Q2 - Chương 64. Trường sinh linh giá
(Truyện được edit và đăng duy nhất tại W.attpad VivianLight2904, hãy đọc truyện tại W.attpad chính chủ để ủng hộ cho mình nhé!
"Harry, trông bồ khiêu vũ, thấy bồ có vẻ thực sự rất vui nha." Trên mặt Ron đầy ý trêu chọc, nói với Harry - người phải rất vất vả mới có chút thời gian rảnh rỗi trong cái vũ hội này: "Thôi được rồi, tuy rằng lúc đầu mình không tán đồng chuyện của bồ với Malfoy, nhưng mà, chỉ cần bồ vui vẻ thì tốt quá rồi, làm anh em tốt của bồ, mình luôn ủng hộ bồ, Harry."
Harry có hơi kinh ngạc, vì tính cách của Ron vốn có hơi cố chấp, chuyện này ai cũng biết, cho dù trước đây bồ ấy không phản đối chuyện của mình ra mặt, nhưng cũng không có nghĩa là bồ ấy thực sự ủng hộ: "Cảm ơn bồ đã ủng hộ mình, Ron. Nhưng mà, có phải đã có chuyện gì xảy ra không?"
Nghe Harry hỏi như vậy, sắc mặt của Ron ngay lập tức trở nên khó coi, sau đó mới thong thả nói: "Harry, vừa rồi... Thôi quên đi, bồ thật sự không thể tưởng tượng nổi bên chỗ Gryffindor bọn họ nói mấy lời khó nghe đến thế nào đâu, mình nghe xong mà chỉ muốn tẩn cho mỗi đứa một trận! Đó thực sự là những lời thấp kém khó nghe tới cực điểm! Harry, nếu mà bồ có vô tình nghe nói được chút gì thì cũng không cần để ở trong lòng đâu nhé!"
Harry hiểu ý cười cười: "Mình đoán được, không cần để ý mấy lời đó, Ron. Dù sao cũng chỉ là một ít người tự cho là đúng mà thôi, hơn nữa, bọn họ không biết tình huống thật sự của mình với Draco, nên mới có thể đi nói bậy. Thật ra, bọn họ cũng có thể chỉ là nói cho sướng miệng, trong lòng chưa chắc nghĩ như vậy đâu."
"Tốt nhất là thật sự như vậy, nếu không đúng là khiến cho người khác thất vọng quá rồi." Trông Ron có hơi uể oải, hiển nhiên là rất không muốn chấp nhận sự thật này: "Slytherin bên đó thì sao? Bồ có bị..."
"Ôi, Ron, bồ quên việc Draco là vương tử Slytherin rồi sao?" Harry chớp chớp mắt: "Có một chuyện rất hiển nhiên là, năng lực tiếp nhận của các học sinh nhà Slytherin coi như tương đối tốt, hơn nữa cũng không ai có ý nghi ngờ lãnh tụ của họ cả. Cho nên, mình với Draco không gặp bất kì phiền toái gì hết."
Trông Ron lại càng uể oải hơn: "Tốt quá, mình biết rồi." Rất rõ ràng, việc những người công kích Harry cơ bản đều là học sinh nhà Gryffindor đã làm Ron bị sốc không nhẹ.
"Harry, Weasley, hai người đang nói chuyện gì vậy?" Sau khi cùng mẹ mình - Narcissa - nhảy xong một điệu nhảy, Draco quay về bên cạnh Harry, liếc mắt nhìn qua cũng thấy tâm tình hắn đang cực tốt, cho nên lúc hắn gọi Ron, không cần dừng lại một lúc để cân nhắc xem nên gọi cái gì (Chồn đỏ, nhà nghèo, Weasley?), mà có thể gọi thẳng là 'Weasley' luôn.
Harry cười vô cùng ngọt ngào: "Không có gì đâu." Cậu không muốn để những lời nói lung tung rối loạn đó phá hủy tâm tình tốt của mình và Draco tối nay, dù sao đó cũng là chuyện trong dự kiến, không phải sao?
"Đúng rồi, Draco, nhân cơ hội ngày hôm nay, chúng ta đi tìm Salazar một chút đi, anh còn nhớ em từng nói, mình có một ít đồ muốn đưa cho ngài ấy xem không?"
Kỳ thật Harry cũng không muốn vào một ngày như thế này lại đi hỏi chuyện của Voldemort, nhưng mà, thôi được rồi, thật sự là ngày bình thường cậu không tài nào mà tìm được Salazar hết! Trừ những lúc lên lớp, hoặc là thật sự có vấn đề gì đó về Độc dược muốn tìm Salazar để hỏi, bất kì kẻ nào cũng đừng mơ mà tìm được Salazar, ngay cả Dumbledore cũng không ngoại lệ.
Cái thứ đồ giống như Trường sinh linh giá này, cậu cũng không thể để người khác giúp mình mang tới cho Salazar xem đúng không?
