Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Beltane

"Ta thấy con khiêu vũ với cô nàng Granger," là lời mở đầu của Narcissa vào bữa sáng hôm sau.

Chà đối với Draco, đó là bữa sáng. Nói chính xác hơn, đó là bữa trưa, vì bây giờ là buổi trưa. (Theo đã có nụ cười chiến thắng: bất cứ đồ uống nào mà anh ta phục vụ cho Draco đều dẫn đến một cơn say nặng nề.)

"Dạ phải," Draco nói.

"Tại sao?" Narcissa hỏi với giọng nhẹ nhàng. Bà phết bơ lên bánh mì nướng như thể bà không thực sự quan tâm đến câu trả lời, điều đó có nghĩa là bà rất quan tâm.

"Con đã cứu cô ấy khỏi người mà cô ấy không muốn khiêu vũ cùng," Draco nói. (Đây là một kiểu sự thật bị đảo ngược, nhưng không sao cả. Mẹ anh không biết dùng Chiết tâm.)

"Ah," Narcissa nói. "Việc nên làm của một quý ông."

"Dạ phải."

"Ta nghĩ đó là một ý tưởng hay," Narcissa nói.

Draco ngạc nhiên nhìn vào mắt bà.

Narcissa gật đầu với chính mình. "Nhận thức của công chúng là rất quan trọng. Draco Malfoy khiêu vũ với Hermione Granger chính là thông điệp mà chúng ta cần gửi đi. Chúng ta đang tiến bộ và đã vượt ra khỏi những định kiến ​​cũ. Chúng ta là người hiện đại; chứ không phải là người lạc hậu."

Draco ậm ự thừa nhận nghẹn ngào khi miệng đầy món trứng ốp la.

Narcissa rót trà. "Cô Granger đang tạo dựng tên tuổi của mình vượt xa những thành tích của cô ấy trong Chiến tranh. Con đã nghe ông Delacroix nói về cô ấy đêm qua rồi đấy thực sự là một cô phù thủy phi thường."

"Mff," Draco lại ậm ự với cái miệng đầy trứng ốp la, vì anh có nghe được chuyện đó đâu.

Narcissa ném cho anh một cái nhìn sắc bén (bà cực lực phản đối việc nói chuyện với miệng đầy thức ăn). "Dù sao thì, nếu cô ấy nợ con vì đã cứu cô ấy thì ta có thể có lý do để mời cô ấy đến một số sự kiện của ta. Ta có một vài con lai trong danh sách của mình, nhưng thực sự rất hiếm những người gốc Muggle..."

Narcissa tiếp tục nói về chủ đề này cho đến khi bà bị một tiếng gõ ở cửa sổ cắt ngang. Boethius, con cú đại bàng của Draco, đang xin phép được vào, mang theo một lá thư.

"Tuyệt," Draco nói khi mở lá thư.

"Chuyện gì vậy?" Narcissa hỏi.

"Tận dụng thời cơ," Draco nói.

