Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Giáng Sinh ở Trang trại Hang Sóc


Thung lũng Godric vào một buổi sáng âm u. Cơn bão tuyết từ tối qua đã lặng.

Harry đến bên cửa sổ và mở hé để luồng không khí lạnh tràn vào. Củi nổ tí tách trong lò sưởi ốp gạch. Quà được bày la liệt khắp phòng. Giáng Sinh luôn là một dịp đặc biệt, nhất là khi anh đã có một gia đình lớn để tặng quà. Anh kiểm tra lại một lượt từng món trước khi nhét chúng vào túi. Trên lầu im lặng đến đáng ngờ.

"Hai đứa xong cả chứ?" anh nói vọng lên nhưng không có tiếng trả lời.

Anh thở dài, định đi lên lầu thì có tiếng bước chân uể oải. Albus còn ngái ngủ bước xuống. Nó đeo ba lô, mặc một cái áo len sọc trắng đỏ, thêu chữ A to đùng trước ngực.

"Bà Molly sẽ vui lắm đấy," anh cười.

Albus chỉ phụng phịu đáp lại.

"James đâu rồi?" anh hỏi.

Nó tươi tỉnh hơn, trả lời đầy bí hiểm, "Ảnh vẫn còn trong phòng đó ba. Con nghĩ ảnh muốn đốt cái áo."

"James!". Anh tức tốc chạy lên tầng. 

Phòng James là một đống hỗn độn, quần áo, sách giấy, những món đồ phép thuật mà bác George gửi riêng cho nó. Bác quý nó hơn thảy những đứa cháu khác và thường gọi nó là một Weasley chính hiệu trong hình hài của một Potter. 

"Tại sao? Năm nào bác Percy cũng gửi trả áo mà," James vẫn vùng vằng khi bị ba xách cổ xuống. Nó vẫn chưa kịp làm gì.

"Và rồi sao, bà Molly sẽ khóc. Con có thể chọn giữa việc mặc cái áo ấy bây giờ và làm bà Molly vui trở lại", Harry chống nạnh, nạt.

"Thế thì con thà mặc cái áo còn hơn", James trông hết sức cáu kỉnh, khoanh tay, bước tới lò sưởi. Nó bốc một nhúm bột trong hộp, quăng vào trong lò. Ngọn lửa chuyển màu xanh ngọc, cuộn lên ầm ầm, bốc cao quá đầu. Nó bước thẳng vào ngọn lửa, hô lên: “Trang trại Hang Sóc!” rồi bị hút vào ánh lửa xanh và biến mất.

Albus nhìn lên, thấy ba cầm hộp bột Floo tới trước mặt.

“Nhớ thời ba còn chẳng có cái áo tử tế mặc. Con không ghét cái áo đến thế chứ?” Ba nhìn nó. 

Nó nuốt xuống suy nghĩ thật, dè dặt lắc đầu. Nhanh chóng bốc một nắm bột, nó bước vào lò sưởi, nhắm tịt mắt và để ngọn lửa cuốn nó đi. 

Mở mặt ra, nó đã đứng trong phòng khách nhà ông bà. “Các cậu bé của tôi đâu rồi?” tiếng bà Molly vọng từ trong bếp, đón tụi nhỏ trước. 

Rồi thân hình tròn trĩnh của bà Molly bước ra, vẫn chiếc tạp dề hoa quen thuộc. Bà ôm chặt từng đứa. Những đứa trẻ luôn lớn nhanh một cách chóng mặt. Năm ngoái chúng mới là những đứa bé lon ton, nhưng năm nay Ablus đã cao ngang bà, còn James đã cao vượt bà một cái đầu. 

“Con khỏe chứ, Harry?” Nói rồi bà quay vào trong, lại tất bật với việc bếp núc. Albus quay lại, thấy ba nó bước ra từ lò sưởi.

“Albus, con yêu…” Nó nghe tiếng mẹ gọi và chạy nhanh vào bếp.

