Chapter 09
Draco vẫn ngồi lì trên chiếc sofa, những ngón tay mảnh khảnh luồn vào tóc. Mọi chuyện có vẻ đi hơi xa so với kịch bản của anh rồi. Mặc dù anh chả có cái kịch bản khỉ gió khỉ mốc nào hết, nhưng anh thực sự không muốn mọi thứ trở nên như vậy. Dù sao thì anh chỉ muốn dành một ngày vui chơi với Granger mà thôi, không có vụ hôn hít hay gì cả. Có vẻ Trái đất đã bay ra quỹ đạo của nó khi anh quyết định đưa cô về căn hộ cuẩ mình chứ không phải tới một nhà hàng nào đó để khoe khéo mớ tiền rủng rỉnh của mình. Dù điều đó chẳng cần thiết lắm, anh luôn giàu. Và thừa nhận là cũng lâu rồi Draco mới cảm thấy thoải mái như vậy, bởi anh buộc phải thừa nhận rằng Granger khá hợp với mình...Nếu không tính tới vụ hôn hít sụt sùi sau đó. Thở dài, anh đứng dậy, dọn mấy cái ly và chai Rượu Đế Lửa của mình về quầy bếp. Anh cam đoan một trăm phần trăm rằng sự bộc phát của cô không liên quan gì tới sự bốc đồng của anh. Hay đó là anh hy vọng vậy, dù gì anh cũng không phải tên khốn cơ bắp ngốc nghếch đần độn kia. Anh đã để ý tới vẻ ngoài của cô và cả sự thân mật gần gũi thể xác giữa hai người. Anh thừa nhận mình không có đủ não ngay lúc này để giải thích cái đống bà rằn không tên đó ngay bây giờ, nhưng, anh biết, anh thích cô. À không, đéo, đéo nhá, anh chỉ quan tâm tới cô thôi, về mặt thể xác. Salazar yêu dấu, mấy thứ này khiến anh sợ chết khiếp. Ngay lúc này, nếu trí óc được tính bằng vàng, anh sắp nghèo bằng Weasley đến nơi rồi.
Draco chầm chậm đi dọc theo hành lang và dừng lại trước cửa phòng tắm. Chẳng có động tĩnh gì bên trong cả, anh tự hỏi liệu mình có nên lo lắng không. Nhỡ cô đã chết chìm trong bồn tắm nhà anh, ngã đập đầu xuống sàn hay bất cứ thứ gì...anh cũng không muốn chính căn hộ xinh đẹp của mình sẽ là nơi xảy ra án mạng. Anh lắc đầu rồi tiến về phòng ngủ. Buồn chán, anh ngồi trước gương chải chuốt lại mái tóc bạch kim kiêu hãnh của mình và mở cửa tủ quần áo ra, lấy chiếc quần thun xanh đen thẫm thể thao mặc vào. Chỉ để cho có việc để làm thôi mà. Cái quần jeans được thay ra, anh không muốn nghĩ mình sẽ phải nhớ lại khoảnh khắc cô ngồi nép vào ngực anh, trên đùi anh. Gương mặt anh thoáng đỏ.
Ánh mắt anh rơi xuống chiếc điện thoại đang nằm trên tủ đầu giường. Vô dụng, giống hệt anh. Hơi do dự, anh nhấc nó lên, đặt trước mặt mình. Draco biết rằng kiểu gì Granger cũng sẽ viết. Sau 7 năm theo học tại Hogwarts và thêm một vài năm kinh nghiệm lông bông ngoài xã hội, đây chính xác là điều anh chắc chắn nhất. Granger sẽ viết tin nhắn cho anh. Đúng hơn là cho Weasley. Sau cái chết của anh ta, Draco đã luyện tập khá nhiều để không xúc phạm Weasley bằng những cái tên mà theo anh là rất kêu: Weasel, Weaselbee, Ginger,... Một cái danh sách dài như sông Thames. Anh quay trở lại phòng khách, thả phịch người xuống sofa ngay khi đồng hồ điểm giờ và trên màn hình điện thoại hiện tin nhắn mới. Sự ghen tị dâng trào trong Draco. Đó là sự ghen tị, chắc chắn là ghen tị. Cô đang tâm sự với vị hôn phu đã chết của mình, mà thậm chí còn bơ anh, chẳng thèm nó một lời. Cô hoàn toàn có thể mở một cuộc talkshow tâm sự với anh.
Anh mở tin nhắn một cách uể oải và gần như chỉ muốn ném cái điện thoại này rồi nhảy lầu tự tử cho xong chuyện với Merlin khi đọc được tin nhắn của Granger.
Hôm nay em thực sự cảm thấy hạnh phúc. Anh có tưởng tượng được không cơ chứ? Không sao? Em cũng thấy vậy, nhưng đó là sự thật. Lần đầu tiên trong hai năm trời em không nghĩ tới anh mọi nơi mọi lúc. Và, biết không? Em thậm chí còn chẳng cảm thấy tội lỗi về nó nữa. Lạ nhỉ?
Draco cau mày khi đọc tin nhắn tiếp theo.
Oh, Merlin thương tình, anh ấy sẽ nghĩ em có vấn đề với não mất thôi. Em đã phá hỏng bét mọi thứ. Em sẽ khóc lóc mè nheo trong tương lai như một bà già đau khổ khi hạnh phúc được ban cho em sao? Như thế khác nào sẽ không bao giờ được hạnh phúc nữa?
