Chương 1: Khóa Cảng tới Paris - Hiện tại
Original work here: https://archiveofourown.org/works/33265651/chapters/82598278
——————-
Granger, Hermione Jean
Chuyên gia Độc dược Cấp cao
Phòng thí nghiệm Hansen
Draco nhìn chằm chằm vào tấm biển khắc bằng vàng treo ngay bên ngoài góc văn phòng. Ánh sáng kim loại lạnh lẽo phản chiếu một bức hình biếm họa méo mó của khuôn mặt anh, kéo dài gò má vốn đã cao của anh ra.
Các nhóm nhân viên di chuyển từ phòng này sang phòng khác xung quanh anh. Một nhóm nhỏ tụ tập sang một bên tại bàn cộng tác trước tấm bảng trắng, chỉ tay vào giấy tờ của họ trong khi lặng lẽ thì thầm với nhau. Tiếng trò chuyện nhỏ và rung động của các bản ghi nhớ bay khắp tầng biến thành tiếng vo ve lặng lẽ bên tai anh.
Đã gần một tháng kể từ khi Blaise đưa cho anh bản hợp đồng có tên Granger trên đó, ánh mắt anh đã hiện rõ ngụ ý. Draco đã đau đầu với khoảng trống trên hợp đồng kể từ thời điểm tờ giấy da rơi vào tay anh. Giờ đây khi anh đang đứng trước văn phòng của cô, sự hối hận ngứa ngáy trong anh như tấm vải rẻ tiền trên da.
Hàng tá nhân viên của Draco có đủ tiêu chuẩn để đảm nhận công việc này, nhưng anh đã chọn lọc và loại bỏ từng người một và ném hồ sơ của họ ra ngoài cho đến khi chỉ còn lại hồ sơ của anh. Anh tự biện minh rằng việc bảo vệ một nữ anh hùng chiến tranh sẽ mang lại cho công ty – và tên tuổi của anh – một danh tiếng tích cực trước công chúng và đó là lý do anh muốn công việc này.
Những nếp nhăn hằn lên má Blaise khi anh ấy nhìn thấy tên của Draco nằm ở vị trí của nhiệm vụ, nhưng anh ấy vẫn chấp thuận nó.
"Tempus," Draco lẩm bẩm câu thần chú, kiểm tra thời gian.
Mười lăm phút.
Chỉ còn mười lăm phút nữa là Khóa Cảng được kích hoạt. Bây giờ không còn thời gian để rút lui nữa. Mười lăm phút sẽ không đủ thời gian để cử người thay thế—chết tiệt, anh phải mất một tháng chỉ để quyết định xem mình sẽ tin tưởng ai để giao Granger cho người đó.
Tiếng đàm thoại văn phòng đã giảm đi đáng kể, và anh đột nhiên nhận ra những ánh mắt tò mò đang hướng về phía mình. Các nhân viên của Hansen có lẽ đang thắc mắc Draco là ai và tại sao anh lại tỏ ra lo sợ trong vài phút vừa qua trước cửa văn phòng của Granger.
Mười phút.
Nếu anh không cẩn thận, cả hai có thể lỡ chuyến Khóa Cảng—điều mà anh phải thừa nhận là một viễn cảnh hấp dẫn.
Một nỗi đau sâu thẳm ngự trị trong lồng ngực anh. Anh đã quen thuộc với cảm giác đó; Đó là điều mà anh đã mất nhiều năm cố gắng bóp nghẹt và kìm nén. Kể cả sau ngần ấy thời gian, bản năng đầu tiên của anh vẫn là khuất phục trước sự cám dỗ của Bế quan. Tình trạng tê liệt cám dỗ anh, kêu lên như tiếng còi báo động trên biển lớn.
Yếu đuối, giọng cha anh rít lên với anh. Con luôn luôn yếu đuối.
Draco gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi và nước miếng phả vào má anh như thể cha anh đang ở cạnh anh và không mục nát trong phòng giam ở Azkaban với bản án chung thân.
Sau khi thở ra một hơi run rẩy, anh gõ cửa, cảm giác da chạm vào lớp gỗ thô ráp.
"Mời vào!" Giọng của Granger bị bóp nghẹt bởi cánh cửa gỗ dày giữa họ.
Anh chỉnh lại cà vạt và vai rồi xoay tay cầm trước khi kịp đoán ra kế hoạch của mình.
Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng anh vẫn chưa chuẩn bị gì cho thời điểm này. Việc nhìn thấy Granger lần đầu tiên sau nhiều năm đã khiến anh choáng váng. Cảm giác như thể anh đã trúng phải bùa Chân cẳng nhão nhoét và hầu như không thể chống đỡ nổi sức nặng của chính mình khi đầu gối khuỵu xuống bên dưới.
"Có chuyện gì?" cô nhắc, không rời mắt khỏi bản ghi nhớ trên bàn.
Âm thanh bút của cô cào lên giấy da tràn ngập không khí giữa họ, và anh nhìn nó lướt qua trang giấy. Những lọn tóc xoăn của cô được búi vội trên đỉnh đầu, được buộc lại bằng một sợi dây thun. Một vài lọn tóc bung ra khỏi búi tóc ôm lấy khuôn mặt cô.
Chỉ là anh gặp may khi cô đã có một ngày tồi tệ.
Văn phòng là hình ảnh thu nhỏ của Granger; nó thậm chí còn có mùi giống như nước hoa của cô, một mùi hương hoa nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào pha chút vani. Đó là mùi hương đặc biệt tỏa ra từ hơi nước xoắn ốc trong Tình Dược của Draco vào năm thứ sáu. Một cái áo len màu xanh lá cây dự phòng được treo ở ghế trong góc để phòng khi cô lạnh, bức tường xếp đầy tủ sách và chiếc bàn lớn của cô ngổn ngang những chồng giấy tờ lộn xộn. Ngay bên phải cô, có một vết ố bám trên gỗ có hình dạng và kích thước gần bằng đáy một tách trà tiêu chuẩn.
Hình ảnh cô ngước lên nhìn anh với đôi má đẫm nước mắt lóe lên trước mắt anh, và anh chớp mắt đi, nhanh chóng sửa lại khuôn mặt của mình thành một biểu cảm trung lập.
"Cô không biết tốt hơn là không nên để cửa phòng không khoá và không bùa bảo vệ hả, Granger," anh khiển trách. Môi cô hé mở và cô hít một hơi thật sâu khi nghe thấy giọng nói của anh. "Nếu tôi là một phần của bọn kia thì giờ cô chết rồi. Cô không nên mất cảnh giác như vậy."
Toàn bộ cơ thể cô căng lên và cây bút của cô dừng lại ở vị trí trên tờ giấy da. Nhịp tim của anh chạy đua trong huyết quản khi anh đợi cô ngước lên nhìn anh, nhưng mắt cô vẫn nhìn xuống. "Nếu anh là một mối đe dọa thực sự, Nancy sẽ nguyền rủa anh trong gang tấc trước khi anh đến được phòng thí nghiệm dưới tầng hầm. Tôi không quan tâm."
"Nancy nào?"
"Ở lối vào tòa nhà," Granger lẩm bẩm, tiếp tục viết nguệch ngoạc. Những ngón tay nhanh nhẹn của cô móc vào sợi dây chuyền vàng quanh cổ và lần theo dấu vết xuống mặt dây chuyền hình quả địa cầu. Cô dùng ngón tay vặn nó, đầu ngón tay chuyển sang màu đỏ do mất máu lưu thông.
Anh nhớ lại người phụ nữ – Nancy – người đã cung cấp giấy phép an ninh cho anh ở quầy lễ tân. Mặc dù Nancy có vẻ ngoài yếu đuối nhưng anh vẫn không đánh giá cao cái nhìn chăm chú của cô ấy xuyên qua anh. Anh không nghi ngờ đánh giá của Granger về kỹ năng nhận thức của người phụ nữ lớn tuổi đó.
Cuối cùng, một đôi mắt nâu vàng bay lên gặp anh. Chúng lóe lên thứ gì đó mềm mại ngay trước khi một làn sương mù được bảo vệ bao phủ chúng; hoàn toàn trái ngược với ký ức của anh về cách cô từng nhìn anh. "Sao anh lại ở đây, Malfoy?"
Anh lơ đãng nhặt một mảnh xơ vải vô hình trên áo vest của mình, dùng nó như một cái cớ tiện lợi để phá vỡ cái nhìn của cô. "Công việc. Tôi đã nhận được một con cú từ sếp của cô đề nghị một khoản tiền lớn để đổi lấy việc bảo vệ cô trong tuần này."