Harry nhìn theo, rồi bỏ túi đồ xuống. Anh nhìn lên chiếc đồng hồ gắn tường như một thói quen, tất cả các kim thành viên đã di chuyển về chỗ NHÀ. Anh lấy ra từng món quà và xếp chúng ngay ngắn dưới gốc cây.

Xong việc, anh bước vào bếp, thấy Ginny đang ngồi đọc báo. Trên báo có gương mặt của một người đàn ông mà nhất thời Harry không thể nhớ ra, đang phát biểu.

"Em có cần đứng dậy chào anh không đây?" Ginny chống hai tay lên thành bàn, bụng bầu nhô cao khiến việc di chuyển khó khăn hơn.

"Anh chẳng dám đâu," Harry đặt tay lên vai, giữ cô ở yên trên ghế. “Neville đâu rồi?”

“Anh ấy đến bệnh viện St Mungo. Anh ấy nhất quyết muốn đi một mình. Nhưng đừng lo, anh ấy sẽ về trước bữa tối,” cô thở dài.

“Thằng bé tội nghiệp,” bà Molly lẩm bẩm.

“Cậu ấy ổn chứ?” Harry hỏi.

Ginny khẽ lắc đầu, “Anh ấy luôn thấy nặng nề mỗi mùa Giáng Sinh”.

“Ba ơi” Một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên. Lily, với bím tóc đỏ, mặc bộ váy ngủ chạy vào.

“Con đã thấy một con ma xó. Và con đã lịch sự đuổi nó đi,” cô bé hồ hởi khoe.

***

Xế chiều, Neville đã đến. Tâm trạng anh ủ dột, nhưng vẫn gượng cười khi thấy mọi người đang chờ.

"Này, bồ về muộn đấy," Ron vỗ vai và kéo Neville vào bàn.

Bà Molly quay lại, lau tay vào tạp dề, “Ồ, Neville đến rồi. Mấy đứa ngồi vào đi. Mọi thứ xong rồi.”

Ông Arthur đẩy cửa bếp bước về, mặt mũi lem nhem người đầy bụi bẩn, ngay lập tức bị vợ nạt nộ. Ông im lặng lẩn ra sau. Rất may, những đứa trẻ đi xuống làm thái độ của bà Molly dịu đi.

Harry ngồi xuống cạnh Albus, nhìn nó hơi trầm lặng. Đối diện nó, Rose ngồi khoanh tay, lông mày hơi nhíu lại, giống hết bộ dạng bà cụ non của Hermione lúc bé.

Harry cười, “Con muốn ăn súp không?”

Albus đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt nhưng nhìn giống một cái nhăn mặt hơn.

Bà Molly nâng cốc cao qua đầu, “Nhìn các con đã lớn, căn nhà từng chật chội giờ đây chỉ đông đủ một dịp lễ. À thì, cũng chưa đông đủ lắm. Ngôi nhà có vẻ quá nhỏ để chứa một gia đình lớn, nhưng cuối cùng sẽ luôn có chỗ cho tất cả. Harry, má từng mong con thành viên trong gia đình mà con làm thật. Nhưng chuyện mấy đứa không thành thì con vẫn là con má thôi. Và cả Neville nữa. Con cũng là con má. Không thiên vị gì hết nhé”

George khua tay, “Nghe má tôi nói kìa.”

Một gia đình đông đúc ngồi quây quần xung quanh. George kể về những món đồ mới sẽ lên kệ cho dịp năm mới, mà James là đứa chăm chú lắng nghe. Ginny và Hermione bàn luận sôi nổi về việc sinh con, rằng ngày dự sinh sẽ vào dịp hè nóng nực, cần chuẩn bị rất nhiều thứ. Lily bám lấy Rose để hỏi về Hogwarts, phải cần tới cả Ron và Neville phụ họa để trả lời. Bà Molly liên tục đứng lên ngồi xuống, châm thêm đồ ăn, bà không muốn bất cứ ai rời bàn với cái bụng xẹp lép. 

Bữa tối kéo dài tới tận khuya, Neville và Ginny xin phép về trước để sáng mai sẽ ghé qua nhà bà của Neville. Bà Molly như thường lệ, dúi vào tay hai người một túi đồ ăn to tướng để mang về. Lily về theo hai người. Harry bế con lên, để cô bé hôn tạm biệt lên hai má.

