Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vì tao có chồng.

Ban đầu ấy, anh viết demo chỉ có khoảng 13-14 phần thôi. Anh định khi hết 13-14 phần đấy chắc chie viết đến phần thứ 25-26 là anh cạn kiệt ý tưởng. Và giờ nhìn xem, nó gấp đôi con số anh dự tính rồi. Cũng một phần là do sự ủng hộ cúa tất cả mọi người mà anh đã cố gắng!

Anh định chơi lớn, 1 tuần ngược nhưng thấy thương mấy bé nên anh cho xíu xiu câu chuyện không đường lắm để có một ngày thật vui cho mấy đứa này 🤭




Sáng sớm tinh mơ, ở một nhà kho bỏ hoang tại một khu vắng trong lòng Tokyo vang vọng ra những tiếng hò hét, chửi bới lẫn nhau, cả tiếng những vật làm bằng kim loại va đập chói tai. Đoán chừng là tiếng của bọn thanh niên trẻ, trẻ tuổi còn sung sức, tiếng của chúng vang ra đến tận ngoài đường cái. Những người mới gặp thì chỉ muốn đi thật nhanh qua để tránh vạ lây còn với những người sớm đã quen thì đây là một điều khá bình thường và quen thuộc với họ.

Vì sao họ không sợ sệt ư? Bởi vì họ thuộc làu mặt của bọn bất lương trẻ tuổi này rồi. Và tất nhiên, họ hiểu rằng những đứa trẻ ấy có thể ngỗ nghịch hay quậy phá nhưng chắc chắn chúng sẽ không làm hại đến những người không liên quan như họ. Những đứa trẻ ngỗ nghịch nhưng vẫn mang tấm lòng tốt bụng, rất hay giúp đỡ họ dù chỉ là ngang qua. Vì vậy, dù cho có không thích việc thanh thiếu niên tụ tập đánh nhau nhưng cứ hễ cảnh sát hỏi, họ nhìn mặt mấy đứa bị tóm. Đứa nào ngoan sẽ được bao che, đứa nào lồi lõm là bị bế lên phường ngay.

Những chiếc xe moto, phân khối lớn được dựng ngay ngắn và thẳng hàng ở bên ngoài nhà kho cũ. Chúng được chia ra làm hai mảng đúng với hai bang. Bất lương cũng có quy củ và cách xếp xe của bất lương. Từng chiếc xe một đều được chủ nhân của nó độ lên thêm phần hầm hố, tân trang thiết bị sáng loáng để không thua thiệt bất cứ ai và còn cả những hình dán, nét vẽ tuy nghuệch ngoạc nhưng tổng thể lại rất bắt mắt. Nói không ngoa, bất lương chính là những tên có gu thẩm mĩ tuyệt nhất.

Đáng lẽ ra Touman sẽ chẳng bao giờ đánh nhau vào cái giờ oái oăm này đâu. Không phải vì họ còn phải bận ngủ để 'đi học' thì cũng là để yên cho nhà dân xung quanh được nghỉ ngơi. Drake vì thấy Mikey buồn ngủ nên anh để người yêu mình ở trên bục cao an nhàn. Nói là bục cao chứ thực chất chỉ là vài ba chiếc khung hộp gỗ lớn xếp chồng lên nhau cao chừng một mét. Draken dải chiếc áo khoác bên ngoài của mình xuống dưới cho Mikey nằm đỡ đau người. Anh cố hướng sự chú ý đi xa con mèo nhỏ nhà nuôi đang nằm kia.

Draken: mẹ nó, đánh nhau cứ oang oang cái mồm lên! Cớm đến tóm cả lũ bây giờ! - anh lớn giọng cho tất cả đều nghe thấy.

Baji: ủa chứ không phải là vì Mikey đang nằm ngủ trên kia à? - giọng mỉa mai của Baji chọc vào tai Draken làm anh chột dạ.

Kazutora: chứ không phải cũng có thằng trốn vợ đi đánh nhau vì không muốn nó tỉnh giấc à? - anh từ đằng xa nói vọng lại với Baji.

Baji: vợ tao không phải vợ mày à?

Draken: tập trung, giờ không phải lúc cãi nhau đâu!

