Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 01

Warning: Vâng ạ, chương đầu này đối với mình thực sự phải nói là khá ức chế. Toàn bộ đều là Ronmione. Chị nhà quá lụy và cái máy tính của mình thì cứ bị nhảy chuột loạn hết cả lên mất một lúc. Con trans chỉ muốn đập cái máy tính mỗi lúc tới đoạn nào Ronmione sâu sắc quá. May cho mình là Luna trong truyện này khá đáng yêu nên cái máy tính vẫn còn nguyên vẹn🥲 Mọi người vừa đọc vừa hít sâu thở đều cho đỡ bị tăng xông nha😇 Tại chị nhà lụy quá mà🥺

***

Một câu tục ngữ của dân Muggle nói rằng, nếu đời thẳng tay ném vào mặt mày một túi chanh, đừng ngần ngại mua ít muối cùng một chai rượu Tequila thật ngon. Nhưng nếu mày không thích Tequila thì sao đây? Nếu đó là những quả chanh sần sùi, xấu xí xuất hiện ngay trước mặt mày? Trở thành một kẻ bán chanh sao? Hay mày thà trở thành một gã nghiện rượu còn hơn? Và liệu lý trí của mày có chống cự được không nếu mày là một người yêu thích những quả chanh đó? Hermione không biết. Điều cô biết rõ ràng nhất là cuộc đời đã ném thẳng những quả chanh ngu ngốc đó vào mặt cô một cách thật nực cười

Vậy là đã hai năm trôi qua...hai năm chết tiệt. Cô thậm chí còn không thể cảm nhận được những gì mình đã trải qua trong hai năm ấy. Như thể những nỗi đau dày vò tâm trí cô đã dần trở nên phai nhạt, hay ít nhất là, cô có thể kìm nén được điều đó. Không. Ngược lại. Mỗi khi cô cho phép tâm trí mình nghĩ tới điều đó, những chiếc móng vuốt vô hình, lạnh lẽo như băng, ghì chặt lấy cô, đè nén trái tim cô - hay có khi chỉ là những mạnh vụn vỡ còn lại của trái tim ấy - và dìm nó xuống dưới cùng của đáy bi thương tuyệt vọng. Phải, hai năm, và Ron chẳng còn bên cạnh cô nữa. Mọi thứ chỉ đơn giản là anh đã bị giằng ra khỏi cô, và cùng với đó, biết bao những hy vọng và giấc mơ của hai người, đều bị vùi dập dưới đống đổ nát của sự mất mát. Cô vẫn tự hỏi, điều gì sẽ xảy ra nếu năm đó, Ron không tham gia Khóa huấn luyện Thần sáng cùng Harry. Nếu anh không bị triệu tập tới cuộc đột kích định mệnh đó, và nếu anh...không ra đi như vậy. Có lẽ, cô sẽ chẳng phải loay hoay với những quả chanh chua chát chết tiệt này. 

Cô tự nguyền rủa cái ngày hôm ấy, cái ngày mà định mệnh đã hủy hoại đời cô, dập tắt những ánh nến hạnh phúc trong cuộc sống của cô. Nhưng ít nhất, cô vẫn có thể cố bám vào cái suy nghĩ rằng anh đã từng hạnh phúc. Họ đã từng rất hạnh phúc. Bên nhau. Nơi cả hai cùng sống trong một căn hộ nhỏ ấm cúng ở Hẻm Xéo, sắp kết hôn và có lẽ - phải rồi, rất có thể - cả hai sẽ có con nữa. Hermione luôn muốn có hai đứa con. Một trai một gái. Hoặc cũng có thể là hai cô con gái đáng yêu...

Chỉ là đã từng...

Giờ, cô đang ngồi đây, trong căn hộ mới của mình, nơi cô sống cùng Luna Lovegood, và đã nhìn chăm chăm vào chiếc hộp nhỏ ngay trước mặt mình trong suốt hàng giờ liền rồi. Cô không thể mở chiếc hộp đó ra. Tay cô run rẩy, ướt đẫm mồ hôi và Hermione có thể cảm nhận được cả trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. 