Chuẩn bị đi ngủ, Albus bị Rose chặn trước cửa phòng. 

“Chị muốn gì?” Albus nói với vẻ miễn cưỡng.

Rose khoanh tay trước ngực, “Mẹ tôi nói tôi với cậu có vẻ xa cách. Bảo tôi phải quan tâm nói chuyện với cậu hơn”.

“Thế chị có nghe lời mẹ không?” Albus hỏi vặn lại.

“Chỉ khi cậu không chơi với cậu ta nữa” Rose đáp cứng cỏi.

Albus biết rõ “cậu ta” trong lời Rose ám chỉ ai. Nó gằn giọng, “Thế chuyện đến đây thôi. Chị chẳng cần quan tâm tôi làm gì”

Rose hất hàm, “Cậu làm như tôi muốn. Nhưng trước mặt bố mẹ, tôi đề nghị chúng ta hãy giả vờ để được yên thân. Cậu thấy sao?”. Nói rồi, nó giơ tay ra trước mặt Albus.

Albus nheo mắt nhìn, như thể đang cố xác định xem Rose có đang âm mưu gì không. Ngẫm nghĩ trong giây lát, nó quyết định bắt tay với Rose, “Thỏa thuận thế”

Xong chuyện, Rose không nói thêm lời nào và quay lưng bỏ vào phòng.

***

Bộ ba Harry, Ron và Hermione kéo nhau vào phòng cũ của Fred và George. Căn phòng vẫn để trống từng đó năm. George quyết định chuyển hẳn tới tiệm giỡn sau chiến tranh, và không bao giờ ngủ lại đây nữa. Bà Molly vẫn giữ gìn căn phòng như kỷ niệm.

Ron mang theo một chai rượu mới toanh. Hermione ngồi trên bệ cửa sổ, đung đưa chân. Cô quay đầu, nhìn qua những ô cửa sổ đóng băng, thấy toàn bộ khu vườn phía sau phủ đầy tuyết.

“Việc ở Bộ chán hẳn khi không có bồ, Harry ạ” Ron uống một ngụm rồi bắt đầu.

Harry nhận lấy chai rượu từ tay Ron, lẩm bẩm trong khi nhấp một ngụm. “Thomas thế nào?” Anh nhớ tới người đàn ông với cái bụng phệ, trên đầu lưa thưa vài sợi tóc. 

“Tin mình đi, tên Thomas đó chỉ làm tạm thời thôi. Mình không chịu nổi điệu bộ co rúm lại của ổng mỗi khi có vụ gì mới,” Giọng càu nhàu của Ron xen lẫn tiếng nấc cụt vì hơi men. “Nhưng cứ tạm thế. Có người còn muốn để mình lên thay. Ai chả biết mình chán ngấy công việc bàn giấy này, viết báo cáo đã đủ oải rồi”

“Ngay cả khi em đã giúp anh phân nửa chỗ đó,” Hermione nhướn mày, châm biếm.

“Và mình còn cả sếp lớn giám sát tại nhà” Ron nhăn nhó, thở dài một cách khoa trương.

Hermione đảo mắt, quyết định rẽ sang chuyện khác, “Hogwarts thế nào, Harry?”

“Ổn cả,” Harry nhún vai. “Giờ mới hiểu, chúng ta từng là những học trò phiền phức đến mức nào?” anh nhận xét thêm một cách thích thú.

“Này, hai người thôi, đừng lôi mình vào” Hermione đột nhiên nói, giọng oang oang.

Ron phá lên cười, “Có cần anh phải nhắc việc em nhốt Rita Skeeter vào cái lọ và hăm dọa bà ta không? Lúc đấy em mới học năm tư thôi đấy”

“Thôi đi Ron. Nhắc tới lại làm em điên lên. Con đàn bà kinh tởm đó. Bà ta như một hồn ma đeo bám. Những bài báo vớ vẩn gần đây,” Hermione đứng bật dậy, cầm chai rượu lên, nốc một hơi dài.