"Không phải là anh và Zabini sẽ cử bất kỳ ai khác từ công ty của anh tới sao?" Trong giọng nói của cô có chút tuyệt vọng. "Tại sao nhất thiết phải là anh?"
Hầu như không nhịn được một cái nhăn mặt, anh nhướng một bên mày và đáp, "Tôi nên nói gì đây? Sếp của cô muốn điều tốt nhất mà."
"Điều đó vẫn không giải thích được tại sao anh lại ở đây mà không phải Nancy."
Môi Draco giật giật. "Khéo ghê."
Đôi mắt cô nhìn xuống đôi giày da rồng của anh và lướt dọc theo cơ thể anh. "Bộ anh từ buổi dạ tiệc đến trực tiếp đây hả?"
Thực ra là một cuộc hẹn khẩn cấp với lương y tâm lý của tôi, anh mỉa mai trong lòng.
Cô thở dài và đẩy những sợi tóc ra khỏi mặt mình. "Hơn nữa, tôi đã bảo John đừng bận tâm đến vấn đề an ninh rồi mà."
"Tôi biết." Anh tựa người vào khung cửa văn phòng của cô và nhìn quanh căn phòng với vẻ thờ ơ thực sự. "Nhưng có một mối đe dọa khả tin đang đe dọa tính mạng cô và công ty của cô muốn bảo vệ khoản đầu tư hàng triệu Galleon của họ."
Đẩy cây bút và tờ giấy da sang một bên, Granger tựa lưng vào ghế, khoanh tay và trừng mắt nhìn anh theo cách gợi nhớ đến những năm tháng đi học của họ đến mức anh gần như bật cười. "'Khả tin' là một thuật ngữ chủ quan. Ngoài ra, tôi có cần nhắc anh nhớ là đã có những mối đe dọa khả tin đối với cuộc sống của tôi trong gần một thập kỷ không? Tôi được trang bị tốt hơn để xử lý mấy chuyện đó hơn anh đấy."
Anh không thể không thích thú khi đôi mắt cô mở to một chút khi anh bước những bước chậm rãi và thận trọng về phía cô. Anh cảm thấy có một niềm vui nho nhỏ khi biết cô cũng bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của anh. Vào giây cuối cùng, anh giật lấy đồng Galleon vàng trên bàn của cô và tung nó lên không trung rồi bắt lấy và lặp lại hành động đó. "Cô biết đấy, tôi rất ngạc nhiên khi biết rằng đây là nơi cô quyết định bắt đầu sự nghiệp của mình. Tôi luôn nghĩ cô sẽ làm việc ở Bộ hoặc làm giáo sư ở Hogwarts, và cô sẽ dành cả đêm lẫn cuối tuần để biểu tình bên ngoài Gringotts để giải phóng bọn Yêu tinh."
"Yêu tinh đã được tự do rồi."
"Như các gia tinh ở Hogwarts thôi," anh vặn lại. "Chuyện đó cũng không ngăn cô làm việc liên tục."
Với vẻ ngạc nhiên giả trân, cô lẩm bẩm, "Chà, tôi không biết phải nói gì. Thật là bí ẩn tại sao Bộ không muốn tôi."
Anh nhíu mày. "Cô là 'phù thủy thông minh nhất của thời đại chúng ta'. Tôi không tin dù chỉ một phút là họ không cố gắng tuyển dụng cô."
"Nếu anh phải biết, thì một ứng cử viên lý tưởng cho chức vụ của Bộ sẽ không đột nhập vào Sở Bảo Mật và hỗ trợ phá hủy toàn bộ tầng chứa những lời tiên tri tuyệt mật và không thể sửa chữa được." Cô dừng lại và nghiêng đầu trước khi nói thêm, "Công bằng mà nói, chỉ điều đó thôi có thể không làm tôi bị loại, nhưng họ cũng có một số bằng chứng khá đáng sợ về việc tôi lạm dụng Xoay thời gian từ năm thứ ba, điều đó chắc chắn không giúp ích gì cho trường hợp của tôi. "
Draco suýt đánh rơi đồng Galleon với lời thú nhận của cô nhưng anh đã bắt được nó ngay trước khi nó chạm sàn. "Cô có một cái xoay thời..."