Cho nên, cơ hội tốt như thế này không thể bỏ lỡ. Harry nói với Draco xong, liền nhìn Ron với ánh mắt xin lỗi, sau đó lại nhìn thoáng qua Hermione còn đang cùng Krum khiêu vũ vô cùng vui vẻ giữa sân khấu. Cậu cảm thấy một đời này, có rất nhiều thứ đã bắt đầu lệch khỏi kí ức kiếp trước của mình, giống như Ron và Hermione, tuy bọn họ vẫn là bạn bè thân thiết như trước, nhưng hình như giữa họ đã không có tình yêu nữa rồi.
Harry cũng không biết thay đổi như vậy có phải là do mình tạo nên không, bởi vì cậu không biết người thần bí đã giúp mình trọng sinh là ai, cũng không biết rốt cuộc hắn ta làm vậy là có mục đích gì.
"Harry" Draco nhẹ nhàng nói: "Em biết không? Mỗi lần em lộ ra biểu cảm như vậy, tôi đều cảm thấy em đang cách tôi rất xa, không, là cách thế giới này rất xa... Harry, em có tâm sự gì sao?"
Harry ngẩng đầu nhìn Draco, phát hiện hắn không phải vô duyên vô cớ mà nói những lời này, hắn thật sự có căn cứ để nói như vậy. Nhưng Harry lại không nói nên lời, cậu phải nói như thế nào đây? Phải làm thế nào để giải thích với Draco tất cả những chuyện xảy ra ở kiếp trước, đồng thời nói với hắn, bọn họ đã từng bỏ lỡ nhau cả đời, cho nên cả đời này dù cho có thể nào cậu cũng muốn bù đắp sao?
"Không có gì mà, Draco." Cậu làm không được, cho nên cậu chỉ có thể trốn tránh ánh mắt của hắn.
Draco trầm mặc trong chốc lát, nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, vẫn nắm tay Harry như cũ, tiến về phía Salazar. Không quan trọng, hắn tự nói với bản thân như vậy, Harry không nói là có lý do của em ấy, hoặc là em ấy cần thêm thời gian. Hắn có thể chờ, bọn họ đều còn rất trẻ, tương lai còn rất dài.
Không khó để Salazar phát hiện có hai người đang tiến về phía mình, nếu là những người khác, có lẽ y sẽ trực tiếp tránh mặt. Nhưng hai người kia lại là Draco Malfoy và Harry Potter, ấn tượng của y với bọn họ cũng không tệ lắm, hơn nữa Xena còn rất thích bọn họ. Thời điểm như vậy, y cũng không ngại nói mấy câu với bọn họ.
"Giáo sư Slytherin." Hai người đều rất lễ phép mà chào hỏi.
Salazar gật gật đầu, ánh mắt nhìn bọn họ có chút nghi vấn.
"Chuyện là như vậy, giáo sư Slytherin, con có một ít đồ vật muốn nhờ ngài xem xét." Harry nói, nhưng lại có vẻ e ngại những người khác, giương mắt nhìn nhìn Salazar. Salazar liền tung ra mấy bùa Cách âm và bùa Lú cùng với mấy bùa Chống nghe trộm không tiếng động không đũa phép, lúc này Harry mới an tâm lấy đồ vật từ trong túi không gian của mình ra: "Chính là cái này ạ."
"Đây là... vương miện của Rowena." Giọng nói của Salazar hơi khựng lại, ngay sau đó nhận lấy vương miện của Ravenclaw từ trên tay Harry, nghiêm túc đánh giá. Vài phút sau, y mở miệng nói: "Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là sản phẩm của Nghệ thuật Hắc ám, hơn nữa trên này còn được bảo vệ tăng cường bằng phép thuật hắc ám... Chẳng lẽ nó..." Sau đó, trong đôi mắt thanh lãnh chưa từng gợn sóng của Salazar xuất hiện vài tia dao động.
Trong lòng Harry thầm tán thưởng, không hổ là một trong bốn nhà sáng lập của Hogwarts, người tinh thông và am hiểu Nghệ thuật Hắc ám nhất - Salazar Slytherin, chỉ nhìn thoáng qua một cái, liền đoán được đại khái về thứ này rồi.
"Thứ này trò tìm thấy ở đâu?" Salazar hỏi.
"Ở phòng Theo yêu cầu ạ, có người đem cái này giấu ở đó, mà người giấu nó chính là Voldemort." Harry nói liền một hơi: "Trên thực tế, đồ vật cùng tính chất với cái vương miện này còn có mấy cái nữa, ví dụ như cái mề đay của Slytherin, cúp vàng của Hufflepuff, chiếc nhẫn ở nhà cũ của Gaunt - nhà mẹ của Voldemort, quyển nhật ký năm mười sáu tuổi của Tom Riddle. Con tin rằng, nếu không phải thanh kiếm của Gryffindor là thứ mà Voldemort không thể tìm được, nó cũng không may mắn thoát khỏi số phận này."