"Chị có muốn ngắm chiếc hộp thêm một lúc nữa không, hay chúng ta nên mở nó ngay bây giờ nhỉ?", Luna đột nhiên thắc mắc, cô gái tóc vàng ngồi xuống cạnh cô một cách lặng lẽ và đưa cô một lon Coca Muggle.

"Chị...không biết nữa", Hermione lắc đầu. Cô không thể suy nghĩ một cách rõ ràng. Hermione biết cô phải chấm dứt những nỗi buồn ủ dột ấy ngay bây giờ, nhưng cớ sao thật khó đến vậy cơ chứ? Mặc cho mọi người vẫn nói rằng, thời gian qua đi sẽ xoa dịu mọi thương tổn, cô vẫn không cảm thấy bị thuyết phục bởi điều đó. Hay chỉ là cô cần thêm thời gian? Nhưng bao nhiêu thời gian mới là đủ, để cô có thể vượt qua được sự ra đi của vị hôn phu yêu dấu? Có bất cứ cách thức gì cho việc này không? Hay là một quy chuẩn nào đó? Một Hermione mạnh mẽ, kiên cường đang trở nên ngờ vực điều đó. Nhưng Luna không người đầu tiên nói với cô, rằng cô cần phải trở lại làm chính mình, phải sống lại. Nhưng dường như chỉ có Luna là người duy không khiến Hermione cảm thấy bản thân đang bị thương hại như những người khác. Ngay cả Harry, cậu bạn thân chí cốt của cô, cũng khiến cô thấy rằng sự kiên nhẫn của cậu đang bòn rút dần khi cô tới những ngày để tang ảm đạm. Harry thật may mắn khi có cô bé Ginny đồng hành. Cả hai đã ở bên nhau sau sự ra đi của Ron. Hermione, theo một hướng hoàn toàn khác, vẫn đang rơi tự do xuống dưới vực thẳm tăm tối. Cô biết, một ngày nào đó, bản thân mình sẽ phải thực sự sống lại. Chỉ là...cô vẫn chưa biết, một ngày nào đó là sẽ là bao giờ thôi.

"Em nghĩ Ronald thực sự muốn chị để anh ấy ra đi. Và hôm nay quả thật là một ngày đẹp trời đó, Hermy. Nhìn xem kìa, không quá nắng đâu, như vậy nghĩa là những con Wrackspurts sẽ không xuất hiện quá nhiều và cũng sẽ không khiến chị bị phân tâm. Chị có thể tập trung làm bất cứ thứ gì chị muốn." Mặc dù đang trong một mớ bòng bong suy nghĩ rối rắm và ảm đạm, Hermione cũng không thể ngăn mình bật cười trước câu nói của Luna. Thật tuyệt khi được sống cùng với một Ravenclaw. Luna đã mời cô tới sống chung cùng cô bé, và cô đã sớm cất giữ tất cả những kỷ niệm cùng người bạn học cũ và căn hộ đầy màu sắc của Luna cùng những nhưng ánh nến hy vọng vào thật sâu trong trái tim mình. Cô cũng rất thích chiếc dreamcatcher mà chính tay Luna đã làm và đặt trên giường của cô. Luna sẽ luôn cho cô những khoảnh khắc tự do một mình khi cô không muốn một ai đó ở bên. Nhưng con bé sẽ luôn đủ tinh tế để nhận ra khi nào Hermione cần một sự phân tâm từ người khác. Và hôm nay, Luna cuối cùng đã thuyết phục được cô để mang chiếc hộp khốn khổ này ra khỏi tủ quần áo, đươc đặt ngay trước mặt họ trên sàn phòng ngủ của Hermione. Cô hít một hơi thở sâu nhằm trấn an bản thân và với những ngón tay đang run rẩy mở chiếc nắp hộp bằng bìa cứng. Vài giây sau đó, cô chắc rằng mình thà ném chiếc hộp chết tiệt đó lại vào góc sâu nhất trong tủ quần áo còn hơn.

