Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Cậu chạy ra ngoài cổng lớn, trước mắt đã thấy một vài chiếc xe ô tô đi vào. Người bước ra đầu tiên khỏi xe là Chifuyu. Từ đâu đó cậu đã để ý thấy Peke J chạy vèo ra rồi nhảy lên người chủ nhân.

Á à! Ông đây tìm thấy mày rồi nhá! Mày làm tao tìm muốn đứt con mẹ cái hơi đi rồi đấy!! Tí vào nhà mày chết với tao!!

Cậu núp vào một góc, mặt hằm hằm hậm hực nhìn về phía Peke J. Người bước ra khỏi xe thứ hai không ai khác chính là Sanzu. Mắt hắn tinh lắm, chỉ vài phút đã thấy cái cục bông nào đó đứng nép người vào góc tường sau đó nhìn chằm chằm về phía Chifuyu. Hắn khẽ cười, bước chân nhanh chóng tiến tới chỗ cậu. Cậu chợt giật mình mà lùi lại vào bước. Hắn có chút khựng lại, đứng yên một chỗ, sau đó ngồi xổm xuống rồi đưa tay ra.

"Lại đây nào."

Cậu chầm chậm bước tới, nâng mặt mèo vào lòng bàn tay rồi xoa xoa. Hắn bế cậu lên ôm vào người. Từ đằng xa, người tóc trắng nào đó thấy điều lạ lùng liền đi tới.

"Boss."

"Tao không ngờ là mày lại thích mèo đấy."

"Chỉ có con mèo này thôi."

Sanzu vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa đầu cậu, mắt của người nọ dán chặt vào cậu. Ho vài tiếng, sau đó cất lời với Sanzu.

"Tao mượn con mèo này chút nhé?"

"Boss không cần phải mượn, con mèo này vốn là con mèo mà boss mua về."

Sanzu tuy đáp lại với người kia một cách cẩn trọng, nhưng dường như trên mặt hắn hiện lên một vài nét bất mãn. Người nọ chẳng quan tâm, một tay xách gáy cậu lên rồi bước vào nhà, mặc kệ sự lo lắng của Sanzu từ phía sau. Sanzu khẽ thở dài, sau đó quành lại chỗ xe của mình xách ra một túi đồ được đóng gói cẩn thận.

Mai là Valentine rồi, nên tặng em ấy chút sô-cô-la nhỉ?

Hắn nở rõ nụ cười trên môi, háo hức cầm túi đồ chạy vào bếp. Về phía cậu, vẫn còn hoang mang với cái hành động của người tóc trắng này. Đầu cậu tuôn một tràng chửi rủa.

Đ*t mẹ, mắc l*n gì nhấc gáy người ta như xách cái túi ni lông vậy hả?! Bố mày đ*o đau nhưng nhột vãi l*n!

Cậu cựa quậy người thật mạnh hòng thoát khỏi tay đối phương, dường như lực tay hắn đang mạnh lên. Gân trên trán cũng bắt đầu nổi, con ngươi với vẻ mặt tức giận trừng thẳng về phía cậu. Cậu nhìn hắn, sau đó rụt đầu. Thầm nghĩ "bỏ mẹ rồi". Trong lòng cậu hiện tại đang khóc tiếng chó.

Dọa thôi. Hắn nhanh chóng quay trở lại trạng thái bình thường. Lực tay cũng nhẹ đi hẳn. Thay vì xách gáy cậu thì hắn ôm cậu vào lòng. Miệng lẩm bẩm một chút.

"Xin lỗi..."

Cậu nghe thấy liền đơ người. Sao lại lật mặt nhanh thế?

Căn phòng mà hắn mang cậu đến nằm sâu trong cùng của dãy hành lang, dài đằng đẵng khiến cậu có chút rụt người. Ai mà biết được nhỡ trong khoảnh khắc hắn hay cậu không để ý, cái thứ dị hợm chết tiệt nào đấy lại xông ra xâu xé cả hai rồi hắn hoặc cậu sẽ bị quăng xác ra ngoài cửa sổ để vốn xương tan thịt nát sẵn nay lại bầy nhầy hơn thì sao?