“Bài báo về con của Voldemort ư?” Harry hỏi. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Malfoy. Tâm trạng anh bỗng nhộn nhạo.

“Mỗi dạo lại một đứa khác. Lần này là đứa nào, hình như con của tên Malfoy? Hi vọng nó không giống cha,” Ron nói.

“Không, thằng bé rất ngoan ngoãn và lễ phép” Harry lắc đầu. 

Ron khịt mũi, “Vậy ra tên đó vẫn biết làm cha”

“Thật ra thằng bé với Al là bạn của nhau,” Harry nói thêm. Anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Ron.

Ron có vẻ ngạc nhiên nhưng không thắc mắc gì nhiều, giọng anh dịu đi, “Rose chẳng kể gì cả.”

Hermione chen vào ngay, “Anh cứ dọa con với mấy trò đùa về Slytherin tiếp đi rồi con chẳng kể gì với anh nữa đâu.”

Cuộc nói chuyện chuyển hướng sang chủ đề khác. Chủ yếu là Ron kể chuyện công việc, những vụ án mới và chuyện tầm phào ở Sở Thần sáng. Harry chỉ lắng nghe và phụ họa. Khi nghe Ron nói, tâm trí của anh dần trôi dạt. Anh nhớ về cuộc sống nhàm chán của mình, chẳng có điều gì đáng phải bận tâm. Nhưng anh luôn tự trấn an, nhàm chán là tốt, đơn điệu là bình yên. Có lẽ điều gợn sóng gần đây chỉ có cuộc trò chuyện bất chợt với Malfoy. Anh tự hỏi, Giáng Sinh ở dinh thự Malfoy như thế nào? Có lẽ anh nên tặng gì đó cho Scorpius. 

Đầu óc chồng chéo nhiều suy nghĩ, cũng có thể do rượu, anh chỉ tập trung lại khi Hermione ngồi xuống bên cạnh và dựa đầu vào vai anh. Ron nằm vật trên sàn từ bao giờ, hơi thở đều đều.

“Mình có dược giải rượu trong túi nếu bồ cần” Hermione thì thầm.

Harry lắc đầu. Anh đang cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Dù Ron không nói nhưng bọn mình đều vui khi bồ nhận việc ở Hogwarts,” Hermione nói, giọng cô mềm mại và chân thành. “Bồ rất hợp với công việc đó. Trông bồ tươi tắn hơn nhiều. Một khởi đầu mới”.

“Cảm ơn Mione,” Harry vòng tay qua vai cô.

Nhớ ra gì đó, anh cười khúc khích, thì thào, “Mà nói cho bồ biết, Scorpius mê mệt con bé Rose rồi”

“Từ bao giờ?” Hermione bật dậy, cao giọng hỏi.

“Từ trận Quidditch,” Harry nghĩ ngợi. Anh nhớ lại đôi mắt long lanh của thằng bé khi nhìn thấy Rose giơ cao quả Snitch trong tay. 

“Còn Rose?” cô chớp mắt.

“Con bé rất giống bồ. Cứ đợi mà xem.”

“Này! Bồ có ý gì?” cô vỗ mạnh vào lưng Harry khiến anh nhăn nhó và phát ra một tiếng kêu khẽ.

“Không biết Ron sẽ phản ứng như thế?” Harry vừa nói vừa xoa chỗ bị đánh. Nói rồi, không ai bảo ai, cả hai cùng nhìn về phía Ron đang ngáy to đến mức khiến sàn nhà rung lên bần bật. 

“Ảnh sẽ phát hoảng cho mà xem,” cô cười toe toét, đảo mắt tinh nghịch, “Không thể chờ đến lúc ảnh biết được.”

“Đôi lúc bồ làm mình phát sợ,” Harry rút cổ. 

Sau một khoảng lặng ngắn, Harry đột ngột hỏi, “Tin đồn về con của Voldemort. Bộ có định làm gì không?”

“Đừng lo. Tớ sẽ giải quyết vụ này. Đợi qua Giáng Sinh,” cô trấn an.

“Cảm ơn, Mione.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com