The Letter Under the Floorboard
London mù sương, bầu trời như đổ nặng trĩu những đám mây xám xịt, tiếng gió rít qua các con phố nhỏ hẹp khiến lòng người thêm phần rối bời. Tôi đứng trước ngôi nhà cũ kỹ, nơi gần đây đã từng được cho là một điểm bí ẩn liên quan đến những phần thi thể được tìm thấy trong sông Thames.
Draco đứng bên cạnh tôi, mắt sắc lạnh nhìn vào cánh cửa gỗ đã bong tróc lớp sơn cũ kỹ. Đó là ngôi nhà đã bị bỏ hoang lâu năm, nhưng ai đó vẫn âm thầm vào ra đây. Căn nhà từng là một phần trong chuỗi các manh mối vụ án, nhưng hôm nay, tôi có một linh cảm tồi tệ.
"Tôi sẽ mở cửa," Draco nói, giọng trầm như tiếng đàn cello buồn. "Cẩn thận theo tôi."
Chúng tôi bước vào trong, không khí ẩm mốc và lạnh buốt. Ánh đèn pin của Draco quét qua từng góc phòng tối tăm, để lộ những dấu vết của thời gian và sự bỏ quên. Một vài chiếc bàn gãy, một cái ghế đổ sụp dưới nền nhà bụi phủ dày. Tiếng gió bên ngoài như muốn len vào trong từng khe hở, mang theo âm thanh rùng rợn của quá khứ.
Bỗng nhiên, Draco cúi xuống, ánh mắt anh dán chặt vào một tấm ván gỗ giữa nền nhà. "Ở đây," anh nói.
Tôi nhìn kỹ hơn, và thật sự phát hiện ra một tấm ván sàn hơi lệch ra, như bị di chuyển gần đây. Anh nhẹ nhàng nâng tấm ván lên, lộ ra một chiếc hộp gỗ nhỏ bên dưới. Trong đó, là một phong thư cũ kỹ, được bọc bằng dây ruy băng đã ngả màu, dấu mộc của một tổ chức bí mật từ nhiều thập kỷ trước.
Tay tôi run nhẹ khi cầm phong thư ấy. "Anh nghĩ đây là gì?"
Draco thở dài, ánh mắt sâu thẳm: "Lá thư có thể là chìa khóa giải mã mọi bí ẩn. Nhưng đồng thời, nó cũng có thể là lời cảnh báo nguy hiểm nhất đối với chúng ta."
Chúng tôi ngồi xuống ngay giữa căn phòng lạnh lẽo, mở phong thư ra từng lớp. Bên trong là những dòng chữ nghiêng, viết bằng mực sẫm, đôi chỗ bị nhòe bởi nước mưa hay thời gian.
"Này," tôi đọc khẽ, "'Nếu lá thư này rơi vào tay kẻ thù, mọi thứ sẽ kết thúc. Sự thật về những cái chết không chỉ là ngẫu nhiên, mà là kết quả của một trò chơi quyền lực đẫm máu.'"
Draco nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén: "Trò chơi ấy không chỉ liên quan đến những phần thi thể mà chúng ta đã tìm thấy. Nó còn liên quan đến những thế lực quyền lực ngầm của London."
Bất ngờ, cửa phòng bị đẩy mạnh. Một bóng người lao vào trong với ánh mắt hoang dại. Tôi và Draco kịp thời đứng lên, chuẩn bị cho bất cứ điều gì xảy ra.
"Các người không nên đào sâu!" tiếng hét vang lên trong phòng, giọng đàn ông đầy thù hận và sợ hãi.
Người đàn ông kia lao về phía chúng tôi. Draco nhanh nhẹn nắm lấy tay tôi, kéo sát vào sau lưng mình. Bàn tay anh siết chặt một cách đầy bảo vệ. Tôi cảm nhận được hơi thở nóng của anh trên gáy, cảm giác vừa an toàn vừa kích thích.
Trận đấu căng thẳng diễn ra trong vài phút, khi người đàn ông kia bỗng dừng lại, hoảng loạn và bỏ chạy ra ngoài. Chúng tôi đứng đó, lòng còn bàng hoàng và mồ hôi ướt đẫm.
"Tôi nghĩ họ đang theo dõi chúng ta," Draco nói, giọng trầm hẳn. "Cuộc chơi đã trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết."
Tôi nhìn vào mắt anh, thấy được một quyết tâm không lay chuyển, nhưng cũng là một chút lo âu mà tôi chưa từng thấy.
"Dù sao," tôi nói, "chúng ta vẫn còn nhau mà."
Anh nắm lấy bàn tay tôi một lần nữa, nhưng lần này là một cái nắm chặt hơn, ấm áp hơn – như lời hứa không rời xa trong đêm sương lạnh giá.
Tôi biết, sóng gió chỉ mới bắt đầu, và tôi sẽ không đứng một mình trong bóng tối ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com