Chương 19
Người viết: Merlyned
Vui lòng đọc kỹ Tag trước khi vào truyện.
*
*
Địa điểm tiếp theo là tiệm đũa phép của ông Ollivander. Vừa mở cửa bước vào, ông lão đã nhận ngay ra cậu.
"Ồ, giáo sư Snape đây mà. Vày đây, hẳn rồi, cậu Harry Potter lừng danh của giới phù thủy."
Harry mở to mắt, tự hỏi làm sao vị lão nhân này lại nhanh chóng nhận ra cậu đến mức vậy thì ông ấy đã giải thích cho cậu nghe.
"Cậu hẳn không biết rồi, có thông tin phong phanh hôm nay là ngày mà huyền thoại sống - Cứu thế chủ của giới phép thuật sẽ đến Hẻm Xéo mua đồ. Mọi người từ lúc biết tin đã vô cùng chờ mong."
Harry nhìn sang Severus, không ngoài dự đoán nhìn thấy sắc mặt sa sầm của y. Lão ong mật chết tiệt, ông ta muốn Harry được chú ý. Dù bằng cách nào đi chăng nữa, dù y và James trong suốt mười năm qua có cố gắng đè nén danh tiếng và các câu chuyện về Harry đến đâu thì huyền thoại về ngày định mệnh đó vẫn được đồn đãi khắp nơi. Dù rằng nó khiến cho địa vị của gia tộc Potter trong mắt các đại gia tộc thuần chủng khác lên một tầm cao mới nhưng không có nghĩa y chấp nhận việc con trai mình bị thế nhân nhìn chòng chọc vào cái mác Cứu thế chủ như thế.
"Ông Ollivander, chúng tôi đến mua đũa phép."
Lời nói như rít qua kẽ răng, nhắc nhỡ mục đích của cuộc gặp gỡ này. Ông lão gật gù vài cái liền bắt tay vào việc. Sau đó là một màn hỗn lọan, đổ bể không thua gì kiếp trước sau khi Harry vẫy chục cây phép được đưa ra. Nếu không có ba ở đây, cậu đã nói luôn cho ông Ollivander về cây đũa phép mà cậu đã từng dùng, cây đũa song sinh với cái của Voldemort đã dùng.
"A, phải là nó." - Ông lão sau một hồi đu đeo trên mấy cái tủ phủ đầy bụi liền lấy ra một cái hộp giấy khác. - "Lõi lông đuôi phượng hoàng, phải nên là nó."
Cây đũa quen thuộc xuất hiện, rất nhanh Harry cảm giác như có luồng khí nóng chảy dọc sống lưng mình và buồng phổi như nở căng ra. Đây là cảm giác ma lực dao động với đũa phép phù hợp của phù thủy. Lâu rồi không gặp, người bạn già.
"Cây đũa này đặc biệt đấy." - Ollivander nói, rồi liếc nhìn vầng trán bị tóc mái che khuất của cậu. - "Nó chính là anh em với chiếc đũa đã gây nên vết sẹo huyền thoại của cháu, Harry Potter."
Ngay khi Harry còn đang mở miệng định nói gì đó, thì ba của cậu đã nhanh hơn cậu một bước.
"Lấy một cây khác."
"!!!"
Cả Harry lẫn ông Ollivander đều bất ngờ quay sang nhìn y.
"Đổi một cây khác, không lấy chiếc này." - Severus lặp lại.
"Nhưng nó đã chọn cậu Potter-"
"Không có nghĩa là một phù thủy chỉ được phép có một cây đũa phép duy nhất, ông Ollivander." - Severus gần như nghiến răng khi nói. - "Tôi nói, thằng bé sẽ dùng một chiếc đũa khác."
Harry là người ngạc nhiên nhất vì phản ứng của ba đúng là dữ dội mà. Trông dáng vẻ như nếu ông lão không hành động thì y sẽ ném ông vào vạc dược vậy. Chẳng lẽ vì nghe nói nó có liên quan đến người kia sao? Hẳn là vậy, vì Harry cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn cho sự việc này. Cậu càng không nghĩ đến việc ba và cha mình đang cố tách cậu khỏi cái danh Cậu bé sống sót hay bất cứ thứ gì đó liên quan đến tên không mũi kia nữa cơ. Mà kệ đi, dẫu gì sau này cậu cũng không thể thực sự sử dụng cây đũa phép lõi lông đuôi phượng hoàng để chiến đấu với Voldemort, việc đổi đũa cũng chỉ là sớm muộn. Lại nói đến cây đũa mà cậu thật sự dùng để chiến đấu kia...