Anh triệu hồi một cây bút lông ngỗng và viết nguệch ngoạc một câu trả lời.

~~~

Tháng tư đến rồi đi trong mưa phùn mù sương. Draco hầu như không gặp Granger, và lịch trình của cô dày đặc đến mức khó tin.

Anh khăng khăng muốn có một cuộc gặp thực ra là một cuộc kiểm tra sức khỏe vào một buổi tối thứ Sáu, ngạc nhiên thay, cô không có lịch trình một cách thần kỳ, một thời điểm cả thế kỷ mới có một lần. Có vẻ như đây là thời điểm thuận tiện để ghé qua và xây dựng lại các kết giới cho ngôi nhà của cô.

Trời đổ mưa, như thường lệ khi Draco phải làm việc ngoài trời. Anh ếm bùa chống mưa mạnh nhất trong kho vũ khí của mình lên người và bắt tay vào việc.

Đèn được bật Granger đã về nhà. Anh có thể nhìn thấy hình bóng của cô trong ngôi nhà nhỏ được thắp sáng ấm áp, cuộn mình trên ghế sofa với một cuốn sách. Cuối cùng, hình ảnh của con mèo xuất hiện ở cửa sổ phòng khách để quan sát Draco. Con mèo hẳn đã phát ra âm thanh gì đó, bởi vì bóng dáng của Granger xuất hiện ngay sau nó.

Cô nhìn ra ngoài và vẫy tay nhẹ với Draco, sau đó bước ra đứng ở ngưỡng cửa, mặc một chiếc áo len cỡ lớn của Muggle. Rõ ràng là dân Muggle vẫn tôn thờ nữ thần chiến thắng của Hy Lạp; chữ Nike được in nổi bật trên ngực Granger. Bên dưới cô mặc chiếc quần ôm. Và đi chân trần.

"Chào, Malfoy," Granger gọi qua màn mưa.

Draco cho rằng lần cuối cùng gặp, họ đã chia tay nhau một cách đàng hoàng có lẽ là vậy, vì cô đã không quay sang anh với cụm từ "biến đi".

Anh giơ cao đũa phép của mình và tạo ra một lưới ánh sáng bạc phía trên ngôi nhà của Granger.

"Cái đó là gì?" Granger hỏi khi những sợi hình học lan rộng trên đầu. "Nó đẹp đấy."

Draco, tập trung vào việc ếm bùa của mình, không trả lời cho đến khi thiết lập bùa bảo vệ xong xuôi.

"Caeli Praesidium," lúc lâu sau anh thở hổn hển. "Nó đẩy lùi sự xâm nhập từ trên không."

"Chưa bao giờ nghe nói về nó," Granger nói, nhìn ánh sáng bạc tan biến vào bầu trời mưa.

"Nó là của tôi," Draco nói. "Có một điểm yếu ở đỉnh của hầu hết các bùa bảo vệ parabol. Còn cái này giống như áo giáp dựa trên các khối đa diện trắc địa. Mạnh mẽ, chắc chắn nhưng cần một chút nỗ lực để tạo ra."

Anh đã nói giảm đi một chút mọi thứ rất mệt mỏi ở mức độ này, đối với toàn bộ ngôi nhà, nhưng Draco, là kiểu phù thủy đầy kiêu hãnh, không muốn thừa nhận điều đó.

Anh lau mồ hôi và nước mưa chảy xuống trán và nhìn Granger. Anh hài lòng rằng cô vẫn còn sống và cô còn nhớ đến việc ăn uống trong tuần qua. Anh có thể báo cáo rõ ràng cho Tonks với một lương tâm trong sáng.

"Xong rồi... tôi đi đây," anh nói, giơ đũa phép lên Độn thổ.

"Đợi đã," Granger nói.

Draco đợi.

"Trông anh như sắp ngất," Có một chút do dự, rồi cô hỏi, "Tôi có thể mời anh một tách trà được không?"

Draco nhìn chằm chằm vào cô. "Giờ thì tôi phải kiểm tra xem cô có bị dính lời nguyền độc đoán không. Chúng ta đã đính hôn ở đâu?"

Nắm đấm của Granger tìm thấy hông cô ở đâu đó bên dưới những nếp gấp rộng rãi của chiếc áo Nike. "Uffington, nhưng chúng ta không có đính hôn. Và quên những gì tôi vừa hỏi đi. Lời mời đã bị hủy bỏ."

Nói xong, Granger bước vào ngôi nhà nhỏ và đóng cánh cửa lại sau lưng. Draco ngẫm nghĩ, khi anh leo lên những bậc thang sau cô, rằng cô hoàn toàn đúng về xu hướng xuất hiện khi không được mời của anh, giống như một kiểu ma cà rồng đảo ngược nào đó. (ám chỉ kiểu ma cà rồng thích ánh sáng mặt trời nhưng ghét bóng tối.)

"Có ai ở nhà không?" anh gọi khi bước vào.

"Biến đi," Granger nói từ đâu đó bên trong. "Tôi sẽ không bao giờ đối xử tốt với anh nữa."

"Tốt. Nó làm tôi mất cân bằng."

Draco đi theo giọng Granger vào nhà bếp, nơi trông cực kỳ hỗn loạn.

"Nếu anh đang nhận xét về tình trạng nhà bếp của tôi..."

"Một mớ hỗn độn, Granger."

Granger cầm một chiếc găng tay nấu ăn trong tay và dường như, trong một thời gian ngắn, đã định tát anh bằng cái đó. Tuy nhiên, cô hít một hơi và quay đi để lấy thứ gì đó ra khỏi bếp.

Draco đút hai tay vào túi và ung dung bước vào. Những giọt kem bắn lên tường. Có vẻ như một hộp sữa nhỏ đã phát nổ.

"Tôi thích những gì cô đã làm với nơi này," Draco nói.

"Câu thần chú hỗn hợp hơi quá, nếu anh muốn biết. Tôi không buồn dọn dẹp cho đến khi tôi hoàn thành."

Granger ếm một bùa làm mát lên những thứ bên trong chảo một loại vỏ bánh gì đó và bắt đầu múc một lượng lớn sữa đặc, kẹo bơ cứng và kem lên trên.

Draco tò mò. Và đói.

Granger vẫy đũa phép về phía một nải chuối đang bóc vỏ hơi lộn xộn. Cô cắt chúng thành những lát không đều nhau, nhưng cô vẫn đưa chúng về phía hỗn hợp của mình.

"Nó không đẹp, nhưng nó là... một cái gì đó ăn được," Granger nói, nhìn với vẻ nghi ngờ vào tác phẩm méo mó của mình.

"Nó là gì?"

"Banoffee Pie. Tôi thích nó nhưng tiệm bánh trong làng hôm nay đóng cửa sớm. Và, chà, tôi có chuối."

"Tuyệt," Draco nói. Anh chỉ đũa phép của mình về hướng tủ bếp. "Accio muỗng."

Một ngăn kéo bật tung và một chiếc thìa lớn bay về phía Draco. Nó được trang trí bằng tai mèo.