Em thất bại thật rồi... Làm thế nào để em có thể đối mặt với anh ấy lần nữa đây? Có lẽ là bỏ lại đôi giày cao gót mà em thích nhất rồi đào tẩu bằng cửa sổ phòng tắm như một tù nhân Azkaban thực thụ. Lạy Godric, nghiêm túc đi mà...em phải làm gì đây? Mẹ kiếp, em đúng là ngu ngốc quá :(
*(Bản thân mình thích dấu bằng hơn =))
Được rồi, quá đủ rồi. Quyết tâm, anh thảy chiếc điện thoại lên kệ gỗ bên cạnh cái sofa và bước tới phòng tắm một cách oai hùng. Giờ anh chắc khác gì lão giáo sư hồi năm hai Gilderoy Lockhart cả. Draco cẩn trọng gõ tay lên cánh cửa và đếm chậm rãi đến năm. Không phản ứng.
Liệu cô có bị ngã hay gì không nhỉ?
"Granger, cô không ở trong đó mãi được đâu, cô biết mà", anh thực sự không mong đợi câu trả lời, có thể cô đã bị ngã trên sàn phòng tắm, nhưng bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng lách cách khóa cửa. Draco từ từ đẩy cửa bước vào và thấy Granger đang ngồi trên thành bồn tắm của mình. Salazar thương tình, cô hoàn toàn ổn. Cô trông như một đống bùi nhùi cực kỳ buồn bã, xoay chiếc đũa phép trên những đầu ngón tay của mình và lẩn tránh ánh nhìn của anh. "Đi ra nào, trông cô có vẻ không thoải mái đâu", Draco lẩm bẩm, cuối cùng anh cũng thấy cô hơi vểnh tai lên nghe, "...hoặc cô muốn tôi cõng hay bế ra ngoài đây." Cuối cùng cô cũng chịu nhượng bộ, đặt chiếc đũa phép trả lại trong túi xách và chậm chạp lê bước qua phòng tắm, thậm chí còn chả để ý đến mái tóc bạch kim vừa được anh chải chuốt kia, trong khi anh giữ cửa phòng tắm cho cô.
"Tôi nghĩ mình đã tốt hơn rồi. Cảm ơn vì hôm nay, Malfoy. Chắc tôi nên đi-"
"Cô đang đùa tôi à?"
"Gì cơ?", Hermione khe khẽ cất tiếng hỏi với vẻ bối rối.
Draco lắc đầu.
"Cô nghĩ tôi sẽ cho cô bước ra khỏi nhà tôi sao?", anh nở một nụ cười nhếch mép nhưng cương quyết, và trước khi cô kịp kháng cự, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và kéo cô về phía mình, nhẹ nhàng giật lấy túi xách từ tay cô và đặt cô ngồi lên ghế sofa. Hermione mở to mắt nhìn anh ngồi xuống bên cạnh mình, vơ lấy chiếc điều khiến TV và bắt đầu chuyển kênh. Vài phút sau, anh đã tìm được một bộ phim Muggle, không hay mấy, nhưng một chút dở tệ chắc cũng không đáng bận tâm với cô. Anh cũng vậy.
"Tôi xin lỗi, tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra và...uhm...bằng cách nào đó...uhm...", cô bắt đầu lắp bắp và hai tay cô siết chặt lại. Hermione tiếp tục lẩn trốn ánh nhìn của anh và Draco vẫn tiếp tục xem phim.
"Lại đây, Granger", anh dang cánh tay mình ra nhưng cô không nhúc nhích lấy một li. Anh kéo cô vào lòng mình và đặt cô lên đùi mình. Anh để mặc bản thân đang chìm xuống trên cái ghế sofa, nhận ra cô hoàn toàn vừa trong vòng tay anh thế nào. Cô vô cùng căng thẳng và mệt mỏi, và là một chuyên gia có bề dày kinh nghiệm tuyệt vời, anh biết mọi thứ không đến nỗi nào. Ổn cả mà. Nhưng có lẽ ổn không phải một từ đúng để miêu tả hoàn cảnh này.
"Anh đã thay đổi thật rồi", Hermione ngập ngừng nói trong một khoảng sau đó, cả hai đều đang dán mắt vào TV một cách im lặng đến đáng sợ, trong khi Draco vẽ những vòng tròn nhỏ trên cánh tay cô. Đầu cô nép vào ngực anh, và anh cảm thấy khá tiếc khi không được nhìn thấy gương mặt thanh tú của cô.
"Tôi nghĩ mọi người, mọi thứ đều đã thay đổi cả rồi. Kiểu vậy. Tất cả chúng ta đều đã trưởng thành. Chỉ là vậy thôi."
"Trưởng thành thật mệt mỏi", Hermione thở dài, và trong im lặng, Draco cũng thực sự đã đồng ý.
***
Vậy là cuối cùng cũng lết được hết 3 chap của truyện rồi. Chap thứ 4 cuối cùng sẽ sớm ra lò thôi. Nhưng mình vẫn sẽ tách ra thành nhiều chap nhỏ nhé, tại mỗi chap theo nguyên gốc tiếng Anh sẽ có tầm 6000 chữ ý, sang tiếng Việt sẽ có nhiều hơn nữa nên tách ra cho mọi người dễ đọc nè. Trước mấy chap cuối thì mình sẽ tặng mọi người một gallery toàn ảnh siêu đẹp liên quan tới fic nha. Đẹp cực ý, đúng style retro mà mình thích á. Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ và tặng mình một chiếc vote đáng yêu nha. Mấy chap sau sẽ nhiều drama lắm nè. Spoil trước là như vậy☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com