Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

【 "Vẫn không nói sao......" Ôn Triều nắm cằm Giang Trừng nói, "thật sự đáng tiếc một khuôn mặt như vậy."

"Ôn Trục Lưu, đem giới tiên Giang gia lấy tới."

Giang Trừng sững sờ: "Ngươi muốn làm gì?"

Ôn Triều tiếp nhận giới tiên, đối với Giang Trừng khoa tay múa chân nói:"Ngươi nói xem ta muốn làm gì?"

"Ngươi với tư cách thiếu tông chủ Giang gia, mà ta chỉ là Nhị thiếu gia Ôn gia, luận thứ bậc, ngươi còn cao hơn ta bên trên một bậc, ta cũng không thể giết ngươi."

"Không bằng cho ngươi một đạo giới tiên thử xem thế nào? Dù sao cũng là giới tiên Giang gia các ngươi, hẳn là sẽ rất... Thoải mái đi?"

"Nhưng mà, ngươi nói ra tung tích của Ngụy Vô Tiện, ta liền bỏ qua ngươi, thế nào?"

"......" Giang Trừng không nói một lời.

Ôn Triều áp sát tới:" Làm sao, Giang thiếu tông chủ bắt đầu suy tính sao? Cuộc mua bán này......" Thật không lỗ......

"Phi!"Ôn Triều còn chưa nói xong, Giang Trừng liền ngẩng đầu hướng hắn nhổ nước bọt.

"Ý nghĩ hão huyền, Giang Trừng ta không làm được chuyện bán huynh đệ cầu vinh loại này!"

Ôn Triều lau nước bọt trên mặt, đúng là bị tức đến run rẩy:" Tốt, rất tốt. Thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ."

Hắn giơ giới tiên lên, hung hăng vung xuống người Giang Trừng, nghe âm thanh làn da bị xé rách vì giới tiên liền cười đến dữ tợn. Hắn nhìn Giang Trừng đau đớn khó chịu mà cong người lên, nói:" Âm thanh này đúng thật là dễ nghe a, còn muốn đến thêm một roi sao?"

Giang Trừng ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Triều, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh vì đau đớn, lại một mặt quật cường cùng không phục.】

"A Trừng...... Một roi kia, đau không......" Ngụy Vô Tiện vươn tay muốn túm lấy tay Giang Trừng, lại sợ hãi bị hất ra, nửa đường lại chuyển ngoặt nắm chặt Giang Trừng tay áo.

Giang Trừng dùng sức đem tay áo từ trong tay Ngụy Vô Tiện rút ra, mặt không chút thay đổi nói: "Không nhớ rõ."

"A Trừng......"

Nhìn bộ dạng Ngụy Vô Tiện đầy thương tâm, Giang Trừng trong lòng lại tràn đầy oán khí.

"Đừng bày dáng vẻ đó, đằng sau còn phát sinh chuyện lớn a." Giang Trừng dùng cực lạnh thanh âm nói, sắc mặt âm trầm.

Bất cứ ai đều có thể nhìn ra, đại sự này không phải chuyện gì tốt.

【 "Ôn Trục Lưu, hóa Kim Đan của hắn cho ta." Ôn Triều hơi vung tay, nói.

"Ôn Triều! Ngươi hóa kim đan của ta có tính là gì?! Có gan hai ta đơn đấu! Hóa kim đan của ta tính là nam nhân cái gì!" Giang Trừng lên tiếng gào thét, cuống họng đã sớm vì đau đớn trở nên khàn khàn.

"Ta có người làm thay ta làm việc, vì cái gì còn muốn tự thân cùng ngươi động thủ?" Ôn Triều đứng thẳng người nhìn Giang Trừng ngã trên mặt đất, trong thanh âm tràn đầy khinh miệt.

"Ôn Trục Lưu, tốc độ nhanh một chút. Bản thiếu gia đã không kiên nhẫn được nữa."

"Vâng."

Ngay lúc Ôn Trục Lưu vừa động, một thân ảnh nho nhỏ màu tím trong nháy mắt chạy đến.

"Không cho phép ngươi làm hại Thiếu chủ ca ca!"

Cùng với thanh âm non nớt, âm thanh bàn tay đánh tới thân thể truyền đến, thân thể nho nhỏ cứ như vậy đổ gục trước mắt Giang Trừng.

"Giang Ngộ!" Giang Trừng hô to, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, tràn ngập tuyệt vọng.

--

"Thiếu chủ ca ca, ngươi thật lợi hại nha!" Giang Ngộ bốn tuổi nhìn Giang Trừng mười tuổi luyện kiếm động tác lưu loát trôi chảy , ánh mắt lấp lánh sùng bái nói.

"Thiếu chủ ca ca luyện kiếm mệt không? Tiểu Ngộ chuẩn bị nước tắm cho người rồi, không nóng chút nào!"

"Thiếu chủ ca ca, Anh ca ca, các ngươi tình cảm thật tốt a!"

"Thiếu chủ ca ca......"

"Thiếu chủ ca ca......"

Hồi ức im bặt mà dừng lại.

Giang Trừng trong mắt chỉ còn lại thân ảnh nho nhỏ nằm ở trước mặt mình, xung quanh tất cả đều là vết máu của Giang Ngộ.