"Thiệt đó à," Draco nói, nhìn cái muỗng trên tay.

"Đó là một món quà mới lạ," Granger nói, rồi cố giật lấy cái muỗng từ anh.

Draco giữ cô ngoài tầm với bằng một tay và vươn người về phía chiếc bánh bằng tay kia.

"Chưa ăn được đâu," Granger phản đối. "Nó còn một bước nữa!"

"Không sao," Draco nói. "Tôi sắp chết đói rồi."

Granger ngừng cố lấy thìa. "Ugh. Đừng trách tôi nếu nó nhão. Anh không thể cắt một miếng và đặt nó vào đĩa à? Chúng ta nên văn minh một chút chứ?"

"Không. Tôi luôn văn minh. Làm người man rợ một lần đi."

Granger bất chấp đẩy một cái đĩa vào tay anh. Anh cười khi cô cố gắng phục vụ một "miếng" cho anh, nó đã đổ ra thành một khối kem và nước sốt caramel.

Dù xấu xí nhưng chiếc bánh rất ngon. Draco không quan tâm đến đĩa và ăn trực tiếp từ chảo, và Granger nhanh chóng làm theo cách man rợ của anh, và họ chia sẻ một mớ hỗn độn tuyệt vời gồm vỏ bánh quy bơ, sữa đặc, kem đánh bông và thỉnh thoảng là một lát chuối chiên giòn. Draco chỉ ăn ba sợi lông mèo.

Draco đã làm rất nhiều điều tồi tệ trong cuộc đời mình, nhưng việc phá vỡ một chiếc bánh nướng banoffee với Granger, với vai họ va vào nhau và những ngón tay dính đầy kẹo bơ cứng, cảm giác thật tinh quái thú vị, nó làm anh nổi da gà.

art by cyliss

Con mèo đã hỗ trợ liếm sạch cái bàn khi Granger tung ra những màn Scourgify để dọn dẹp.

Khi Granger đặt ấm đun nước lên, Draco được nhắc nhở rằng anh nên thông báo trước cho cô về kế hoạch của Narcissa.

"Nhân tiện," anh nói một cách bình thường, "Cô nên mong đợi một lời mời từ mẹ tôi. Bà ấy muốn mời cô uống trà."

"Cái gì?" Granger kêu lên, ngay lập tức cảnh giác. "Trà? Tôi? Tại sao? Tôi đã làm gì?"

"Bà ấy nhìn thấy tôi khiêu vũ với cô và quyết định rằng thật tốt khi vun đắp mối quan hệ với một phù thủy gốc Muggle rất được yêu mến."

"Đúng là một chiến lược tinh vi," Granger nói, lấy ra hai chiếc cốc với vẻ lo lắng rõ ràng.

"Đó không phải là hình phạt đâu."

"Ừm, đúng vậy. Tôi không thích mấy chuyện giao lưu xã hội."

"Psh, cô vừa mới tham gia Buổi giao lưu Xã hội lớn nhất trong mùa, và cô đã làm rất tốt," Draco nói.

Nhân tiện, đó là một lời khen, nhưng Granger không thèm để ý. "Sự kiện Delacroix thì khác nó dành cho những Lương Y. Tôi tham dự với những đồng nghiệp của mình. Không phải với những người thuần chủng sang trọng, những người sẽ cười nhạo mọi sai lầm của tôi."

"Cô không cần phải đi nếu cô không muốn," Draco nói. "Rõ ràng."

"Lịch trình của tôi cho năm tới đã gần kín rồi; nói với mẹ anh điều đó, được không?"

Draco ném cho Granger cái nhìn không tán thành nhất của mình.

"Sao? Anh thấy lịch trình của tôi rồi mà tôi không nói sự thật à?"

"Cô còn có thời gian để tổ chức một hàng thông tin cho Kneazle. Chắc chắn cô có thể có thời gian cho một tách trà."

"Tôi không tổ chức một hàng thông tin cho Kneazle."

"Tôi hứa là các quý cô không đáng sợ đến thế đâu."

"Vậy xin hỏi ai là người xém bị xé xác vì muốn trốn khỏi một buổi tiệc trà với các quý cô đó?"

"Cô cũng sẽ muốn tự xé xác mình, nếu cô bị đe dọa bởi sự ràng buộc của một cuộc hôn nhân thần thánh với từng cục đường."

Granger trở nên nghiêm túc. "Chắc là vậy."

"Tôi hứa mẹ tôi sẽ không cố gắng gả cô cho con gái Delacroix đâu."

Granger đặt một tách trà trước mặt Draco. "Đó có phải là những gì bà ấy đang cố làm với anh không? Rosalie là một cô gái tốt. Tôi quen biết cô ấy khi tôi điều trị cho ba cô ấy."

Draco xua tay; cuộc trò chuyện này không phải nói về anh. "Dù sao thì, cô nên coi chừng con cú của mẹ tôi. Ít nhất hãy cân nhắc việc tham dự."

Granger không dễ dàng chuyển hướng như vậy. "Rosalie thật ngọt ngào. Tôi thích cô ấy."

"Vậy cưới cô ấy đi," Draco nói.

"Có lẽ tôi sẽ làm vậy," Granger nói.

"Cho cô biết, cô ấy đang ở trong vòng tay của một quý tộc người Pháp nào đó vào lần cuối tôi gặp cô ấy, vậy là cô đã bỏ lỡ cơ hội của mình rồi."

"Tiếc vậy."

Họ nhâm nhi trà. Granger bắt đầu xem đồng hồ. Draco cảm thấy rằng khoảng thời gian mà cô dành cho nghỉ ngơi và giao lưu xã hội đã sắp kết thúc. Anh gần như có thể thấy cô đang cân nhắc xem sẽ thô lỗ thế nào nếu để anh một mình uống trà, so với mức độ cô muốn quay lại đọc sách, so với mức độ cô không muốn anh ở lại.

Draco chưa bao giờ là người khiến cuộc sống của cô trở nên dễ dàng trên thực tế, trêu chọc cô đang dần trở thành trò tiêu khiển và sở thích ưa thích nhất của anh và do đó, anh uống trà với tốc độ chậm chạp đến đau đớn.

Chân của Granger rung rung dưới gầm bàn. Cốc của cô trống rỗng đã được một lúc lâu.

"Trà nóng quá à?" cô thốt ra một hồi lâu. "Cần Bùa giải nhiệt không?"

"Không, tôi đang tận hưởng nó," Draco nói một cách trung thực, như thể anh đang trung thực hơn là một mối phiền toái. "Cô có bánh quy không?"

Granger vẫy đũa phép để triệu hồi bánh quy và đặt gói bánh xuống khá mạnh trước mặt Draco.

Anh mở nó ra với sự cẩn thận và từ tốn không gì sánh được.

Granger nghi ngờ điều gì đó. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Draco với sự nghi ngờ, điều đó chuyển thành ngờ vực khi cô thấy anh cười nhếch mép.