Không không không! Chắc chắn không có chuyện đấy đâu! Làm gì có quái vật bao giờ!!

Hắn bước đi, thi thoảng lại cúi xuống để ý cái con mèo ngu ngốc đang làm trò hề, đầu cứ lắc qua lắc lại như mới bị phê thuốc, đôi lúc sẽ lấy chân đập lên đầu mình vài cái, rồi lại bắt đầu nhăn cái mặt vào.

Con mèo này thực sự bình thường đấy chứ?

Hắn nghĩ. Thế quái nào ở với Sanzu thì trông có vẻ ngoan hiền lắm cơ mà, sao giờ ở với hắn lại giống như con mèo mới vớ phải bả và sắp ọe lên người hắn vậy? Sợ độ cao à? Không. Đâu thể sợ độ cao được, nói hơi sầu nhưng Sanzu cao hơn hắn mà vẫn bế được con mèo này mà?

Hắn ậm ừ đến trước căn phòng của hắn. Sau đó thả nhẹ cậu xuống, với lấy trong túi cái chìa khoá, tiếng cạch của cánh cửa cho thấy cửa được mở. Ngay lập tức cậu muốn chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đấy. Có thằng cha nào để đèn bật nguyên ngày, xong chưa nói đến vỏ bánh vứt rải rác xuống dưới đất thế kia không? Hên là kiến nó chưa bò đến không là nó chích cho đấy!

Hắn bế cậu vào, đặt cậu vào một vị trí an toàn hay nói đúng hơn là cái kệ tủ cạnh giường. Cậu có lẽ sẽ ưng cái chỗ kệ này hơn là cái chỗ sàn. Lý do đơn giản thôi, vì nó sạch hơn sàn.

Đấy là cậu nghĩ thế cho đến khi cậu quay sang bên cạnh. Thế đ*o nào lúc cậu ngồi xuống mà lại không để ý thấy hai cái lọ thuốc ngủ 1 hết 1 dở nằm lăn lóc trên kệ tủ vậy?

Giờ nhìn lại vị trí nào cũng có rác. Thằng cha này không thích sạch sẽ hay gì mà ở bẩn thế! Lia mắt sang phía chủ nhân căn phòng, hắn loay hoay với cây chổi ở góc phòng, thề luôn, hắn không biết quét nhà à?

Loay hoay một lúc chẳng được, hắn lấy cái điện thoại trong túi quần sau đó gọi cho ai đấy lên phòng hắn. Được một lúc, cậu giật mình khi chưa chi đã có một cái thân to lớn ló đầu vào.

"Mày gọi tao làm gì?"

"Mày quét phòng hộ tao đi, Kenchin!"

Người được gọi là "Kenchin" ấy thở dài, đầu mày nhíu lại trừng mắt nhìn đối phương.

"27 tuổi rồi vẫn đ*o biết quét cái nhà cho ra hồn được à?"

"Mày biết tao là kiểu người như thế nào mà."

"Haiz."

Người cao lớn đến góc phòng lấy cái chổi rồi cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng dọn phòng cho xong. Cứ nguôi được ít phút thời gian là lại quay sang càu nhàu với đối phương. Người bị nghe chửi cứ như điếc, mặc kệ muốn nói gì thì nói, gào đến mức đứt dây thanh quản hắn cũng chẳng muốn quan tâm.

Hắn lại bế cậu rồi nằm xuống giường, vừa ôm cậu vừa nhìn chằm chằm vào người đang dọn phòng kia. Khuôn mặt lạnh tanh cứ nhìn đi nhìn lại, sau đó dụi đầu vào người cậu. Miệng lẩm bẩm với đối phương.

"Này, Kenchin."

"Sao?"