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một chiếc áo len màu nâu. Chiếc áo với một chữ 'R' được móc cẩn thận mà Ron thường nhận được hằng năm vào dịp Giáng sinh từ bác Molly. Anh luôn càu nhàu về chiếc áo, mặc dù, anh vẫn thường xuyên mặc nó. Hermione vẫn còn nhớ cái cách cô rúc sâu trong lòng anh thật bình yên rồi ngủ thiếp đi vào dịp Giáng sinh cuối cùng hai người ở bên nhau. Cô không dám chạm vào chiếc áo, những giọt lệ nhòa đang lan dần trên hai gò má, và trái tim cô như vỡ vụn ra thành nhiều mảnh, và sẽ chẳng thứ gì sẽ khiến trái tim ấy trở về như những phút ban đầu. Cô cố gắng kìm nén toàn bộ cảm xúc của mình, nhưng một phần trong cô thực sự không muốn điều đó thành công. Cô khẽ bật ra một tiếng nức nở khe khẽ, áp chiếc áo len lên gương mặt mình, chỉ để kịp nhận ra, mùi hương của anh chẳng còn lưu lại trên đó nữa. Hít một hơi lấy lại chút can đảm, Hermione miễn cưỡng đặt chiếc áo len sang một bên và nhìn vào trong chiếc hộp thêm lần nữa. Luna khẽ gật đầu khích lệ và đưa ánh mắt nhìn vào trong một cách hiếu kỳ. Trong đó có nhiều bức ảnh khác nhau, một chiếc huy hiệu Thần sáng lấp lánh, chiếc Tắt Sáng Ron được thầy Dumbledore để lại và chiếc điện thoại Muggle mà Hermione đã tặng cho anh chỉ vài tháng trước cái chết buồn bã của anh. Chất đống. 

"Đó là cái gì vậy?", Luna chợt thắc mắc khi Hermione mỉm cười nhẹ và lôi chiếc điện thoại di động nhỏ ra khỏi chiếc hộp carton. Cô tự hỏi, không biết Ron đã cần bao lâu để có thể làm quen với chiếc điện thoại Muggle này.

"Đây là điện thoại di động. Dân Muggle dùng nó để liên lạc với nhau. Nó thực sự cũng khá giống một chiếc điện thoại bình thường, nhưng em cũng có thể dùng nó để gửi tin nhắn nữa. Giống như câu thần chú Patronus vậy đó, ngoại trừ việc tin nhắn được gửi tới sẽ không dễ thấy lắm, nhất là khi Patronus luôn xuất hiện bất ngờ trước mặt chúng ta", cô giải thích cho cô bạn của mình những ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ lướt trên những phím nhỏ. Thật tốt khi cô đã đưa cho Ron một chiếc điện thoại di động, bởi anh thường xuyên phải ở lại Bộ cho tới đêm muộn, và anh đã sớm phải thừa nhận công dụng tuyệt vời của những tin nhắn theo kiểu Muggle này. Vào những tối anh về muộn, Hermione thường nhận được những tin nhắn đại loại như 'Muộn rồi. Anhy êue m.' Một chút ngọt, một chút đắng, giống như vị của chocolate vậy, một cơn đau âm ỉ siết lấy tim cô. 

Trút một hơi thở dài, cô đặt chiếc điện thoại trở lại trong hộp. Cùng với Luna, cô đã xem lại những gì vẫn lưu trong máy, và điều đó chỉ khiến cô khóc nhiều hơn. Một lúc sau, cô cẩn thận đóng chiếc hộp lại, cảm thấy trống rỗng. Sự tê liệt vẫn còn vương vấn trong cô, trong không khí, mặc cho cô đã tự nhủ với bản thân rằng, đối mặt với quá khứ sẽ khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hơn. Nhưng không. Mọi thứ vẫn vậy, như lúc trước. Vẫn đau đớn và vẫn dằn vặt. Một tiếng cười mỉa mai trong tuyệt vọng bật ra khỏi cổ họng cô trong vô thức, hòa cùng những tiếng nức nở nghẹn ngào. Tại sao? Tại sao cô không thể làm được cơ chứ? Cô biết đã đến lúc. Hermione biết rằng, cuối cùng rồi cô cũng sẽ phải sống lại thôi. Cô không muốn chỉ tồn tại. Nhưng cô sẽ phải làm như thế nào bây giờ đây?