"Anh đang cố tình. Tôi biết ngay."

Cô đứng dậy, mọi sự giả vờ lịch sự đã biến mất. "Tôi có nhiều việc phải làm có ích hơn nhiều so với việc nhìn anh giả vờ uống trà. Đừng chạm vào bất cứ thứ gì. Anh biết cửa ở đâu rồi đấy."

Buổi biểu diễn kết thúc, Draco cầm tách trà uống dở và một chiếc bánh quy, rồi đi theo Granger đến phòng khách. Anh cũng có nhiều việc phải làm hơn là giả vờ uống trà đó là một tối thứ Sáu, và những người bạn của anh đều ra ngoài và đợi anh tham gia cùng họ nhưng, thành thật mà nói, Granger có thể là một nguồn giải trí thú vị hơn.

Ở phòng khách, Granger ngồi lại trên ghế sofa. Có một cuốn sách lớn trên đầu gối của cô và một loại máy tính gấp bên cạnh cô. Ngọn lửa rừ rừ và bùng lên trong lò sưởi. Con mèo nằm dài trên một tấm thảm bông, bằng phẳng đến nỗi khó có thể nhìn thấy tấm thảm ở đâu và con mèo ở đâu.

Đó là một khung cảnh khá yên bình. Granger dường như đã tìm lại được bình yên.

Cô thở dài. "Đọc sách bên lò sưởi khi trời mưa là liều thuốc hoàn hảo cho tâm hồn con người."

Draco nhai bánh quy rõ to.

Đây không phải là câu trả lời chính xác. Granger quắc mắt nhìn anh. Rồi cô quay lại với cuốn sách của mình.

Draco húp một ngụm trà.

Granger cố chấp dán mắt vào trang giấy.

Draco thơ thẩn bước tới và ngồi cùng cô trên ghế sofa, hoàn toàn không được mời. Đôi mắt của Granger nheo lại trước sự xấc xược.

"Chúng ta đang đọc gì vậy?" Draco hỏi. "Phải cuốn sách đó không?"

Granger nhích ra xa anh một chút. "Không, không phải là cuốn sách đó. Tôi sẽ không bao giờ xử lý cái đó một cách tùy tiện như vậy."

"Có gì ở Quần đảo Orkney?" Draco hỏi.

"Cái gì?" Granger nói, nhìn lên.

Draco chỉ vào chiếc máy tính gấp, nơi một đoạn văn về những hòn đảo xa xôi của Scotland phát sáng trên màn hình. Granger với tới và đóng sập nó lại.

"Không phải việc của anh."

"Vậy thì Beltane đã được sắp xếp rồi," Draco nói. "Tốt. Tôi đang tự hỏi chúng ta sẽ đi đâu đây."

"Không, không phải," Granger nói dối không chớp mắt. "Tôi tìm kiếm chúng chỉ vì đơn giản là vì tò mò."

Draco đang cảm thấy hào phóng. "Nói lại đi, nhưng lần này giao tiếp bằng mắt nhiều hơn."

Cô thực sự đã cố gắng. Mắt cô chạm mắt anh và cô nhìn chằm chằm vào anh, và cô mở miệng nói dối lần nữa, nhưng tất cả những gì phát ra là "Ugh."

Draco tặc lưỡi.

Granger khó chịu.

"Tôi chưa bao giờ đến Quần đảo Orkney," Draco nói. Anh cố gắng mở lại cái máy tính, nhưng Granger gạt tay anh ra. "Tôi mong chờ chuyến đi đấy."

"Không có gì để mong chờ. Anh không được đến."

"Có liên quan đến dự án của cô không?"

"Không," Granger nói dối, nhìn thẳng vào mắt trái của Draco. "Đó là cho một kỳ nghỉ."

"Mắt, Granger, mắt. Cô cần phải thuyết phục được tâm hồn tôi."

Cô nhìn vào mắt anh một lần nữa, nhưng chỉ có một sự thật bực tức hiện ra. "Phải, nó liên quan đến dự án."

"Vậy tôi đi với cô."

"Không. Anh có thể đến Orkney bất cứ khi nào anh muốn. Anh không cần phải đi với tôi. Đây sẽ là một chuyến đi tuyệt đối an toàn, không gây hại. Không nội tạng. Không có phù thuỷ ăn thịt người."

"Tôi sẽ không để cô tự mình đi đến tận cùng của Scotland trong dự án này. Với sự may mắn của tôi, cô sẽ bị một con hà bá moi ruột và tôi sẽ được phong làm liệt sĩ trong giới phù thủy."

"Đừng có lố bịch như vậy. Tôi sẽ không ở gần bất kỳ vùng nước nào."

"Cô sắp đến Quần đảo Orkney," Draco nói, chậm rãi phát âm từ quần đảo.

"Tất nhiên là tôi biết. Nhưng công việc của tôi ở đó là lửa, không phải nước."

"Phải. Beltane là một trong những lễ hội lửa," Draco nói.

"Đúng vậy. Thực ra, nó..."

Granger tự ngắt lời, dường như muộn màng nhận ra rằng cô càng tiếp tục cuộc trò chuyện, cô càng tiết lộ nhiều điều.

"Anh uống trà xong chưa?" cô hỏi trong một nỗ lực công khai để thay đổi chủ đề, và cũng đuổi anh ra khỏi nhà cô.

Draco kiểm tra cốc của mình, nó đã trống rỗng. "Gần hết."

Granger, rõ ràng là không tin tưởng, với tới, cầm lấy cổ tay anh và nghiêng nó về phía mình.

"Ước gì tôi có được một chút trơ trẽn của anh khi tôi nói dối," Granger trầm ngâm nhìn vào chiếc cốc rỗng.

Cô thả cổ tay anh ra. Đầu ngón tay cô để lại hơi ấm trên da anh.

"Công sức của việc luyện tập," Draco nói.

Granger đứng dậy và dọn dẹp một chút, đó là dấu hiệu rõ ràng rằng Draco đã ở quá hạn chào đón.

"Cô định đến Orkney bằng cách nào?" Draco hỏi.

"Tàu tốc hành Hogwarts," Granger nói với một chút càu nhàu.

"Có một quán rượu phù thủy ở Thurso," Draco nói. "Tôi đã bắt được một kẻ buôn lậu ở đó vài năm trước. Đừng có cáu với tôi. Tôi đang cố giúp thôi."

"Tôi tưởng đi bằng Floo sẽ bị theo dõi."

"Tôi nghĩ đây là một kỳ nghỉ."

"Phải, nó là kỳ nghỉ."

"Vậy thì cứ coi nó như kỳ nghỉ. Sử dụng Floo."

"Được thôi."

"Quán rượu đó tên là The Polished Knob(*)."
【(*) có nghĩa là tay nắm cửa được đánh bóng, Knob có nghĩa là tay nắm cửa cũng có nghĩa là 'cậu nhỏ'.】

"Anh đang đùa."

"Không." Draco đứng dậy. "Cảm ơn vì trà. Hẹn gặp lại ở Knob."

