Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Ngủ Chung

Những hành động dịu dàng và ân cần của Eli khi đối xử với một cậu nhóc thường xuyên khóc lóc quanh năm suốt tháng như Robbie đều đã được ba người mà ai cũng biết đó là ai thấy rõ mồn một thông qua những chiếc gương mà hai người kia đã đi ngang qua một cách vô tình trong suốt quãng đường từ quán bar đến siêu thị và khi quay trở về nhà. Antonio là một lão cáo già vô cùng ranh mãnh, hắn ta cực kì ghét trẻ con cho nên việc phải sống cùng với một đứa trẻ đến cả lúc ngủ vẫn còn thút thít như Robbie trong cả mấy trăm năm ròng làm gã chán ghét rồi bất bình, vì thế việc bạo hành và chọc ghẹo cậu nhóc là điều hắn ta đều làm mỗi ngày như cơm bữa vậy.

Mary thì dịu dàng hơn Antonio đôi chút, có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian mà ả đã từng được sống thì chỉ duy nhất có một đứa con của mình là có thể sống sót đến lúc trưởng thành, cho nên hành vi của nàng dành cho Robbie nhẹ nhàng hơn bằng cách ngăn cản hành vi bạo lực của Antonio lên người cậu nhóc ấy, đôi lúc phải chịu đựng những cú đấm đau đến điếng người của gã và đôi khi nàng sôi máu lên cũng có thể đánh bật lại tên nghệ sĩ điên này, nhưng tính xấu của nàng ta đó là một khi ả làm một điều gì có lỗi đều sẽ đổ lên đầu thằng nhóc con, cho dù sau đó đều sẽ bị Hastur nhắc nhở và trừng phạt nhưng ả vẫn cứ ngựa quen đường cũ mà thôi, không gì có thể ngăn cản được cái tính khí ểnh ương này của ả cả.

Hastur là một vị thần luôn chăm chú vào sự nghiệp tối cao của mình nên hầu như hắn chẳng mảy may quan tâm đến cuộc sống thường nhật của ba người bọn họ ở quán bar cho dù khoảng cách chỉ đơn giản là một cánh cửa còn không có cả cách âm, đến khi nào sự việc trở nên tiêu cực đi thì hắn mới xuất hiện mà giải quyết một cách công bằng cho tất cả, đúng người đúng tội cho nên dù có ghét nhau như chó với mèo đi chăng nữa thì cả bốn con người đó vẫn sống với nhau ngót nghét được ba trăm năm hơn rồi mà vẫn chưa có ai có ý định rời khỏi nơi này.

Hiếm khi nào ba thây ma kia thấy một cậu nhóc thây ma Robbie im bặt hoàn toàn, bởi vì cho dù hôm đó có là một ngày thật là vui vẻ đi chăng nữa thì bọn họ vẫn luôn thấy Robbie vẫn hầu như khóc  không ngừng nghỉ, hoá ra là do quá khứ ở đằng sau lưng luôn không ngừng ám ảnh và lời nguyền gần như chẳng thể nào xoá bỏ của cậu được nói ra trước khi bị bọn nhà khoa học chém đầu cũng khiến cho những "con người" kia khi biết được sự thật cũng có hơi chút chạnh lòng, lâu lâu lại doạ sợ bọn mất não đó để mua vui cho cậu ta, chỉ có như thế thì cậu sẽ không khóc nữa dù cho hôm sau vẫn chẳng thể nào dừng lại được thói quen kéo dài đến vô tận này.

Sự xuất hiện của Eli chẳng khác nào như một ngọn gió thần kỳ được chúa trời ban đến nơi ngục tù vĩnh hằng này vậy, dù đây chỉ là lần gặp gỡ đầu tiên của nhau thôi mà đã có thể dỗ dành đứa trẻ kia nín khóc, thậm chí Robbie còn nở nụ cười hiếm hoi trong suốt ba trăm năm chỉ biết khóc lóc khiến cả ba con người đang theo dõi kia còn tưởng rằng bọn họ còn chưa tỉnh rượu sau một đêm đập phá mất. Hastur lúc này càng chắc chắn hơn vào suy nghĩ của hắn đó chính là cậu nhóc này thật sự là một chàng trai tôn sùng hắn đến tuyệt đối và vô cùng thú vị để có thể đào sâu đến tận tâm can của cậu bé này rồi!

