Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9


Chương 9: Đã chán rồi những cái bóng ai ơi

Chuyến ghé thăm của Potter không làm dịu đi tâm trí Draco được phần nào; hắn đã cố làm cho những suy nghĩ trong đầu vơi đi bằng cách đi qua đi lại quanh khóm hồng cả hai đã từng ngồi cạnh. Nhưng sự nhẹ nhõm thường đến rất chậm với những ai muốn tìm kiếm nó... và vì vậy Draco ngồi lên một chiếc ghế đá, gối đầu lên tay và suy ngẫm.

Hắn định xoay sở thế nào với việc mời Potter ăn trưa đây? Cậu ta sẽ giữ lời hứa và đến thăm chứ? Mình đoán trở thành Kẻ được chọn nên đi kèm với việc luôn giữ lời. Xui xẻo thật.

Một tiếng "Bốp" nhẹ vang lên và một luồng gió thổi đến nhanh chóng thông báo sự xuất hiện của Pimky, gia tinh nhà hắn.

"Pimky muốn nói với cậu chủ Malfoy rằng Ngài Potter đang đợi ở phòng tranh. " Pimky buồn rầu xoa hai bàn tay nhỏ bé của mình, rõ ràng nhỏ bị phiền muộn bởi những lời nhỏ sắp nói ra. "Ngài Potter nói... ngài ấy đói muốn chết rồi, thưa cậu chủ."

Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của Draco trở nên ma quái; số phận đã sắp đặt cho hắn được gặp nó thêm lần nữa. Không một con người nào có thể gặp nhiều xui xẻo như vậy trong hai ngày liên tiếp. Nhưng một lần nữa, có lẽ đây là một dấu hiệu cho thấy hắn và Harry nên làm bạn, rằng những gì hắn mong ngóng từ bảy năm trước nên sảy ra rồi. Hoặc có thể hắn sẽ chọc tức Đầu Thẹo đến độ nó muốn tống hắn vào ngục Azkaban và nuốt chửng chìa khóa phòng giam.

"Tập trung đi, Draco. Có lẽ không gọi cậu ta là Đầu Thẹo nữa sẽ là bước đầu tiên để sống sót "

"Cảm ơn Pimky, ta sẽ vào sớm thôi. Làm ơn hãy đưa ngài Potter đến phòng ăn và mời cậu ta một ly "

Khoảnh khắc nhỏ gia tinh biến mất với một tiếng "Bốp", Draco đã cuống cuồng chạy về phòng ngủ tạt một gáo nước vào mặt mình và nguyện cầu Merlin cho cái miệng của mình đừng làm hỏng chuyện. Thành thực, hắn không sợ ảnh hưởng của Potter đến Bộ hay toàn thế giới; thật sự thì cảm giác giống như là xấu hổ và mong muốn thầm kín rằng nó sẽ thích hắn hơn, thực sự thích hắn và mong hắn. Nhưng Draco sẽ không bao giờ nói ra những lời này và bọn hắn sẽ chỉ chôn chân dưới hương đất tươi mới và mùi hương hy vọng của Potter.

"Xin chào Potter, thật vui khi thấy cậu ở đây!" Draco cố gắng tỏ ra điềm tĩnh một cách xa cách và lạnh lùng, trên mặt lộ vẻ tự mãn và trịnh thượng hệt hồi hắn còn bé ở trang viên.

"Cậu sống ở đây, và cậu mời tôi đến ăn trưa, Malfoy." Harry vừa bối rối vừa có chút thích thú nói.

"Tất nhiên, và cậu sẽ nhận ra ăn trưa ở trang viên là một trong những nơi nấu ngon nhất." Lạy Merlin, Draco, mày bị ngu à? Mày có phải đang bán hàng cho cậu ta đâu? Nói gì dễ nghe hơn đi!

Lúc này Potter mới bật cười và hỏi Draco giữa mấy tiếng khúc khích: "Sao cậu lại biết đến thơ Muggle?"

Bị làm phiền bởi tiếng cười của Potter, Draco liền mất cảnh giác; hắn không thể nói rằng Harry là nguồn hy vọng của hắn, và tất cả những gì thuộc về Muggle đều gợi cho hắn nhớ tới Harry, những bài thơ lại còn gợi lên hy vọng và mục đích sống cho hắn.

"Tôi đã đọc hết tất cả sách trong trang viên, vì vậy tôi muốn thử những cuốn khác. Thơ à, có thể nói, bản thân nó đã là ma thuật, nên không quan trọng là ai đã sáng tác ra nó " Đó là một câu trả lời hoàn hảo, Draco rất hãnh diện vì hắn đã nghĩ ra nó.

"Hermione của Slytherin à?" Harry lại phá lên cười và sau mỗi tiếng cười của nó, tim Draco lại nhảy cẫng lên.

"Xin thứ lỗi? Potter, nhưng cậu đang xỉ nhục tôi trong chính ngôi nhà của mình đấy." Nhưng ngữ khí hắn không hề mang chút ác ý, không phun nọc độc, chỉ có sự vui vẻ cùng với tiếng cười đơn thuần giữa ... hai người quen cũ.