~~~

Granger đến trễ.

Draco đi đi lại lại trên tiền sảnh lát đá của Knob trong mười phút trước khi đầu hàng trước lời mời uống một ly rượu dâu của người phục vụ.

"S'fair jeelit oot," người phục vụ nói. Draco gật đầu, cho rằng câu nói khó hiểu này là một lời nhận xét về thời tiết lạnh cóng.

"Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng Năm," anh nói, nâng cốc rượu ấm. "Sao nó vẫn giống như những ngày tháng Giêng?"

"Anh đang đợi ai vậy?"

"Một cô phù thủy," Draco nói.

"Rõ ràng rồi, nếu không thì bây giờ anh đã đi rồi. Tôi sẽ rót một ít rượu cho cô bạn gái."

"Một đồng nghiệp," Draco giải thích. "Nhưng, cảm ơn."

Anh lấy Jotter của mình ra và gửi một loạt ???????????? đến Granger.

Anh không nhận được phản hồi. Qua chiếc nhẫn của mình, anh cảm thấy nhịp tim của cô vang vọng yếu ớt, không hoảng loạn, nhưng chắc chắn là tăng cao. Lịch trình của cô nói rằng cô đang cấp cứu ở St. Mungo hoặc ít nhất, cô dự định ở đó đến 4h30, và Floo đến Knob lúc 4h45, tuy nhiên, cô vẫn chưa đến, và bây giờ đã là 5h15.