"Dù thế nào đi nữa, nghiên cứu tư nhân có nhiều kinh phí hơn và ít yêu cầu quản lý hơn so với công việc của chính phủ, và tôi đã hứa... thì, để hoàn thành các mục tiêu tôi đã đặt ra, tôi cần nhiều hơn những gì Bộ có thể cung cấp."
"Xét đến việc cô đã phát triển một loại thuốc mang tính đột phá đến mức cô cần sự bảo vệ ở tuổi 22, tôi có thể nói cô đã thành công rồi."
Mím môi, cô đứng dậy khỏi bàn và bắt lấy đồng Galleon giữa không trung. "Về điều đó: dịch vụ của anh không còn cần thiết nữa. Tôi hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình."
Không thể bỏ qua việc Granger chỉ cách anh một sải tay. "Nếu đó là những gì cô nói thì tôi nghĩ tôi sẽ có một kỳ nghỉ không có Granger ở Paris một mình."
"Anh đang nói về cái gì vậy?"
Thay vì trả lời, anh thọc tay vào trong áo vest và lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen. Anh lắc lư chiếc hộp trong không trung trước mặt cô.
Đôi mắt cô nheo lại và khó chịu. "John đã đưa cho cô Khóa Cảng này."
"Tôi đã cảnh báo cho anh ấy biết rồi, còn anh có thể rời đi mà không cần đợi tôi."
Cô không phủ nhận nó.
Không gian trên sàn cạnh cô trống rỗng đến đáng lo ngại. "Cô không có ý định sống nhờ vào sách trong tuần này phải không? Hành lý của cô đâu?"
"Hài ghê," cô lẩm bẩm khô khốc và kéo búi tóc của mình, thắt chặt nó. "Chớ hành lý của anh đâu?"
"Gửi tới khách sạn rồi."
"Còn mọi thứ của tôi đều ở đây," cô càu nhàu, vỗ nhẹ vào cái túi nhỏ đính cườm đeo trên vai. "Chúng ta còn bao lâu?"
Anh cắn vào má trong của mình để ngăn bản thân đáp lại. "Một phút."
"Tôi có thể giữ Khóa Cảng," cô khăng khăng, giơ lòng bàn tay lên với những ngón tay cong vào trong như một động tác vẫy tay.
"Làm như tôi ngốc đến mức trao cho cô toàn quyền kiểm soát việc vận chuyển chúng ta vậy."
Đôi mắt cô nheo lại khi cô nhìn chằm chằm vào anh, lóe lên vẻ thách thức.
"Ba mươi giây," anh cảnh báo, bối rối trước những lời đe dọa không lời của cô. Chiếc hộp bật mở và để lộ một chiếc kẹp tóc bị cong.
_____________
Mặc dù đã trôi qua được ba mươi giây kể từ khi Khóa Cảng đưa họ đến địa điểm mới, đầu Hermione vẫn tiếp tục quay cuồng. Cô cố gắng tập trung mắt khi lảo đảo tại chỗ, không thể biết được đường nào sẽ đi lên. Dạ dày cô quặn lên theo từng cơn, đe dọa tống hết bữa tối mà cô vừa thưởng thức ở bàn làm việc chưa đầy mười phút trước khi Malfoy gõ cửa phòng cô.
Cô ôm bụng rên rỉ: "Tôi muốn nôn quá."
Không một giây do dự, Malfoy lao về phía trước, và thậm chí trong cơn choáng váng, cô vẫn nắm bắt được cách tay anh nán lại trên eo cô trong một phần giây quá lâu trước khi anh chuyển hướng đường đi của nó để hỗ trợ cánh tay cô.
Bàn tay còn lại của anh thọc vào túi áo vest, và anh rút ra một lọ nhỏ chất lỏng màu vàng, dùng ngón tay cái bật nút chai. "Uống cái này đi; nó sẽ giúp."
Cô không lãng phí một giây phút nào để hỏi anh đó là gì và uống cạn nó chỉ trong một ngụm. Nó có dư vị thoang thoảng của chanh đắng nhưng cô có thể cảm nhận được hơi ấm quay trở lại làn da của mình. "Tôi đã không sử dụng Khóa Cảng kể từ hồi Quidditch World Cup. Nói thật thì tôi vẫn ghét nó." Sau khi trả lại lọ thuốc rỗng cho anh, cô hỏi: "Anh chuẩn bị sẵn một lọ thuốc trị giá bằng thuốc bào chế, hay chỉ là may mắn khi anh có một lọ thuốc chống buồn nôn trên người vậy?"
