Chương 6: Tìm Sự Thanh Thản
Ghi chú từ Tác giả: Ở chương này (và các chương sau) có tiếng Pháp. Tôi mang một nửa dòng máu Pháp nhưng tôi không muốn độc giả cảm thấy khó chịu khi sử dụng quá nhiều ngôn ngữ, cũng như không muốn làm cho văn bản trở nên rườm rà bằng các bản dịch. Tôi sẽ chỉ ra rằng họ đang nói bằng tiếng Pháp và đưa đoạn hội thoại về tiếng Anh. Hãy đọc với nhiều âm mũi, cong lưỡi, và sử dụng nhiều 'euh'.
—————————————
Sau chuyến đi vào ngày Imbolc, Granger gần như biến mất khỏi cuộc đời của Draco. Anh đến thăm phòng thí nghiệm và nhà của cô mỗi tuần để xem lại các kết giới, nhưng lịch trình của họ hiếm khi trùng nhau, và anh gặp con mèo của cô còn nhiều hơn anh gặp cô.
Thỉnh thoảng, Jotter của anh sẽ rung lên và thông báo cho anh rằng Granger đang tham dự sự kiện công cộng X tại địa điểm Y. Với tư cách là Thần Sáng được chỉ định, cô để anh tùy ý quyết định, mặc dù cô nói rõ rằng sự hiện diện của anh: tốt nhất là thừa và tệ nhất là phiền phức.
Hầu hết các sự kiện đều diễn ra ở những địa điểm phép thuật an toàn – các hội thảo ở St. Mungo hoặc Huntercombe, hội nghị chuyên đề tại các trường đại học phép thuật – vì vậy Draco cũng cảm thấy không cần thiết phải tham gia. Trong trường hợp có chuyện gì khẩn cấp xảy ra, thì họ còn có chiếc nhẫn.
Tonks thấy các bản báo cáo của Draco giống nhau đến mức gần như thuộc lòng và nhiệm vụ Granger chỉ chiếm một ít thời gian của anh, nên cô ấy đã vui vẻ giao cho anh thêm nhiệm vụ mới. Phần thưởng tàn nhẫn cho năng lực là Làm việc Nhiều hơn và Draco tự hỏi liệu Potter và Weasel và sự vụng về chung chung của họ có phải là kế hoạch tốt hơn hay không.
Và thế là, Draco thấy mình ngủ cùng Buckley trong một khách sạn tồi tàn ở Manchester, nơi họ đang thu thập thông tin tình báo về một nhóm buôn lậu cổ vật Hắc ám.
Buckley là một chàng trai tốt. Cậu ta là một Thần Sáng mới, quá háo hức và muốn chứng tỏ bản thân, điều đó có nghĩa là Draco có thể đảm nhận nhiều hơn – chà, anh sẽ gọi đó là vai trò quản lý – và ủy thác phần lớn các ca giám sát của mình cho chàng trai. Điều này, như Draco đã cao thượng giải thích với Buckley, sẽ cho phép cậu ta có thêm kinh nghiệm thực tế. Buckley gật đầu nhiệt tình và khiến Draco nghĩ đến một chú cún con.
Do đó, anh đã nhường ca trực lúc 3 giờ sáng cho người đồng nghiệp trẻ đầy nhiệt huyết của mình và đi ngủ.
Draco vừa ngủ thiếp đi thì chiếc nhẫn đánh thức anh: cơn đau và nhịp tim tăng cao, vọng lại từ Cambridgeshire.
Đã bốn giờ rưỡi. Không có chuyện gì tốt mà xảy ra lúc bốn giờ rưỡi. Draco nhảy ra khỏi giường và mặc áo choàng ở ngoài bộ pyjama.
Anh đang ở quá xa để có thể Độn thổ trực tiếp đến Granger. Anh ném một nắm bột vào lò sưởi và Floo đến một quán rượu ở Cambridge, rồi từ đó Độn thổ đến chiếc nhẫn của Granger.
Draco xuất hiện trong căn phòng trống không của Granger, cái mà anh gọi là phòng nghi lễ.
Granger nằm vặn vẹo một đống trên sàn nhà và mồ hôi đầm đìa. Draco phóng một loạt Homenum Revelio và Finite Incantatem ra xung quanh, tìm kẻ tấn công vô hình rõ ràng là đang ếm Crucio lên cô.
"Malfoy?" giọng nói nghèn nghẹn của Granger vang lên từ dưới sàn.
Những câu thần chú của Draco hoàn toàn không cho thấy có điều gì xảy ra.
"Cô đang làm cái quái gì vậy?" Draco hỏi.
Granger thẳng người và quỳ lên. "Yoga. Anh mới đang làm cái quái gì vậy?"
Draco đã nhìn thấy thuật ngữ bí ẩn này trong lịch trình của Granger. "Vậy đó là yoga? Kiểu hành lễ gì đây...?"
Bây giờ, khi đã xác định được rằng không có mối đe dọa trực tiếp nào ở đây, Draco cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình. Có những ngọn nến lung linh ở góc phòng và tiếng nhạc êm dịu đang vang lên. Granger mặc bộ quần áo Muggle ôm sát đến nực cười, lần này là màu xanh kaki. Tóc cô được tết thành bím kiểu Pháp, dày bằng cổ tay của Draco.
Granger đang nhìn anh như thể anh là một cái gì đó cực kì đáng ghét. "Tôi đang thử thực hiện Taraksvasana..."
"Thực hiện gì cơ?"
"Tư thế con bò cạp... Tôi đã tập để có thể làm được nó trong nhiều tuần nay, và tôi gần như đã làm được, cho đến khi anh đột nhiên xuất hiện như một tia chớp và làm tôi sợ phát khiếp!"
Draco ngày càng cảm thấy ngu ngốc. Anh kéo áo choàng kín để che bộ pyjama. Anh còn khó xử hơn với đôi chân trần của mình. "Vậy cho hỏi, mục đích của yoga là gì?"
"Uyển chuyển. Sức mạnh. Sự cân bằng. Tìm sự thanh thản."