Salazar không nói gì, y suy tư trong chốc lát: "... Nếu trò đã biết mấy chuyện này, vậy chắc trò cũng nên biết rõ, trò cùng mấy món đồ này có tính chất giống nhau."
"Xin hỏi đây là có ý tứ gì? Cái vương miện này rốt cuộc là thứ gì?" Draco - người vẫn luôn yên tĩnh nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên lên tiếng, hắn vẫn luôn cảm thấy thứ đồ vật này cho người ta cảm giác âm tà lạnh lẽo. Mà lúc này, Salazar lại nói Harry với nó có tính chất giống nhau?
Salazar nâng mắt nhìn nhìn hắn: "Nếu phán đoán của ta không sai, thứ này hẳn là Trường sinh linh giá, nghe tên đoán nghĩa, là thứ đồ dùng để gửi gắm linh hồn của một người. Trường sinh linh giá có thể là bất kì đồ vật gì mà người ta có thể nghĩ đến, ví dụ như bút lông chim, sách vở, châu báu hoặc bất cứ thứ gì, sinh mệnh sống cũng có thể. Ở thời đại của ta, đã từng có người đưa ra giả tưởng, cắt xẻ linh hồn của mình làm mấy phần, sau đó chế tạo Trường sinh linh giá để bảo tồn. Cũng hy vọng thông qua phương thức như vậy để đạt được sinh mệnh bất tử."
Salazar hơi tạm dừng một chút, sau đó nhanh chóng nói tiếp: "Mỗi một lần chế tạo Trường sinh linh giá, đều phải thông qua giết chóc để sẽ toạc linh hồn mới có thể thành công, tuy rằng dùng phương thức như vậy, có thể làm cho con người ta thoát khỏi cái chết, nhờ đó có được vô số cơ hội sống lại. Nhưng mà, căn cứ theo phỏng đoán của ta, phân chia linh hồn sẽ làm cho phần người và phần lý trí bị tách biệt khỏi nhau, số lần phân chia linh hồn của một người càng nhiều, người đó sẽ càng ngày càng mất lý trí, trở nên điên cuồng."
"Theo những lời ta vừa nói, Harry hẳn cũng là một Trường sinh linh giá, đến việc vì sao cậu bé có thể nhìn thấy mấy việc này nọ của Voldemort..." Salazar nhìn vết sẹo tia chớp trên trán Harry: "Hẳn là bởi vì một mảnh linh hồn của Voldemort đang ở trong vết sẹo này... Đừng nóng vội trừng mắt, một chút ưu nhã của quý tộc cũng không có."
Harry ngay lập tức bật cười, tuy rằng hiếm khi Salazar nói một lúc nhiều câu như vậy, nhưng mấy cái đó so ra cũng không buồn cười bằng việc Draco bị mắng là không ưu nhã quý tộc. Draco nghe thấy tiếng cười của Harry liền đen mắt, cùng không thèm nghĩ xem, hắn vì ai mà gấp gáp như vậy, cái con mèo nhỏ không tim không phổi này vậy mà còn dám cười hắn?!
"Mảnh linh hồn trên người cậu ta không có trở ngại gì, trong khoảng thời gian này ta đã quan sát rồi, đại khái nó chỉ làm cho hai người biết được suy nghĩ của nhau, đồng thời làm cho cậu ta có khả năng xà ngữ mà thôi." Salazar nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Chuyện này ta có thể xử lý, không cần lo lắng quá, trên thực tế, cái này còn có thể trở thành một bùa cứu mạng ngoài ý muốn."
Salazar trước đó vậy mà đã từng cẩn thận quan sát vết sẹo của mình tới vậy? Một trong bốn nhà sáng lập của Hogwarts cũng không phải là để nói cho vui. Hiện tại Harry đối với Salazar thật sự là vô cùng sùng bái, hơn nữa lại càng thêm tò mò với ba nhà sáng lập khác. Mà Draco lúc này cũng đã an tâm, hắn so với Harry lại càng tin tưởng năng lực của Salazar hơn.
"Nhưng mà, nếu xét trên tất cả các phương diện, thật ra ta không đề xướng loại phương pháp tìm kiếm sự bất tử như thế này." Salazar lạnh lẽo cất lời, cuối cùng lại bổ sung một câu: "Không nghĩ tới ở thời đại này, lại thực sự có người chế tạo thành công nó, lại còn là hậu duệ của ta... Hừ, tuy rằng Nghệ thuật Hắc ám học cũng không tồi, nhưng mà cũng không tránh khỏi tư duy quá ngu xuẩn."
Hóa ra chuyện mà Salazar ngài so đo nhất, là việc Voldemort dùng phương thức ngu xuẩn như vậy để theo đuổi sự bất tử sao?
Draco cùng Harry nghe được những lời này, trên mặt đầy vạch đen.
.........
Một chương để chúc mừng sinh nhật "Đứa bé sống sót". Chúc mn đọc truyện vui vẻ.
Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.
31/7/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com