"Thiếu chủ ca ca, đừng khóc a, Tiểu Ngộ không có đau chút nào." Giang Ngộ cố sức nói, nhưng vẫn hướng phía Giang Trừng nở một cái mỉm cười, rất đơn thuần, cũng rất thỏa mãn.

"Tiểu Ngộ...... Bảo vệ được Thiếu chủ ca ca......"

"Bất quá Tiểu Ngộ đã không còn có thể cùng Thiếu chủ ca ca cùng nhau chơi đùa......" Giang Ngộ hai mắt nhắm nghiền.

"Sách, tiểu tử vướng víu." Ôn Triều không kiên nhẫn nhìn Giang Ngộ một chút, "Ôn Trục Lưu, đem kim đan Giang Trừng hóa nhanh cho ta."

Giang Trừng mắt nhìn thẳng vào Giang Ngộ, bên trong miệng thì thầm:" Tiểu Ngộ đừng ngủ a...... Tiểu Ngộ nhìn ca ca một chút có được hay không......"

Giang Trừng giống như bị phong bế tất cả giác quan, hoàn toàn không có cảm giác đối với Ôn Trục Lưu, thẳng đến khi bàn tay Ôn Trục Lưu đánh vào đan điền của mình, cảm thụ được linh lực dần dần tiêu tán, Giang Trừng mới giật mình tỉnh ngộ.

"A -- "Giang Trừng thanh âm khản đặc khó nghe, tràn ngập tuyệt vọng.

Quanh mình là tiếng khóc đệ tử Giang gia , trước mặt là cha mẹ đã chết, xung quanh là sớm chiều cùng ở chung sư huynh đệ sư tỷ sư muội, cùng chính mình không cách nào chính tay đâm cừu nhân báo thù.

Giang Trừng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy.】

"Ngươi biết không, Ngụy Vô Tiện, Giang Ngộ hắn thời điểm ra đi, vẫn tươi cười." Giang Trừng nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nại không cho nước mắt từ hốc mắt rơi xuống.

Kia là thời điểm tất cả mọi người ghét bỏ hắn, duy nhất một người cảm thấy hắn là người lợi hại nhất, duy nhất một người tin tưởng hắn có thể làm tốt Giang gia Thiếu chủ, duy nhất một người cảm thấy hắn hiểu Giang gia khí khái.

Kia là thời điểm hắn tại bị đám người chối bỏ, duy nhất một đạo ánh sáng ôm hắn.

Lại cứ như vậy chết trước mặt hắn.

Mà hắn bất lực.

Kia là đoạn thời gian ác mộng của hắn, một khắc Giang Ngộ bị giết chết này, thẳng đến Xạ Nhật Chi Chinh, thẳng đến Giang gia trùng kiến, hắn đều sẽ mơ tới ngày đó, phụ mẫu chết thảm, đồng môn sư huynh, cùng chính mình bất lực.

"A Trừng, ta......" Ngụy Vô Tiện nức nở nói.

Hắn tự nhiên không có quên cái tiểu sư đệ nhỏ nhất này, hắn cũng mười phần thích Giang Ngộ, đơn thuần, non nớt, nói thẳng thắng nhưng lại lộ ra mười phần đáng yêu, luôn luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn xem Giang Trừng. Thời điểm khi các đệ tử khác đều không thích tính tình Giang Trừng cùng Giang Trừng có khoảng cách, tiểu sư đệ này lại đem Giang Trừng trở thành thần tượng.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi biết không? Thời điểm ta bị bắt lại, Giang Ngộ còn hỏi ngươi có thể hay không tới cứu chúng ta, hắn nói Anh ca ca nhất định sẽ tới cứu chúng ta, hắn còn nói ngươi đáp ứng dẫn hắn đi phiên chợ mua rất nhiều đồ chơi nhỏ mới mẻ."

"Ta đến bây giờ vẫn nhớ rõ biểu lộ hắn lúc ấy nói lời này, rõ ràng thân ở hoàn cảnh bết bát như vậy, nhưng vẫn sạch sẽ như vậy, trên mặt còn mang theo tươi cười, tràn ngập hi vọng."

"Nhưng hắn không đợi được." Giang Trừng âm thanh lạnh như băng nói.

Ngụy Vô Tiện ôm lấy Giang Trừng, vùi đầu vào cổ Giang Trừng, khóc ra tiếng: "Thật xin lỗi A Trừng...... Ta...... Ta thật sư...... A Trừng...... sự tình Kim Đan thật xin lỗi...... Còn có Tiểu Ngộ...... Ta......"

Giang Trừng đẩy Ngụy Vô Tiện ra, sắc mặt lạnh lùng:" Thật xin lỗi có làm được cái gì? Ta còn lý do gì để tha thứ ngươi."

Khoảng khắc Giang Ngộ cũng chết trước mặt Giang Trừng, Giang Trừng liền đã không còn ánh sáng.

--------------

༎ຶ‿༎ຶ mọi người không biết lúc tôi đọc chương này như thế nào đâu, tôi rầu cả đêm luôn. Huhu thương Tiểu Ngộ muốn chết.

༎ຶ‿༎ຶ tôi cũng không biết vì sao cứ tới 1h sáng tôi mới có động lực đi edit. Nên lúc đăng cũng 2h nên tôi nghĩ nhiều bạn không thấy thông báo. Huhu tôi cũng biết vì sao cái nết tôi nó vậy nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com