Giữa đà cãi nhau, sự cáu giận trong người những ông chồng lại càng dâng cao. Đặc biệt là Draken, người ta còn để vợ ở nhà được đằng này vợ anh thiếu hơi cái lập tức dậy ngay. Ban đầu anh cảm thấy thích cái thói quen này vì có cảm giác Mikey cần mình che chở nhưng dần dà anh thấy thói quen này cũng thật xấu vì anh không thể để Mikey ở nhà một mình rồi đi giải quyết công việc.

Nếu muốn thì anh cũng có thể trốn được thôi. Nhưng mà trốn đi thì kiểu gì về cũng bị dỗi, dỗi xong còn không được ôm vợ ngủ. Đêm tối nằm ngoài sofa vừa không ấm cũng không êm, làm sao mà bằng ôm Mikey nằm trên giường ngủ chứ. Bất đắc dĩ lắm anh mới phải mang vợ đi theo. Chính vì bọn bên đối phương hẹn giờ quá sớm, Draken vừa đánh nhau vừa để ý vợ đúng là không dễ dàng gì.

Mikey tính ra cũng là một thiên tài, được Draken dải cho cái áo có mùi lại thêm các định anh vẫn đang có khoảng cách khá gần nên dù xung quanh ồn đến đâu thì cậu vẫn ngủ một cách yên bình. Nhìn nét mặt cậu hồn nhiên, đường nét đáng yêu mang đậm sự trẻ con. Thấy Mikey nằm như vậy, vài thằng cũng có chút không nỡ đến làm hại đến cậu. Đó chỉ là một số ít thôi, phần còn lại là vì chúng nó sợ khi đánh thức một thiên thần hoá ra lại không may gọi nhầm con quỷ lên.

Ấy thế mà không cần Draken quản, đại đa số chúng đều tự khắc tránh cậu ra xa một chút để tự đảm bảo an toàn cho bản thân. Chẳng may có hai đứa vật lộn nhau, anh chàng nào đó bên Touman đá vào bụng đối thủ của mình làm cho nó ngã ngửa ra đằng sau. Mất đà, nó ngã rụp vào chỗ Mikey đang nằm khiến mấy bục gỗ đó lung lay rồi đổ ập xuống đem theo cả cậu lăn lóc xuống đất. Chỉ thế thôi thì sẽ chẳng có chuyện, cái thằng bị ngã nó còn lỡ đè lên một bục gỗ làm cho cạnh của nó đâm mạnh vào gióng chân cậu.

Mikey ngã xuống bị ê ẩm toàn thân nay chân còn bị đè nén một lực lớn khó tránh khỏi sự đau đớn cùng cực. Không tự chủ được, Mikey gọi lớn tên Draken. Tiếng hét của cậu thu hút mọi ánh nhìn đổ dồn về phía đống đổ nát mà Mikey đang vùi mình phía dưới. Vài đội trưởng đội phó vội bỏ dở trận chiến của mình để kéo Mikey ra khỏi đống hỗn độn. Draken thì phi như bay về phía cậu không ngần ngại. Anh ôm nhẹ Mikey vào lòng, để cậu ngồi ngang trên đùi mình mà từ từ dỗ dành.

Draken: đây, tao đây, sao thế? Chỉ là ngã thôi mà, bị cái gì đâm vào người lúc ngã à? - anh vuốt nhẹ bờ lưng đang run nhè nhẹ của cậu.

Mikey: hức...Kenchin huhu - cậu vòng tay ôm lấy eo anh mà nức nở.

Draken: ừ ừ, đau đâu nói tao nghe xem nào? - anh đặt rải rác vài nụ hôn trên trán để cho Mikey bình tĩnh lại.

Mikey: chân đau lắm...hức... nãy bị cái kia đè vào.... - cậu thút thít nhỏ trong lòng anh.

Draken dỗ cho Mikey nín khóc mất một lúc lâu. Mitsuya chạy lại xem xét chân Mikey. Vừa vén ống quần rộng của cậu lên, làn da trắng muốt mịn màng hiện ra với một vết dài sưng tấy mang chút tím tái. Mitsuya cũng không dám động mạnh làm cậu đau, anh dùng cách hay dỗ Mana và Runa ở nhà, anh thổi nhẹ vào chỗ đó cho Mikey. Tuy là hành động nhỏ nhưng với tâm hồn trẻ thơ kiểu như Mikey thì cũng tạm thời làm cậu nín khóc được.