Cảm giác buồn nôn trong bụng cô nhanh chóng được thay thế bằng nút thắt đã hình thành vào thời điểm cô nhìn lên và thấy đôi mắt bạc của Malfoy đang nhìn cô trong văn phòng của mình.
Đôi mắt bạc ấy giờ đang chăm chú nhìn cô, chờ xem liệu thứ thuốc đó có chữa khỏi cơn buồn nôn của cô hay không.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô quên đi sự khó chịu của mình và trố mắt nhìn anh đứng dưới ánh nắng. Phòng làm việc ở tầng hầm của cô quá tối, và cô tập trung vào bộ đồ của anh hơn bất cứ thứ gì. Bây giờ cô có thể thấy rằng năm tháng đã rất tử tế với Malfoy. Những nét trẻ con trước đây và chiếc cằm nhọn của anh đã phát triển thành đường quai hàm rắn chắc và bờ vai rộng thu hút sự chú ý. Giọng anh thấp hơn cô nhớ, trầm và êm tai.
Ánh mắt cô hướng xuống nơi bàn tay anh đang nắm chặt cánh tay cô, và anh thả tay ra ngay lập tức.
Anh hắng giọng, nhét chiếc hộp rỗng vào túi và chỉnh lại chiếc áo vest. "Tôi không nói nó có giá trị như thuốc bào chế, nhưng có lẽ cũng gần như vậy. Bất cứ ai ở công ty được đào tạo bài bản đều được cung cấp những vật dụng cần thiết cho công việc như thế này."
"Và anh được đào tạo bài bản để trở thành Lương Y hả?" Cô tỏ ra hoài nghi gấp đôi. "Khi nào anh..."
Một tiếng chuông vang lên phía sau họ, và một nhóm Muggle đi xe đạp phóng vụt qua. Một số người hét lên những lời tục tĩu bằng tiếng Pháp với cặp đôi này, có lẽ là vì họ đứng giữa vỉa hè.
"Đó là khách sạn." Anh hất đầu về hướng tòa nhà ngay phía sau họ, chuyển hướng cuộc trò chuyện trở lại nhiệm vụ trước mắt. Vai Hermione hơi chùng xuống thất vọng, nhưng anh dường như không nhận thấy. "Tôi đã sắp xếp để Khoá Cảng đến gần địa điểm để chúng ta không phải lo lắng về việc di chuyển thêm. Tôi chỉ cần gật vài sợi dây với Bộ Pháp thuật Pháp để cho phép đến bên ngoài khu vực được chỉ định."
"Tất nhiên rồi, anh luôn đạt được điều mình muốn mà. Chu đáo làm sao," cô nói khô khan. Cô có thể đếm trên đầu ngón tay số lần những người bạn đồng hành quen thuộc của cô đã chuẩn bị trước chuyến đi. Ngay cả khi chạy trốn cùng Harry và Ron, cô vẫn quản lý lịch trình của họ và đóng gói mọi thứ họ cần.
Cánh cửa bật mở, một luồng không khí mát mẻ từ bên trong sảnh khách sạn thổi vào khiến toàn thân cô choáng váng. Malfoy giữ cửa mở, đợi cô vào trước. "Đó là chiến lược hơn là chu đáo. Chúng ta càng dành ít thời gian ở những khu vực công cộng thì việc ngăn chặn cái chết yểu của cô càng dễ dàng hơn."
Biểu cảm của Hermione chuyển sang cau có. "Thật là một khởi đầu tuyệt vời cho tuần này."
Có điều gì đó trong giọng nói của anh làm cô lo lắng. Anh nghe có vẻ không ổn lắm. Ừ, giọng anh trầm hơn so với lúc ở trường, nhưng dù vậy, có điều gì đó trong giọng điệu của anh có vẻ cứng nhắc và trang trọng, như thể anh đang nói chuyện với một người lạ chứ không phải...bất kể cô đã từng là ai với anh. Họ sánh bước đi ngang qua bức tượng được điêu khắc công phu về một cặp đôi đang ôm nhau và tiến vào lối vào lớn của khách sạn.