Mười phút nữa trôi qua, trong thời gian đó, Draco ngồi gần cửa sổ và nhìn cơn mưa nhường chỗ cho bầu trời xám xịt. Bất cứ hòn đảo bí ẩn nào giữa quần đảo Orkney mà Granger cần đến đều có bùa chống Độn thổ, vì vậy họ sẽ đi phà.

Thời gian ăn tối đã đến gần và Granger vẫn đang mất tích, Draco chấp nhận lời đề nghị của người phục vụ mang cho anh một đĩa thịt và pho mát.

Nếu cô không ở đây trong mười lăm phút nữa, tôi sẽ tự cho là cô đã bị bắt cóc và Độn thổ đến chỗ của cô liền, đó là bức thư tiếp theo mà Draco gửi cho Granger. Đúng hơn là một lời đe dọa, thực sự.

Sau khi ngắm nghía chiếc đĩa trống rỗng của mình, anh yêu cầu người phục vụ chuẩn bị phần ăn thứ hai để mang đi. Bình thường anh không có chu đáo đến mức như vậy, nhưng, chà, Granger rõ ràng sẽ không có thời gian để ăn, và anh không muốn lãng phí một chút thời gian nào khi cô đến rồi chạy đi kiếm thức ăn.

Chuyến phà cuối cùng đến Holm of Eynhallow dự kiến ​​khởi hành lúc sáu giờ. Bây giờ đã là sáu giờ kém năm.

Draco trả tiền cho người phục vụ, ghi vào Jotter với Granger rằng anh sẽ ở bến tàu, và lên đường đến đó.

5 phút, là câu trả lời của Granger.

Draco đến bến cảng đúng lúc để chứng kiến chuyến phà cuối cùng đi mất trong biển sương mù.

Anh chất vấn gắt gao chàng trai ở bến tàu về lý do phà rời bến lúc 5 giờ 58 phút chứ không phải 6 giờ như lịch trình đã ghi. Cậu ta nhún vai và nói rằng ba cậu ta rời đi khi nào ông ấy muốn, và không có hành khách nào khác ở đây nữa. Lẽ ra quý ông sang trọng này phải đến sớm hơn. Hãy trở lại vào ngày mai.

"Tôi ở đây," một tiếng kêu khó thở vang lên.

Draco quay lại. Granger đang chạy về phía họ dọc theo bến cảng. Áo choàng Lương Y của cô dính gì đó giống như máu.

"Trời đất ơi," Draco nói. "Trông cô như thể vừa giết một ai đó vậy."

"Ui trời," chàng trai bến tàu nói, tái nhợt đi. "Đó có phải là máu không?"

"Đứt động mạch cảnh ban đầu trông còn tệ hơn anh ấy đã được cứu sống," Granger thở hổn hển. Cô vẫy đũa phép vào người mình để làm biến mất những vết máu. "Thuyền đâu?"

"Đi rồi, thưa cô," chàng trai nói. Draco để ý thấy cậu ta nói chuyện với Granger lịch sự hơn nhiều so với anh trông giống như đang thể hiện sự tôn trọng với một kẻ giết người. "Hai người chỉ có thể trở lại vào ngày mai."

"Trở lại vào ngày mai?" Granger nhắc lại. Cô sắp hét lên, nhưng cô đang cố gắng kìm chế lại. "Tôi không thể trở lại vào ngày mai. Phải là ngày hôm nay. Hôm nay là Beltane."

Chàng trai bến tàu ra hiệu một cách bất lực về phía bến tàu trống rỗng. "Làm ơn đừng giết tôi, thưa cô, đó không phải là việc của tôi. Chúng tôi có chổi, nếu cô thích bay? Ít nhất thì mưa cũng tạnh rồi nhỉ?"

Draco bắt đầu thấy có hứng thú. "Cho tôi xem mấy cái chổi."

"Chổi?" Granger nhắc lại, giờ chắc chắn sắp hét lên.

"Đừng để cô ấy giết tôi," chàng trai nói khi chỉ cho Draco một nhà kho. "Hai Knuts cho một người thuê, nhưng chúng tôi yêu cầu đặt cọc với một Sickle."

Chổi là tất cả những gì mà Draco có thể hy vọng ở khu vực xa xôi này: rách nát, sờn cũ và độ bền đáng ngờ.

"Có chiếc nào hai chỗ không?"

Chàng trai biến mất vào một góc tối và lôi ra một mẫu cũ. "Old Glory. Nó trông khá cũ, nhưng nó sẽ chịu được mọi thời tiết, thưa anh. Ba tôi đã dạy tôi bay trên chiếc này."

"Chắc chắn là một minh chứng rõ ràng. Nó có điều hướng không?"

"Hơi thô sơ, thưa anh. Nhưng nó biết Holm." Chàng trai gõ đũa phép vào cây chổi và nói, "Holm of Eynhallow." Cây chổi nghiêng mình vào vị trí treo và chỉ về phía bắc.

