Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 03

Hermione thực sự đã có một đêm náo nhiệt. Điều đó có vẻ khá khó tin đấy, nhưng cô thực sự đã lột xác một cách hoàn hảo và có lẽ cũng là do một vài ly champagne ngọt ngào khiến cô ngà ngà say. Cô thừa biết rằng mình không thể uống được rượu, nhưng cái sự thật tội nghiệp đó đã bị quẳng sang một bên để nhường chỗ cho một đêm tuyệt vời như này. Cô gần như được trở lại là chính mình, sống giữa những con người đang hạnh phúc, những người không phải đồng nghiệp của cô. Uh thì, mặc dù cô yêu công việc của mình tại St. Mungo, nhưng ở đó, đôi khi có những ánh nhìn đáng thương luôn chĩa vào cô với một sự thương hại khó chịu mà cô chưa bao giờ có thể chịu nổi. 

Một bệnh nhân với mái tóc đỏ rực cùng những đốm tàn nhang rải rác trên khuôn mặt nhợt nhạt luôn khiến cô cảm thấy phát ốm và lao ra khỏi phòng ngay lập tức, cử một Lương y khác tới thay mình. Chỉ có điều, những người khác vẫn luôn chấp nhận điều này, và cùng với những ánh nhìn thương hại từ những đồng nghiệp của mình, cô cảm thấy bản thân chẳng khác gì một quả trứng sống đáng ghê tởm. À, nhưng phải thôi, cô vẫn là Hermione Granger kia mà, vẫn là Nữ Anh hùng chiến tranh sáng giá nhất trong thế hệ của mình, nhưng chua chát thay, cũng vẫn là một Hermione Granger đã mất đi vị hôn phu đầy bi thảm và xót xa.

Chẳng ai có đủ can đảm để hét vào mặt cô rằng, chính những thương nhớ đó, nuối tiếc đó của cô thậm chí còn tệ hơn việc một người thông minh xuất chúng đi đốt rụi ngón tay của mình. Và Hermione, chính cô còn không có đủ can đảm để đối mặt với sự thật ấy cơ mà. Hoặc có lẽ là chưa. Nhưng đêm nay - một đêm thật tưng bừng và sôi động - sau một thời gian đã quá lâu tưởng chừng như không thể đong đếm được, cô mới có thể trở nên thoải mái như vậy. 

Ở Muggle London, chẳng ai biết tới cô cả, cô chỉ là một con người bình thường trong cả một biển người ngoài kia. Không phải một người nổi tiếng. Và quá khứ lừng lẫy của cô không hề bị mang ra xì xào bàn tán hay bị treo lên lơ lửng trên không trung giống như Thanh gươm Damocles lấp lánh với mái tóc màu nâu chocolate hoang dã ấy. Đó thực sự là tất cả những gì cô muốn. Cô thậm chí còn được một anh chàng Muggle khá điển trai mời một ly và điều đó thực sự chẳng có bất cứ vấn đề gì với cô đêm nay cả. Cô nhẹ nhàng quay lưng lại với anh sau khi nở một nụ cười quyến rũ chết tiệt và quay lại chiếc quầy bar nhỏ với Ginny và Luna. Cô bước về phía trước và cố hết sức lách mình qua đám đông nhưng vẫn lỡ va phải một người khác. Thật may cho cô khi ly cocktail chỉ bị bắn ra một chút chứ không khiến chàng trai cô vừa lướt qua tắm mình trong cocktail.

*(Đoán xem đây là ai nào ♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱)

"Oh, xin lỗi nhé, tôi không để ý thấy cô", Hermione nghe thấy một giọng nói thốt lên từ phía bên trái cô khi cô đang loay hoay với gấu váy ướt đẫm rượu. 

"Không sao đâu", Hermione trả lời ngay lập tức và đưa mắt nhìn lên anh chàng cô vừa va phải ban nãy. Nhưng trước khi cô kịp thốt lên một lời nào, cổ họng cô như nghẹn ứ lại và ánh mắt cô đầy ngờ vực.

"Gran...Granger?"

"Malfoy!", cuối cùng cô cũng có thể thốt lên được sau vài giây nghẹn lại trong cổ họng. Cô tự hỏi liệu bản thân có đang mơ hay thực sự Draco Malfoy đang đứng trước mặt cô, mái tóc bạch kim lòa xòa trước trán, cao hơn cô nhớ rất nhiều và một vẻ mặt còn hơn cả ngạc nhiên(?) Anh dường như không biết phải nói gì và đôi lông mày nhướn lên khi ánh mắt anh lướt qua gương mặt cô và ly cocktail cô đang cầm trên tay. Mẹ kiếp, chuyện này bắt đầu có điềm rồi đây khi chẳng ai trong số họ thốt lên được một lời nào cho ra hồn. Đương nhiên là cô chẳng có bất kỳ hứng thú gì với việc trò chuyện cùng một con công múa may thích khoe mẽ mang tên Draco Malfoy hay gì, chỉ là đã quá lâu cô chẳng còn bận tâm tới những Slytherins nữa. Lần cuối cùng cô nghe tin về Malfoy rằng anh đã được xử trắng án và đã hoàn toàn bặt vô âm tín sau chiến tranh. Cũng chả có mấy ai thấy thương xót hay bận tâm gì nhiều về chuyện này. Cô từng được nghe kể đâu đó rằng hiện tại anh đang làm việc cho 'A Wizzard Home', một đại lý bất động sản nổi tiếng ở London. Mặc dù cô chỉ nghe loáng thoáng về việc đó khi đang chăm sóc một bệnh nhân tại St. Mungo cũng đã khá lâu rồi, người đó đang tán chuyện cùng một bệnh nhân khác, và cô đã dẹp hết mấy thứ phiền phức mệt óc ấy sang một bên từ lâu lắm rồi.