Người đàn ông ở quầy lễ tân thậm chí còn không buồn rời mắt khỏi máy tính khi họ đến gần. "Oui?" Những ngón tay của ông ta tiếp tục gõ trên bàn phím.
Malfoy hắng giọng, và bằng giọng điệu quý phái nhất của mình, anh dài giọng câu gì đó bằng tiếng Pháp mà Hermione không thể hiểu được. Một từ duy nhất hiện ra trong câu của anh mà cô nhận ra, 'épouse'.
Tim cô ngừng đập trong lồng ngực trước cách anh sử dụng từ đó.
Vợ.
Có lẽ là kiếp sau đi.
"Tên?"
"Nicolas Martin." Malfoy có vẻ khó chịu, như thể chỉ câu hỏi thôi đã gây ra sự bất tiện nghiêm trọng.
Là một Malfoy suốt cuộc đời, chắc hẳn anh đã quen với họ của mình và thể hiện sự tôn trọng ở mức độ nhất định. Trước sự ngạc nhiên của cô, thái độ của người đàn ông ngay lập tức thay đổi và ông ta nở một nụ cười dễ chịu.
"Oh, bonjour!" Ông nhân viên vội vàng chào đón họ và hoàn toàn gạt bỏ công việc của mình để dành toàn bộ sự quan tâm cho họ. "Bonjour, Madame, Monsieur."
Vài phút trôi qua trong khi Malfoy nói chuyện trôi chảy với ông ta. Cuối cùng, Malfoy đã có chìa khóa phòng trong tay và dẫn Hermione đi vào khách sạn.
"Kỳ cục ghê," Hermione thì thầm và liếc nhìn lại người ở quầy tiếp tân. "Tại sao ông ấy lại phản ứng như vậy?"
"Tên í." Malfoy hạ giọng như cô. "Nicolas là tên phổ biến nhất ở Pháp và Martin là họ phổ biến nhất, đó là lý do tại sao tôi chọn nó. Với việc đặt phòng dành cho cán bộ cấp cao, rất có thể ông ấy cho rằng chúng ta là mấy người thừa kế đi du lịch dưới một bút danh để bảo vệ quyền riêng tư trước báo chí. Ông ấy mời chúng ta uống sâm panh miễn phí nữa."
"Phòng dành cho cán bộ cấp cao?" cô lặp lại. John đã cử cô đến những hội nghị nhỏ hơn trước đây để đại diện cho công ty và chưa bao giờ chi nhiều tiền hơn mức cần thiết cho một căn phòng tiêu chuẩn. Chắc hẳn anh ta đã quyết định vung tiền của công ty cho dịp này. "Ít nhất thì anh có chấp nhận sâm panh miễn phí không?"
"Tôi không uống rượu khi làm việc."
Cô mỉa mai. "Mà, tôi thì có. Đặc biệt là nếu tôi phải sống sót trong tuần này với anh."
"Bộ cô không định dùng lời nguyền à?"
Cô liếc nhìn anh một cái. "Với đúng người, thì có."
Họ đi ngang qua một nghệ sĩ piano đang chơi Chopin trên một cây đàn piano lớn, và một số nhóm người đứng quanh những chiếc bàn cao, ngửi mùi rượu và trò chuyện trong quán bar gần đó. Đôi mắt của Malfoy lướt qua đám đông với cảnh giác cao độ. Nghệ sĩ dương cầm ngước nhìn Hermione, nhưng đột nhiên tầm nhìn của cô bị chặn lại bởi lưng của Malfoy khi anh đứng trước mặt cô một cách bảo vệ.
"Anh không cần phải làm thế đâu," cô rít lên sau lưng anh khi họ đối mặt với cái thang máy toàn kính. "Anh ấy trông hoàn toàn thân thiện mà."
Ngón trỏ của Malfoy ấn vào nút bên trái cánh cửa. "Tôi sẽ không xin lỗi vì đã làm công việc của mình. Chính xác thì cô nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không nhận thức được xung quanh chúng ta và cô bị sát hại dã man?"
"Tôi đoán là anh sẽ không được trả tiền," cô châm biếm một cách chế nhạo.
Anh trông không thể bớt thích thú hơn được.