 "Có vẻ như chị không cảm thấy khá hơn chút nào nhỉ?", Luna chợt cất tiếng một cách thẳng thắn và nhấn mạnh. Hermione chỉ khẽ gật đầu. Nhưng Luna chắc chắn sẽ không dễ nản lòng đến vậy. 

"Có lẽ chị nên trò chuyện cùng anh ấy? Hồi đầu khi vẫn còn nhỏ, em đã từng trò chuyện với mẹ rất nhiều và nó thực sự khiến em thấy khá hơn. Chị biết đấy, nếu chỉ vì anh Ronald không còn sống, không có nghĩa là anh ấy không còn tồn tại trong cuộc sống của chị nữa."

Những lời nói của Luna đã đọng lại trong tâm trí Hermione suốt buổi chiều hôm đó. Và thậm chí cả vào buổi tối, khi cô đang thư giãn với một ly rượu ngọt chát trong tay, nằm trên giường, đọc một cuốn sách, tâm trí cô vẫn nghĩ về tới điều đó. Thở dài, Hermione đặt cuốn sách xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường và với lấy chiếc điện thoại di động của mình. Cô không biết tại sao mình vẫn còn giữ nó, cô thực sự không cần tới một chiếc điện thoại di động. Uh thì, đôi lúc cô cũng sẽ nhắn cho bố mẹ hoặc có lẽ là Susan - cô đã gặp lại Susan trong một thư viện Muggle. Nhưng dù sao thì bạn bè của cô cũng không dùng điện thoại di động. Hermione không biết tại sao mình lại làm vậy, cô không muốn để tâm quá nhiều về nó, nhưng Luna đã khơi dậy điều gì đó trong cô. Cô không thể hiểu chính xác điều đó là gì, nhưng cô thầm đồng ý với Luna. Tại sao Ron sẽ không còn là một phần trong cuộc sống này của cô, chỉ vì anh đã không còn nữa? Mọi thứ bất chợt dường như trở nên rõ ràng hơn, chẳng còn bị che phủ bởi một làn sương mỏng mù mịt. Và cùng một trái tim đang đập thình thịch, Hermione mở lại những tin nhắn trước đây giữa cô và Ron. Thậm chí sau hai năm, cô vẫn không thể xóa đi được những tin nhắn ấy.

Hẹn gặp lại em sau...

Đó là những dòng cuối cùng cô nhận được từ anh, và một nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt cô, màu ửng hồng xinh xắn làn dần trên hai gò má. Cô nhấp một ngụm rượu từ ly của mình, cô không chắc liệu trái tim mình có thể trụ nổi không nếu bản thân còn tỉnh táo. Dù sao đi chăng nữa, cô không nghĩ rằng liệu mình có thể còn sống sót hay không sau tất cả. Nhưng có lẽ, nếu say, cô sẽ vẫn có thể nghĩ rằng đó chỉ là một cơn mộng ảo phù du và có thể vượt qua được những mất mát. 

Em nhớ anh..., cô bắt đầu gõ từng từ, nhưng ngay lập tức xóa chúng đi. Điều đó quả thực không đủ. Ron, em hy vọng anh không sao cả... Cái gì cơ? Không, quá nhảm nhí. Nhấp thêm một ngụm rượu, Hermione hít vào một hơi thật sâu. Cô muốn nhắn cho anh. Cô buộc PHẢI nhắn cho anh. Nói với anh rằng cô đã trở nên lạc trong tăm tối khi không có anh và cô chắc chắn sẽ chẳng thể có một cuộc sống tốt nếu thiếu anh ở bên. Cô gõ từng chữ một cách cẩn thận, xóa bớt đi vài ba chỗ. Cuối cùng cô cũng có thể nhấn 'Gửi' và thở phào nhẹ nhõm. Luna đã đúng. Tại sao Ron lại chẳng thế tiếp tục trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời của cô chứ? Cô nhẹ nhàng lượt tay qua những phím điện thoại nhỏ và đặt nó vào trong ngăn kéo tủ đầu giường một cách cẩn thận. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô đã chìm vào giấc ngủ của mình một cách bình yên với nụ cười dịu dàng nở trên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com