"Được," Draco nói, đưa một Sickle trị giá mười lăm cây chổi này.

Chàng trai bỏ đồng xu vào túi và dường như không dám đối mặt với Granger lần nữa, vội vã bỏ đi.

Draco quay lại chỗ Granger với cây chổi.

"Không," Granger nói.

Draco chống cây chổi xuống đất và dựa vào nó kiên nhẫn chờ đợi. "Được thôi. Tôi đợi giải pháp của cô."

"Tôi đang nghĩ," Granger nói. "Cho tôi một chút thời gian."

Việc Granger suy nghĩ như đang cởi quần áo. Draco nhìn đi chỗ khác. Mặc dù cô vẫn đang mặc quần áo Muggle bên dưới áo choàng Lương Y, nhưng mọi thứ dường như quá thân mật để người ngoài có thể nhìn thấy. Từ chiếc túi nhỏ xíu trong chiếc quần jean Muggle của mình, cô lấy ra chiếc mũ trùm đầu, ủng và khăn quàng cổ. Cuối cùng là đôi găng tay len sần.

"Chúng ta sẽ tiến hành phân tích SWOT," Granger nói.

"Cuộc trò chuyện nào của cô cũng là phân tích như mọt sách mà," Draco nói. 【SWOT có nghĩa là mọt sách.

"S.W.O.T." Granger nói.

"Tôi biết nó được đánh vần như thế nào."

"Không. S.W.O.T. đó là từ viết tắt."

"Thật buồn cười khi đánh vần theo cách của Granger."

Granger hít một hơi thật sâu và lớn tiếng nói với chính mình rằng tham vọng chính trong cuộc sống của Draco Malfoy là trở thành một kẻ phiền toái hoàn hảo, và cô phải ngừng khiêu khích anh.

Draco nói rằng không cần khiêu khích đó là trạng thái tự nhiên của anh.

Granger vẫy đũa phép và một ô vuông phát sáng xuất hiện trước mặt cô, ghi là: Điểm mạnh, Điểm yếu, Cơ hội, Thách thức. 【Strengths, Weaknesses, Opportunities, Threats – viết tắt là S.W.O.T.

Phía trên nó phát sáng dòng chữ "Cưỡi Chổi Băng qua Biển."

Granger lấp đầy ô vuông với tốc độ cho thấy cô đã quen thuộc với kỹ thuật này. Cô lấp đầy điểm yếu và thách thức một cách dễ dàng, với những thứ như 'Cuộc tấn công của quái vật biển', 'Hạ thân nhiệt' và 'Cái chết có thể xảy ra'.

Trong Điểm mạnh, cô viết "Không trì hoãn nghiên cứu thêm một năm nữa". Điều này dường như có ý nghĩa quan trọng cô làm cho nó phát sáng màu đỏ.

Draco hài lòng khi thấy cô cũng đặt 'Malfoy' dưới 'Điểm mạnh'.

"Bởi vì," như cô giải thích, "Anh thực sự có thể bay."

Tuy nhiên, cô cũng đặt 'Malfoy' dưới 'Thách thức: "Bởi vì anh là một kẻ mất trí, có thể anh sẽ cố gắng làm điều gì đó như quay vòng và giết cả hai chúng ta."

Trong phần Cơ hội, Draco đã tự thêm vào 'Làm cho Granger hét lên.'

Granger gạch bỏ nó và viết, 'Lấy tro.'

"Từ đám cháy Beltane á?" Draco hỏi (lén thêm Granger hét vào lại).

"Đúng. Cuối cùng thì anh cũng tự đoán được thôi."

"Đoán được rồi," Draco khịt mũi. "Nhưng, tốt... với tốc độ này thì sẽ chẳng còn gì ngoài tro bụi khi chúng ta đến đó."

"Phải."

Granger lùi lại và nghiên cứu những ô vuông được chiếu sáng trong vài phút. Rồi cô nhìn vào chiếc Glorious Glider 1965 trên tay Draco. Rồi cô nhìn bầu trời đầy giông bão.

'Không trì hoãn nghiên cứu thêm một năm nữa' phát sáng màu đỏ.

"Chết tiệt," Granger thận trọng quan sát.

Draco nở một nụ cười toe toét.

"Làm đi." Điều này đã được nói rất dũng cảm. Tuy nhiên, khuôn mặt của Granger tái nhợt. "Anh không cần phải hả hê như vậy đâu," cô nói thêm.

Draco cười toe toét hơn. "Trước hay sau?" anh hỏi, cầm cây chổi nằm ngang. "Dù sao thì tôi cũng cầm lái."

"Chỗ nào ít kinh khủng nhất?" Granger hỏi khi cây chổi lắc lư trước mặt cô.

"Nếu cô ở phía sau, cô hoàn toàn phải tự giữ vững," Draco nói. "Nhưng cô được tôi che chắn gió và sẽ không nhìn thấy được gì. Còn nếu cô ở phía trước, thì không có gì ngoài cô và bầu trời vô tận. Nhưng cô chỉ cần cầm cán và tôi có thể giữ cô."

