất ngờ nghe một tràng cười khúc khích.

"Ê, coi kìa, đồ ngốc nghếch này mà cũng dám mơ leo cao hả?" – giọng Celeste vang lên, đầy giễu cợt.

Tôi khựng lại. Trước mặt tôi, giữa vòng tròn học sinh đang tụ lại, là một chiếc xô nước bẩn bị hắt xuống đúng chỗ tôi vừa bước ngang qua. May mắn thay, tôi dừng kịp, nhưng bùn đất văng đầy gấu váy, trông chẳng khác nào một trò hề.

Tôi nghe tiếng xì xào, vài ánh mắt soi mói, vài nụ cười khinh khỉnh. Cả người tôi lạnh toát.

"Celeste..." – tôi thì thầm, giọng run rẩy.

Cô ta khoanh tay, môi nhếch cười: "Ồ, xin lỗi nhé. Chắc tại mệnh em xui thôi."

Tôi lùi lại, muốn tránh xa tất cả, nhưng bước chân như nặng trĩu. Trước những ánh nhìn kia, tim tôi thắt lại, bàn tay run run nắm chặt vạt áo. Một cảm giác quen thuộc trào lên – cảm giác bị cả thế giới quay lưng.

"Đủ rồi."

Giọng nói ấy vang lên, trầm thấp, dứt khoát.

Đám đông lập tức im bặt. Tôi quay đầu – và thấy Draco Malfoy đang tiến lại gần. Ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi dao, từng bước chân dội xuống nền gạch, khiến không khí xung quanh như đặc quánh.

Celeste khẽ khựng lại, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên. "Anh Malfoy... em chỉ đùa thôi mà."

Draco dừng ngay trước mặt cô ta. Đôi mắt xám bạc ánh lên sự nguy hiểm, giọng anh trầm đanh thép:

"T cấm m đụng vào Y/n lần nữa. M đụng vào cô ấy nữa là t giết m liền đó."

Một thoáng im phăng phắc. Ngay cả gió cũng như ngừng thổi.

Tôi sững sờ. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Draco – người từ trước đến nay chưa từng công khai đứng về phía ai, chưa từng buông lời đe dọa vì một cô gái. F5 phía sau anh thoáng sửng sốt, còn F4 Gryffindor thì đồng loạt nhìn sang tôi, khóe mắt lấp lánh điều gì đó không gọi tên được.

Celeste tái mặt. Môi cô ta mấp máy, nhưng chẳng thốt nổi lời nào. Sự uy hiếp trong ánh nhìn của Draco quá rõ ràng – thứ khí chất bẩm sinh của một Malfoy mà không ai dám thách thức.

Tôi cảm nhận được bàn tay mình run mạnh hơn. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi gần như không chịu nổi sức ép của ánh mắt xung quanh, một cái bóng cao lớn che chắn trước mặt tôi.

Draco.

Anh đứng chắn hẳn cho tôi, như tách tôi ra khỏi tất cả ánh nhìn kia. Và lần đầu tiên, tôi nghe giọng anh dịu xuống, không còn sắc lạnh mà mang chút âm điệu kiềm nén:

"Đi theo t."

Tôi ngẩng lên. Gương mặt anh gần đến mức có thể thấy rõ từng đường nét – sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, ánh mắt xám bạc như mặt hồ đang cố giữ yên bình.

Tôi lặng lẽ gật đầu.

Trong lúc tôi bước theo anh, phía sau vẫn còn những tiếng xì xào, nhưng tất cả như đã mờ xa. Tôi chỉ nghe tiếng bước chân anh vững vàng, tiếng tim mình đập dồn dập, và một nỗi bối rối lan tỏa khắp lồng ngực.

Không hiểu sao, giữa tất cả hỗn loạn ấy, tôi lại cảm thấy... an toàn.

Đám đông xung quanh lặng đi, vài ánh mắt vẫn còn dõi theo nhưng không ai dám tiến lại gần. Celeste đứng trơ trọi, môi mấp máy nhưng chẳng thốt nổi lời, còn những thành viên F5 của Draco đứng phía sau anh, im lặng, như biết rằng lần này không ai có thể ngăn nổi cơn giận của người đứng đầu.

Tôi đứng yên, không dám nhìn thẳng vào Draco, tim đập loạn nhịp, lòng tràn đầy một cảm giác vừa sợ hãi vừa ấm áp. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sức mạnh bảo vệ từ một người mà trước đây tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ quan tâm đến mình.