Eli không biết cả Mary, Antonio và Robbie đều là những cái xác đã thành tinh với lòng thù hận được đẩy lên cao ngút trời cho nên cậu chỉ có cảm nhận rằng nhóc con này có thân nhiệt thấp hơn so với người bình thường mà thôi. Có lẽ do cậu vẫn không biết đó chỉ là lớp trang điểm vô cùng tinh xảo mà Aseop đã làm tặng cho bọn họ trước kia, nhưng nếu như một ngày đẹp trời nào đó khi mà bọn họ làm rơi lớp trang điểm xuống thì cậu cũng chẳng hề mảy may lo sợ mấy, nếu thần biển là bằng xương bằng thịt thì những thây ma cả trăm tuổi như bọn họ chắc cũng không sao đâu ha.  Khi về đến nhà thì đích thân Eli là người vào bếp nấu ăn, bốn con người kia do là ma cho nên nhà bếp dù có đầy đủ dụng cụ thiết bị nhưng vẫn cứ bị bỏ xó bơ vơ ở một góc, nay cũng chính từ nơi bỏ hoang đấy lại toả ra một mùi thơm vô cùng dễ chịu kích thích những kẻ háu ăn dù cho bọn họ chỉ là xác sống biết đi chăng nữa.

Đến cả Hastur là một người vô cùng khó tính và cầu kỳ trong lúc chế biến đồ ăn, lâu lâu lại bị mấy tên kia mè nheo đòi phải làm cho một bữa thật thịnh soạn thì hiện tại đây hắn cũng vô cùng hài lòng với cách nấu và chế biến thức ăn của cậu, sau khi dọn món ra bàn những món ăn được trang trí thật bắt mắt thì góc bếp cũng rất sạch sẽ và đã được lau dọn một cách kỹ càng.

Cả bốn con ma và một con người cùng nhau thưởng thức bữa sáng, trưa, chiều, tối đều do một tay Eli chế biến, Mary với Antonio sau khi ăn xong cũng không mấy bất ngờ vì sao thần chủ của mình lại đối xử rất dịu dàng quan tâm với cậu, nấu ăn ngon, lễ phép, chăm chỉ, hoà nhã, thân thiện và tôn trọng ngài ấy đến tuyệt đối thì đến cả bọn họ còn mê đứ đừ huống chi là vị thần của biển cả tối cao đó chứ.

Eli vẫn rất vui vẻ để cho nàng Brock Rose ngủ chung với cậu nhóc Robbie, loay hoay một lúc lâu vẫn chưa biết được mình sẽ ngủ ở nơi nào thì Hastur đẩy cửa phòng nhà tắm đi ra, thân hình khoẻ mạnh lực lưỡng như những kẻ được luyện tập dưới thời tiết nắng mưa khắc nghiệt quanh năm, không còn những chiếc xúc tu kỳ dị ở phía dưới nữa mà đó là một đôi chân thon thả thẳng tắp, hắn ta liền lên tiếng trước:

- Tối nay cậu ngủ với ta!

- Dạ vâng thưa ngài Hastur! - Eli mỉm cười lịch sự mà nói với hắn, chân bước đi lon ton đến căn phòng ngập tràn trong nước biển kia, vì trời cũng đã tối cho nên cả căn phòng đều chìm ngập trong một màu tím đen như mực, rất may thay đã có những con cá lồng đèn trong có vẻ vô cùng hung dữ đã trở thành những chiếc bóng đèn tự nhiên mà thắp sáng cả căn phòng.

Hastur vẫn chăm chăm vào màn hình máy tính như cũ, cho đến khi hoàn thành xong những nhiệm vụ cuối cùng trong ngày thì hắn mới chịu dời mắt khỏi màn hình thì thấy Eli vẫn đang ngồi cuộn tròn người như một cục bông trắng trên sàn nhà mà mơ mơ màng màng trông vừa đáng yêu thêm chút tội nghiệp quá chừng. Hắn ta cũng chẳng kiềm lòng nỗi mà tiến đến nhấc bổng cậu lên mà đặt ngay ngắn trên giường, chu đáo đắp một lớp chăn ấm cho đỡ lạnh và ôn tồn hỏi han.

- Sao cậu không đi ngủ trước đi?

- Vì.... tôi không thể lên giường ngủ trước... mà bỏ lại ngài được..... như thế là bất kính...- Eli cố gắng chống lại cơn buồn ngủ đang dồn dập ập tới mà trả lời Hastur một cách thật lòng nhất.

Có thể nói rằng hắn ta thật sự rất may mắn khi có một người đối xử rất tốt với hắn như thần ở trên cao cho dù hắn đã nói rằng điều đó là chẳng cần thiết, đã vậy người còn rất yêu thương những kẻ xa lạ ở xung quanh mà chỉ mới gặp lần đầu, hiếm khi những kẻ vào quán bar là người trong sạch đến mức thuần khiết, con người này nhất định phải giữ cho thật là kỹ mới được.

Hastur cũng đã phẩy tay ý chỉ những con cá đó hãy rời đi, chỉnh sửa lại tư thế ngủ của mình sao cho thật thoải mái liền ôm lấy cậu trai đã ngủ từ lúc nào vào trong lòng. Hắn ta là một vị thần thống trị biển cả, cũng rất biết chọn thời cơ mà ôm lấy được một đồ đệ luôn quan tâm yêu chiều lấy hắn đến hết cả sự vĩnh hằng còn xa đến tận cùng của chân trời.

Ngủ ngon nhé, thần của tôi....

Wendy_Smothje

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com