Cuối cùng, Draco nhìn Granger với vẻ hoài nghi. "Rồi cô tìm được chưa?"
"Chưa," Granger nói. Cô đứng dậy với vẻ cáu kỉnh rõ ràng. "Vui lòng điều chỉnh lại chiếc nhẫn của anh để anh chỉ xuất hiện trong một cuộc khủng hoảng thực sự."
Cô bật đèn lên. Hai má cô ửng hồng. Một giọt mồ hôi đang chảy xuống cổ cô. Ngực cô vẫn phập phồng để lấy lại hơi thở. Draco có thể ngửi thấy mùi muối, mùi mồ hôi của phụ nữ và mùi bấc nến bị cháy.
Bộ não ngu ngốc của anh đã lấy hình ảnh này và ngay lập tức tạo ra một số con đường thần kinh mới chưa từng tồn tại trước đây, kết nối ý tưởng về Granger với khái niệm gợi cảm.
Đó là một ý tưởng cực kỳ không được hoan nghênh và Draco tự hỏi liệu anh có nên tự giải phẫu não ngay tại chỗ hay không.
Một tiếng meow chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Con mèo đã đi vào từ lúc nào. Nó chạy lon ton đến chỗ Granger và sau đó, khi nhận ra Draco, nó đã rít lên một tiếng với anh.
Draco không thèm rít lại, nhưng rồi anh cũng nhăn mặt hơn thua với nó.
"Vậy tôi về được chưa?" Draco hỏi.
"Về đi," Granger nói. "Tạm biệt."
Draco Độn thổ ra ngoài.
~~~
Draco đã không mong đợi (và đúng hơn là mong muốn) không gì khác ngoài một sự im lặng khó chịu từ Granger sau khi anh xông vào nhà cô như một kẻ điên loạn. Nhưng anh đã rất ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn từ cô vào ngày hôm sau – và không chỉ là một tin nhắn, mà còn là một lời xin lỗi chân thành.
Malfoy: Tôi xin lỗi về hành động của mình ngày hôm qua. Tôi nên đánh giá cao hơn vì anh đã đến quá nhanh khi anh nghĩ rằng có vấn đề gì đó. Sẽ cảnh báo cho anh biết vào lần tới khi tôi tập Taraksvasana. –Hermione
Từ "xin lỗi" không tồn tại trong từ điển của Draco. Sự giáo dục của anh, cả ở nhà và ở trường, không khuyến khích việc thực hành. Xin lỗi là một sự thừa nhận việc làm sai trái, một dấu hiệu của hối lỗi, một điểm yếu rõ ràng.
Nhưng có một cái gì đó tốt đẹp về việc nhận được một lời xin lỗi. Nó sưởi ấm tâm hồn, thực sự. Anh không chắc mình thích phần nào nhất – Granger nghiền ngẫm điều này trong một ngày và sau đó xin lỗi, hoặc Granger thừa nhận cô đã sai, hoặc Granger đánh giá cao anh.
Thay vì xé bỏ ghi chú của cô khỏi Jotter, Draco đã giữ nó lại ở một trong những trang phía sau. Anh sẽ phải hỏi Potter rằng lời xin lỗi của Granger hiếm đến mức nào, và liệu anh có nên đóng khung nó hay không.
"Draco, con yêu, con đang suy nghĩ gì vậy?"
Giọng nói của mẹ anh, với một chút trách móc, gọi anh trở lại thực tại.
Thực tại là một nơi không may mắn – uống trà trong phòng khách ngột ngạt nhất ở Thái Ấp, với mẹ anh, bạn của bà là Madame Delphine Delacroix và con gái Madame Delphine .
Đối tượng ra mắt hôm nay là Rosalie Delacroix. Học trường Beauxbatons, thuần chủng, đẹp một cách khách quan.
Draco cất Jotter đi. "Pardonnez-moi, mesdames. Que disiez-vous?"
"Vous avez un Jabbering Jotter!" Rosalie kêu lên. "Những Jotter đó cũng vừa mới được du nhập đến Pháp. Chúng tôi cực kì thích chúng. Ngay cả mẹ tôi, một người rất truyền thống, cũng yêu mến chúng".
"Thật vậy," Madame Delacroix gật đầu. "Dù có tình yêu hay tiền bạc, chồng tôi không thể bắt tôi gửi thư bằng cú được nữa, nhưng những thứ này làm cho nó trở nên dễ dàng. Một sự đổi mới thực sự. Nước Anh nên tự hào về những điều này... anh em Weasley, phải không? Frères Belette ư?"
Khi những người phụ nữ lại bắt đầu trò chuyện mà không để ý đến anh, Draco gửi phản hồi cho Granger: Nhớ là báo cho tôi biết trước những lần chống đẩy bọ cạp trong tương lai. P.S Lời xin lỗi từ cô có thể là liều thuốc mới của tôi. –D
Draco nhìn lên, với một nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt, và thấy Rosalie đang huyên thuyên về buổi dạ tiệc sắp tới mà ba cô sẽ tổ chức. Draco bỏ lỡ phần đầu của cuộc trò chuyện. Để hỗ trợ trẻ mồ côi, hay gì đó.
"Chúng tôi sẽ rất vui nếu cô và anh cùng đến dự," Rosalie nói, hai tay chắp lại cầu xin. "Đó là một sự kiện rất tốt. Họ đã giúp đỡ ba tôi rất nhiều."
Những đứa trẻ mồ côi đã giúp Augustin Delacroix? Draco không quá bận tâm nên không buồn hỏi cho rõ ràng. Jotter của anh rung lên. Anh kiểm tra nó dưới bàn và thấy một tin nhắn từ Granger: Anh có thấy là tôi đã làm những điều tội lỗi đáng xin lỗi không.
Cô làm rất nhiều điều tội lỗi. Tôi có một danh sách dài các hành vi bất hợp pháp của cô, Draco trả lời.
"...Qu'en pensez-vous, Draco? Cậu thấy chuyện đó có tiện không?"
