Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 06

Cô đang làm cái quái gì vậy? Cô đúng là đồ ngu ngốc mà. Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Tất cả những từ ngữ đó đã luẩn quẩn trong đầu cô cả ngày hôm nay. Cô gục mặt lên lòng bàn tay để mặc cho tâm trí trôi dạt về những thứ cô sắp phải đối mặt. Tại sao cô lại đồng ý hẹn hò với Malfoy chứ? Có con Bằng Mã chết tiệt nào đã đè đầu cưỡi cổ cô hôm qua sao? Và giờ thì đã quá muộn để đưa ra một cái cớ. Tất cả những suy nghĩ này đã khiến cô phát điên, và bao gồm cả việc là cô sẽ phải mặc gì cho hôm nay đây.

Anh đã thách thức cô đêm qua, khi hai người đứng trên cây cầu Tower Bridge, và chế giễu lòng dũng cảm Gryffindor của cô. Và cô đã chống nạnh hai tay lên hông và phản đối anh bằng cách nói rằng cô chẳng thích gì hơn được hẹn hò với Draco-Vĩ-Đại-Malfoy, vậy nên tốt nhất là anh nên xem xét thứ gì tốt hơn thế, để thuyết phục cô. Và bây giờ cô cảm thấy phát ốm, chính bản thân đang lừa gạt cô và đầu óc thì cứ quay mòng mòng như chong chóng. Nhưng sâu thẳm trong tâm can, cô biết rằng mình đang mong chờ buổi đi chơi với Malfoy nhiều như nào, và điều đó là lý do khiến cô thấy phát ốm.

Cô hoàn toàn không phải một đứa ngốc - Hermione sau khi gặp Malfoy lần đầu tiên tại Onyx đã nhận ra rằng tên khốn vàng hoe này dù sao cũng là một thằng đàn ông cực kỳ điển trai và lịch lãm. Nếu như cô nghĩ về nó, sẽ giống như hồi còn ở Hogwarts, nhưng may mắn thay là cái thái độ phân biệt dòng màu chết tiệt của Malfoy đã ngăn cô trở thành một fangirl luôn cười khúc khích khi thấy anh đi qua, giống như những cô nàng khác đã từng. Nghĩ tới Pansy Parkinson khiến cô suýt bật cười ha hả.

Nhưng bây giờ cô lại đi hẹn hò với Malfoy, và điều đó khiến cô toát mồ hôi hột. Sợ hãi. Lo lắng. Như thể có hàng trăm con bướm dập dờn trong bụng cô vậy. Cảm giác lạnh toát ấy len lõi trong xương tủy ruột gan cô.

"Hermione, chị ổn chứ? Chị còn chưa kể với em về buổi hẹn hò đâu nha." Luna bước vào trong căn bếp nhỏ tươm tất với hương táo thoang thoảng dịu dàng và những hạt nắng vàng ươm đậu trên những tủ kệ. Bầu không khí trong trẻo và ngọt ngào tựa mật ong. Hermione đang ngồi bứt từng sợi tóc xoăn của mình và tự rủa bản thân suốt cả buổi sáng. Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!

"Nói thật thì buổi hẹn hò kết thúc thành công rực rỡ...Ý chị là mối quan hệ của bọn chị kết thúc thật luôn rồi. May là thế. Quá kinh khủng!", Hermione trút một hơi thở dài và kể cho cô bạn của mình nghe về buổi tối kinh hoàng ấy, vẫn đang bòn rút xương tuỷ cô. "Anh chàng này tự luyến kinh khủng khiếp và chẳng biết thấu hiểu một chút nào. Có lẽ giờ chị vẫn còn đang ngồi trong quán bar đó ấy chứ, nghe anh ta huyên thuyên lảm nhảm mấy cái thứ vớ vẩn chết tiệt cho tới mùa quýt năm sau, nếu Malfoy không tới giải cứu chị." Bất cứ một người nào, hay nói thẳng ra là bất cứ người bạn nào của cô, sau khi nghe tin chấn động này đều sẽ ngã ngửa trên ghế vì cực sốc, xin nhắc lại cực kỳ sốcm hoặc lên cơn đau tim mất. Nhưng đó không phải Luna, cô bé vẫn đang ngồi, mái tóc vàng lấp lánh trong nắng ấm, nhìn Hermione với ánh mắt thản nhiên và mong đợi. 

"Oh, anh ta thật tử tế, phải không?" Hermione chỉ muốn bật khóc, bật cười và khóc thét ngay lúc này. Cô quý Luna như một người em gái, giống như Ginny vậy, nhưng thỉnh thoảng - chỉ thỉnh thoảng thôi - Hermione chỉ muốn nắm lấy vai cô bé và lắc thật mạnh. Không, không thể độc ác như thế được. Cô nuốt nước bọt và quay đầu sang chỗ khác ngăn mong muốn lắc cô bé thật mạnh.