"Đi... đi theo tôi," giọng anh khẽ trầm, nhưng không còn lạnh lùng. Tôi bước theo anh ra khỏi vòng tròn ánh mắt tò mò, đi vào con đường nhỏ dẫn ra sân sau. Gió chiều thổi qua, mái tóc tôi bay nhẹ, và tôi cảm nhận được từng bước chân vững vàng của Draco phía sau – như một bức tường chắn mọi nguy hiểm cho tôi.

Khi chúng tôi đến một góc sân yên tĩnh, anh dừng lại, quay lại nhìn tôi. Ánh mắt xám bạc ấy sâu thẳm, dịu dàng mà kiên quyết:

"Cậu ổn không?"

Tôi khẽ gật đầu, giọng run run: "Ừ... tạm ổn."

Anh bước gần hơn, bàn tay vô thức chạm vào vai tôi, không chạm mạnh, nhưng đủ để tôi cảm nhận sự ấm áp. "Không phải tạm ổn đâu. Tớ không muốn ai làm tổn thương cậu, không bao giờ."

Câu nói ấy khiến mắt tôi cay cay. Từ trước tới nay, tôi quen với việc tự bảo vệ mình, quen với việc im lặng và chịu đựng. Nhưng lúc này, đứng trước Draco, tôi nhận ra rằng không phải lúc nào cũng phải cô độc. Có những người sẽ bảo vệ bạn, kể cả khi bạn chưa kịp nói ra.

"Cảm ơn..." – tôi thì thầm, không dám nhìn thẳng vào anh.

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị: "Từ nay, không ai được phép chạm vào cậu nữa. Hiểu chưa?"

Tôi gật đầu. Trái tim tôi như trùng xuống một nhịp, vừa dịu lại vừa rạo rực khó tả. Có lẽ, lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự che chở không phải từ lời nói suông, mà từ hành động và khí chất mà Draco luôn giữ kín.

Khoảnh khắc ấy, chúng tôi chỉ đứng bên nhau, im lặng. Không cần lời nói, không cần ánh mắt quá nhiều – chỉ là sự hiện diện của nhau, đủ để cảm nhận cả thế giới như lắng xuống.

Và tôi biết, từ khoảnh khắc này, tôi sẽ không thể nào nhìn Draco chỉ như trước nữa. Sự lạnh lùng trước đây giờ đã bị một phần khác thay thế – một Draco quan tâm, dịu dàng nhưng vẫn mạnh mẽ, khiến trái tim tôi rung động từng nhịp.

Khoảng lặng giữa chúng tôi kéo dài một lúc lâu. Tôi chưa từng thấy Draco dịu dàng đến vậy, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh lạnh lùng mà mọi người vẫn biết. Anh khẽ bước gần hơn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tôi.

Rồi, trong một cử chỉ bất ngờ nhưng đầy trìu mến, bàn tay anh nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào trán tôi. Không nóng vội, không áp lực – chỉ là một sự tiếp xúc nhẹ, như muốn trấn an và khẳng định: "Anh sẽ luôn ở đây, che chở cho em."

Tôi nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Tim tôi vừa bình yên, vừa rung lên từng nhịp lạ thường. Giữa tất cả những hỗn loạn, ánh mắt tò mò, và sự hận thù của Celeste, khoảnh khắc này trở nên yên ắng đến lạ thường, chỉ còn riêng chúng tôi.

Draco lặng lẽ rút tay ra, nhưng nụ cười khẽ cong trên môi anh khiến trái tim tôi như muốn ngừng đập. Tôi mở mắt, nhìn anh – và nhận ra rằng, lần đầu tiên, tôi không còn cảm giác sợ hãi, mà chỉ còn một cảm giác... được che chở, được trân trọng, và được an toàn tuyệt đối.

Và trong lòng tôi, một điều gì đó bắt đầu khẽ thở – rằng, từ giờ trở đi, mọi biến cố, mọi sợ hãi, sẽ không còn đơn độc nữa. Có anh ở bên, tôi không còn phải chịu đựng một mình.

Tối hôm đó, khi tôi trở về phòng, lòng vẫn còn rung động. Tôi nhận ra rằng: đôi khi, một câu nói, một hành động đơn giản nhưng dứt khoát có thể chạm đến trái tim, khiến con người ta tin rằng, mình không cô đơn – và có một người sẵn sàng đứng lên để bảo vệ mình, bất chấp tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com