Tiếng cười của Harry nhỏ dần và nó nhìn thẳng vào Draco, thực sự nhìn thẳng vào hắn, cái ánh nhìn đẹp đẽ đầy đáng sợ cùng  huyền diệu.

"Có hy vọng cho cậu đấy, Draco. Cậu không phải người quá tệ."

Hai...

Và trong khoảnh khắc ấy Draco có thể dã trở thành nàng thơ của Shallott, nàng đã dừng việc dệt vải để đi tìm Lancelot của mình. Cầu cho tất cả gương trong Trang viên đều vỡ tan, để địa ngục nhấn chìm chúng.

Bốn...

Hắn tiến một bước lại gần tới chỗ Harry, gương mặt đối phương vẫn đầy cởi mở, thành thật, như thể nó đang nói "Ý tôi là thế đấy, tôi nói thật" Và Draco không thể ngăng lại bước chân mình cho đến khi mặt hắn sát rạt mặt Potter.

Sáu...

Draco buông một câu "Đã chán rồi những cái bóng ai ơi" khỏi miệng rồi hắn ôm chầm lấy Harry, siết chặt lấy nó như thể nó chính là cuộc sống mến thương của hắn, như thể nó chính là câu trả lời cho tất cả câu hỏi hắn đã từng hoặc sẽ đặt ra.

"Tôi cũng thế..." Harry nói rồi ôm lại Draco và xoa xoa bờ lưng hắn, từ trên xuống, từ trái sang, tay nó không nán lại một chỗ quá lâu và di chuyển liên tục.

Vào cái khoảng khắc Draco chuẩn bị đếm đến Tám..., Pimky lại xuất hiện trong phòng để thông báo rằng bữa trưa đã được chuẩn bị. Hắn đã muốn đẩy ra, nhưng Harry đã giữ chặt lấy hắn và buông hắn ra từ từ như thể hai người tình chưa sẵn sàng để rời xa và muốn dùng toàn bộ thời gian của thế giới để chia ly.

Mặt nóng như lửa đốt, họ ngồi vào bàn đối diện nhau; Draco chỉ chăm chú vào chỗ ngồi của mình, muốn lảng tránh đi  đôi mắt của Harry như thể hắn sợ rằng sẽ nhìn thấy chút ghê tởm hay hổ thẹn gì trong chúng.

"Tôi sẽ trở lại Bộ sau bữa trưa, nhưng cậu có muốn gặp lại vào cuối tuần này không? Tôi có thể chuẩn bị bữa trưa, nhưng nó sẽ không phải bữa ăn ngon nhất đâu, chắc luôn" Nó nhếch mép một cái và Draco muốn đấm nó ngay lập tức, một cú đấm thân thiện, nhưng vẫn là một cú đấm.

"Thật không may, tôi vẫn đang bị quản thúc tại gia, hay như các Thần sáng nói, đặc biệt khuyên ngươi không nên rời khỏi phạm vi của trang viên" Khóe miệng hắn cong lên tự mãn, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một cỗ bi ai và sự ghê tởm trước cảnh bị giam cầm.

"Ồ, chuyện đó có thể xem xét. Tôi sẽ bàn với Kingsley và ông ấy sẽ sắp xếp mọi chuyện. Cậu đừng hòng thoát khỏi mấy cái bánh cếp tôi làm."

Trông vừa bối rối vừa vui mừng trước viễn cảnh sắp được rời khỏi Trang viên sau nhiều tháng ngày giam giữ, Draco cười thầm và thì thào một tiếng gì đó nghe như "Potter chết tiệt"

Bữa trưa kết thúc, cả hai rời khỏi chỗ ngồi cùng lúc và đi về phía lò sưởi. Harry là người đầu tiên mở miệng:

"Đó thực sự là một bữa ăn ngon, Malfoy, tôi mừng vì tôi đã đến đúng lúc đói để thực sự thưởng thức nó "

"Quý ngài đúng là một kẻ man rợ cư sử y hệt con nhím biển, nhưng rất vui vì ngài đã ghé qua." Hắn chẳng biết làm gì kế tiếp nữa: ôm Potter à? Đó có phải điều bọn hắn nên làm bây giờ không?

Nhưng Harry đã cứu vớt được khoảnh khắc ấy bằng cách đưa tay ra và nhanh chóng bắt tay Malfoy với nụ cười trên môi. Bàn tay còn lại của nó chạm nhẹ lên vai Draco và nói:

"Mong sớm gặp lại cậu, Malfoy, và nhớ tránh xa Lancelot ra nhé!" Vừa nói, nó vừa nhảy vào ngọn lửa xanh (lửa flo) và Draco lại bị chọc giận bởi hồn thơ với của nó.

Từ cái lúc chết tiệt nào mà Potter đã đọc và ghi nhớ hết những bài thơ này vậy? Nó là thần đồng thơ à?

Thần đồng thơ Potter! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com