"À ừ, chị nghĩ thế...uhm...có lẽ là vậy. Bọn chị sẽ đi chơi với nhau chiều nay." Một tia kinh ngạc thoáng qua trong ánh mắt long lanh của Luna (Hermione cho là vậy), nhưng cô bé chỉ nhún vai.

"Điều đó thật tuyệt, có lẽ buổi hẹn hò này sẽ tốt hơn lần trước. Ý em là, đó là Draco Malfoy mà. Chị chắc chắn có thể minh đợi được vài điều."

"Luna!", Hermione hét lên nhưng vẫn không thể ngăn mình cười khúc khích. 

"Thế khi nào chị đi vậy?"

"Bốn giờ...", cô lầm bầm trong khi tâm trí vẫn còn đang treo ngược vắt vẻo cành cây. 

"Oh, vậy là còn 6 phút nữa", Luna khẽ cất tiếng trong khi Hermione, ngay lập tức ngã ngửa trên ghế, mặt cắt không còn một giọt máu. Chết tiệt, cô thậm chí còn không để ý đến giờ giấc. Cô đưa mắt liếc nhìn đồng hồ...Cạch...Cạch...Cạch...Trời ơi, điều này rõ ràng quá kinh khủng.

"Mẹ kiếp", cô thốt lên khe khẽ, gần như đánh rơi cả tách trà và lao thẳng vào phòng của mình như đang chạy đua cùng con nhện lông lá Aragog vậy.

***

"Xin chào, Draco Malfoy!" Bốn từ đơn giản của một câu chào hỏi xã giao bình thường khiến anh cảm thấy như thể Voldermort đã trở về từ địa ngục và đang đứng trước mặt anh. Không, anh đâu có ý định so sánh Luna Lovegood với Chúa tể Hắc Ám, chỉ là hình ảnh Cựu Chúa tể đeo đôi bông tai củ hành khiến anh muốn nôn hết cả bữa trưa của mình ra và lắc đầu để gạt đi hình ảnh đáng ghê tởm ấy ngay lập tức.

"Lovegood?", cuối cùng anh cũng thốt được lên sau khi xua đi hình ảnh Chúa tể Hắc Ám đeo khuyên tai củ hành và hạ cánh tay đang hơi giơ lên với lấy tay nắm cửa của mình xuống.

"Anh đến đúng giờ. Thật tốt quá", cô mỉm cười nhìn anh, người luôn khiến anh thấy kỳ cục và bối rối từ những năm tháng Hogwarts tới tận giờ. "Vào đi, tôi nghĩ Hermione sắp xong rồi. Chị ấy có vẻ khá lo lắng. Anh có muốn uống gì không?", cô gái tóc vàng trước mặt dẫn anh tới căn bếp nhỏ ngập tràn trong ánh nắng vàng dịu nhẹ. Draco kiên quyết từ chối dù chỉ là uống một tách trà và đứng dựa người vào bức tường cạnh cửa bếp trong khi quan sát Lovegood và những thứ xung quanh. Anh tự hỏi sao Granger có thể chia sẻ một căn hộ với cô gái kỳ dị này, mặc dù Lovegood luôn mang tới một thoáng bình yên kỳ lạ trong tâm trí ta. 

"Hai người sống cùng nhau bao lâu rồi?", anh cất tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng. Đây là lần đầu tiên anh bắt chuyện với cô, và anh nghĩ mình nên nói điều gì đó. Dĩ nhiên không phải mấy thứ ngu ngốc hợm mình. Ôi lạy Salazar, hy vọng Granger sẽ sớm tới giải cứu anh khỏi tình huống chết tiệt này.

"Từ sau khi Ronald qua đời. Vài ngày sau đó, chị ấy chuyển đến đây. Tiếc là, chị ấy quá ngăn nắp, vậy nên bất cứ khi nào chị ấy dọn dẹp xong, tôi gần như không thể tìm được đồ của mình", Lovegood trả lời anh trong khi tự pha cho mình một tách trà từ những sợi lông tơ kỳ lạ, và anh đã lắc đầu ngay lập tức khi nghĩ rằng đó là xúc tu của một con bạch tuộc. "Rễ Spool", cô nói với giọng mơ màng khi chạm ánh mắt ngờ vực của anh và nhâm nhi nó một cách chậm rãi. Anh không đáp lại. "Nhưng dù sao chị ấy cũng là một người bạn cùng phòng tuyệt vời. Nếu một ngày nào đó hai người kết hôn và sống cùng nhau, anh sẽ luôn tìm thấy những chiếc khăn tắm bông thơm tho và bồn tắm đầy nước nóng. Đó là sở trường của chị ấy mà. Có khi đó là những phép thuật của chị ấy."