Draco ngẩng đầu lên. Madame Delacroix đã hỏi anh một câu mà anh chỉ mới nghe được một phần, hình như là về lịch trình của anh trong tháng Ba. Anh trả lời – tất nhiên là có, anh rất vui khi dành thời gian cho một mục đích cao cả như vậy. Mẹ anh cười rạng rỡ trước sự chấp nhận dễ dàng của anh và cho biết rằng bà cũng sẽ rất vui khi được đến.
Granger trả lời, Giá mà chỉ có bùa mở rộng bất hợp pháp là tội lỗi tồi tệ nhất của tôi.
Không, Draco trả lời, tôi biết rõ về mức độ sa đọa thực sự của cô.
Cô đoán được câu trả lời của anh. Tôi thấy chuyến thăm thư viện vừa rồi sẽ ám ảnh tôi.
Draco cười toe toét với tách trà của mình. Mẹ anh nhìn thấy nụ cười, và được khuyến khích bởi tâm trạng có vẻ tốt của anh, đã hỏi những người phụ nữ liệu họ có muốn đi xem khu vườn không. Rosalie từ chối, nói rằng cô thấy hơi lạnh. Madame Delacroix và Narcissa cùng ra vườn.
Nhận ra rằng mình đang bị buộc phải nói chuyện trực tiếp với Rosalie, nên anh phải cần sự tập trung.
Cô phù thủy xinh đẹp trò chuyện một cách duyên dáng về bất cứ điều gì cô nghĩ có thể thu hút được sự chú ý của anh – Quidditch, công việc của anh, thời tiết. Draco chỉ nghe bằng một bên tai, vì câu chuyện không phải về việc mụ phù thủy ăn thịt người muốn hút hết não trong hộp sọ của anh bằng ống hút nên là nó cực kỳ nhàm chán.
Anh ước mình có thể nói chuyện với cô phù thuỷ khác, người mà anh vừa mới gửi tin nhắn đến.
Cuộc trò chuyện chuyển sang những người bạn chung của họ, những bữa tối sắp tới, những chuyện phù phiếm khác. Rosalie đồng ý một cách nhiệt tình với mọi luận điểm mà Draco đưa ra, bất kể nó có điên rồ đến đâu, thay vì đưa ra những lý lẽ phản bác lại anh. Cô cười trước những trò đùa nhạt nhẽo nhất của anh thay vì nhận xét bằng lời lẽ sắc bén gì đó. Cô chăm chú lắng nghe từng lời của anh – không chỉ trích, quá háo hức – thay vì lên tiếng thách thức anh. Cô còn khen anh quá lời.
Tất cả những điều này làm cho cuộc trò chuyện hết sức buồn tẻ.
Khi Draco nhận ra người mà anh đang vô thức so sánh với Rosalie, anh vô cùng kinh ngạc. Từ khi nào mà Granger trở thành tiêu chuẩn để anh chọn bạn gái vậy?
Cuộc nói chuyện – cứ như vậy – kéo dài hai mươi phút. Cuối cùng, Rosalie đã thuyết phục được Draco liên lạc với mình qua Jotter, với lý do gửi thêm thông tin chi tiết cho buổi dạ tiệc. Draco nhún vai đồng ý một cách lơ đãng. (Đó là một quyết định bất cẩn mà sau này anh sẽ hối hận, vì Rosalie là một người viết Jotter thành thạo và đã viết thư cho anh không ngừng sau đó.)
Các quý bà trở về sau buổi đi dạo. Những nụ cười nở trên môi, những lời tạm biệt được nói ra, và Draco thở phào nhẹ nhõm khi gia tinh Henriette tiễn những vị khách của họ trở lại phòng khách để rời đi bằng Floo.
Tối hôm đó, Narcissa lén vào phòng làm việc của Draco để thăm dò. "Rosalie là một cô gái ngọt ngào, phải không? Hai con có vẻ hợp nhau."
Có một sự lạc quan trong giọng điệu của bà, Draco tự hỏi liệu nói dối có tốt hơn không. Nhưng điều đó sẽ mang lại cho mẹ anh những hy vọng, và sau này, việc dập tắt chúng sẽ trở nên tàn nhẫn hơn.
"Con đoán tụi con cũng hợp nhau," anh nói.
Bà phát hiện ra sự thiếu nhiệt tình ngay lập tức. "Nhưng?"
"Đúng hơn là kiểu con gái hơi nhạt nhẽo."
Đôi bàn tay gầy gò của Narcissa nắm chặt trước mặt bà trong sự thất vọng. "Oh."
Cãi nhau với người mẹ xanh xao, buồn bã không bao giờ nằm trong danh sách việc cần làm của Draco. Anh cố gắng nhẹ nhàng hết sức khi khuyên nhủ bà. "Chúng ta đã nói chuyện này trước đây rồi. Con không cần, cũng không muốn, mẹ chọn cho con một cô phù thuỷ."
"Ta chỉ muốn giúp con thôi." Những ngón tay gầy guộc của Narcissa đan vào nhau. "Ta muốn con tìm được một người có học thức, đáng yêu, người sẽ là người bạn đời tận tụy của con, sinh con cho con và lấp đầy ngôi nhà rộng lớn trống rỗng này bằng tiếng cười một lần nữa. Rosalie sẽ là tất cả những điều đó. Bất kỳ cô phù thuỷ nào mà ta đã giới thiệu cho con cũng sẽ là tất cả những điều đó." Bà dừng lại, rồi nói thêm, "Mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc, Draco."
"Con đã rất hạnh phúc rồi."
Một tiếng thở dài khác từ Narcissa. "Ở tuổi của con, ba con đã kết hôn rồi, con biết đấy... và đã có con... lúc đó con đã được bốn hoặc năm tuổi..."
"Con không phải là ba."
Narcissa thấy mình không thể làm được gì nữa, đành quay lưng bước ra.
"Ta không nghĩ cô ấy tồn tại," bà nói qua vai khi rời đi.
"Ai ạ?"
"Cô phù thủy hoàn hảo mà con đang chờ đợi."
~~~
Khoảng một tuần sau, Granger viết thư cho Draco để nói với anh rằng cô sẽ phát biểu tại một hội thảo của Muggle vào thứ Năm.