(Có khoảng mười sáu câu chuyện cười mà Draco có thể nói về mấy cái cán chổi, nhưng anh đủ khôn ngoan để không làm như vậy. Anh nghĩ mình nên được nhận huy chương cho sự kiềm chế này.)

"Tôi không chắc là mình sẽ không ngất và ngã ra sau," Granger nói. "Anh giữ tôi ở phía trước được chứ?"

"Được."

Không rõ đây là điều tốt hay điều xấu. Granger siết chặt tay. "Họ không có áo phao hay mũ bảo hiểm hay gì đó à? Lẽ ra tôi phải mang theo một cái dù lượn."

"Cái gì cơ?"

"Đừng bận tâm. Tôi sẽ ngồi phía trước. Giữ lấy tôi. Nếu tôi chết tôi chỉ tôi có rất nhiều điều muốn làm trước khi chết. Làm ơn đừng để tôi chết."

Trông cô vừa nghiêm túc chết người vừa như sắp khóc.

"Cô sẽ không chết đâu, Granger."

"Tôi ghét bay."

"Tôi biết. Leo lên."

"Hay là anh ếm bùa Choáng vào tôi đi rồi đánh thức tôi dậy khi chúng ta đến đó."

"Tôi không thể giữ cô như một xác chết trong cơn gió này, Granger."

"Tôi hiểu rồi... Tôi sẽ lấy một viên Thuốc An Thần," Granger nói, lục tung chiếc túi. "Chỉ cần nửa liều thôi là hết sợ. Tôi không muốn dùng quá nhiều và rồi ngất đi..."

Cô uống thuốc an thần, và cuối cùng Granger trèo lên chổi. Cô căng thẳng ngồi lên nó và khom người lại. Đôi tay đeo găng nắm chặt cán chổi. Đôi mắt đã nhắm nghiền. Thuốc an thần phải mất vài giây mới có tác dụng.

"Sẵn sàng chưa?" Draco hỏi, leo lên phía sau cô.

"Cứ bay đi," Granger lắp bắp qua hàm răng nghiến chặt.

Draco bay lên. Anh đưa họ đi vài vòng quanh nhà kho để làm quen với Old Glory. Cây chổi khá cũ kỹ, cứng nhắc, nhưng nó đủ dẻo dai để vượt qua cơn gió phương bắc, thổi vào hai người họ. Nó đứng vững trong không trung, hơn hẳn những mẫu chổi bay ở nhà của Draco, nó sẽ bay chỉ cần một ngón tay chạm nhẹ. Đối với một chuyến đi qua một phần Biển Bắc này, Old Glory là phù hợp nhất. Chậm mà chắc.

Draco thông báo cho Granger về sự thật này để cố gắng trấn an. Phản ứng duy nhất là một tiếng càu nhàu.

Khi tay của Granger đang bận siết chặt cán chổi, Draco đã ếm bùa chắn gió lên cả hai để họ có thể nghe thấy nhau. Anh cũng sử dụng bùa sưởi ấm, khiến Granger rùng mình một cách biết ơn với anh, điều này thật thú vị.

Tiếp theo, Draco cố gắng thích nghi với hành khách này, chuyện mà hiếm khi xảy ra với anh. Trọng lượng trên chổi có cảm giác khác và tay lái cứ hướng xuống.

Một vài lần anh cưỡi chổi đôi là để hẹn hò và những chuyến bay đó đã thành công bằng cách hạ cánh ở một địa điểm vắng vẻ và có một giấc ngủ ngon. Draco nghi ngờ là sẽ có cặp mông gợi cảm ngọ nguậy dưới háng anh trong chuyến bay này: Granger bám chặt vào cây chổi như đã chết, bất động, như thể cô đã bị Hóa đá trên đó. Chỉ có mái tóc của cô tránh được sự cứng nhắc. Vài sợi tóc rơi ra khỏi búi tóc của cô khẽ chạm vào mặt anh. Cô có mùi như dầu gội đầu và thuốc sát trùng.

Draco nghiêng người về phía trước và đặt tay lên cán chổi trước mặt Granger, sẵn sàng để rời đi. Trông cô thật nhỏ bé và mảnh mai trong vòng tay anh.

"Ấm ghê," Draco nói.

"Urk," Granger bày tỏ sự kinh hoàng của mình một cách hùng hồn.

Draco rẽ đến hướng bắc và bắt đầu tăng tốc. Granger nhắm cả mắt lại, cô cảm nhận được sự thay đổi, và đưa ra một loạt những lời chúc cay độc về số phận của Draco trong kiếp này và kiếp sau, điều mà khiến một người đàn ông mạnh mẽ cũng phải rơi nước mắt.

Draco chỉ nói, "Bình tĩnh đi, Granger," và bay chậm lại 0,01%.

"Tới Holm of Eynhallow nào, chú chim già," Draco nói, vỗ nhẹ vào cây chổi.

Điểm dừng tiếp theo: biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com