"Tao thấy buồn ngủ quá. Mà tao sợ cái giấc mơ đó lại làm phiền tao. Thuốc ngủ tao thấy chẳng có tác dụng gì cả, tao vẫn chẳng thế ngủ sâu."

Hắn vừa nói vừa dụi mặt vào người cậu, người cong thành một vòng tròn méo mó. Cứ thế mắt nhắm thật chặt, sau đó lại mở ra. Con ngươi đen chẳng có hồn của hắn nhìn cậu.

"Tao nhớ em ấy lắm...."

"Tất cả đều nhớ. Chúng ta chắc chắn sẽ tìm được thôi."

Người kia chẳng nhanh chẳng chậm mà từ tốn đáp lại hắn. Cũng chẳng bao lâu, cất chiếc chổi về chỗ cũ, bước đến cửa rồi vặn tay nắm, trước khi đi không quên nói một câu.

"Nghỉ được chút nào thì nghỉ đi, nhỡ mày mà gặp được em ấy, thế nào em ấy cũng sẽ nói cho mà xem."

"Ừ..."

Tâm trí hắn lúc này muốn lung lay cái ý định tìm kiếm "đối phương", 6 năm trằn trọc khó ngủ, ngày người kia rời đi như làm hắn ám ảnh. Cứ ngày nào còn ngủ, từng mảnh giấc mơ như vụn vỡ, lắp thêm những mảnh giấc mơ khác thay vào làm hắn sợ càng thêm sợ. Lần cuối hắn mơ thấy một người con trai nào đó dần phai nhoà trong kí ức, khắp nơi đều có mùi hôi chua chát kinh khủng, hắn ớn lạnh với cảnh tượng trước mắt mà bật dậy khi đêm điểm 1h5. Mồ hôi đầm đìa, mắt loạn xạ chẳng biết đang nhìn đâu, thứ giúp hắn vớt ít được thời gian là thuốc ngủ. Hắn chẳng nói với ai, ngày một ngày hai càng thêm thâm quầng trên mắt, tưởng chừng như sắp thành gấu trúc đến nơi. Hắn sợ, rất sợ...

Hắn cố gắng để kiềm chế lại cơn buồn ngủ của bản thân, hắn chẳng muốn gặp ác mộng. Cậu nhìn vào mắt hắn, con ngươi đen rung rung như đang rất sợ hãi một thứ gì đó, nội tâm cậu nhìn mà sót chứ. Hồi còn bị nhốt, đồng loại của cậu cũng có tình trạng như thế, kết cục tự cắn lưỡi tự tử. Xác chẳng được chôn cất đàng hoàng, thân bầy nhầy được xẻ ra bởi những con chó săn. Trò chơi thích thú của những kẻ đó là ngắm nhìn những cái xác chẳng còn nguyên vẹn, thân một nơi, đầu một nơi. Thịt vữa nát bị chó gặm đến tàn nhẫn. Người bị ăn thịt, người thì chết trong lò thiêu, người bị làm thú vui tình dục. Nhìn những cảnh tượng đấy mà cậu chỉ có thể nôn, nôn cho đến khi bụng rỗng tuếch chẳng còn gì.

Cả hai đều sợ hãi, một người sợ giấc mơ, một người sợ quá khứ, chẳng thể giúp đỡ nhau phần nào, an ủi chẳng thể, bảo vệ hay bao bọc lại càng không.

Người cậu run run, nhớ đến cảnh tượng đấy, cậu vừa muốn khóc vừa muốn ói ra. Thải đi những thứ kinh tởm nhất, cõ lẽ là cậu nghĩ vậy. Hắn cố gắng quên đi giấc mơ, vậy mà từng cái lại cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn. Cả hai cứ như mèo con, nép vế về phía đối phương được cho là "mẹ", chẳng biết đã ngủ từ bao giờ, tay người với chân mèo quấn chặt lấy nhau như muốn người kia ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #alltake#tr