Ở đâu? anh hỏi.
Đại học Magdalen, Oxford, Granger nói. Thứ Năm, 2 đến 5 giờ chiều. Tôi sẽ phát biểu lúc 2h30. Tôi nghĩ là mình sẽ bị ám sát nhưng tôi sẽ để cho anh đánh giá chuyện này bằng chuyên môn của mình.
Được, Granger, cảm ơn vì sự tâng bốc này: anh sẽ sử dụng phán đoán chuyên môn của mình.
Khán giả? anh hỏi.
Các bác sĩ Muggle, Granger đáp.
Bao nhiêu? Draco hỏi.
150, Granger đáp.
Lông mày của Draco nhướng lên. Đôi khi anh quên mất thế giới phù thủy nhỏ bé như thế nào. Hình như Lương y trên toàn Vương Quốc Anh chỉ khoảng dưới một trăm người. Có thể là ba hay bốn trăm nếu tính cả y tá và các nhân viên y tế khác.
Tôi sẽ đến xem qua, Draco nói.
Giáo sư bảnh bao. Làm ơn ăn mặc cho đàng hoàng, Granger nói. Đừng làm tôi xấu hổ.
Draco không thèm trả lời cô.
Ngày của hội nghị cuối cùng cũng đến. Draco Độn thổ đến chỗ cách Đại học Magdalen không xa và đi bộ đến khán phòng mà Granger đã chỉ định, vào thời điểm cô đã chỉ định, mặc bộ quần áo mà cô đã chỉ định.
Kiểu phù thuỷ cứ tưởng mình là sếp, là Granger.
Tình nguyện viên tại bàn đăng ký sau khi bị anh ếm Bùa Lú thì nghĩ Draco là người tham gia đã đăng ký trước đó, và anh được cho vào với một cái bảng tên và một tờ lịch trình. Anh kiểm tra tòa nhà, lén dùng một số bùa tiết lộ khi dân Muggle không để ý. Tiền sảnh, phòng gửi đồ và nhà vệ sinh không có bất kỳ lỗ hổng nào, các phòng phía sau cũng vậy. Draco cũng lén dùng Chiết tâm Trí thuật lên một số người – những Muggle thông minh, đến đây để làm cho mình thông minh hơn.
Draco đứng vào một góc khuất tối trước khán phòng để dễ dàng quan sát nơi này. Anh đứng cách sân khấu khoảng hai mươi mét, từ vị trí thuận lợi đó anh có thể nhìn thấy Granger đang ngồi trên một chiếc bàn dài, cùng với ba đồng nghiệp của cô. Họ đang trò chuyện với nhau khi khán phòng dần được lấp đầy người.
Từ quan điểm đánh giá mức độ rủi ro, Granger không thể không lộ liễu hơn, cô đang ngồi ngay dưới ánh đèn sân khấu theo đúng nghĩa đen. Draco đi vào tâm trí của những người ở hàng ghế đầu và không tìm thấy gì ngoài sự háo hức và sự ngưỡng mộ cao dành cho các bác sĩ trên sân khấu. Sau đó, anh lướt qua tâm trí của những người không có chỗ ngồi đang đứng trên cầu thang ở cuối khán phòng, giống như anh, và đó chỉ là những người tình nguyện, sinh viên lẻn vào, và một người đàn ông có râu đeo một cái bịt tai lớn, hình như vai trò chính của ông ta là điều chỉnh cái hộp nhấp nháy có dây. Theo như những gì anh có thể thấy được thì không có một phù thủy nào có mặt ở đây.
Hài lòng vì không có mối đe dọa nào lúc này, Draco triển khai một số bùa bảo vệ phía trước sân khấu rồi đứng tựa lưng vào tường. Khi hội nghị bắt đầu, anh mở tờ lịch trình ra. Nó cho anh biết rằng hội thảo hôm nay sẽ có sự góp mặt của các nhà lãnh đạo quốc tế về kỹ thuật tế bào miễn dịch và liệu pháp miễn dịch.
Tất nhiên, đây không phải là thông tin hữu ích cho Draco. Ung thư chắc chắn là một căn bệnh của Muggle. Các phù thủy hiếm khi mắc phải căn bệnh đó, và họ cũng sẽ được chữa trị nhanh chóng khi họ mắc phải. Nhưng có vẻ như Muggle không như vậy, đối với họ, đây là một tình trạng nghiêm trọng và gần như không thể chữa khỏi ở một số dạng.
Quay lại với Granger và nhóm đồng nghiệp của cô. Buổi nói chuyện của họ hôm nay liên quan đến các chủ đề như FL và CLL: Mô hình chăm sóc mới và Ung thư hạch Hodgkin: Giảm thiểu độc tính trong khi duy trì phương pháp chữa bệnh.
Draco quyết định để Granger làm việc với CCL của cô là khá an toàn. Mối đe dọa duy nhất trong căn phòng này là mấy từ viết tắt khó hiểu. Anh định rời đi – anh muốn chợp mắt một lúc – thì người dẫn chương trình thông báo rằng tiếp theo là buổi thuyết trình của Bác sĩ Granger.
Draco nhìn cô đi lên sân khấu và quyết định ở lại.
Anh nhận thấy dáng người của cô trông nhỏ bé như thế nào trên sân khấu, chắc chắn là người thấp nhất trong số những người tham gia hội thảo. Cô mỉm cười với khán giả khi đến gần thiết bị khuếch đại âm thanh của Muggle trên bục giảng. Cử chỉ của cô rất tự tin và đĩnh đạc. Cô không có ghi chú, nhưng sơ đồ và các gạch đầu dòng được chiếu trên một màn hình lớn phía sau cô.
Cô đưa ra một vài nhận xét mở đầu bao gồm một trò đùa hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của Draco, nhưng cả khán phòng liền tràn ngập tiếng cười. Bài thuyết trình của cô tập trung vào những tiến bộ của một thứ gọi là liệu pháp tế bào CAR T trong khối u ác tính của tế bào B. Cô giao tiếp bằng mắt với mọi người, đặt câu hỏi xuyên suốt, bị phản bác, gạt bỏ ý kiến phản đối của những người phản đối và bảo vệ quan điểm của mình mà không bỏ lỡ một nhịp nào.