"Malfoy, tôi thực sự không nghĩ là anh đã nghĩ thấu đáo về điều này. Tôi phải giải thích thế nào đầy, về sự hiện diện của anh cho các đồng nghiệp của tôi tại hội nghị? Đây là những bộ óc thông minh nhất thế giới ở đỉnh cao trong sự nghiệp của họ, và sẽ không ai coi trọng tôi nếu tôi có một người trông nom."
Malfoy nhìn cô bằng ánh mắt trống rỗng. "Cuộc sống của cô đang gặp nguy hiểm mà cô còn lo lắng về việc gặp gỡ người khác hả?"
Cô ngửa đầu ra sau và rên rỉ. "Ôi Chúa ơi, anh làm quá không à."
"Tôi không có làm quá. Tôi chắc chắn cô sẽ nghĩ ra cách giải thích sự hiện diện của tôi, hoặc tệ nhất là làm như thể tôi không có ở đó."
"Tất nhiên, chỉ cần bỏ qua người đàn ông cao 1m8 đằng sau tôi, chẳng có gì để xem ở đây cả," cô gắt gỏng, giơ hai tay lên trời.
Cánh cửa mở ra với một tiếng ding nhẹ nhàng.
Họ bước vào thang máy và cửa đóng lại. Ý nghĩ phải dành từng giây phút bên Malfoy trong tuần tới khiến cô sợ hãi. "Nếu anh nhất quyết ở lại, thì tôi phải biết chính xác việc này diễn ra như thế nào?" cô hỏi, chỉ vào giữa họ. "Quy tắc là gì?"
"Quy tắc gì?" Anh có vẻ hơi lo lắng trước câu hỏi này.
"Ừ, quy tắc," cô lặp lại. Tiền sảnh biến mất khi họ di chuyển lên trên. "Tôi chưa bao giờ có vệ sĩ trước đây. Anh cứ theo tôi khắp mọi nơi thế này à?"
"Ồ. Đó là một thỏa thuận khá chuẩn. Tôi sẽ hộ tống cô đến tất cả các sự kiện công cộng và đảm bảo các khu vực này được an toàn khi chúng ta ở đó. Nếu nhận thấy có mối đe dọa, tôi sẽ giảm thiểu rủi ro và đưa cô ra khỏi địa điểm đó."
Cổ họng cô nghẹn lại. "Anh nói nghe có vẻ lâm sàng quá." Sẽ khó có thể cướp mất một khoảnh khắc nào của anh nếu anh luôn hoang tưởng về việc hoàn thành vai trò của mình. Chắc chắn anh không thể dành từng giây phút bên cô. "Còn đi vệ sinh thì sao?"
Anh chớp mắt. "Cái gì?"
"Anh có theo tôi vào nhà vệ sinh không? Hay đi tắm?"
Cách khóe môi anh nhếch lên khiến miệng cô khô khốc.
"Chỉ khi cô thích thế, Granger." Giọng anh trầm xuống, âm sắc trầm thấm vào tận xương tủy cô.
Có một chút hơi nóng trên má cô. "Hài hước quá. Và nếu tôi muốn tham quan thành phố thì sao? Có những cửa hàng gần đây và tôi muốn thăm quan trước buổi họp đầu tiên vào ngày mai."
"Nếu cô muốn dành mười tám giờ ở nhiều hiệu sách khác nhau giữa các buổi họp, tôi sẽ rất vui được đi cùng."
Thang máy cuối cùng cũng lên đến tầng trên cùng, và Malfoy bước ra trước với cây đũa phép trên tay.
Cô nhìn anh quan sát hành lang với sự căng thẳng mà Moody–Mắt Điên sẽ rất tự hào.
Hermione xuất hiện phía sau anh. "Thế còn trên tàu lượn siêu tốc thì sao?"
Anh giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của cô và hạ đũa phép xuống. "Chết...Granger, cô không được hù tôi. Tôi làm cô bị thương bây chừ." Sau một lúc suy nghĩ, anh hỏi, "Tàu lượn siêu tốc là gì?"
"Là một trò cảm giác mạnh của Muggle, hơi giống như đang bay. Nếu tôi đi tàu lượn siêu tốc, anh có bắt buộc phải đi cùng tôi theo hợp đồng không?"
"Cô sợ bay mà."
