Chương 431: Thời cơ
Chương 431: Thời cơ
Edit: Cố Tư Yên
Thạch Thiếu Khâm chậm rãi xoay người, nhìn người em trai sinh đôi đã sống với hắn từ nhỏ đến lớn, tà ác cau mày, nhưng vẫn không hề tức giận...
"Ngay cả khi không có sự sắp xếp của tôi, cậu cho là... bên người Cố Bắc Thần sẽ ít chuyện hơn sao?"
"Đó là chuyện của hắn, anh không thể nhúng tay vào, không phải sao ?" Thạch Quyết Si tức giận, "Nhưng mà, bởi vì sự nhúng tay của anh, rất nhiều chuyện khó sẽ trở nên càng khó hơn!"
Thạch Thiếu Khâm cười, cười như gió xuân ấm áp.
Ngay cả người em trai sinh đôi Thạch Quyết Si, đều cảm thấy nụ cười đó quá mức mê người... Sẽ khiến cho người ta quên đi sự tức giận và những lời đang chuẩn bị nói ra.
"Tôi đồng ý với cậu, đừng cố gắng hành động cho đến khi lời nói dối của cậu được giải quyết sạch sẽ..." Giọng nói và nụ cười của Thạch Thiếu Khâm hoàn toàn tương phản nhau, cái lạnh khiến cho người khác như rơi vào hầm băng, "Quyết Si, tốt nhất cậu không nên cố gắng làm bất cứ cái gì."
Thạch Quyết Si cắn răng, nắm chặt tay.
"Bởi vì, khi cậu động thủ, tôi có thể sẽ không nhịn được..." Thạch Thiếu Khâm tiếp tục cười, "Khi đó... thực sự sẽ không có đường sống vẹn toàn rồi."
Dứt lời, đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng vào Thạch Quyết Si, ngay sau đó vượt qua hắn, tiến vào lâu đài cổ.
Thạch Quyết Si đứng tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Qua thật lâu, lâu đến thân thể đều có chút cứng lên, hắn mới tự giễu cười một tiếng, có chút vô lực xoay người, cũng tiến vào lâu đài cổ...
Đi lên cầu thang hình xoắn ốc, từng bước từng bước một... Thạch Quyết Si chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.
Hắn rốt cuộc phải làm sao, mới có thể làm cho chuyện này kết thúc?
Vấn đề này giống như cây kim mắc kẹt trong trái tim Thạch Quyết Si... Bất kể nhổ ra hay là giữ lấy, cũng làm cho hắn động một cái liền đau.
Ban đêm ở Lạc Thành, cảnh đêm tuyệt đẹp hơn bao giờ hết.
Bệnh viện Hoa Khang, bên trong phòng bệnh VVIP, bầu không khí căng thẳng dường như muốn bóp nghẹt trái tim con người.
Lâm Hướng Nam hai tay ôm ngực dựa vào trên tường, một kẻ thường ngày vô tâm vô phế như vậy bây giờ cũng lo lắng ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Cố Bắc Thần đã mấy giờ không động đậy, sắc mặt nghiêm túc.
Lệ Vân Trạch và Long Kiêu cùng lúc tiến vào, Lâm Hướng Nam nhất thời giống như là tìm được cứu tinh, "Long lão đại, anh ở lại đây canh chừng..." Hắn bất mãn đảo mắt, "Tôi đi ra ngoài hóng mát một chút."
Lệ Vân Trạch âm thầm trầm thở dài, gật đầu một cái.
Long Kiêu tiến đến gần, kéo qua một cái ghế ngồi xuống, "Tin tức của Trần gia cung cấp đã được điều tra ra..." Dừng một chút, hắn nói tiếp, "Thạch Thiếu Khâm vẫn không rời khỏi Mặc cung."
"Tuy nhiên, không loại bỏ khả năng hắn đang điều khiển từ xa..." Giọng của Cố Bắc Thần có chút khàn khàn, "... Không phải sao?"
Long Kiêu trầm mặc xuống, ngay sau đó "Ừ" một tiếng.
"Nhưng bây giờ vấn đề tại chỗ là..." Thanh âm trầm thấp của Long Kiêu truyền tới, "Cũng không loại bỏ khả năng có người muốn mượn tên hắn ta để làm cái gì đó."
Cố Bắc Thần chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Long Kiêu, trong ánh mắt của hắn chằng chịt tia máu đỏ tươi, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
"Tôi để cho Tiêu Cảnh và Tiêu Nam đi theo dõi..." Giọng nói của Long Kiêu từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như cũ, "Vân Trạch cũng đang làm một bài kiểm tra hóa nghiệm ở đây, trễ nhất sáng mai chắc có kết quả."
Cố Bắc Thần gật đầu một cái, không nói gì.
Long Kiêu vỗ vỗ vai hắn, ngay sau đó đứng dậy, lời an ủi gì đó cũng không có nói...
"Giản Mạt cũng không muốn nhìn thấy cậu như vậy, nếu muốn chăm sóc cô ấy kỹ lưỡng, cậu cũng phải tự chăm sóc thật tốt chính mình?" Giọng nói của Lệ Vân Trạch có chút ẩn nhẫn lửa giận, liếc nhìn thức ăn trên bàn trà vẫn không nhúc nhích.
Cố Bắc Thần trầm than một tiếng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Giản Mạt, ung dung mở miệng: "Tôi biết phân biệt nặng nhẹ, mọi người yên tâm..."