"À, đây rồi." - Lại một nữa, ông lão già khọm cười khà khà vẻ hào hứng. - "Là nó. Gỗ thủy tùng, mười một tấc Anh, lõi lông đuôi bạch kỳ mã."
Lõi lông đuôi bạch kỳ mã!? Đây chẳng phải là cùng một loại với cây đũa của.... Draco.
"Dù rằng nó không hoàn toàn mạnh về việc thực thi các thần chú hắc ám, nhưng nó là cây đũa phép thích hợp nhất với cậu Potter đây mà ta hiện có."
Nói rồi ông đưa cho Harry cây đũa phép mới. Thân hình trụ, thon dài và đều nhau, hệt như trong trí nhớ của cậu. Phía cuối thân đũa còn có một vài văn tự cổ được khắc tỉ mỉ, nhẹ tênh. Harry thử vẫy đũa một cái. Lần này thật may không gây ra một vụ đổ bể nào trong cửa tiệm cả, nó làm sập cả một mảng tường của tiệm.
Bạn nhỏ nhà Potter ù ù cạc cạc bị ba mình xách tay ra khỏi cửa tiệm đổ nát hoang tàn sau khi có được cây đũa phép của riêng mình, trong trạng thái bị dọa sợ. Sau khi mua thêm một vài thứ linh tinh và lấy áo chùng, một nhà Potter lại gặp nhau tại điểm hẹn trước đó.
"Em nói, ông Ollivander muốn đưa cây đũa phép có lai lịch như thế cho Harry?"
James sau khi nghe kể câu chuyện tại cửa tiệm Ollivander liền tỏ vẻ ngạc nhiên, hai đầu mày chau lại.
"Nhưng đã đổi một cây khác rồi. Dù cho không thể mạnh mẽ thực hiện các loại phép thuật hắc ám nhưng nó sẽ giúp thằng bé các loại bùa chú phòng vệ."
James nhấp một ngụm trà, gật gật đầu với ý kiến của chồng mình. Quả thật, đũa phép vô cùng quan trọng nhưng không có nghĩa nó mặc định một phù thủy chỉ dùng một cây đũa. Có nhiều người đến tận cuối đời mới tìm được đũa phép phù hợp với mình. Hơn nữa, hắn hoàn toàn đồng ý việc mang Harry tách khỏi mọi thứ liên quan đến Kẻ mà ai cũng biết là ai đó và việc sử dụng loại đũa thần mạnh về bùa chú phòng vệ hoàn toàn tốt hơn hẳn.
Harry vờ như không quá chú ý đến cuộc trò chuyện của hai vị phụ huynh. Cậu đung đưa chân, vui vẻ nhấm nháp ly kem đầy ụ của mình. Thật ra với khả năng của chính mình, Harry không quá lo lắng về câu chuyện đũa phép này nọ, cậu biết quá rõ rằng Voldermort sợ hãi thứ gì cũng như sức mạnh thật sự của hắn.
*
Hai tuần trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, đã đến ngày nhập học của Hogwarts. Một nhà Potter xuất hiện tại Ngã tư vua, bộ dáng thu hút rất nhiều người. Hai người đàn ông, một dáng vẻ lạnh lùng có hơi khó gần nhưng vẻ đẹp trắng toát ẩn sau mái tóc đen tuyền đó thật khiến người ta phải hoài nghi thậm chí là về giới tính. Người còn lại, khỏi phải nói, tựa ánh dương rực rỡ tại còn cao lớn, bộ dáng tự tin vững vàng rất đáng để dựa dẫm. Ừm, còn đứa bé thì quá đáng yêu với khuôn mặt tròn trĩnh cùng hai gò má ửng hồng do phấn khích, đôi mắt màu lục bảo lấp lánh sau cặp kính sáng bừng lên nhìn quang cảnh xung quanh.
"Bây giờ chúng ta sẽ đến sân ga." - James nói rồi đặt tay lên vai cậu. - "Sẵn sàng chưa, Nai nhỏ?"
"Nếu sợ thì nhắm mắt lại." - Severus nắm một bên tay đang tựa trên xe đẩy của cậu, nhỏ giọng nói.