Cô nghĩ lại về cái nắm tay trắng bệch của mình quanh cán chổi của Malfoy trên sân Quidditch vào đêm năm thứ năm đó. "Chuyện đó không quan trọng nữa. Anh có đi cùng không?"
Khóe môi anh cong lên. "Có, Granger, nếu cô muốn lái một thiết bị bay của Muggle, tôi sẽ sẵn lòng đi cùng cô để xem cô vùng vẫy trong hoảng loạn như thế nào."
"Tôi sẽ không vùng vẫy," cô càu nhàu trước khi suýt tông vào anh khi anh dừng lại trước cánh cửa khóa. "Đây là phòng của tôi phải không?"
Malfoy mở cửa một cách khoa trương. "Phòng của chúng ta," anh sửa lại.
Tim cô bay lên tận cổ họng. Cô bắt đầu loay hoay với quai túi và không thể thuyết phục được đôi chân mình tiến về phía trước. "Ý anh là...chúng ta...anh..."
Từ vị trí của mình ở hành lang, cô có thể nhìn thấy căn phòng rộng lớn có không gian sinh hoạt và nhà bếp đầy đủ tiện nghi và chỉ có một cánh cửa ở bên phải. Có một cây đàn piano lớn ở giữa phòng, một ban công và một giỏ trái cây và sôcôla trên bàn bếp.
"Cô có thể thở được rồi đó," anh lẩm bẩm, đẩy cánh cửa mở rộng hơn để lộ ra cánh cửa phòng ngủ thứ hai bên cạnh cánh cửa thứ nhất. "John sẽ lấy đầu tôi nếu cô chết vì mất oxy thậm chí còn trước cả khi cô đến được hội nghị."
Căn phòng trống trải và tất cả những gì cô muốn làm là xử lý nửa giờ vừa qua một mình. "Tốt. Nó rất tuyệt, Malfoy," cô cắt ngang, lao qua căn phòng lớn ngang qua một chồng hành lý trông đắt tiền. "Tôi không nghĩ anh muốn ở bên tôi lâu hơn mức cần thiết, vì vậy tôi sẽ tự lo tối nay."
"Cứ tự nhiên." Malfoy bắt đầu vẫy đũa phép khi ếm bùa bảo vệ lên không gian. "À Granger? Đừng có ếm bùa im lặng trong phòng; Tôi cần có thể nghe được nếu có chuyện gì xảy ra và cô cần tôi."
"Tôi không dám mơ tới việc chống lại mệnh lệnh của anh, ôi người bảo vệ vĩ đại," cô mỉa mai, bước qua ngưỡng cửa và đóng cánh cửa lại sau lưng. Ngay khi cánh cửa khớp vào vị trí, cô rút đũa phép ra và làm cho căn phòng im lặng.
Hermione tựa lưng vào cửa và trượt xuống, một tay nắm chặt chiếc vòng cổ và tay kia nắm chặt cây đũa phép. Mặt dây chuyền bằng kim loại mát lạnh của cô ấm lên bên trong bàn tay khép kín của cô.
Tâm trí cô vẫn còn quay cuồng vì sự tấn công của Malfoy trong văn phòng cô. Giống như việc anh ném thế giới của cô vào hỗn loạn mà không quan tâm đến cảm xúc của cô. Anh đã làm điều đó hết lần này đến lần khác.
Một phần trong cô muốn giả vờ thờ ơ, sự xúc phạm tột cùng để nhấn mạnh rằng anh chẳng có ý nghĩa gì với cô, nhưng ngay cả trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau tối nay, cô đã phải đấu tranh với cảm xúc của mình. Cơn giận tiềm ẩn xen lẫn nỗi buồn, chúng cùng nhau lấn át mọi giác quan của cô.
Thực ra, anh không được phép biết anh vẫn thường xuyên lướt qua tâm trí cô và xuất hiện trong giấc mơ của cô như thế nào. Chỉ một tuần thôi, cô tự nhủ, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập loạn của mình.
Một cảm giác râm ran chạy dọc sống lưng cô khi cô cảm thấy Malfoy gỡ bỏ Bùa Im lặng ở phía bên kia cánh cửa.
Cô sẽ sống sót qua tuần này bằng cách đối xử với anh không hơn gì những gì anh đối xử với cô, một đồng nghiệp hống hách và phiền phức.
Cô lại nhấc đũa phép của mình lên. "Silencio."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com