Cô tự tin, cô thông minh, và trong căn phòng này, cô rất quan trọng.
Được làm những việc đúng sở trường của mình, Granger là một người khá ấn tượng.
Sau khi kết thúc bài thuyết trình của mình, Granger trở lại bàn và những người tham gia hội thảo thảo luận về bài phát biểu của cô. Tại một số thời điểm, Draco thậm chí còn không chắc là Granger và những người đồng nghiệp của cô có đang nói tiếng Anh hay không, khi họ thảo luận về EBV và tế bào TNK lymphomas, những thách thức chẩn đoán của chúng cũng như cấu trúc của nghiên cứu sinh thiết lỏng. Granger đã chơi chữ về sự xuống cấp của MALT1, rõ ràng là rất buồn cười.
Cảm thấy hơi buồn chán, Draco quyết định dùng Chiết tâm Trí thuật lên cả nhóm. Không một ai nghĩ Granger là một mọt sách không thể chịu nổi. Anh chỉ tìm thấy sự tôn trọng, ngưỡng mộ, và bất ngờ nhất là nam bác sĩ ngồi bên trái đang phải lòng cô.
Draco biết được rằng có tồn tại một thứ gọi là phân tích phóng xạ định lượng. Tầm quan trọng của nó được cả nhóm thảo luận khá lâu. Draco thấy những bác sĩ Muggle này hoàn toàn khác với những gì anh từng nghĩ, làm việc xuất sắc để vượt qua những điều không thể, cống hiến cả cuộc đời của họ cho công việc. Làm thế nào mà anh đã từng nghĩ Muggle thấp kém và ngu dốt? Draco lắc đầu.
Chắc hẳn Granger đã nhìn thấy mái tóc bạch kim trong bóng tối. Khi nhận ra Draco, cô thoáng mỉm cười với anh – cảm giác thật kỳ lạ – và cô lại tiếp tục cuộc thảo luận của mình, tay cô khoanh lại khi cô giải thích điều gì đó.
Cuối cùng, các kết luận đã được rút ra, các nhận xét bế mạc được đưa ra, và hội thảo kết thúc với những tràng pháo tay. Những người tham gia bắt đầu trò chuyện, bao quanh Granger ở trung tâm của đám đông.
Draco, cảm thấy đầu óc khá ê ẩm vì tất cả những từ vựng mới và Chiết tâm Trí thuật mà anh đã dùng (có lẽ mấy Người Canh Giữ không cần ống hút dày như vậy), và anh không nghĩ là mình nên ở đây nữa.
Anh định đi ra ngoài, nhưng Granger đã bắt được anh khi anh đi ngang qua sân khấu.
Anh thấy bộ dạng Muggle của mình đang được cô đánh giá, đôi lông mày của cô nhướng lên làm cho ánh nhìn thêm sắc nét.
"Có thể chấp nhận được," là nhận xét của cô về trang phục.
"Vậy tại sao cô nhướng mày?" Draco hỏi.
Granger chỉ vào bảng tên mà người tình nguyện bị ếm Bùa Lú đã đưa cho Draco. "Xin chào, Giáo sư Takahashi."
"Ah," Draco nói. "Phải. Chính là tôi."
"Vậy Tokyo lúc này thế nào?"
"Rất tuyệt," Draco nói.
"Giáo sư Takahashi đến từ Kyoto," Granger nói. Hai tay cô khoanh lại, nhưng trong mắt cô lộ vẻ thích thú. "Giả làm bác sĩ chuyên khoa ung thư lâm sàng nổi tiếng nhất Nhật Bản thì liều lĩnh thật đấy."
"Tôi chẳng làm được gì nếu tôi không liều lĩnh," Draco vừa nói vừa hất mái tóc của mình. "Cô có biết Bác sĩ Driessen thích cô không?"
Bây giờ cả hai lông mày của cô nhướng cao lên. "Cái gì?"
"Tối nay anh ấy sẽ rủ cô đi uống nước."
"Không có đâu."
"Có đó. Anh ấy còn thích cái váy nữa," Draco nói, chỉ vào chiếc váy lưng cao, ôm sát. (Tình cờ là anh cũng khá thích nó; thời trang Muggle và đặc biệt là những điểm nhấn mạnh ở mông là thứ mà anh càng ngày càng đánh giá cao.)
"Ugh – ý tôi là, anh ấy rất tốt, nhưng – đợi đã – làm sao anh biết được?" Granger đưa tay lên miệng. "Anh đã dùng Chiết tâm Trí thuật lên những Muggle ngay thẳng."
"Một phần trong giao thức đánh giá rủi ro của tôi."
"Điều đó có được phép không? Hơi vi phạm quyền riêng tư, phải không?"
"Các Thần Sáng có đặc quyền," Draco nói. "Dù sao đi nữa, Shacklebolt đã cho tôi toàn quyền hành động bất cứ phương pháp cần thiết nào để giữ an toàn cho cô. Ngoại trừ giết người – tôi phải xin phép cho việc đó. Có một mẫu đơn về tất cả điều đó."
Granger có vẻ chắc chắn đến chín mươi phần trăm rằng anh đang nói xạo, nhưng cô vẫn nhìn anh như thể anh là một Thần Sáng vô kỷ luật, sa đọa nhất từng được Bộ đào tạo, và thật may mắn khi cô được giao cho anh.
Bác sĩ Driessen xuất hiện, và trước sự thất vọng rõ ràng của Granger, hỏi cô liệu cô có muốn uống cùng anh ấy vào tối nay không. Draco đánh giá cao sự táo bạo, có thể nói là sự tinh tế, trong cách tiếp cận thẳng thắng của anh ta.
Chuyện này xảy ra rất nhanh. Granger di chuyển đến bên cạnh Draco, tay cô đặt lên ngực anh trông rất thân mật, giúp che đi cái bảng tên nực cười của anh một cách thuận tiện, và cô nói rằng, thật không may, cô đã có hẹn tối nay, có lẽ là dành cho dịp khác?