Hắn nói như vậy, khiến cho Lệ Vân Trạch nhất thời á khẩu không trả lời được.
Long Kiêu liếc nhìn Lệ Vân Trạch, ra hiệu một cái, hai người một trước một sau rời khỏi phòng bệnh.
Trong không gian lớn như vậy, chỉ còn lại Cố Bắc Thần và Giản Mạt đang hôn mê.
Hắn nghiêng người, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua làn môi khô khốc của Giản Mạt, nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu như nguyên nhân là bởi vì do anh, mới khiến cho em phải chịu đựng những thứ này... Mạt nhi, em có hiểu không? Cho dù thế nào đều rất tàn nhẫn..."
Giọng nói trầm thấp u ám, thể hiện những cảm xúc phức tạp.
Có sự đau đớn, có sự bất lực, có sự tự trách, có sự sợ hãi... Càng nhiều hơn, là bàng hoàng mất mát.
Đối với Cố Bắc Thần, một người như vậy mà nói, sự mất mát đó, giống như một cọng cỏ đang áp chế cảm xúc của hắn...
Môi mỏng nhẹ nhàng dán ở trên môi của Giản Mạt, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi khô khốc của cô, dường như muốn dùng hành động này để sưởi ấm cô...
Cố Bắc Thần nhắm hai mắt lại, hai tay chống hai bên thân thể Giản Mạt, không để cho trọng lượng của mình thả vào trên người của cô.
Nụ hôn này không sâu, cũng không rời đi...
Chỉ có như vậy, thời khắc này hắn mới có thể cảm nhận được hô hấp và nhiệt độ của cô...
Đột nhiên...
Ánh mắt của Cố Bắc Thần đột nhiên mở ra, đôi mắt sắc lạh giống như đại bàng quét qua, ngay sau đó rời khỏi môi Giản Mạt, đứng dậy.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn thật lâu vào gương mặt của Giản Mạt, sau đó hắn mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh .
"Anh ba..." Lâm Hướng Nam đi từ hướng khác tới, "Anh đi đâu vậy?" Hắn vội vàng đuổi theo.
"Cậu ở lại trông nom Mạt nhi." Cố Bắc Thần nói xong, bước chân không ngừng di chuyển, đã sải bước rời đi.
Lâm Hướng Nam hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thở dài một hơi, xoay người trở về phòng bệnh.
...
Thẩm Sơ đứng ở cửa hàng tổng hợp trên quảng trường, ngước đầu nhìn lấy màn ảnh lớn...
Phía trên phát tin tức Giản Mạt té xỉu ở hôn lễ, tin tức này... Đã là quả bom phát nổ từ sáng đến lúc này.
Cười lạnh dính trên khóe môi, đáy mắt Thẩm Sơ xẹt qua một tia ác độc.
"Nếu cái đó là của cô thì chính là của cô... Nếu như không phải là cô, cho dù cô có cưỡng cầu, ông trời cũng không đồng ý." Thẩm Sơ cười lạnh một tiếng, thu tầm mắt lại đồng thời xoay người, rời khỏi quảng trường.
Hôn lễ hôm nay, cô không đến tham dự, cũng không muốn đến tham dự.
Giống như Sở Tử Tiêu nói, nhất thời lấy được không phải là lấy được, chỉ có vĩnh viễn lấy được, mới là lấy được.
Lên xe, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Sở Tử Tiêu...
"Đầu tiên chúc mừng anh, " Thẩm Sơ cười lạnh, "Hôn lễ của bọn họ không được hoàn thành."
Sở Tử Tiêu lạnh cả mặt, "Giản Mạt té bất tỉnh cô rất vui vẻ?"
Thẩm Sơ cười, chỉ có điều, nụ cười đó chỉ thoáng qua sau đó liền thu lại, "Ồ, tôi làm sao quên mất... Giản Mạt hình như là mối tình đầu của anh thì phải!"
"Thẩm Sơ!" Sở Tử Tiêu cắn răng.
"Tôi chỉ cảm thấy rất kỳ quái, Giản Mạt nhìn qua cũng không phải người có bệnh tật tiềm ẩn, làm sao lại đột nhiên té xỉu cơ chứ?" Giọng nói của Thẩm Sơ mang theo ý tứ rõ ràng.
"Chuyện này, tôi nghĩ cô hẳn là nên hỏi bác sĩ thì đúng hơn, không phải sao?" Sở Tử Tiêu cười lạnh.
"Ồ? !" Thẩm Sơ nở nụ cười, "Tôi còn tưởng rằng anh biết đấy!"
"Cô có ý gì?"
"Tôi có ý gì không quan trọng, quan trọng chính là..." Thẩm Sơ hơi hơi híp tầm mắt, "Anh có thể lấy được Giản Mạt hay không, mà tôi, có thể trở lại bên cạnh Bắc Thần hay không, không phải sao?"
Trên đời này, người thông minh thường thường có nhiều chuyện không cần nói rõ cũng có thể hiểu được...
Bất kể nguyên nhân bắt nguồn từ đâu, chỉ cần bắt được thời cơ, hẳn là nên cố gắng đi tranh thủ, cái này mới là quan trọng nhất.
Hiển nhiên, cơ hội này không cho phép bỏ qua...
Nếu như, thực sự như cô tưởng tượng, Giản Mạt đột nhiên té xỉu, chuyện này xảy ra không hề đơn giản!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com