*(Đây là gương mặt anh lúc này😂 Thực ra mình cũng chỉ tưởng tượng ra thôi, đừng tin😂)

Cô để mặc cho ánh mắt mình lang thang vô định trên gương mặt anh, cũng chẳng thay đổi nhiều lắm, à thực ra thì trông cũng có đặc biệt hơn đôi chút. Vẫn đôi mắt xám bạc sâu thẳm xuyên thấu mọi tâm can và nét mặt cứng rắn kiên định, mái tóc của anh có hơi khác so với những gì cô nhớ. Nếu keo vuốt tóc (loại đắt nhất dành cho quý tộc thuần chủng và những con công thích làm màu như anh) thực sự là một người bạn đồng hành tốt nhất không thể thiếu của anh (hoặc một câu thần chú, ai biết được chứ!), thì anh hẳn là một người bạn tồi và đã phản bội chính người bạn của mình, để những lọn tóc bạch kim lòa xòa rủ xuống vầng trán cao đầy tao nhã (và quý tộc).

Và dù sao thì Malfoy cũng trở nên nam tính hơn kha khá đó. Rất nam tính thì đúng hơn. Một chiếc áo sơ mi đen cài khuy đơn giản và Hermione (cùng một ánh mắt mê mẩn vô phương cứu chữa) để ý có thể thấy rõ được những cơ bắp săn chắc lộ dưới lớp áo mỏng. Chết tiệt, cô đang nghĩ cái quái gì trong đầu đây? Cô đâu có đang trong một bài kiểm tra ngoại hình với thí sinh là Malfoy, với một vẻ đẹp trai không thể ngờ được, xuất hiện bất thình lình ngay trước mặt cô. Cô ngay lập tức tự thưởng cho bản thân một cú tát tưởng tượng đau tuyệt vời và cào cấu chút liêm sỉ cuối cùng còn chưa rơi hết xuống sàn của cô vì đã có những suy nghĩ xuất sắc điên rồ. Vớt vát chút thanh danh còn sót lại, Hermione ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

"Xin chào, rất không mong đợi được gặp anh", cô cố thốt lên thứ gì đó thực sự vô hại. Tuy nhiên, với ánh mắt anh nhìn cô, anh đã biết thừa cô vừa nhìn chằm chằm vào mình trong phút chốc. Và chàng trai cao ngạo, hợm mình nhanh chóng nở một nụ cười nửa miệng tự mãn, thứ chắc chắn sẽ không có lợi gì với tình hình chung sức khỏe thị giác và tim mạch của Hermione đâu. 

"Vậy còn cô, Granger. Chăm chỉ tại một bữa tiệc đêm hoành tráng, phải không nhỉ?"

"Phải rồi, một đêm của những cô gái trẻ. Không có đàn ông." Được rồi, được rồi, dù sao đó cũng là một sự thật hiển nhiên thôi mà. Cô là một đứa ngốc và vốn không sinh ra để tán chuyện phiếm. Có lẽ những điều đó hẳn đã được liệt kê vào sử sách và được đóng dấu bởi một tên Slytherin khốn kiếp tự phụ nào đó rồi.

"Oh, ra vậy. Thế thì, cứ vui vẻ đi. Và hãy thử một ly Planters Punch nhé, tôi cả đây là thức uống vô địch ở đây." Anh quay lưng rồi rời đi mà chẳng thèm nói với cô câu nào và nhanh chóng biến mất trong đám đông.

"Mẹ kiếp", Hermione thở hổn hển sau khi nốc cạn ly nước của mình trong tay. Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra vậy? Đúng rồi, cô phải tập trung lại, bởi Malfoy không chỉ bắt gặp cô với sự hiện diện của anh ta. Không, toàn bộ sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy choáng váng trong giây lát, và lầu đầu tiên trong hai năm, thứ gì đó đã được đánh thức trong, một thứ cảm xúc kỳ lạ mà cô đã quên từ lâu...

"Mẹ kiếp." Cô lại thì thầm và gọi một ly Planters Punch từ bartender gần đó.