Bác sĩ Driessen ngước nhìn Draco, nhìn mái tóc (hoàn hảo), quai hàm (cũng hoàn hảo), đôi mắt (hoàn hảo, lạnh lùng và hoàn hảo) của anh và quyết định là anh khá cao.
Người đàn ông thông minh.
"Tất nhiên," anh ta nói, lùi lại và trông có vẻ bối rối. "Rất xin lỗi – tôi không nhận ra. Hai người định đi đâu thế?"
"Ờ..." Granger nói.
"Turf Tavern," Draco cứu cánh đúng lúc.
"Phong cách cổ điển!" Bác sĩ Driessen nói. Sau đó, với một cái nhướng mày với Draco, anh ấy nói, "Ngay đối diện Thư viện Bodleian. Anh phải để mắt đến Hermione đấy."
"Ồ vâng," Draco nói, vòng tay quanh eo Granger. "Tôi luôn luôn làm vậy mà."
Anh cảm thấy bàn tay Granger đang đặt trên ngực mình run run.
"Chà... rất vui được gặp cô, như mọi khi, Hermione." Bác sĩ Driessen nói.
"Tạm biệt, Johann," Granger nói với một nụ cười khá cứng.
Granger căng thẳng khi anh ta rời đi – cô co người hết mức có thể, như thể cô không thể chờ đợi để nhảy ra xa khỏi Draco.
"Đừng vội nhảy ra xa," Draco lẩm bẩm. "Anh ấy vẫn đang nhìn. Cư xử tự nhiên đi."
Granger hắng giọng và trượt tay xuống ngực Draco, lấy đi bảng tên. Cô từ từ bước ra khỏi anh và cố làm cho nó trông thật tự nhiên. (Nhưng nó không được như vậy.)
Và bản thân Draco cũng bị giằng xé giữa hai cảm xúc – thích thú trước sự bối rối của cô và cảnh giác trước đường cong của hông cô, nó tạo cảm giác khá tuyệt như thế nào khi áp vào anh, và cô có mùi thơm như thế nào (lại nữa).
Granger bóc tên của giáo sư người Nhật ra khỏi lòng bàn tay. Cô trông có vẻ bối rối, điều này phản ánh rất rõ cảm xúc của Draco.
"Xin lỗi," cô nói. "Tôi phải nghĩ ra một cái cớ gì đó, và vừa hay anh lại – ở đây."
"Nếu cô cần dùng tôi thì cứ thoải mái," Draco nói, nhìn qua đám đông chứ không nhìn cô.
Granger được các đồng nghiệp khác bắt chuyện, họ đã nghe nói là cô sẽ đến Turf, và họ cũng sẽ đi, vì vậy họ sẽ gặp cô tối nay, và G&T(*) đầu tiên của cô là dành cho họ, píp píp, v.v.! Granger cười nhạt và vẫy tay với họ.
【(*) G&T (Gin and tonic): tên một loại cocktail.】
"Đây là một sai lầm," là kết luận ảm đạm của cô. "Anh về đi. Tôi sẽ tạo ra một cái cớ cho anh."
Đây là một gợi ý hay, ngoại trừ một vấn đề nhỏ: sau khi suy nghĩ tỉ mỉ kéo dài tám giây, Draco đã quyết định rằng anh muốn đi.
"Nhưng tôi muốn uống một ly G&T," Draco nói.
Granger vẫn đang lẩm bẩm một mình và không lắng nghe. "Tôi sẽ nói với họ là anh không khoẻ, hay gì đó."
"Không khoẻ? Tôi là hiện thân của sức khỏe."
"Tôi sẽ nói là anh ăn phải thứ gì đó bậy bạ."
"Tôi nghĩ là không. Có hàng trăm bác sĩ Muggle ở đây – nếu tôi nói là tôi không khoẻ, tất cả họ sẽ tìm đến tôi và cố gắng chữa trị cho tôi. Tôi không muốn bất cứ ai chọc ống nghe vào mông tôi đâu."
"Không có ai lại chọc ống nghe vào mông của bất kỳ ai cả," Granger bực tức nói.
Hai người tham gia hội thảo đi ngang qua đã nhìn Granger với vẻ kinh ngạc.
Granger nhìn họ đi với vẻ mặt kinh hoàng.
"Chết cha chưa," Draco nói.
Granger nghiến chặt hàm. "Anh thiệt là phiền phức."
Cô quay người bước nhanh đi. Draco cười toe toét.
Còn nữa, nói đến cái mông, Draco nhất định không nhìn vào cô, anh cũng không thấy khung cảnh đó dễ chịu chút nào, cũng không cố ý đi chậm để nhìn cô.
Cuối cùng, không liên quan gì đến mông của Granger, Draco kết luận rằng những chiếc áo choàng phù thuỷ được đánh giá quá cao, nó không đáng để mặc thường xuyên.
Turf Tavern là một nơi đông đúc một cách ngu ngốc, đặc biệt là khi hàng trăm người tham gia hội thảo đã tràn ra đường phố Oxford để giải khát. Draco đi tìm bàn trong khi Granger đi lấy đồ uống (G&T có ở khắp nơi) và sau đó họ lại ngồi với nhau trên một chiếc ghế dài giữa hàng chục nhà miễn dịch học và bác sĩ ung thư giỏi nhất trên thế giới, những người càng lúc càng say khướt.
Có người hỏi Draco làm công việc gì. Granger tỏ ra khá lo lắng khi câu hỏi được đặt ra (chậc – cô mất niềm tin ở anh đến vậy à?) nhưng Draco đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện được dàn dựng công phu. Tonks nhất quyết yêu cầu mỗi Thần Sáng phải có một vài danh tính Muggle, cũng như một số danh tính phù thủy dự phòng, và cô ấy còn thường xuyên kiểm tra mấy cái danh tính này nữa.