Gương mặt Draco trở nên tái nhợt. Vâng, và xin chúc mừng rằng anh đã từ chối uống trà cùng cô, nếu không anh sẽ uống cạn và nuột chửng cả cái cốc mất. Anh chết lặng tại chỗ. Làm ơn, cái gì cơ?

"Luna?", giọng nói của Granger vang lên và anh thầm cảm ơn Salazar vì cô đã tới giải cứu anh như một nữ anh hùng tuyệt vời khỏi cái câu hỏi chết tiệt này của Lovegood. Dù gì thì anh cũng khá lo lắng. Rất lo lắng. Anh không hiểu tại sao mình lại quyết định hẹn hò với Granger. Không, thách cô hẹn hò với mình có lẽ sẽ đúng hơn. Nhưng anh thậm chí không thể hiểu sao Granger không nhắn cho anh lấy một tin như mọi ngày. Mà đúng hơn là nhắn cho Weasley. Tuy nhiên, anh chẳng nhận được bất cứ tin nhắn nào từ cô cả, điều đó khiến anh hơi lo. Chẳng lẽ điều đó không quan trọng sao, nói chuyện với vị hôn phu đã chết của mình về buổi hẹn hò. Có thể cô cảm thấy xấu hổ? Hoặc cô đang bận và quên mất nó? Anh hy vọng là cái thứ hai.

"Em đang ở trong bếp này!", Lovegood thốt lên và cắt ngang dòng suy nghĩ của Draco. Granger đã bơ đẹp anh và chạy băng qua phòng bếp tới bên Lovegood, quay lưng lại với anh và trông cô có vẻ không vui.

"Chị đã nghĩ cái quái quỷ gì chứ, hẹn hò với Malfoy sao? Thật nực cười, còn bao nhiêu anh chàng ngoài kia cơ mà. Chị chả có gì để mặc cả, và cũng không có bất cứ thứ gì để nói với anh ta nốt. Mẹ kiếp. Ý chị là, anh ta từng là một con Chồn sương ngạo mạn và khinh khỉnh, và giờ thì anh ta vẫn vậy, chắc chắn là như thế. Nhưng Luna, em thực sự phải gặp anh ta. Anh ta quá đẹp trai! Tất cả những sợi tóc bạch kim chết tiệt của tên ngốc đó đều rủ xuống trán một cách hoàn hảo, trong khi chị thậm chí còn không đủ thời gian để kẻ mắt nữa chứ."

"Oh chị đã tìm được trang phục để mặc rồi đúng không?", Lovegood nhích sang một bên để quan sát cô bạn của mình. Một chiếc áo sơ mi màu đỏ và quần jeans bó sát. Thật đáng tiếc là cô đã tìm được thứ gì đó để mặc, Draco nghĩ, bởi hình ảnh Granger trong bộ đồ ló thực sự khá...Anh nhanh chóng lắc đầu và xua đi ý nghĩ xấu xa ấy. "Với lại...", Lovegood lại tiếp tục, "...em chắc rằng hai người sẽ có đủ thời gian để nói chuyện với nhau đất. Anh ta có vẻ không còn ngạo mạn như trước nữa. Và anh ấy còn đúng giờ nữa." Granger vừa nói vừa vung vẩy trên tay một cách kịch tính và rên rỉ một cách chán nản. Draco cố ngăn mình không phì cười và anh tự hỏi làm cách nào Lovegood có thể không lăn ra sàn bật cười. Cô chỉ nhíu mày và chăm chú nhìn vào Granger.

Giờ thì anh không kìm được nữa, ôm bụng cười và đương nhiên lộ liễu nhất có thể để gây được sự chú ý tới Granger. Và dĩ nhiên, cô đã nghe thấy.

"Ma...Malfoy đang ở sau chị sao?", cô hỏi một cách khó khăn và cả người cô đóng băng như vừa ăn phải một tia Immobulus thực thụ. 

"Phải", anh nói một cách vui vẻ, "...và tên ngốc đó không nghĩ cô cần kẻ mắt đâu, Granger."

***

Hanoi

Sat, August 5th, 2023

21h48

Một đêm hè mưa rơi rả rích, mình đã gõ chap này bằng iPad đó😆

Check thấy fic đạt 100 views rồi. Vui quá😄

Nếu thấy hay thì vote cho mình nha❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com