***

Đành rằng, cuộc gặp gỡ với Granger cũng khá bất ngờ đối với Draco, anh tự hỏi rằng, làm thế nào một cô mọt sách tự mãn như vậy lại có thể lang thang trong Onyx với một đêm tiệc náo nhiệt được chứ. Nhưng dù sao thì, đó vẫn là một chiếc váy đủ tôn trọng đối với người nhìn nó. Dĩ nhiên, anh biết cô là một Lương y nổi tiếng tại St. Mungo cùng với hàng loạt những sáng kiến mới trong cách chữa trị ngộ độc. Dù sao thì, Nhật báo Tiên tri vẫn luôn đưa những tin tức về gần như là hằng ngày. Và ngay cả sau khi vị hôn phu của cô qua đời, tờ báo vẫn đầy rẫy những thứ về cô. Việc Ron Weasley đã chết trong khi đang thực hiện nhiệm vụ chẳng lấy làm ngạc nhiên với Draco. Đối với anh, điều đó thực sự đã quá rõ ràng rằng, gã đầu đỏ luôn bám đuôi theo Potter dù sớm hay muộn cũng sẽ tự đâm đầu vào chỗ chết mà thôi. Thực sự chỉ còn là vấn đề thời gian. Vâng, và người ta vẫn có thể khẳng định chắc nịch rằng sau ngần ấy thời gian, Draco Malfoy vẫn chưa thể dành được một chút thiện cảm nào cho Bộ Ba Vàng. Tuy nhiên, khi hình ảnh của Granger với chiếc váy dạ tiệc bó sát để lộ những đường cong hoàn hảo và quyến rũ chết tiệt, anh cảm thấy mình sẽ phải xem xét lại suy nghĩ cuối cùng của mình một chút. 

Bực bội, anh nhổ toẹt chút kem đánh răng còn sót lại trong miệng xuống bồn rửa mặt và thay quần áo. Anh đang nằm trên chiếc giường êm ái của mình cùng với lớp chăn ấm áp khi toàn bộ tâm trí trôi dạt về Granger. Nhưng điều đó cũng khá thú vị, và anh đã không bỏ lỡ ánh mắt cô săm soi toàn bộ cơ thể anh... Anh nghĩ mình sẽ buộc phải nói dối nếu anh nói rằng mình không hề thích điều đó. Kể cả khi đó là Granger. Hoặc có lẽ chỉ vì đó là Granger. Anh không thể nói rõ được một trăm phần trăm. 

Khi treo chiếc quần lên mắc, anh quên mất rằng chiếc điện thoại di động của mình vẫn còn nằm trong túi và anh miễn cưỡng đứng dậy lôi nó ra. Blaise đã đúng, anh nên nhắn lại và làm rõ mọi chuyện dù gì đi nữa. Nhưng có một thứ khiến anh khó chịu với việc này: anh thực sự chẳng muốn làm rõ bất cứ thứ gì cả. Nghe có vẻ hơi lạ lùng, nhưng trong suốt tuần qua, Draco đã luôn mong nhận được những tin nhắn vô danh này và thật thú vị, khi không biết thứ gì sẽ xảy ra tiếp theo. Và khi nào. 

Thở dài, anh mở khóa màn hình và nhướn mày kinh ngạc. Anh không ngờ rằng bây giờ, vào lúc nửa đêm, một tin nhắn đã thực sự đến, nhưng biểu tượng tin nhắn nhỏ ấy nhấp nháy điên cuồng với số '3' hiện về phía anh. Anh căng thẳng mở cuộc trò chuyện.

Em đã có một buổi tối vui vẻ, nhưng giờ em lại thấy buồn vì nó... Đó là tin nhắn đầu tiên Draco nhận được và anh lắc đầu. Anh thực sự không thể hiểu nổi nó và hai tin nhắn còn cũng khó hiểu không kém. 

Có lẽ em nên lắng nghe những người khác. Anh nghĩ sao? Dĩ nhiên chúng ta chưa từng nói về điều đó, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn cho anh...?

Và khoảng nữa tiếng sau đó, thêm một tin nhắn nữa:

Anh biết không? Em sẽ cố gắng.

Anh từ từ đặt chiếc điện thoại di động của mình xuống ngăn kéo tủ đầu giường nhỏ bên cạnh giường và nhìn chăm chăm vào nó trong một khoảnh khắc ngắn ngủi với những cảm xúc lẫn lộn ngổn ngang trong lòng. Có lẽ anh nên mua một số điện thoại mới? Rốt cuộc, toàn bộ sự việc đã đi khá xa vào sự riêng tư của người khác và ngay cả khi anh ta cố gắng thuyết phục bản thân rằng, về cơ bản anh không làm gì phạm pháp cả, toàn bộ sự việc có dư vị hơi đắng cay. Mặt khác... Miễn là anh không nhắn trả lời lại, sẽ chẳng có ai biết về nó, vì vậy anh đã từ chối để đầu óc mình suy nghĩ thêm một phút nào nữa và quyết định rằng đã đến giờ đi ngủ rồi.

***

Planter's Punch là một loại cocktail được cho là có nguồn gốc từ khách sạn Planters, Charleston, South Carolina. Món cocktail này được làm từ rượu rum đen, một số loại nước ép, syrup lựu, syrup đường và các loại Angostura.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com