Cái người của Touman gián tiếp gây nên sự đau đớn cho Mikey vì sợ tội mà trốn lủi thủi ở một góc. Mặt nó trắng bệch không còn một giọt máu. Phải thôi, nó vừa làm thương Tổng trưởng của nó, chắc chắn Draken sẽ giã nó ra bã. Cái bang đang đánh nhau với họ cũng lẩn đi không để lại dấu vết gì. Những người bên ngoài lấy làm lạ khi tự dưng những tiếng ồn lại kết thúc vừa nhanh vừa đột ngột như thế.

Bên trong nhà kho, Draken thay Mikey giải tán đám đông. Khi mọi người gần như đi hết, chỉ còn vài cốt cán ở lại xem xét và bàn hướng giải quyết cho cái chân đau của Mikey. Trông cậu nước mắt lưng tròng, vệt đỏ ửng từ má lan đến đầu mũi vì khóc. Miệng mở hờ để hít thở không khí vì mũi bị nghẹt. Khuân mặt cậu uỷ khuất trông đến tội. Thế nhưng với tư cách là bạn bè lâu năm, Baji vẫn có thể cười hả hê trước sự giận hờn nhỏ nhẹ của Mikey. Cá rằng nếu Mikey đi được cậu sẽ ngay lập tức nhào đến mà cạp đầu ăng nhăng nhăng Baji một cách không thương tiếc.

Pachin: tốt nhất nên đưa nó đi viện thôi. Nhìn nghiêm trọng lắm...

Angry: nếu là thương bình thường thì tao sẽ giúp băng bó, đằng này...

Kazutora: cứ đưa Mikey đi viện cho chắc ăn đi!

Mikey: tao không đi viện đâu, ở đó mùi ghê lắm! - cậu càng nói càng rúc sâu vào lồng ngực Draken.

Draken: giờ này không có chuyện không thích nữa. Phải đi khám qua thôi, nghiêm trọng đấy!

Mặc kệ những lời nỉ non bên tai cùng sự làm nũng của người yêu bé nhỏ. Draken bảo mọi người ai về nhà nấy để chuẩn bị đi học đi làm. Còn anh vẫn bế Mikey ra xe rồi đưa cậu đến một phòng khám nhỏ ở gần nhà. Mikey giờ cũng không còn sức nào để phản kháng nữa, chỉ cần hơi cử động nhẹ thì từ dưới lại truyền đến sự nhói đau. Tuy rằng Draken âu yếm chấn an Mikey nhưng cơn đau dai dẳng vẫn còn đó, anh thì chỉ lo cậu gãy chân hay có sao mà cậu thì chỉ sợ bị kim tiêm nên nhất quyết nằng nặc không chịu đi viện.

Rất may, sau khi có kết quả tổng quát. Mikey chỉ bị sưng tấy ngoài đơn giản, không ảnh hưởng gì đến xương cốt bên trong. Nhưng bác sĩ vẫn dặn tạm thời không nên di chuyển quá nhiều để tránh cơn đau. Kể cả bác sĩ không dặn thì chắc chắn Draken cũng không có ý định để cho cậu tự di chuyển bằng đôi chân ấy.

Mikey: Kenchin... chân đau lắm... - cậu nằm trên giường than vãn với anh.

Draken: có cháo này, dậy ăn chút đi. Lát tao bôi thuốc cho đỡ nhé? - anh kéo nhẹ Mikey dậy rồi đút cho cậu ăn như thường ngày.

Như bình thường những người xung quanh đã phải ăn không ít cơm chó. Từ ngày Mikey bị thương, lượng cơm chó còn nhiều hơn gấp bội vì căn bản họ chẳng rời nhau lúc nào. Dù rằng chân Mikey đã khỏi hẳn nhưng cậu vẫn làm nũng để được anh người yêu bế bồng đi khắp nơi. Trên mặt cậu hiện rõ hai chữ THOẢ MÃN to đùng giữa chán sau một tràng đáng yêu. Về phần Draken, anh chính là không có khả năng để từ chối sự đáng yêu đến từ người yêu mình.

Baji: sao chân mày khỏi rồi mà mày cứ bắt nó bế mãi thế hả Mikey? - anh hướng về người đang đung đưa chân mà ăn que kem trong lòng Draken hỏi nhỏ.

Mikey: vì tao có chồng chở chồng che!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com