Harry muốn hét lên, ấm áp cùng hạnh phúc khiến cậu như muốn ngưng thở. Cậu không còn đơn độc và hoang mang nhứ tên ngốc trước kia nữa rồi. Môt nhà ba người vượt qua cổng kết nối với sân ga 9 3/4, ngay lập tức đã thấy đầu máy hơi nước khổng lồ rít còi ầm ĩ.
"Harry, con trai yêu dấu!"
"Cha đỡ đầu!"
Harry reo lên, vẫy tay với bóng dáng cao lớn đang đến gần mình.
Sirius từ xa chạy tới, nhấc bổng cậu bé lên không trung xoay một vòng, làm bạn nhỏ cười khúc khích. Đằng sau còn một bóng dáng cao gầy cũng đang lửng thửng đi đến.
"Chào con, Harry."
"Chào cậu, cậu Moony."
Còn nói, cha đỡ đầu chó đen bự cùng cậu Moony vừa mới đính hôn trước ngày sinh nhật cậu. Cha James còn càm ràm họ lâu như vậy mới dám tiến đến với nhau. Bản thân Harry thì còn cảm thán họ đến được với nhau đã là may mắn lắm rồi, còn hơn cả đời trước....
Sirius xoa xoa mái tóc rối tung của cậu, điều làm cho ba Severus vô cùng ngứa mắt với con chó đen đầu toàn cỏ lác này càng thêm khó chịu khi y đã cố dành cả buổi sáng để mái tóc của cả hai tên Potter vô nếp đàng hoàng. Qua những lọn tóc đen của mình, Harry có thể nhìn thấy chiếc nhẫn vàng lấp lánh trên ngón tay áp út của cha đỡ đầu, một cái giống y như thế trên tay cậu Moony.
"Nào bé con, dù rằng chúng ta đã tổ chức tiệc mừng trước đó nhưng ta và Moony vẫn đến để đưa con đi, có thấy vui không nào?"
Sirius kéo dài giọng, hai mắt lấp lánh nhìn cậu. Harry gật đầu thật mạnh, rất hiểu tâm lý mà vòng tay hôn một cái thật kêu vào má của hắn.
"Con vui lắm, chú Sirius."
Một đám đàn ông ồn ào cả buổi trời, chủ yếu là từ cha cậu và cha Sirius, lâu lâu còn có Remus và Severus đôi ba câu nói chuyện. Hiển nhiên là âm lượng nhỏ nhẹ hơn nhiều. Đứng được một lúc, khi cả mọi người còn đang tất bật chất đống hành lý lên tàu giúp cậu thì từ xa đã có bóng người chạy đến, mái tóc đỏ rực tung bay trong không trung.
"Harry!"
"Mẹ Lily!"
Harry thích thú lao đến vòng tay mẹ đỡ đầu. Hiện tại Lily đã là trưởng khoa về điều trị pháp thuật hắc ám và điều phối dược của Bệnh viện St. Mungo, công việc vô cùng bận rộn. Cả tiệc chia tay của cậu cũng là lời chúc và quà gửi từ bên Đức, giờ lại xuất hiện ngay đây. Cô gái xinh đẹp rối rít xin lỗi cậu vì đã không đến buổi tiệc, lại bày tỏ nhớ mong qua chục cái hôn thắm thiết. Mãi đến khi tàu rít còi, thông báo sắp khởi hành thì bạn nhỏ Harry mới được thả đi, kèm với đó là con mưa lời nhắn mà cậu đã nghe đến đóng kén lỗ tai của các bậc phụ huynh.
"Đây là bữa trưa." - Severus đưa cho cậu hộp đồ ăn y tự mình làm. - "Áo chùng đã lấy sẵn bên ngoài rồi đúng không? Nhớ dùng bữa, ta không muốn nhìn thấy bộ dáng miệng đầy sô cô la hay kẹo đủ màu khi xuống tàu của con cũng như dáng vẻ ăn như hổ đói trong buổi tối nay, nhớ chứ!"
Harry gật gù cái đầu, nhận lấy đồ ăn từ tay ba mình. Cảm giác ba nhẹ tay xoa đầu cậu rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán trước khi đi đến khoang giành cho giáo sư.
Còi hú, tàu lăn bánh, và Harry nhìn ra cửa sổ, bóng dáng cha và chú Sirius, Moony và mẹ Lily dần xa, vẫy tay chào cậu. Cuộc sống của cậu lại bắt đầu nữa rồi.
*
*
*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com