Draco chia sẻ sở thích của mình. Tối nay, anh là một phi công. Rất ít Muggle biết nhiều về các kỹ thuật bay, vì vậy, trừ khi anh gặp một phi công thực sự – khó có thể xảy ra, vì xung quanh toàn là bác sĩ đã say – anh vẫn an toàn. Và, tất nhiên, anh có niềm đam mê thực sự với việc bay của phù thủy, điều này mang đến một chút độ chân thực cho những câu chuyện về anh hùng máy bay của anh.
"Bay không khó lắm đâu, mọi người biết không," anh nói với cái bàn. "Giữ phía màu xanh lên trên."
Mọi người đều cười. Bác sĩ bên cạnh chỉ ra rằng những nguyên tắc đơn giản như vậy cũng được áp dụng trong y học: giữ cho ruột gan đúng vị trí. Mọi người cười to hơn nữa.
Draco bắt gặp cái nhìn đầy ngạc nhiên từ Granger, một sự pha trộn giữa sự ngạc nhiên thích thú, và kiểu anh là thằng chết tiệt nào vậy. Anh nhướn mày nhìn cô. Cô nhìn đi chỗ khác, không bối rối.
Khi được hỏi anh đến Oxford khi nào, Draco đáp, "Sáng nay." Khi được hỏi anh đến Oxford để làm gì, anh đáp "Bác sĩ Granger."
Granger bị sặc nước. Nhiều tiếng cười hơn nữa. Lần tiếp theo khi Draco liếc nhìn cô, Granger trông như thể cô sẽ dụ anh vào một con hẻm vắng và bóp cổ anh trong bóng tối.
Ai mà biết được trêu chọc cô mọt sách thế kỷ lại có thể thú vị đến thế.
Một người khác đến tham gia vào bàn của họ, mọi người liền chào đón nồng nhiệt – Giáo sư Takahashi hàng thật. Granger nhích lại gần Draco để nhường chỗ.
Draco cúi xuống và thì thầm, "Hỏi thử ổng có gặp rắc rối gì với việc đăng ký không."
Granger đá vào chân anh dưới bàn.
Cô nói chuyện một cách lịch sự với giáo sư – Draco nghe được một chút chuyện về Kyoto – nhưng sự tập trung của anh lại hướng đến cảm giác vai Granger ấn vào cánh tay anh, và chân cô chạm vào chân anh dưới bàn.
Một người phục vụ mang thêm thức ăn và đồ uống đến. Ai đó đã gọi một đĩa bánh mì nướng phô mai khổng lồ – nhiều dầu mỡ, mặn và ăn kèm với nước sốt hành. Narcissa Malfoy chắc sẽ lên cơn đau tim nếu nhìn thấy mấy thứ béo ngậy như này.
Granger đưa cho Draco đĩa thức ăn một cách lưỡng lự, như thể cô mong đợi anh chê đồ ăn của quán Muggle.
Draco thử một cái. Đó là món ghê tởm nhất mà anh từng ăn.
Ai đó, ở đâu đó, rung một nhạc cụ hình tam giác và kêu gọi những người muốn tham gia câu đố trong quán rượu tối nay thành lập đội.
Một số bác sĩ đứng dậy ra về. Những người khác tỏ ra thích thú và háo hức tham gia.
"Tôi thích các câu đố ở quán rượu," người phụ nữ tóc hoa râm ngồi bên phải Draco nói. "Một nửa niềm vui đó là biết được mấy anh là kẻ cực kỳ ngốc."
"Cá là chúng ta sẽ bị một vài tân sinh viên đánh bại," vị bác sĩ ngồi đối diện anh nói.
"Vớ vẩn," người thứ ba nói. "Có Hermione ở đây, chuyện đó dễ như ăn bánh. Cô sẽ ở lại, phải không, Hermione?"
Granger liếc nhìn Draco. "Anh nghĩ sao? Nếu anh mệt, anh có thể quay lại – quay lại khách sạn của chúng ta."
Draco đánh giá cao nỗ lực mà cô giúp anh trốn thoát, nhưng anh không chịu. Anh đang có một tâm trạng cực kỳ tốt, và anh muốn thử trò đố vui ở quán rượu này, và muốn cảm nhận hơi ấm của cô nàng ngồi cạnh anh, và tất cả đều khá tuyệt. "Vớ vẩn – tất nhiên là tôi sẽ ở lại."
Có những tiếng kêu "Tuyệt vời!" và sau đó mọi người bắt đầu tìm kiếm giấy và bút.
Draco không giúp được gì nhiều với một vài câu hỏi đầu tiên, chủ yếu là về chính trị và thể thao Muggle. Nhưng anh biết có bao nhiêu phím trên đàn organ (88), và công ty máy bay Cessna được thành lập năm nào (1927), và quốc ca của quốc gia nào có 158 câu (Hy Lạp; tất cả 158 câu này đã được hát tại Quidditch World Cup vừa qua).
Có một vài câu hỏi về sinh học và khoa học mà các bác sĩ không chỉ trả lời nhanh mà còn thêm vào nhiều chi tiết không cần thiết. Draco biết rằng Picolax được sử dụng để chuẩn bị cho nội soi; một bác sĩ gật đầu dứt khoát và nói, "Đêm của một ngàn thác nước," và nghe có vẻ đáng sợ đến nỗi Draco không dám hỏi rõ. Sau đó, họ tranh luận với người quản trò về định nghĩa của "dưới da" và gần như đe dọa để anh ta đồng ý với họ quan điểm đó.
Các câu hỏi về lịch sử và nghệ thuật làm cho cả hội bối rối, nhưng Granger đã cứu vớt tất cả. Sau đó – giữa những tiếng rên rỉ – họ bị bắt giải bài tập toán, và nhóm sinh viên giải nhanh các bài toán với tốc độ ánh sáng còn các bác sĩ phải vò đầu bứt tai, bất lực.
"Các kỹ sư," một bác sĩ nói. "Chúng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội."
Granger, vẫn đang loay hoay với một bài toán, trông có vẻ bực bội.
Sau đó là địa lý, rồi âm nhạc, rồi động vật học, những thứ hoàn toàn nằm trong khả năng của Granger với một ít hỗ trợ từ các đồng nghiệp. Draco thậm chí không cố gắng giúp đỡ; anh đã uống đến ly thứ tư, và việc tìm ra ý nghĩa của monotreme là một kiến thức quá sức với anh.
Cuối cùng, đội của họ thắng – phần lớn là nhờ Granger.
"Chúng ta cần phải đăng ký Hermione là bảo vật quốc gia với Di sản Anh," một bác sĩ nói, vỗ vai Granger.
Granger mỉm cười, nhưng ánh mắt cô nhanh chóng quay trở lại bài toán mà cô chưa giải ra, được viết nguệch ngoạc trên một chiếc khăn ăn.
Đội chiến thắng nhận được một phiếu mua hàng gì đó có giá trị bằng tiền. Các bác sĩ trao giải thưởng của họ cho các kỹ sư trẻ đứng thứ hai, nói rằng đây không phải là một cuộc chiến công bằng, vì số năm cộng lại của họ ở trường đại học lớn hơn số tuổi của các kỹ sư trẻ này.
Buổi tối kết thúc. Không gian trở nên yên tĩnh hơn khi đám đông dần ra về sau trò câu đố, ngoại trừ Draco, người đang thưởng thức đồ uống và Granger, người vẫn đang làm toán.
Cuối cùng, cô gọi một thanh niên ở bàn bên cạnh và nhờ cậu ta giúp đỡ.
"Đây là nghịch lý Borel," cậu ta nói.
"Ồ!" Granger nói. "Rõ ràng..."
Bí ẩn đã được mở khóa và cô viết nguệch ngoạc lời giải lên khăn ăn của mình. Rồi cô dứt khoát ném cây bút xuống và đứng dậy.
"Đi thôi," cô nói.
Draco từ từ đứng dậy, chờ xem phản ứng của cơ thể sau khi uống quá nhiều rượu. Xem ra thì nó không phải là quá tệ. Bánh mì nướng phô mai hóa ra cũng ngon.
"Chúc hai người buổi tối vui vẻ," người phục vụ nói, nháy mắt với Granger.
Granger trao cho anh ta một nụ cười khá yếu ớt và đi nhanh ra cửa.
Bước ra khỏi quán rượu, cả hai đều bước đi loạng choạng, mặc dù Granger chắc chắn là ổn hơn Draco. Có một lúc, cô kéo anh lại, ngay khi anh sắp va vào một cột đèn.
"Đáng ra anh phải bảo vệ tôi," cô nói. "Chứ không phải ngược lại."
"Cái cột chết tiệt đó tự dưng mọc lên chớ bộ," Draco nói, vùi đầu vào tóc Granger.
Khi anh đứng vững lại, cô lùi lại mấy bước để giữ khoảng cách. "Về nhà bằng cách nào đây? Đừng có nói là Độn thổ nghen. Tôi sẽ Choáng anh nếu anh dám thử."
Draco khá chắc chắn rằng, ngay cả khi say khướt, anh vẫn rút đũa phép nhanh hơn cô, nhưng, hay vậy đi. "Vậy thì Floo."
"Có một lò sưởi được kết nối tại khách sạn của tôi. Đường này."
Draco đi theo cô qua những con phố huyền thoại của Oxford. Cơn say lắng xuống và những dòng suy tư bắt đầu tuôn trào. Anh cảm thấy tâm hồn mở ra như thế nào, và thế giới xung quanh trở nên nhẹ nhàng và đơn giản. "Muggle ngày nay... tất cả họ đều khá thông minh."
"Ừm," Granger nói.
"Cô cũng khá thông minh. Với tất cả... những sơ đồ, mấy mô mạch, tế bào, và những thứ khác," Draco nói. Điều quan trọng là cô biết điều này.
Cô liếc nhìn anh trong bóng tối. "Cảm ơn. Nhưng mà dừng lại đi, anh tử tế như vậy trông đáng sợ lắm."
"Tôi đáng sợ sao?"
"Quay trở lại chế nhạo mái tóc của tôi đi."
"Được. Trông thật kinh khủng. Cô nên cạo đầu đi."
"Tốt hơn rồi đấy," Granger nói.
"Nhưng đừng cạo thiệt nha," Draco nói.
"Anh chắc không?"
"Chắc."
"Tới rồi," Granger nói. Cô đẩy cánh cửa của một quán trọ phù thủy nhỏ. Bàn tiếp tân trống không và ngọn lửa trong lò sưởi đã yếu.
Granger vẫy cây đũa phép của cô về phía đám than hồng và chúng bùng cháy trở lại như thể cô đã tung ra một Incendio hoàn chỉnh.
"Cô có phải là chuyên gia về lửa, đỉnh hơn cả bùa mở rộng không?" Draco hỏi sau khi chứng kiến màn trình diễn này.
"Một chút," Granger nói, giả vờ khiêm tốn.
"Tôi nghe nói cô phóng hỏa Snape vào năm nhất," Draco nói, "nhưng tôi không tin."
"Tốt – Đó là chuyện vớ vẩn," Granger nói mà không nhìn vào mắt anh.
"Cô nói dối tệ thật đấy."
"Anh mau về đi," Granger nói, phớt lờ lời nhận xét và ra hiệu cho anh đi về phía lò sưởi. "Tôi mệt muốn xỉu và cần lên giường ngay bây giờ."
"Nhưng tôi muốn nghe chuyện cô phóng hỏa Snape," Draco nói.
"Về nhà đi, Malfoy."
Thấy hết cách, Draco ném bột Floo vào lò sưởi. "Cô chẳng vui tính chút nào. Thái Ấp Malfoy."
Ngọn lửa xanh bùng lên. Khi anh quay lại nhìn Granger lần cuối, cô khoanh tay, hông nghiêng sang một bên. Đôi mắt đen của cô nhìn anh như thể anh là một định lý toán học mới cần giải đố.
Một mặt, cái tôi của anh đã khiến Bộ óc Vĩ đại tò mò. Mặt khác, với việc Granger không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi tìm ra đáp án, điều đó khiến anh thấy khá sợ. Anh không muốn bị nhìn thấu.
"Chúc ngủ ngon, Malfoy."
Draco biến mất trong ngọn lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com